Edit & Beta : Đoè
Đoạn thời gian ấy, hắn thề không bao giờ muốn phải trải qua thêm lần nào nữa.
Bây giờ nhớ lại, lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi, lúc ấy cũng là Bạch Thành Úc nhận trị liệu cho hắn, định kỳ mỗi tuần hắn sẽ đến bệnh viện một lần, Bạch Thành Úc làm bác sĩ cho nhà hắn đã nhiều năm, hai người cũng coi như thân thiết, sau đó anh đột ngột từ chức, hắn biết chắc là có điều gì đó không ổn rồi, cũng đã từng gặp Kiều Ngạn, khi ấy hắn chỉ nghĩ rằng Kiều Ngạn là anh trai của Kiều Nguyên, hẳn cũng không đến nỗi nào.
Ninh Tu Viễn hoàn toàn không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vầy, Kiều Ngạn là anh trai Kiều Nguyên, Bạch Thành Úc và Kiều Nguyên có giao tình bạn bè, nếu bây giờ mà để Kiều Nguyên biết, hắn sợ cậu sẽ không chịu nổi của sốc này.
"Sao anh lại nói như vậy ?"
Ninh Tu Viễn không trả lời, chỉ dựa gần đến bên cậu.
Sáng ngày hôm nay Ninh Kỳ có tới bệnh viện một lần, nhìn thấy Ninh Tu Viễn ngồi túc trực bên cạnh giường Kiều Nguyên, cũng không nói gì, giờ đây ông rất ít khi nhúng tay vào chuyện của Ninh Tu Viễn, Ninh Mặc vẫn luôn ồn ào đòi gặp ba nhỏ, ông ta kịp thời ngăn cản nhóc lại, Kiều Nguyên bị đau đến sắc môi tái nhợt, mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu, cả người nom rất tiều tuỵ, trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện xảy đến, Ninh Kỳ cũng đã suy nghĩ cẩn thận, nhìn đứa cháu gái đang ngủ say, lập tức dẫn Ninh Mặc đi ra ngoài, tránh để Ninh Mặc quấy rầy hai người.
Ngược lại bé Ninh Mặc cũng rất hiểu chuyện, lúc được dẫn vào phòng bệnh cũng biết nói nhỏ lại, thò đầu lên nhìn em bé đang nằm trong nôi, trên đường đi cứ nói mãi không ngừng với Ninh Kỳ,"Em gái...em gái..."
Ninh Tu Viễn yêu cầu trợ lý đi mua chút cảnh bổ dưỡng về, hiện tại thân thể Kiều Nguyên rất yếu, hắn vẫn luôn lo lắng túc trực bên cạnh cậu, thấy Kiều Nguyên uống hết hai bát canh cánh gà hầm, mới hỏi y tá đang đi vào để kiểm tra tình trạng cậu, khi biết được không có gì ảnh hưởng quá lớn sau sinh, hắn mới nhẹ lòng thở phào.
Trợ lý nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh,"...!Ninh tổng nói điện thoại có bức xạ, ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của cậu."
Kiều Nguyên ngẩng đầu nhìn anh ta,"Chút nữa tôi sẽ nói lại với anh ấy sau."
Trợ lý do dự, gần đây khắp thành phố L truyền tin tức, Kiều thị trở nên hỗn loạn, Ninh Tu Viễn còn phái anh ta tới Kiều thị xoa dịu tình hình, mới áp xuống được.
Trợ lý nhớ lại mấy lần trước, Kiều Nguyên nói gì Ninh Tu Viễn cũng sẽ nghe theo, lần này hẳn cũng không ngoại lệ, hơn nữa thái độ của Kiều Nguyên cũng cứng rắn, nên anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cậu.
Trợ lý ậm ừ nói mấy chữ, lại không biết nên nói thế nào với Kiều Nguyên.
Vừa mới mở nguồn máy lên, điện thoại báo sắp hết pin, tiếp sau đó là cả hàng trăm tin nhắn và cuộc gọi nhỡ lũ lượt thông báo, Kiều Nguyên nhíu chặt lông mày.
Các cuộc gọi đến đa số là cổ đông của công ty, số còn lại là bên hợp tác làm ăn, nhưng.....Kiều Ngạn không xử lý kịp thời sao? Tin nhắn gửi đến cũng có nội dung là mong cậu mau chóng quay trở lại công ty, dường như đang rất gấp gáp.
Kiều Nguyên bấm gọi lại, chưa tới hai giây đã có người nghe máy, đối phương sốt ruột dò hỏi mấy ngày nay cậu đã đi đâu, sau đó lại nói gần đây công ty xảy ra chuyện.
Nghe được tin, cậu ngây ngẩn cả người.
Mất một lúc lâu sau mới gian nan hỏi lại,"...Anh nói gì cơ?"
Bình thường tuy rằng Kiều Ngạn không mấy khi gọi điện cho cậu, nhưng dù sao cũng là anh em cùng chung huyết thống, mà Bạch Thành Úc — Nếu không có Bạch Thành Úc, e rằng cậu đã chết rất nhiều lần.
Kiều Nguyên vẫn còn nhớ rõ câu nói trước kia của Bạch Thành Úc," Chỉ có sống mới có hy vọng."
Toàn thân cậu run lẩy bẩy, vẫn không tìm được người tốt như vậy đã không còn nữa, trong ấn tượng của cậu, Bạch Thành Úc là một người đàn ông ấm áp, khoác áo blouse trắng chỉnh tề, người đến tìm anh khám bệnh rất đông, thậm chí còn rất được người ngưỡng mộ, tính cách ôn hoà nói chuyện cũng không khiến người nghe cảm thấy khó khăn, trong bệnh viện có không ít y tá thích thầm anh.
Hốc mắt Kiều Nguyên đỏ bừng, nước mắt không ngừng lăn dài trên má, trợ lý đứng bên cạnh thấy cậu khóc mà hoảng loạn, rút giấy đưa cho cậu, nhỏ giọng an ủi.
Kiều Nguyên như không thể động đậy, cũng quên trả lời lại người bên kia đầu dây, ngơ ngác cầm điện thoại trong tay.
Trợ lý gọi, "Kiều tổng."
Lúc này Kiều Nguyên mới có chút hồi thần lại, nói với người bên kia đầu dây sẽ liên lạc lại sau, sau đó dứt khoát cúp máy, lâm vào trầm mặc.
Ngay khi bế con trở về phòng đập ngay vào mắt Ninh Tu Viễn là cảnh tượng này, đưa con cho trợ lý bế hộ, rút khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho Kiều Nguyên, còn hỏi cậu làm sao.
Trợ lý im lặng đứng bên cạnh, không dám nói tiếng nào.
Trong đầu hắn có rất nhiều lời để an ủi Kiều Nguyên, nhưng cũng chỉ biết mím môi, không nói lên lời, hắn giấu cậu chuyện này được ba bốn ngày, nhìn kỹ lại trạng thái bây giờ của cậu, có vẻ như Kiều Nguyên đã biết chuyện.
Dù biết Kiều Nguyên sẽ trách móc hắn, nhưng ai cũng có nỗi khổ riêng, lúc hắn biết tin Bạch Thành Úc mất tích cũng chỉ cách mấy ngày là đến ngày Kiều Nguyên sinh.
Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, giọng điệu hết sức dịu dàng, như thể sợ rằng người trong lòng sẽ biến mất ngay vậy," Con gái của chúng ta, em đặt tên cho con đi." Người dù có mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ có lúc yếu đuối, huống chi Kiều Nguyên vừa mới sinh con chưa được một tuần, lúc biết tin Bạch Thành Úc và Kiều Ngạn cùng qua đời, cậu không khỏi đau khổ xót xa, trong đầu vẫn còn nhớ tới lời nói của anh ngày đó.
Trước kia Bạch Thành Úc còn luôn an ủi động viên cậu, thật sự không thể tin được, một người tích cực lạc quan luôn hướng về phía trước lại bị dồn vào hoàn cảnh như vậy.
Toàn thân Kiều Nguyên run lên, hốc mắt đỏ bừng, "Tôi muốn đến công ty."
"Tôi đã đến thăm hỏi rồi, bọn họ cũng..."
Kiều Nguyên quay đầu nhìn về phía hắn, cảm nhận được ánh mắt của cậu, Ninh Tu Viễn im bặt, một lúc sau mới nói, "Tôi đi cùng em."
Biết không thể nào ngăn cản, một mình Kiều Nguyên đi hắn không thể nào yên tâm được, Ninh Tu Viễn đã nhờ người đến bệnh viện chăm con.
Rõ ràng đi đứng vẫn rất khó khăn, nhưng cậu vẫn kiên trì muốn đến công ty, gần mấy ngày người trong công ty vẫn luôn bất an, vì mãi không thấy bóng dáng Kiều Nguyên đâu, thậm chí là cái người đàn ông kia cũng không thấy đâu.
Chỉ là trạng thái tinh thần anh không ổn định, mỗi lần đi theo Kiều Ngạn đến công ty cũng sẽ chỉ ở yên trong phòng, không đi đâu.
Đám nhân viên mơ hồ đoán ra được mối quan hệ giữa hai người không bình thường, chỉ là không nghĩ tới, một người đàn ông như vậy lại có thể mang thai, đàn ông mang thai được rất hiếm.
"Khoảng thời gian này Tiểu Kiều tổng rất ít khi tới công ty, gọi điện nhiều ngày cũng không thấy nghe máy..."
"Không phải cậu ở đang ở tổng công ty sao? Trước đó tôi nghe giám đốc Trương nói, tổng công ty bây giờ cũng rất loạn...Chuyện xảy ra đột ngột như vậy, hai người vẫn còn rất trẻ, thật sự đáng tiếc mà."
"Nói thật đãi ngộ của công ty này rất tốt, tôi không muốn phải chuyển sang công ty khác làm..
Khi nào thì Tiểu Kiều tổng mới trở về? Một công ty đang tốt đẹp như vậy sẽ không thể cứ thế mà bây màu chứ?"
"Đúng đấy, có nhiều người đang thèm nhỏ dãi, ý đồ muốn chiếm đoạt...!nếu Kiều tổng vẫn không quay lại..."
Lời nói còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng ho khụ khụ đằng sau, đám nhân viên theo bản năng quay đầu lại nhìn, lại nhìn thấy Kiều Nguyên đang bước đi phía hành lang, bên cạnh có một người đàn ông cao lớn đẹp trai không mấy lạ mặt, một đám trầu hâu nhiều chuyện lập tức tản ra, thành thành thật thật ngồi trở lại bàn làm việc của mình.
Việc Kiều Nguyên trở lại công ty, như mang lại cho họ viên thuốc an thần, huống chi còn có Ninh thị chống đỡ, Kiều Nguyên mở cuộc họp đại cổ đông, tiếp nhận toàn bộ công việc của Kiều Ngạn.
Ninh Tu Viễn lái xe đưa cậu đến ngôi biệt thự ở phía nam thành phố.
Mùa xuân đến rồi, gió thoảng xen lẫn chút cỏ cây, chồi non xanh biếc mọc ra khỏi cành trọc, cầu vồng lơ lửng trên bầu trời, mọi thứ đều tràn đầy sức sống, là là lòng người ảm đạm, cứ yên lặng mặc dòng đời đưa đẩy.
Cậu có chìa khoá dự phòng của căn biệt thự, bài trí bên trong trước sau như một, giống như không có bất cứ thay đổi nào, chỉ là chủ nhân của căn biệt thự này, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Kiều Nguyên đi tới phòng Bạch Thành Úc ở trước đây, váy trong tủ đã được đổi thành mấy bộ quần áo, trong đó có bộ trước kia Bạch Thành Úc đã từng mặc, áo blouse trắng của bác sĩ được ủi là treo chỉnh tề.
Độc chỉ có một cái treo trong tủ.
Lúc mà người phụ nữ kia tìm Kiều Ngạn, hắn đã nghĩ sau này sẽ không bắt Bạch Thành Úc phải ăn mặc giống phụ nữ nữa, hắn đã hẹn với bác sĩ giỏi nhất để giúp Bạch Thành Úc hồi phục.
Bởi vì hắn đã hiểu ra, điều mà hắn thích không phải là những ký ức mà là con người thật trước mắt này..