291: Tôi Không Muốn Hận Cậu Nữa
Edit & Beta: Đoè
Đủ 20 cm gạch bảo quanh bên.
Nhận ra điều này, động tác tới gần của Kiều Ngạn cũng cẩn trọng hơn.
"Học trưởng, tôi tới đón em về nhà." Kiều Ngạn cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng ôn hoà, giống như trước kia vậy, đưa tay về phía Bạch Thành Úc.
Bạch Thành Úc nghiêng đầu nhìn hắn, có lẽ vì có thêm men rượu nên lá gan cũng lớn hơn, sau khi nhận ra hắn là ai, cũng không còn sợ hãi khi hắn tới gần nữa.
"....Đó không phải là nhà của tôi." Bạch Thành Úc đáp, còn hơi mỉm cười.
"Nhưng em đang mang thai con của hai chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ thành một gia đình, khi ấy đó chính là nhà của em, tôi vĩnh viễn là người thân của em." Giọng điệu Kiều Ngạn mang theo ý tứ khuyên nhủ, hắn chậm rãi tiếp cận Bạch Thành Úc.
Nhận ra hắn đang tiến tới gần mình, theo bản năng Bạch Thành Úc lùi người về phía sau.
Cùng lúc ấy, tìm Kiều Ngạn như vọt lên cổ họng, Bạch Thành Úc lùi gần về phía mép tường, dường như chỉ cần nhích thêm chút nữa là sẽ ngay lập tức ngã xuống.
Kiều Ngạn đánh giá hoàn cảnh xung quanh, phía dưới là nền bê tông cứng, cho dù là mặt cỏ, rơi từ độ cao như vậy xuống cũng không mấy khả quan.
"Tôi sẽ không đến đó, em đừng lùi về phía sau nữa." Kiều Ngạn bây giờ như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Thấy hắn nói như vậy, Bạch Thành Úc mới có chút thả lỏng.
Kiều Ngạn lập tức chỉ thị cho trợ lý của mình đặt đệm khí cứu sinh ở tầng dưới, vị trí mà Bạch Thành Úc đang đứng quá nguy hiểm, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra ngay trong giây tiếp theo, và hắn cũng không thể chịu đựng được như vậy.
Bạch Thành Úc nhặt nửa chai rượu đã uống trên mặt đất, trong đời anh chưa từng làm chuyện gì khác thường, sở dĩ anh rời khỏi cô nhi viện là vì sáng nay, một người đàn ông lạ mặt đột nhiên giữ anh lại, cứ nhìn chằm chằm anh, rồi lấy điện thoại ra, lật xem một bức ảnh so sánh với anh mãi.
Sau đó thì anh đã nhận ra...
Kiều Ngạn làm sao có thể buông tha cho anh được, thật ra anh cũng đã đoán trước được Kiều Ngạn sẽ tìm thấy mình (Có thể sống tự do tự tại trong hai tháng là quá đủ rồi.)
Lần bỏ trốn này, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sẽ trở về, nếu bị Kiều Ngạn đưa về nhà, có lần này làm ví dụ, e rằng sau này cũng không có cơ hội bước ra khỏi cửa phòng.
Bạch Thành Úc còn nhớ rất rõ, lần trước sau khi anh bỏ trốn, chuyện xảy ra ở cục cảnh sát như thế nào.
Kiều Ngạn đã trói anh lại, sau đó thì cho anh dùng một loại thuốc, những vẫn còn chưa thấy đủ hắn chỉ muốn biến anh hòn tìm trở thành một con rối, sau này khiến anh phát bệnh và trở thành một kẻ đần độn, ngày ngày chỉ biết ở nhà chờ đợi chủ nhân trở về, thậm chí anh còn không bằng một con thú cưng, đến cả năng lực tự bước đi cũng không có, cơm này trước mặt cũng không biết cầm đũa lên ăn, còn phải để Kiều Ngạn dùng thìa đút từng miếng cơm đến tận mồm.
Những ký ức về quãng thời gian ấy trở nên nhạt nhòa, nhưng dù vậy, mỗi mảnh vụn nhỏ nhoi được gợi lại cũng đủ hủy hoại lòng tự trọng của một con người.
Kiều Ngạn còn đưa anh đến bệnh viện kiểm tra, mấy người bác sĩ ý tá trước kia quen biết anh, tôn trọng anh cũng thấy được bộ dạng hiện giờ anh ra sao, bị đàn ông bỡn cợt, trở thành một kẻ đần độn.
Mong ước trước đây của anh nó đơn giản lắm, anh chỉ muốn được sống như một người bình thường.
Anh muốn lời mình nói ra có giá trị, tính uy nghiêm hơn, sau khi tốt nghiệp anh sẽ được mọi người tôn trọng mà gọi một tiếng bác sĩ Bạch, sẽ không còn ai dùng ánh mắt kì thị để nhìn anh, sự xuất sắc của anh cũng để anh kiếm được một công việc đàng hoàng, có thể tự gánh vác được nguồn tài chính, sẽ không còn ai khoa tay múa chân chỉ trỏ khinh bỉ, anh đã thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn và có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Bởi vì tinh thần không ổn định, cho dù không có Kiều Ngạn phá rối, anh cũng không có khả năng được quay trở lại làm bác sĩ.
Có lẽ anh không còn năng lực để làm bất cứ công việc gì, anh hoàn toàn biến thành một kẻ tàn tật, lúc tốt lúc xấu, thỉnh thoảng, chính anh cũng cảm thấy chán ghét bản thân mình, làm gì cũng không nên hồn, anh không thể tự sống độc lập được nữa.
Bạch Thành Úc từng nói, chỉ có tồn tại mới có hy vọng.
Nhưng sự tồn tại của anh, là não bộ bị tổn thương, thân phận thì không giống người thường, nếu Kiều Ngạn sửa đổi thân phận của anh.
Mùi vị bia không ngon hơn rượu bao nhiêu, nhưng Bạch Thành Úc rất ít khi tiếp xúc với nó, cơ thể lay lắt cùng mùi lạ xộc vào cổ họng, anh thật sự không muốn tin vào bản thân mình nữa.
Anh sợ mình sẽ vì đó mà mềm lòng.
Hay là tin vào vài ba câu nói của đối phương.
Anh đã có một cuộc sống thật vui vẻ và hạnh phúc như anh hằng mong muốn, Kiều Ngạn là người đầu tiên đã mang lại niềm vui cho anh và cũng là người đầu tiên khiến anh căm hận nhất.
Nếu không phải trả qua mấy chuyện kia, chỉ sợ rằng đến tận bây giờ anh vẫn nghĩ hắn là người tốt, nhưng anh vẫn biết rằng ở tại thời điểm người ta tuyệt vọng, áp chết con người ta thường thường không phải ngàn cân vạn cân sắt đá, mà sau đó là cọng rơm cứu vớt cuối cùng.
Đó là lý do tại sao bộ dạng Trương Chân có vài phần giống anh, nhưng hai người là hai cá thể khác nhau.
Người đàn ông đẹp trai cao lớn kia chỉ đứng cách anh hai mét, Bạch Thành Úc nhìn Kiều Ngạn, vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng anh có cảm giác rất khác lạ.
Kiều Ngạn đã đối xử với anh rất tốt, ngày ấy có người trong ký túc xá nặng lời chửi rủa anh, Kiều Ngạn sẽ đáp trả lại, khiến cho người kia phải ngậm miệng không hé một lời.
Lúc ấy Kiều Ngạn thật sự rất tốt với anh, nếu anh đến quán trà sữa làm việc bán thời gian, Kiều Ngạn sẽ đến đó gọi một cốc trà sữa ngồi đợi anh tan ca, nhưng sau này khi Trương Chân sỉ nhục anh ngay trong văn phòng của hắn, một chút phản ứng lại Kiều Ngạn cũng không có, dường như đó là điều anh đáng phải nhận, hắn mặc kệ đối phương càn rỡ, thế cho nên mới có chuyện sau đó Trương Chân tới tìm anh, và giáng cho anh một cái tát như thể anh chính là kẻ phá vỡ hạnh phúc của hai người họ.
Lúc ấy Bạch Thành Úc đã biết, thứ tình cảm mà Kiều Ngạn dành cho anh chỉ là sự cố chấp.
Mà cái loại cố chấp này xuất phát từ mẹ của hắn, cho nên sau này Kiều Ngạn mới muốn anh trở thành một người phụ nữ.
Hiểu được rõ ngọn ngành, trái lại Bạch Thành Úc như được thở phào nhẹ nhõm một hơi, như vậy anh sẽ không phải cố chấp mà níu kéo không buông, cũng sẽ chôn vùi đi tình cảm anh dành cho hắn nữa.
Hiếm khi nào anh thấy được vẻ mặt lo lắng như vậy của Kiều Ngạn, có rất nhiều lúc, chỉ có mình anh sinh ra nỗi sợ hãi lo âu, giờ thì đổi lại, Kiều Ngạn cố gắng kìm nén nói,"Chỗ đó quá nguy hiểm, em tiến về phía trước được không, em không muốn về nhà sao? Tôi mua một căn nhà khác cho em nhé."
Đã lâu rồi bọn họ không nói chuyện với nhau, sau này mỗi lần anh mở miệng hầu như đều là vì đang cầu xin hắn.
Có như vậy mới gặp được một người bạn tốt, không cần phải nịnh ngọt lấy lòng người khác, cũng sẽ không còn cảm thấy mình cô đơn nữa....!"Cậu ưu tú như vậy, sao ngày nào cũng tới đây tìm tôi, lúc ở ký túc xá có người chửi rủa tôi, cậu không sợ phiền phức mà đánh trả hắn thay tôi trút giận, đó là lần đầu tiên tôi không cẩn thận mà sa vào."
"Tôi cũng không biết ...!tại sao lại đi đến bước đường này, cậu trở nên thật đáng sợ, rất không nói lý, cũng không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tôi, lúc ấy tôi mới yêu đương chưa được bao lâu, vì sắp tốt nghiệp, nên tôi luôn nghĩ đến tương lai sau này, tôi muốn chia sẻ cho cậu biết những chuyện đó....!Nhưng lại bị cậu trực tiếp đẩy vào hầm băng, cậu cũng không còn kiên nhẫn với tôi nữa...!Khoảng thời gian kia, ngày ngày tôi tự an ủi lòng mình, người kia không phải cậu."
"Tôi không muốn căm hận cậu chút nào, quãng thời gian đại học ấy tôi còn cảm thấy ông trời thương mình khi đã cho tôi gặp được cậu.
Trước đây cậu chưa từng đối xử tệ bạc với tôi như vậy, việc cậu bắt ép tôi có thai đã bóp chết mọi suy nghĩ trong tôi, sau cùng tôi chỉ muốn..."
Đã rất lâu rồi Bạch Thành Úc mới chịu nói nhiều lời trước mặt hắn như vậy, nụ cười nở trên môi anh dần tắt, vẻ mặt hững hờ nhìn về phía trước, thật khiến người ta đau lòng, trong phút chốc Kiều Ngạn như mất đi khả năng giao tiếp.
Hắn đối xử với Bạch Thành Úc thật khốn nạn, thật tệ bạc.
Kiều Ngạn vẫn luôn cho rằng, mình là người đối xử tốt nhất với Bạch Thành Úc, không ai so được với hắn.
Ban đầu quả thật là hắn có mục đích, nhưng sau khi tiếp xúc.
Hắn hoàn toàn bị khí chất dịu dàng của anh hấp dẫn, trên đời này không có người thứ hai như vậy, duy chỉ mỗi Bạch Thành Úc khiến trái tim hắn rung động.
Kiều Ngạn còn tưởng rằng ai cũng có thể đem đến cho hắn cảm giác này, nhưng sau khi tiếp xúc với Trương Chân, đối phương quá mưu mô xảo quyệt, luôn khiến hắn cảm thấy chán ghét, vì chỉ muốn được nhìn thấy phản ứng của Bạch Thành Úc, cho nên hắn mới giữ lại Trương Chân.
Bạch Thành Úc ngẩng đầu nhìn hắn nói, "Chuyện của hai chúng ta, cũng nên có một cái kết." Dứt lời, hai mắt Bạch Thành Úc đỏ bừng, anh nhìn Kiều Ngạn rồi mở một nụ cười thật tươi, tựa như lúc trước Kiều Ngạn tới ký túc xá tìm anh, anh gặp được hắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc.
Bạch Thành Úc nói, "Kiều Ngạn, tôi không muốn hận cậu nữa."
*****
Chúng ta khóc xong chương này rồi thì để dành nước mắt khóc chương sau nữa...
Edit & Beta : Đoè
Có thể mang lại cho con cái một gia đình hoàn chỉnh.
Bạch Thành Úc cả đời này luôn sống ôn hòa, chưa từng làm chuyện gì quá đáng, có lẽ vì anh không muốn đến giây phút cuối cùng mà vẫn phải sợ hãi nên mới uống nhiều như vậy.
Gió thổi trên sân thượng làm tóc tai i anh rối tung lên, vốn có chứng sợ độ cao, nhưng vẻ mặt lại không có chút biểu hiện nào là đang hoảng sợ cả, khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Kiều Ngạn, anh cảm thấy ngỡ ngàng, dù có thế nào thì Kiều Ngạn vẫn luôn trầm ổn, và cuối cùng thì mối quan hệ giữa hai người đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Người lảo đảo ngã về phía sau, Bạch Thành Úc thấy Kiều Ngạn đang chạy về phía mình, không còn duy trì được bộ dạng anh tuấn trầm ổn nữa mà hắn hét lên một cách thất thố, hình như hắn đang nói gì đó, nhưng anh lại chẳng thể nghe thấy gì được nữa.
Như sắp mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời, đôi mắt của Kiều Ngạn đã phủ đầy tơ máu đỏ lừ, bất kể là ai rời đi, hắn cũng sẽ không thấy hoảng loạn như bây giờ, cứ như trái tim hắn cũng đột ngột rơi xuống, hắn trói Bạch Thành Úc lại bằng gông cùm xiềng xích, tưởng rằng đời này sẽ cung cấp cho anh một cuộc sống đầy đủ từ vật chất đến tinh thần, nhưng hắn lại không nghĩ tới, Bạch Thành Úc sẽ lựa chọn từ bỏ mọi thứ, kể cả mạng sống của mình.
Kiều Ngạn chạy nhanh tới, hắn chạy đến nắm chặt lấy cánh tay Bạch Thành Úc, giọt lệ chảy từ khoé mắt rơi trên má anh.
"Học.. Học trưởng."
Kiều Ngạn vẫn còn nhớ rõ, cảm xúc lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Bạch Thàng Úc là gì.
Buổi chiều hôm ấy không có tiết, nghe nói con trai của người phụ nữ kia đỗ vào một trường cao trung trọng điểm, còn mở tiệc tại một khách sạn lớn mời đến rất nhiều người đến để chúc mừng cho con trai bà ta, nhưng khi hắn vào học cao trung hay đại học, chỉ một cuộc điện thoại thôi bà ta cũng không thèm gọi tới, dù rằng tâm trạng rất tồi tệ nhưng hắn lại không biểu hiện ra bên ngoài, đám bạn đến rủ hắn đi chơi bóng rổ, bộn đã đang định từ chối, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nói lời đồng ý, theo bọn họ cùng đến sân bóng.
Vô tình quả bóng đập trúng người đi đường, hắn chạy tới nhặt cầu, muốn nói một câu xin lỗi rồi quay lại, người kia bị bóng đập đau nhưng vẫn quay đầu mỉm cười với hắn nói không sao.
Sắc mặt Bạch Thành Úc cũng không có gì là khó chịu, mặt mày thoạt nhìn rất dịu dàng, bởi vì cảm giác mất mát khi bị người đàn bà kia bỏ rơi, lại gặp được Bạch Thành Úc, tâm trạng hắn dường như thả lỏng rất nhiều.
Ngay khi đó, hắn trả lại bóng cho người bạn kia rồi chạy theo Bạch Thành Úc đến phòng y tế, sau khi xác định được anh không bị thương, mới thấy yên tâm.
Lúc ấy Bạch Thành Úc thấy hắn, cũng sẽ không lẩn tránh, ánh mắt khi anh nhìn hắn lấp lánh như sao đêm.
Sau này, điều mà Bạch Thành Úc mong chờ nhất chính là mỗi lần hắn đến tìm anh, khi ở cùng hắn anh cũng sẽ không còn rụt rè nữa mà trở nên tự tại hơn, không cần phải đi nịnh nọt kẻ khác khiến họ vừa lòng, cũng có thể như những người bình thường khác, có một người bạn thân của riêng mình.
Hắn cũng hiểu rõ, hắn tiếp cận Bạch Thành Úc là để bù đắp cho những thiếu hụt trong quá khứ.
Nhưng trong sáu bảy năm mà Bạch Thành Úc rời đi kia, cũng từng có người có bộ dạng tương tự anh, cố sức lấy lòng hắn, nhưng khoảng trống kia vẫn còn đó, tựa như không ai có thể lấp đầy chỗ trống ấy ngoài anh.
Hắn muốn được quan tâm hết lòng, muốn được anh ỷ lại mình như người thân duy nhất.
Hắn muốn Bạch Thành Úc sẽ mãi là của hắn, không ai thay thế được.
Hắn muốn trong thế giới của anh chỉ có mình hắn, cũng sẽ chỉ nhìn mỗi hắn mà thôi.
Nhưng vì sao....
Hàng rào xây bằng gạch ngói không đủ vững chắc, Kiều Ngạn nắm chặt mặt trên, cảm thấy miếng ngói hơi lỏng, chưa đến mười phút hắn gửi tin nhắn cho trợ lý, nhìn xuống phía dưới là nền bê tông cứng.
Chỉ trong vài giây thôi mà như qua cả một đời người, nước mắt Kiều Ngạn như đứt từng dòng, không thể nói mạch lạc, "Nắm chặt lấy tay tôi." Câu nói như tiếng vang vọng trong lòng Bạch Thành Úc.
Thời còn học đại học, Kiều Ngạn thường chở anh bằng chiếc xe đạp cho thuê trên vỉa hè, Bạch Thành Úc không biết đi xe đạp, ngồi đằng sau vừa sợ vừa lo, Kiều Ngạn hắn sẽ vươn tay đến trước mặt anh, nói, " Nắm chặt tay em sẽ không thấy sợ nữa."
Lúc được hắn chở anh có cảm giác rất lạ kỳ, càng đừng nói đến chuyện không kiêng nể gì mà ôm eo hắn, ngày đó trường cho nghỉ lễ, trên đường cũng không có nhiều người qua lại, Kiều Ngạn chở anh đến một nơi tương đối hẻo lánh, đường đi hầu như không một bóng người, thấy Kiều Ngạn duỗi tay ra, Bạch Thành Úc có chút do dự, chiếc xe đột nhiên lao vút, trong một giây ấy nếu anh không thể nắm lấy tay hắn, Kiều Ngạn sẽ ngay lập tức giữ chặt tay anh.
Khi ấy anh thật sự nghĩ rằng Kiều Ngạn không có gì đáng sợ.
Mặc kệ cuộc sống trong quá khứ có vất vả thế nào, bị cô lập ở ký túc xá cũng không quan trọng, Kiều Ngạn tựa như ánh mặt trời ấm áp, soi sáng cuộc đời anh.
"Rất nhanh... Sẽ có người tới cứu chúng ta." Giọng Kiều Ngạn run rẩy, nhưng hắn vẫn an ủi anh.
Bạch Thành Úc lắc đầu.
Nơi hắn đang vịn lấy dần lỏng lẻo, cát bụi rơi xuống, Bạch Thành Úc đang giữ tay hắn ra.
Vẻ mặt sợ hãi của Kiều Ngạn xưa nay chưa từng xuất hiện, hắn vẫn nắm chặt tay Bạch Thành Úc, cánh tay nổi gằn mạch máu, một cơn ớn lạnh sống lưng ập tới, hắn không thể tưởng tượng nói bản thân sẽ ra sao nếu không có Bạch Thành Úc, hắn luôn nghĩ đủ mọi cách làm sao để chói chặt người này bên mình, mãi mãi không chia lìa, sau này quả thật hắn đã gài vô số thứ xiềng xích vô hình lên người Bạch Thành Úc, đồng thời cũng là đánh mất đi sự vĩnh viễn.
Bạch Thành Úc không trả lời hắn.
Kiều Ngạn cố chấp đến phát điên, chỉ cần nhìn người khác nhiều hơn một chút, Kiều Ngạn đã có thể đoán ra được rất nhiều điều, sau này hắn càng trở nên điên cuồng hơn, ngày mà anh biết mình có thai cũng được ý tác giúp giấu đi chuyện này, anh đến bệnh viện một lần nữa nhưng không thấy cô y tá kia đâu, sau đó đi hỏi thử người khác nhưng không mọi người đều ấp úng không dám nói ra điều gì, mãi sau này anh mới biết được, cô y tá kia là bị ép phải xin nghỉ việc.
Gốc rễ của mọi lỗi lầm là anh, anh không muốn người khác bị liên lụy nữa.
Cảm nhận được anh đang cố gắng buông tay ra, Kiều Ngạn bị dọa đến mặt mày méo mó vẹn vẹo. Và ngay lúc đó, đã không còn kịp nói điều gì nữa.
Chưa đầy hai phút ngắn ngủi, miếng ngói mà tay hắn đang vịn kia bị rơi ra, thậm chí không kịp suy nghĩ gì, theo bản năng hắn ôm chặt người kia vào lòng, ánh mắt nhẹ nhõm của Bạch Thành Úc loé lên tia kinh ngạc, ngay sau đó, trước mắt chỉ còn lại một màn sương mù đỏ như máu, mùi tanh ngọt tản ra trong không khí.
Bòng hình của anh in sâu trong mắt Kiều Ngạn, tiếp đó một giọt nước mắt trong veo chảy xuống từ khoé mặt.
Trợ lý và cấp dưới vội vàng mang theo miếng đệm khí cứu sinh chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, họ sợ hãi đến không nói lên lời, sau hồi thần lại mới vội vàng gọi xe cấp cứu đến.
Lúc xa cấp cứu đến, cũng không thể nào tách hai người họ ra được.
Rơi xuống từ tầng sáu, khả năng sống sót rất nhỏ, huống chi Bạch Thành Úc còn đang mang thai, chỉ là so với anh, tình trạng của Kiều Ngạn không mấy khả quan, máu chảy ướt đẫm nền bê tông, tay đã lạnh cóng không còn chút hơi ấm nào, nhưng vẫn cố chấp ôm chặt lấy anh.
Trong khoảng thời gian này Kiều Nguyên rất ít khi xuất hiện ở công ty, Kiều Ngạn lại ra chuyện, lúc này trong công ty loạn hết cả lên, các cổ đông cố gắng gọi điện cho Kiều Nguyên, nhưng chỉ có tiếng chuông mà không có ai bắt máy.
Ninh Tu Viễn đang ngồi chờ bên ngoài phòng sinh, hắn biết rất rõ thái độ Kiều Nguyên đối với Bạch Thành Úc, cho nên không nói cho cậu biết tin Bạch Thành Úc mất tích.
Nhưng điện thoại của cậu cứ reo lên không ngừng, còn có rất nhiều tin nhắn được gửi đến.
Sau khi biết tin, Ninh Tu Viễn rất sửng sốt.
Thậm chí hắn còn tưởng rằng hôm nay là ngày cá tháng tư, mọi người chỉ đang nói đùa mà thôi.
Cổ đông trong công ty gọi điện tìm Kiều Nguyên quay về để kiểm soát đại cục, bởi vì Kiều Ngạn đã chết.
Thật khó có thể tin được, mấy ngày trước Kiều Ngạn còn gọi hỏi hắn có biết Bạch Thành Úc ở đâu không, trước đó công ty hai bên cũng từng có một lần hợp tác chung, cũng là Kiều Ngạn đứng ra bàn chuyện với hắn... Điện thoại thông báo tin tức, chiều nay tại chung cư Cảnh Uyển, có hai người đàn ông rơi từ tầng thượng xuống và cả hai đều tử vong.
Sau đó, hắn lại nghe người ta nói rằng một trong hai người kia còn đang mang thia, đứa nhỏ trong bụng đã được năm tháng.
Tay cầm điện thoại của Ninh Tu Viễn run lẩy bẩy, hắn không thể nào đoán trước được Kiều Nguyên sẽ phản ứng ra sao khi biết tin này.
Không bao lâu sau, y tá bước ra báo tin đứa trẻ được sinh ra là con gái. Lúc biết được, nỗi hoang mang trong hắn được thay thế bởi niềm vui niềm hạnh phúc.
Sau khi sinh xong Kiều Nguyên rất yếu, Ninh Tu Viễn cũng không nói cho cậu biết tin kia, huống chi cậu cũng không thể chạy ngay đến công ty mở họp ban hội đồng.
Ninh Tu Viễn gửi một tin nhắn, trước tin phải trấn an phía các cổ đông, sau đến ngồi canh Kiều Nguyên trong phòng hồi sức, một chút cũng không dám rời đi.
Hắn thật sự rất sợ.
Nếu không phải Hàn Kham cứu cậu thoát khỏi biển lửa, chỉ sợ sau này đến cơ hội để chuộc tội hắn cũng không có.
Cũng đâu thể ngày ngày sớm chiều bên cạnh cậu, có được một đôi trai gái siêu đáng yêu, càng không thể ở bên nhau, thậm chí một lần gặp mặt thôi cũng thành hy vọng quá xa vời.
Lúc Kiều Nguyên tỉnh lại, thấy Ninh Tu Viễn đang nhìn mình với hai quầng thâm dưới mắt, như thể cả đêm qua hắn không ngủ, suy yếu mở miệng hỏi, "Anh làm sao vậy?"
"Không sao cả, chỉ muốn được nhìn em nhiều hơn thôi." Giọng điệu của Ninh Tu Viễn so với trước kia nặng nề hơn.
Kiều Nguyên nhận ra có gì đó không ổn, đứng dậy muốn lấy điện thoại gọi cho trợ lý Đông.
Ninh Tu Viễn vội vàng nói, "Sức khỏe em vẫn còn rất suy yếu, cứ nghỉ ngơi trước đã, rồi tôi sẽ nói với em sau."
Giọng Ninh Tu Viễn trở nên nghẹn ngào,"... Nguyên, anh thật sự rất vui..... Cuộc sống sau này của chúng ta sẽ tốt hơn... Thật sự sẽ tốt hơn nữa..."
*****
Đến đây là kết thúc cậu chuyện của cặp đôi NgạnÚc ???? Chúng ta sẽ không còn được gặp lại hai người họ nữa, một gia đình ba người có lẽ sẽ có một khởi đầu mới ở thế giới bên kia, họ sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc, sẽ không còn đau buồn hay nỗi dằn vặt nào nữa.
Dù chỉ là nhân vật trong truyện nhưng mình vẫn thấy rất đau lòng, có chút trầm cảm nhẹ.