Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 196: 196: Khóc






Chỉ là Bạch Thành Úc không còn thuận theo lời ngồi cạnh hắn, cũng không giống như lúc trước, trò chuyện vài ba câu với hắn.

Lúc Kiều Nguyên tới đây, gặp được bạc sĩ đang cầm hòm thuốc.

Kiều Ngạn đã từng nói với cậu, sau này Bạch Thành Úc chính là chị dâu của cậu, nhưng cậu lại không cảm nhận được, tình cảm giữa hai người họ, này càng giống như đang thao túng hơn.

Kiều Nguyên hỏi, "Anh ấy bị bệnh sao?"
Tính chiếm hữu của Kiều Ngạn, đã không chỉ là căn bệnh bình thường nữa, ngay khi có người hỏi Bạch Thành Úc, giọng điệu hắn trở nên tồi tệ hơn, "Có tôi ở đây, không cần cậu quan tâm đến em ấy."
Kiều Nguyên chỉ nhìn thoáng qua phòng ngủ, cũng không hỏi thêm gì nữa.

"Cha muốn vài ngày nữa chúng ta đến thăm ông, đến lúc đó luật sư cũng sẽ tới." Kiều Nguyên nói.

Thời gian Kiều Thành Minh sống được không còn bao lâu, lần này gọi bọn họ tới, cũng là vì muốn lập di chúc, để tránh hậu họa tranh giành sau này, đương nhiên, đồ của Kiều gia, Kiều Nguyên cũng không mơ tưởng tới, cậu chỉ muốn làm tròn bổn phận của mình thôi.

Không biết vì sao, sau khi nghe tình huống của Kiều Thành Minh từ bác sĩ, Kiều Nguyên cũng không quá đau khổ, sinh chết bệnh tật là chuyện thường tình, cậu đối với Kiều Thành Minh, cũng chỉ như người đứng ngoài, không lẫn lộn tình cảm trong đó.


Có đôi khi Kiều Nguyên nghĩ rằng, phải chăng mình quá lạnh nhạt hay không.

Kiều Thành Minh nói thế nào cũng là cha cậu, nuôi dạy cậu hơn hai mấy năm trời.

Kiều Nguyên nhớ lại ký ức của quá khứ, nhưng trong đầu cậu trống rỗng, ngay cả một tấm ảnh chụp, cậu cũng không giữa lại.

"Tôi sẽ tới." Kiều Ngạn nói.

Bác sĩ đứng một bên chờ, không có sự cho phép của Kiều Ngạn, ông không dám tự tiện đi vào.

Kiều Ngạn rất không thích để người khác giao tiếp với Bạch Thành Úc, nhưng người ấy đang bị bệnh, phải cẩn thận quan sát tình hình, không nên để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Cậu tới đây tìm tôi, là vì chuyện này?" Kiều Ngạn hỏi.

"Ừ."
Kiều Ngạn từ trên sô pha đứng dậy, không quan tâm tới cậu lắm, bác sĩ đi theo Kiều Ngạn vào phòng ngủ.

Kiều Nguyên bưng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ngồi một lúc lâu tựa hồ không có ý định rời đi.

Thỉnh thoảng, lại nghe thấy tiếng khóc nỉ non, Kiều Nguyên không biết Kiều Ngạn đã dùng loại thủ đoạn gì để ép đối phương ở bên hắn.

Cậu rất ít tiếp xúc với Bạch Thành Úc, từ phương thức khác có thể tìm hiểu đối phương một chút.

Kiều Ngạn đi ra, thấy cậu vẫn còn ngồi trên sô pha, vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi cậu sao còn chưa đi, Kiều Ngạn có địch ý với cậu.

Kiều Nguyên khẽ cười, bưng tách trà lên uống hết, mới đứng dậy rời đi.

Cậu lái xe về tiểu khu nhà mình, bên đường thấy có bóng dáng quen thuộc.

Trong khoảng thời gian này, Ninh Tu Viễn luôn dùng để loại "tình cờ ngẫu nhiên" gặp được cậu.


Ngay từ đầu là Ninh Mặc đi lạc, sau đó là cảm thấy tiểu khu chỗ cậu không khí thoáng mát, thích hợp tập thể dục buổi sáng, tiếp đó là vì ở đây có một nhà hàng khá nổi tiếng về các món ăn, mỗi ngày đều đổi mới rất đa dạng, tuyệt đối không lặp lại một cái nào.

Kiều Nguyên cũng không kiên nhẫn nổi nữa, đến tức giận cũng không tức nổi nữa.

Ninh Tu Viễn người này, năng lực lý giải kém vô cùng, rất hay xuyên tạc ý tứ trong lời nói của cậu, mỗi ngày đều bận bịu công việc, Kiều Nguyên thật sự không muốn bởi vì người này, tâm tình trở nên không tốt.

Kiều Nguyên đỗ xe ở gara, ấn thang máy, hôm nay dự định sẽ ở nhà nghỉ ngơi, không ra khỏi cửa, hẳn là sẽ không gặp phải Ninh Tu Viễn.

Nhưng mà, Kiều Nguyên vừa đi ra khỏi thang máy, thời điểm đang chuẩn bị cầm chìa khóa mở cửa nhà, nghe thấy trong hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Ninh Tu Viễn hôm nay không mang theo Ninh Mặc, rất tự nhiên bước tới trước mặt cậu vẫy vẫy tay, "Thật trùng hợp, lại gặp được em rồi."
"..." Kiều Nguyên không đáp lại.

Lúc có Ninh Mặc, Kiều Nguyên sẽ chỉ để ý tới Ninh Mặc không thèm quan tâm hắn tới hắn, lúc không có Ninh Mặc, Kiều Nguyên càng không thèm để ý tới hắn.

Làm thật luôn...!
Ninh Tu Viễn hai ngày này bị Ninh Mặc phá cho đau đầu, đầu tiên là vi phạm nghiêm trọng ngay thỏa thuận ban đầu, hôm trước hắn chạy bộ buổi sáng ngang qua đây, vừa lúc gặp Kiều Nguyên.

Sau đó Ninh Mặc ở trước mặt Kiều Nguyên ủy khuất nói, "Daddy...con buồn ngủ, hu hu hu...!Bảo bảo muốn ngủ..."
Kiều Nguyên chau mày nhìn hắn, "Trẻ con bây giờ vẫn đang tuổi trưởng thành, thân làm cha như anh sao lại như vậy?"

"..." Ninh Tu Viễn hết đường chối cãi.

"..." Ninh Mặc vươn cánh tay múp thịt, ôm ống quần Kiều Nguyên.

Sau đó Kiều Nguyên mang Ninh Mặc về nhà, bỏ lại mình hắn, xen lẫn trong một đám bác gái đi tập dưỡng sinh.

Trong khoảng thời gian này, Ninh Tu Viễn không để Ninh Mặc đi lạc nữa, nhưng lại để cho Ninh Mặc đói bụng, nếu không nữa thì chính để mặc bảo bảo bẩn hề hề, vậy cho nên Kiều Nguyên nghĩ rằng, Ninh Tu Viễn căn bản không xứng làm cha.

Đương nhiên, Ninh Tu Viễn còn chưa ý thức được điều này, hắn chỉ cảm thấy, để Ninh Mặc tới thu hút sự chú ý của Kiều Nguyên, ngay từ đầu chính là lựa chọn sai lầm.

Chẳng những không có thế giới riêng của hai người, hắn còn thường xuyên bị coi là kẻ thứ ba.

Kiều Nguyên không phản ứng hắn, Ninh Tu Viễn đã tập thành quen, hắn lại mạnh dạn tìm đề tài nói, "Em đang mở khóa sao?"
Kiều Nguyên dừng động tác, nhìn nhìn hắn, lạnh lùng nói, "Sao anh lại ở đây?"
Ninh Tu Viễn cười cười, lấy lòng nói, "Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là hàng xóm của nhau, tôi ở cách vách nhà em, nếu nửa đêm em gặp nguy hiểm, có thể gọi tôi đầu tiên."
"Sắc mặt em sao lại khó coi như vậy, bị bệnh sao em?" Ninh Tu Viễn quan tâm hỏi..