Edit & Beta : Đoè
Màn hình điện thoại đã tối đen, ngay tại lúc nguy hiểm nhất người cậu nghĩ đến chính là người mà mình thân cận nhất. Cho dù chỉ có mình cậu đơn phương, nhưng vẫn ôm chút hy vọng mong chờ nào đó.
Cả người choáng váng, tiếng đập cửa bên ngoài vẫn còn đó, lớp mạ của chiếc cửa dường như sắp bỏng tới nơi, phát ra tiếng loảng xoảng chói tai.
Trước kia được mẹ bảo bọc quá tốt, cho nên mới không biết được mặt tối của thế giới này.
Người đứng ngoài cửa mắng chửi không ngừng nghỉ, "Chẳng khác gì lắm, mày con mẹ nó giả bộ thuần khiết cái đéo gì? Người được lợi là mày, đã đồng ý thì phải làm cho thỏa đáng." Cậu bị gã đàn ông to con bắt lấy cánh tay kéo xồng xộc ra ngoài, người lảo đảo không đứng vững ngã sõng soài ra sàn.
Chưa bao giờ phải trải qua chuyện tồi tệ như vậy, toàn thân Dư Giản run lẩy bẩy, hai mắt đen láy ngấn lệ, cho tới bây giờ cậu mới hiểu ra đang có chuyện gì xảy ra, nhỏ giọng cầu xin.
Bên cạnh có người nhắc nhở nói,"Lão Trương, trước tiên đừng động chạm gì đến cậu ta, vị kia vẫn còn đang chờ đấy, chờ ngài ấy chơi xong trò trốn tìm, đến lúc đó chơi cũng vậy thôi."
Gã kia vươn những ngón tay thô ráp xoa xoa lên gương mặt cậu, nước mắt Dư Giản đọng lại trên ngón tay gã.
Nghe những lời ô uế dâʍ tục, nước mắt đang rơi như ngừng hẳn, nhớ lại những lời Hàn Khám vừa nói với cậu qua điện thoại, trong đầu vẫn sẽ nghĩ rằng thật tình anh trai cũng không đối xử quá tệ bạc với cậu, có thể là vì thật sự bận việc nên anh không có thời gian quan tâm đến cậu.
Vốn lực chú ý nên tập trung vào hợp đồng đang cầm trên tay, thế nhưng trong đầu vẫn mải nghĩ đến cuộc gọi đến vừa rồi của Dư Giản.
Cuối cùng chính cậu là người cúp máy.
Nhiều năm như vậy, Dư Giản có vô số lần gọi cho anh, dường như lần nào cũng là anh không kiên nhẫn cúp máy trước. Không thể bình tĩnh được, có chút bực bội ném hợp đồng trong tay đang cầm lên bàn làm việc, đè tay lên ấn đường cố gắng không nghĩ về người kia nữa.
Lúc nãy hình như là tiếng Dư Giản đang khóc, giọng nói khẽ nức nở, còn nói cái gì mà cầu xin anh, nhưng anh không thèm nghe, trực tiếp nói với Dư Giản bản thân đang rất bận.
Hàn Kham yêu cầu trợ lý pha cho mình một tách cà phê, trợ lý là một cô gái tuổi còn trẻ, thấy bộ dạng anh mặt ủ mày chau, bông đùa vài câu nói, "Sếp hôm nay có vẻ khác với ngày thường nha? Chẳng lẽ là buồn vì tình ??"
Hàn Kham không phải là người quá khắc nghiệt lúc ở công ty, tính cách hiền hoà, gần gũi thân thiện với cấp dưới, ngẫu nhiên cũng có thể nói đùa vào câu.
Hàn Kham không trả lời trực tiếp câu hỏi của trợ lý, chỉ nói, "Cô đã từng đến phố Tây chưa?"
Trợ lý như có vẻ ngạc nhiên, "Hàn tổng, sếp sẽ không phải kiểu người trước mặt thì đường đường chính chính, nhưng thực chất sau lưng thì..." Hàn Kham rất ít khi tới những nơi như vậy, phương diện sinh hoạt cá nhân rất quy củ, có lẽ bởi vì hôn nhân cha mẹ đổ vỡ khiến anh có ấn tượng xấu về gia đình mình, vậy cho nên đến bây giờ anh vẫn không có ý muốn kết hôn, về chuyện tình cảm cũng rất nhạt nhẽo, trừ bỏ Sầm Lễ.
Sầm Lễ là người có nghị lực tinh thần bất khuất, lần đầu tiên gặp mặt khiến anh rất thích cậu, nhưng vì Ninh Tu Viễn giở ra đủ mọi trò bỉ ổi xấu xa, cho nên sau khi cậu tỉnh lại trong bệnh viện, anh đã nói đùa rằng họ là một đôi đang yêu nhau, Sầm Lễ tựa như là bị dọa cho hoảng luôn, bởi vì vốn xử hướng tìиɦ ɖu͙ƈ của cậu rất bình thường, những gì đã xảy ra trong quá khứ đều do Ninh Tu Viễn ép buộc.
Anh không muốn bản thân mình bị nhầm lẫn thành một kẻ như Ninh Tu Viễn.
Rõ ràng muốn trở thành một quân tử nhưng hoá ra lại là giao trứng cho ác.
Giao trứng cho ác: lỡ tạo cơ hội cho kẻ khác lợi dụng.
Khi biết hiện tại Kiều Nguyên đã xác nhận quan hệ với Ninh Tu Viễn, anh đã tự nhốt mình trong phòng tự hỏi một ngày trời, không đi đâu cả.
Nhưng Dư Giản, ngay từ lần đầu gặp mặt đã khắc sâu ấn tượng là con của chồng trước của người phụ nữ kia.
Ăn của Hàn gia dùng của Hàn gia, ngay cả đỗ vào cái trúng cũng nhờ quan hệ của nhà họ Hàn, đại học thì khỏi cần phải nói, sau khi tốt nghiệp cũng chính là dựa vào Hàn gia cả.
Giống như sinh ra vốn chẳng thể làm nổi việc gì, đôi khi còn mắc chứng hai quên, rình rang người khác làm một việc thì có thể nhanh chóng hoàn thành, còn Dư Giản thì dây dưa cả buổi chiều cũng chẳng thể làm xong.
Nếu không nhờ Hàn gia, khả năng lớp cậu đã phải bỏ học từ năm lớp 9.
Vốn dĩ anh đã có cái nhìn khác hơn chút về Dư Giản, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua cậu tới tìm mình vay tiền nên mới cảm thấy coi thường cậu.
Đang thắc mắc tại sao Dư Giản lại đến nơi như vậy thì trợ lý lại nói,"Thế nhưng ở đó cả nam lẫn nữ đều có, sếp xem mình thích loại nào?"
Hàn Kham nhíu mày, "Được rồi, cô đi ra ngoài trước đi."
Hiếm hoi được một lần anh gọi cho Dư Giản, nhưng chỉ có một giọng nữ lạnh lùng vang lên, nói người dùng hiện đang tắt máy không liên lạc được. Đối phương sống hay chết, quả thật chẳng hề liên quan gì đến anh, có lẽ là lúc Dư Giản tiêu xài hoang phí hết số tiền lấy được từ nhà họ Hàn rồi sống không chịu khỏi được, cho nên mới nghĩ ra mưu kế như vậy, sau cùng cả ngày hôm qua cũng chẳng thu được chút lợi nào từ chỗ anh.
Xử lý xong hợp đồng trên tay cũng đã hơn bốn giờ chiều.
Anh thử gọi lại cho Dư Giản một lần nữa nhưng vẫn không ai nghe máy, Hàn Khám chưa từng có chút kiên nhẫn nào với người này, chỉ là anh nghĩ đến tiếng khóc nghẹn ngào của cậu bên kia điện thoại, còn cả tạp âm ồn ào nữa, như có tiếng ai đó đập mạnh lên cánh cửa.
Thu dọn xong bàn làm việc, cầm lấy chiếc chìa khoá để trên bàn, hiếm khi anh tan làm ở công ty sớm. Lái xe từ công ty đến phố Tây phải mất nửa tiếng đồng hồ, hiện tại cũng không phải giờ cặp điểm nên không lỡ kẹt xe, chiếc xe chậm rãi đi ra khỏi gara.
Dư Giản gọi điện thoại nói tên biển hiệu cho anh biết, một vài chiếc Porsche đen đậu ở cửa, Hàn Kham đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một người đàn ông lạ đang ôm Dư Giản trong lòng an ủi dỗ dành, quần áo của cậu dường như bị xé đến rách tất tơi, cả người vẫn còn đang run lẩy bẩy.
Hàn Kham cười lạnh nói, "Cậu gọi cho tôi, chỉ để tôi đến xem cảnh này ấy hả."
Nghe thấy giọng nói, Dư Giản như hồi thần tỉnh táo lại, lập tức tránh thoát khỏi vòng tay của người đàn ông kia giải thích, "Vừa rồi, không phải như vậy..."
Hiện giờ cậu đang trong trạng thái kinh hoảng quá độ, trước đó cậu bị mấy gã đàn ông khiêng đến một hộp đêm, trong phòng đã có người đợi sẵn, ngay khi được đưa vào, cậu đã bị ép sát lên bức tường lạnh lẽo, hai tay thì bị trói bằng caravat, một tên đàn ông trung niên hơi béo mập bước đến, vì bị trói nên cậu không thể phản kháng lại, ông ta rút một cây roi da màu đỏ. Có lẽ vì túng dụng quá độ, toàn thân ông ta toát ra mùi mồ hôi ghê tởm, hai mắt quầng thâm xanh đen lại, động tác thô bạo bẻ vặn hai tay cậu ra đằng sau, tay kia định vói vào trong quần Dư Giản, còn nói nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ được thưởng nhiều tiền. Không, sau khi ý thức được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, cậu sợ hãi như một con thú nhỏ sẽ bị chơi đến chết.
Không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết gã đàn ông đang bám trên người cậu đột nhiên thả cậu ra, không biết cửa phòng mở từ khi nào, gã đàn ông thật sự đang tỏ vẻ sợ hãi trước một thanh niên cao lớn đang đứng ở cửa.
Sau đó cậu mới biết được thanh niên kia là em trai cùng cha khác mẹ của gã.
Gã mập này tuần trước đã chơi phế một thiếu niên, hiện tại người còn đang nằm điều trị ở bệnh viện, thế cho nên không một ai dám tiếp gã, vừa lúc Dư Giản bị lừa gạt dẫn tới sai lầm mà đến đây.
Dường như trong tay thanh niên kia đang nắm giữ điểm yếu của gã, sau khi biết chuyện cậu bị tên Trương Dân Sinh lừa gạt, ánh mắt người kia tối sầm. Dư Giản bị dọa đến mặt trắng bệch, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại, ngay lúc đang được người kia ôm trong lòng an ủi thì Hàn Kham tới."Sau này cậu xảy ra chuyện gì là việc của cậu, sẽ chẳng liên quan gì đến tôi hết."
*****