Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 122: 122: Không Buông Bỏ Được






Lúc không ở cùng Sầm Lễ, hắn tung tin truyền ra ngoài, thấy ảnh chụp của cậu.

Chỉ có cần 50 danh là có thể tìm ở khắp nơi, một tấc đầu to, đều rất khó coi, hắn tùy ý đảo mắt liếc nhìn một cái, phát hiện chỉ có duy nhất tấm ảnh kia là lọt được vào mắt hắn.

Câu trên thật sự tôi không hiểu cụ thể ra sao, chỉ đành edit theo bản đã dịch tầm 70-80%
Hắn tùy ý nhìn ảnh chụp, gọi Sầm Lễ, cái tên này ngược lại rất khiến người ta chú ý.

Ninh Tu Viễn mặt đanh lại, không muốn nghĩ tới cục diện kia.

Ninh Kỳ trên khuôn mặt nghiêm túc nhiễm tầng ý cười, trêu đùa bảo bảo nói, “Đừng khóc, khóc nhiều nhìn xấu lắm.


”Ô ô” bảo bảo trên mặt đầy nước mắt, sau đó tìm kiếm ở bốn phía xung quanh, không tìm thấy nhóc muốn thấy, hắn cũng không biết vì sao, mùi trên người hai người giống nhau, nhưng bảo bảo rất ít khi để ý tới hắn, lâu dần, ngay cả bế nhóc con kia cũng không để yên cho hắn bế.

Bảo bảo không bao lâu lại nhắm mắt ngủ, được hầu gái ôm về phòng.

Dưới lầu cũng đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, Ninh Tu Viễn đẩy cửa phòng ra, phát hiện Sầm Lễ đang ngồi ở mép giường, trên người chỉ ăn mặc bộ quẩn áo ngủ mỏng manh.


Ninh Tu Viễn cầm lấy áo khoác treo đầu giường, khoác lên vai Sầm Lễ, nói, “Ngồi được bao lâu rồi? Bác sĩ đã hiện cậu bây giờ không thể chịu lạnh được, bằng không sẽ lưu mầm bệnh.


“! ”Sầm Lễ nâng mắt, nhìn cái người luôn mở mồm ra là nói quan tâm tới cậu, lại rất nhiều lần giẫm đạp cậu xuống vũng bùn.

Nếu có bệnh, thì đã sớm biết, nếu không phải chưa được bao lâu sau khi cậu phá thai lần một, hắn lại cưỡng bách cậu mang thai lần nữa, cậu cũng không đến mức thành ra như vậy.

Tay Sầm Lễ lạnh buốt, được Ninh Tu Viễn ủ trong tay hắn, như là muốn chặn đi cái lạnh cho cậu vậy.

Hành động hiện giờ của đối phương, ở trong mắt cậu thật sự rất buồn cười.

Ủ trong chốc lát, tay vẫn lạnh như ban đầu, Ninh Tu Viễn nhíu mày nói, “Trước tiên mặc ấm vào đã, rồi đi xuống ăn cơm nhé.


Sầm Lễ “Được” một tiếng.

Trên bàn cơm bàn chuyện với nhau về hôn lễ, Sầm Lễ đều tùy theo ý kiến của bọn họ, Ninh Tu Viễn cho cậu hai miếng trứng chiên và trứng trần, thoạt nhìn khiến người khác phải búng ngón cái khen ngợi.

Sầm Lễ có chút hoảng hốt, giống như lúc còn ở nhà Hàn Kham, Hàn Kham mỗi ngày sáng đều làm cho cậu hai quả trứng trần.

Hắn cho rằng đã lâu như vậy rồi, Hàn Kham liền sẽ quên đi cậu, dù sao cũng là một giảng viên với tiền đồ vô lượng, nếu ở bên loại người như cậu, cũng không có gì tốt.

Thấy cậu đờ người, Ninh Tu Viễn hỏi,”Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Suy nghĩ ngày đó sẽ có những ai tham dự.

” Sầm Lễ nói.

Ninh Tu Viễn cười cười, “Có rất nhiều người, thiệp mời qua hai ngày nữa sẽ được phát đi, cậu không cần lo lắng.



“Ừ.

"
Sầm Lễ nghĩ, lúc ấy Ninh Tu Viễn đổ oan cho cậu trộm đồ của hắn, xung quanh có rất nhiều người đứng cười nhạo cậu, tiếng thảo luận xì xài, bất kham nhục mạ truyền đến tai cậu.

Ở trên đường nhặt được đồ không rõ chủ, cậu cũng sẽ tìm người trả lại, nhưng Ninh Tu Viễn lại nói cậu ăn trộm đồ, những người đó liền tin.

Bọn họ luôn sẽ cảm thấy, khẳng định là ai làm sai chuyện trước, bằng không vì sao người kia lại đi bôi nhọ cậu, không bôi nhọ người khác, người bị hại chứng cứ, chỗ nào cũng có, hắn cái gì cũng không làm, lại bị người ụp cho cái mũ bẩn đổ lên đầu.

Cậu bất đắc dĩ nhận hết về mình, toàn bộ còn phải trở về.

Ninh Tu Viễn cảm thấy nhóc con kia quá mức ầm ĩ, tạm thời đưa về nhà cũ.

Mấy người hầu trong nhà, Sầm Lễ cũng đưa hết về bên kia, Ninh Tu Viễn hỏi nguyên nhân, Sầm Lễ nói, “Tôi chỉ muốn có thế giới riêng của hai chúng ta, anh không nghĩ thế sao?"
Nghe thấy lời giải thích này, Ninh Tu Viễn nào còn cố chấp nữa, bất quá trong nhà vẫn phải để lại mấy người, trông Sầm Lễ.

Mỗi ngày đi làm xong trở về nhà, chờ hắn là những món ngon, thanh niên kia đeo tạp dề trước ngực, tay nghề Sầm Lễ rất tốt, trước kia Ninh Tu Viễn không hề biết, mặc kệ ở bên ngoài bao nhiêu sơn hào hải vị, nhưng chuyện ngày thường của đôi bạn trẻ càng khiến người ấm lòng hơn.

Không tới mấy nữa là đến ngày tổ chức hôn lễ, Ninh Tu Viễn vẫn thường xuyên về nhà, hắn đã hình thành thói quen, trong nhà có chờ người của hắn, còn có nấu thức ăn chờ hắn về.

Sầm Lễ hỏi, “Ngày mai tôi muốn đi thăm mẹ, có thể chứ?”
“! ”Ninh Tu Viễn có chút do dự.


“Sắp kết hôn rồi, tôi cũng phải báo cho bà biết, anh có thể để vệ sĩ đi theo tôi.

"
Thời gian an nhàn đã lâu, Ninh Tu Viễn cũng thật sự cho rằng Sầm Lễ sẽ không thể rời xa hắn nữa.

“Được thôi, có muốn tôi đi cũng cậu không?”
Sầm Lễ lắc lắc đầu, “Anh còn bận việc ở công ty, sau này chúng ta cùng tới thăm bà.


Cậu nói này đã khiến Ninh Tu Viễn cảm thấy ấm lòng hơn, hắn nói, “Quyết định vậy đi.


Sau đó hắn lấy chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, lúc mở ra còn có tia sáng lóe lên, đó là một chiếc nhẫn khảm kim cương.

.