Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 19




Đặc điểm của những bộ phim này đã quá rõ ràng, thoạt nhìn đã biết.

Biên kịch Hứa chắc chắn nói: “Là những con số.”

“Căn phòng trống chính là khoảng cách.” Khang Mộ Thành chia những bộ phim này thành năm hàng.

Các chữ số có được như sau:

179

17931

183

317946

1793

Đồng thời cũng phát hiện ra chiếc remote ở bên cạnh kệ. Phòng triển lãm dùng máy chiếu để phát, máy lạnh là thiết bị máy lạnh trung ương thống nhất, hoàn toàn không cần phải sử dụng đến, đây rất có thể là cơ quan.

Biên kịch Hứa cầm lấy và ấn những con số ở phía trên.

Không có phản ứng nào cả.

“Bà mẹ nó là cái thứ gì vậy?” Ông ta rầu rĩ và khó chịu.

Giản Tĩnh ở bên ngoài chờ đợi rất lâu cũng không nghe thấy động tĩnh nào cả nên không nhịn được đập cửa: “Tổng giám đốc Khang?”

“Anh không sao.” Khang Mộ Thành cởi chiếc áo khoác vest ra và dựa vào cửa nói ngắn gọn với cô về kết quả: “Chuỗi số này có lẽ là mật mã.”

Giản Tĩnh đồng ý, sầu não ngồi ở dưới đất.

Cô chỉ mới chạm vào ngưỡng cửa chuyển đổi chữ thành số nhưng lại không có chút manh mối về quy luật của các chữ số.

Chuỗi mật mã này có nghĩa gì nhỉ?

Bên trong cánh cửa, Khang Mộ Thành lấy điện thoại và dùng máy tính được thiết lập sẵn để làm cộng trừ nhân chia, cố gắng tìm ra mối liên hệ giữa những chữ số này. Tuy nhiên thật không may là không phát hiện được gì cả.

“Không phải cấp số cộng cũng không phải là cấp số nhân.” Anh tính toán và không có chút manh mối: “Lúc thì lớn lúc thì nhỏ, hoàn toàn không có quy luật.”

Biên kịch Hứa ngồi xổm ở bên cạnh và nghiền ngẫm một hồi, nói: “Trong năm cái có bốn cái là 179, nó có phải mang hàm ý đặc biệt gì không?”

Khang Mộ Thành cau mày: “Ý là sao?”

“Giả sử 179 là X, vậy sẽ trở thành như vậy.” Ngón tay của biên kịch Hứa di chuyển lên xuống và gõ ra một hàng số mới trong bản ghi nhớ.

Trình tự ban đầu là:

179

17931

183

317946

1793

Sau khi thay thế 179 bằng X thì sẽ là:

X31

183

3X46

X3

Khang Mộ Thành im lặng một hồi: “Cho nên?”

Biên kịch Hứa: “…”

Sự im lặng ngượng ngùng.

“Tôi làm công việc văn học mà bảo tôi tính toán.” Biên kịch Hứa gãi đầu và thẳng thắn thừa nhận: “Tôi không có manh mối, đây là cái gì chứ, nhìn cũng không hiểu được.”

Khang Mộ Thành: “Tôi cũng vậy.”

“Cậu không phải là sinh viên ưu tú của đại học Columbia sao?” Biên kịch Hứa nghi ngờ hỏi.

“Loại mật mã này không liên quan đến chuyên ngành, là do chúng ta chưa tìm được ý tưởng thích hợp.” Khang Mộ Thành suy ngẫm, gõ cửa: “Tĩnh Tĩnh, em đã giải ra chưa?”

Bên ngoài cửa, Giản Tĩnh ngồi xếp bằng trên nền nhà lạnh lẽo và hỏi họ: “Chiếc remote trông như thế nào?”

“Chính là loại phổ biến, phía trên có một cái màn hình nhỏ, phía dưới là phím bấm.” Khang Mộ Thành đáp.

“Phím bấm là số hay là chữ?”

“Đều có hết.”

Lại là phím bấm chữ số sao?

Số đầu tiên là 179, số 1 không thể ấn 7 lần mà số 7 có thể ấn 1 lần, nhưng có xung đột với số 9. Không phải là loại mật mã của nhà vệ sinh trước đó.

Tại sao 179 lại xuất hiện nhiều lần như vậy? 179 trên bàn phím có gì đặc biệt sao?

Giản Tĩnh mở phương thức nhập của mình ra, đầu ngón tay di chuyển từ ‘1’ đến ‘7’ rồi đến ‘9’.

Ơ.

Cô nảy ra một suy nghĩ và vẽ lại lần nữa, không sai, 1 – 7 – 9 là L.

1793 thì sao? Khẩu? Không đúng, là O.

Hiểu rồi.

183 là V.

317946 là E.

1793 là U.

“Tổng giám đốc Khang, em giải ra rồi.” Giản Tĩnh lập tức đứng dậy: “Là LOVE U. Năm chữ cái.”

Khang Mộ Thành kinh ngạc, lập tức hiểu ra và cầm chiếc remote lên ấn các chữ cái.

Sau khi nhập xong năm chữ thì chỉ nghe tiếng động lớn ‘phịch’ vang lên, một chiếc hộp ở trên kệ rơi ra ngoài. Anh nhặt lên xem, đó là [The Skeleton Key].

Chìa khoá vạn năng.

Mở chiếc hộp ra, bên trong ngoài cuộn phim ra còn có một chiếc chìa khoá vàng đồng.

Cắm vào lỗ khoá, vừa vặn, xoay chuyển và lưỡi khoá chuyển động, mở ra cánh cửa đóng chặt.

Giản Tĩnh thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng, không khỏi hỏi lại lần nữa: “Mọi người không sao chứ?”

“Không sao.” Tâm trạng của Khang Mộ Thành dịu xuống: “Em không sao chứ, chuyện gì đang xảy ra vậy, bà Tần và Tổng giám đốc Tần đâu?”

Giản Tĩnh lắc đầu: “Nói tóm lại là hệ thống an ninh của biệt thự đã khởi động và chúng ta đều bị nhốt ở trong đây.” Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện, do dự hỏi: “Tổng giám đốc Khang, hệ thống an ninh tư nhân, sẽ có… Ưm, thứ gì đó có tính sát thương tương đối lớn không?”

“Tất nhiên.” Khang Mộ Thành nói: “Dân thường không thể cầm súng, nếu hệ thống an ninh không sức mạnh thì làm sao ngăn chặn tội phạm?”

Giản Tĩnh sững sờ: “Hả?”

Khuôn mặt sững sờ của cô vô cùng thú vị, Khang Mộ Thành không khỏi lắc đầu và phổ cập cho cô về kiến thức có liên quan: Tỷ lệ tội phạm trên thế giới này vẫn duy trì ở mức cao, sự an toàn về tính mạng và tài sản của mọi người đang bị đe dọa rất lớn, dưới tiền đề cấm súng thì mọi người sẽ chọn cài đặt cái kiểu hệ thống an ninh khác nhau để bảo vệ sự an toàn của mình.

Trong tình huống thông thường, các công ty an ninh sở hữu trình độ quốc gia sẽ không lắp đặt các thiết bị gây chết người, hầu hết đều là các thứ như lồng sắt, lưới điện và chất khí gây mê, chủ yếu là để khống chế tội phạm.

Tuy nhiên, thực tế không hẳn sẽ là như vậy.

Có người sẽ tự sửa đổi thiết bị, có người sẽ thuê một số đội ngũ không chính thức, thiết bị an ninh mà họ xây dựng nên có thể sẽ có tính sát thương nhất định.

Giản Tĩnh xoa hai bên thái dương, cô đã trách oan hệ thống rồi, không phải hệ thống phán đoán sai lầm mà là do thế giới đã thay đổi rồi.

“Biệt thự này toàn vật phẩm quý giá.” Cô châm chước nói: “Chúng ta tốt nhất không nên mạo hiểm.”

Khi giải thích với cô thì Khang Mộ Thành đã nhận ra, sắc mặt nghiêm trọng: “Em nói đúng.” Anh bước tới cầu thang ban đầu và lần mò từ trên xuống dưới, khẳng định nói: “Chỉ là một bức tường không có gì cả.”

“Chắc chắn phải có cơ quan.” Biên kịch Hứa vốn dĩ đã có hứng thú với phòng ngầm ở biệt thự Dư Huy nên ngay lập tức quay lại, muốn tìm xem có cái gì đó giống khởi động cơ quan hay không.

Hành lang rất dài, ở giữa có trưng bày hai tác phẩm điêu khắc bằng thạch cao.

Một cái là thần Cupid, cái còn lại là thần Vệ Nữ cụt tay.

Biên kịch Hứa cố gắng xoay chuyển hai bức tượng này, tuy nhiên nó không hề nhúc nhích. Ông ta không khỏi chống cằm lẩm bẩm: “Nó khác hoàn toàn với những gì tôi đã nghĩ.”

Khang Mộ Thành thì thiết thực hơn, thấy việc tìm kiếm cơ quan rất rắc rối nên anh đi thẳng đến cuối hành lang và cố gắng mở cửa sổ.

Các cửa sổ ở biệt thự đều không thể mở ra hoàn toàn, chỉ có thể mở một khe hở cỡ ba ngón tay ở phía dưới để thoáng khí, đừng nói là người, cho dù là con mèo con cũng không thể thoát ra được.

Anh cầm điện thoại ra nhưng tín hiệu vẫn là dấu X.

“Có thiết bị phá sóng.” Khang Mộ Thành cau mày và lớn tiếng kêu lên: “Tổng giám đốc Tần, bà Tần?”

Âm thanh trôi vào trong màn mưa và một đi không trở lại.

Vào lúc này, trong phòng chứa đồ bên cạnh quán cà phê, Tổng biên tập Quách và Tổng giám đốc Tần đang nói chuyện.

“Đã mở được chưa?” Tổng biên tập Quách khoanh tay: “Chỗ này ngột đến chết mất. Chỉ là một nhà kho thôi, tại sao lại phải lắp ổ khoá thông minh chứ?”

Có rất nhiều người ở quán cà phê nên họ đã chọn phòng chứa đồ để nói chuyện. Ai ngờ đang nói nửa chừng thì đột nhiên cúp điện, cửa cũng bị khoá và hai người bị nhốt ở trong đây.

“Biệt thự cần nhiệt độ và độ ẩm ổn định nên sẽ tiện lợi hơn khi lắp đặt hệ thống thông minh.” Tổng giám đốc Tần lại nhập sai mật mã, ông ta cáu kỉnh bước qua bước lại: “Làm cái quái gì vậy, mật mã của tôi lại thất bại.”

Sắc mặt của Tổng biên tập Quách không thay đổi nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự sắc bén: “Vợ của anh đã nói mật mã không đúng cho anh biết?”

“Là đúng đấy, bình thường dùng cũng không sao cả.” Tổng giám đốc Tần cau mày: “Có lẽ là do hệ thống đã thiết lập lại nên cần đặt lại mật mã mới.”

Tổng biên tập Quách hỏi: “Vậy phải làm sao đây?”

“Vốn dĩ nếu sau khi đặt lại thì sẽ gửi đến điện thoại của tôi, nhưng điện thoại hiện giờ lại không có tín hiệu.” Tổng giám đốc Tần cáu gắt kéo chiếc cà vạt có cùng màu với đầm dạ hội của vợ ra rồi tuỳ ý ném sang một bên: “Chỉ đành tìm mật mã khẩn cấp thôi.”

Ánh mắt của Tổng biên tập Quách liếc qua chiếc cà vạt và hỏi: “Mật mã khẩn cấp là gì?”

“Theo cài đặt của hệ thống thì mỗi khu vực đều có mật mã khẩn cấp, nếu tìm được thì có thể rời khỏi đây.” Tổng giám đốc Tần lục tìm một dãy hạt cà phê và nguyên liệu rang trên kệ, vẻ mặt sốt ruột: “Không biết đã cất giấu ở đâu trong căn phòng này rồi, em cũng cùng tìm xem, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”

Tổng biên tập Quách tiện tay cầm gói bột năng lên và lục tìm qua loa: “Anh sợ cái gì chứ, không phải đã định ly hôn với vợ của anh từ lâu rồi sao? Bắt gặp thì bắt gặp thôi, để anh khỏi phải lúc nào cũng không mở lời được.”

Dưới ánh sáng yếu ớt của điện thoại, trong mắt của Tổng giám đốc Tần lóe lên một tia u ám, giọng điệu qua loa: “Gây ra như vậy rất khó coi, sẽ có ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của chúng ta.”

Tổng biên tập Quách không lên tiếng, quay lưng đi, khóe miệng khẽ nhếch lên, vô cùng mỉa mai.

Chị ta có thể làm đến vị trí tổng biên tập trong nhà xuất bản hàng đầu trong cả nước, làm sao có thể là một ngốc bạch ngọt không hiểu được hàm ý bên trong chứ? Nhưng người đàn ông này lại tưởng chị ta có trái tim mù quáng, mặc cho ông ta muốn nói bất cứ điều gì thì nói.

Rõ ràng là ông ta không muốn ly hôn.

Không muốn ly hôn mà chơi trò ái tình với ông ta, tưởng chị ta rất thiếu thốn tình cảm sao?

Thứ chị ta muốn có chính là thân phận của bà Tần.

“Chỉ là như vậy sao?” Chị ta dịu giọng đi, như thể bị thuyết phục vậy, chỉ là hơi lo lắng: “Trước đây hai vợ chồng anh thể hiện tình cảm như vậy, không phải là không muốn ly hôn chứ?”

Tổng giám đốc Tần hỏi ngược lại: “Diễn theo hoàn cảnh thôi mà em cũng tin à?”

Tổng biên tập Quách không lên tiếng.

Một lúc sau: “Tìm được rồi.” Tổng giám đốc Tần đã tìm thấy một cái Ipad trên tầng nào đó của kệ hàng, bên trong ngoài sổ sách ghi chú nhập hàng ra thì trong bản ghi chú còn được ghi mật mã khẩn cấp 51361.

Ông ta lập tức chạy đến cửa để mở khóa, như trút bỏ gánh nặng.

Nhưng Tổng biên tập Quách đột nhiên rùng mình, có một áng mây u ám vụt qua trong chớp mắt.

51361, nghe có vẻ như… Tôi muốn gϊếŧ chết ông?

“Ôi.” Giản Tĩnh thở dài thườn thượt, ngồi dựa lưng vào tường và hút một ngụm trà sữa đã nguội lạnh.

Lúc này là sáu giờ bốn mươi tám phút, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi họ bị mắc kẹt, nhưng họ vẫn chưa tìm được cách rời khỏi tầng ba. Đã qua giờ ăn cơm, mọi người đều đã đói bụng nên chỉ đành cứu đói bằng trà sữa, cà phê và bắp rang do bà Tần mang đến.

Biên kịch Hứa đang nhai bắp rang caramel ‘rộp rộp’, nhàm chán tìm lời để nói: “Đây là công ty gì chứ, làm ăn cũng quá tốt rồi, tầng ba được phong kín như vậy là không muốn cho chúng ta ra ngoài sao?”

“Không đâu, hệ thống an ninh là có cấp bậc đấy.” Những năm nay, người sử dụng hệ thống an ninh nhiều nhất chính là người giàu có, và Khang Mộ Thành tình cờ chính là một người giàu có, anh giải thích: “Các phương án có cấp bậc khác nhau thì nó sẽ không giống nhau, phòng triển lãm tư nhân cùng lắm chỉ là cấp độ B, cho dù bản thân họ đã sửa đổi qua thì kết cấu vẫn không thay đổi, chắc chắn sẽ có lối thoát hiểm.”

Giản Tĩnh bối rối: “Cấp bậc gì vậy?”

“Nhà dân bình thường sẽ là cấp độ D, chỉ có thiết bị phòng thủ báo động, ví dụ như một khi có người đột nhập vào nhà của em thì nó sẽ tự động báo cảnh sát, ngoại trừ cổng ra thì tất cả các cánh cửa đều được tự động khoá lại để đảm bảo sự an toàn của em là ưu tiên hàng đầu.” Khang Mộ Thành vô cùng kiên nhẫn: “Các công ty doanh nghiệp thì là cấp độ C, ngoại trừ phòng thủ báo động ra thì còn có cơ quan cửa ngầm để tiện cho cảnh sát bắt kẻ đột nhập.”

“Cấp độ B chính là thiết bị kiểu điều khiển?”

“Đúng vậy, những thứ như khí cay, lưới điện đều có thể sử dụng, nhưng theo quy định thì nhất định phải để lại lối thoát hiểm, bịt kín toàn bộ là phạm pháp.” Khang Mộ Thành chắc chắn nói: “Chắc chắn là có cách có thể thoát khỏi chỗ này, chúng ta tìm lại lần nữa đi.”

“Đợi đã.” Giản Tĩnh gọi anh lại: “Vậy cấp độ A là gì?”

Biên kịch Hứa cười: “Cấp độ A chỉ có cơ quan chính phủ mới có thể lắp đặt và cho phép bắn chết người.”

“Hoá ra là như vậy.” Giản Tĩnh cố gắng tiếp thu những thiết lập kiến thức thông thường khác với thế giới trước đây.

“Biên kịch Hứa, đến xem những bức tranh này đi.” Khang Mộ Thành dùng điện thoại chiếu vào những bức tranh treo trên tường: “Liệu cơ quan có được giấu ở đây không?”

Biên kịch Hứa trở nên hưng phấn, lập tức tiến lên muốn tháo xuống: “Đem xuống xem nào.”

“Tôi làm cho.” Khang Mộ Thành cao một mét tám mươi lăm, không cần phải nhón chân cũng có thể dễ dàng tháo xuống.

Bức tranh sơn dầu cộng với khung tranh nên có chút nặng, anh tháo từng bức tranh xuống và đặt ngay ngắn trên nền gạch, căn chỉnh trước sau. Giản Tĩnh ngồi xổm xuống xem xét, không khỏi phàn nàn: “Tổng giám đốc Khang, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của anh khá nghiêm trọng đấy.”

“Bệnh nghề nghiệp.” Khang Mộ Thành không phủ nhận thói xấu nhỏ này. Anh căm ghét định dạng email sai, lối hành văn sai trật tự từ hoặc là dùng sai dấu câu, một khi gặp phải thì anh sẽ nôn nóng cầm bút viết khoanh tròn ra để sửa lại.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là di chứng của nghề làm biên tập.

Biên kịch Hứa nhỏ giọng lầu bầu: “Khó chịu nhất là loại chỉnh sửa này.”

“Thì đó.” Giản Tĩnh vô thức hùa theo.

Khang Mộ Thành: “Khụ!”

Hai cây bút lập tức im lặng.

Giản Tĩnh tìm kiếm manh mối trên khung tranh, nhờ vào sức quan sát phi thường nên đã nhanh chóng tìm thấy một chỗ lồi lên không hài hoà ở bên cạnh khung tranh. Dùng móng tay cạy ra, không ngờ bên trong lại có một chiếc chìa khoá.

“Đúng là có thật.” Cô mừng rỡ và tự hỏi: “Giấu ở trong tranh để làm gì vậy?”

“Dưới ánh đèn thì là một vùng tối.” Biên kịch Hứa cầm lấy chiếc chìa khoá và xoay hai vòng: “Trên tường không có lỗ khoá, đây là dùng để mở cửa sao?”

Điều ông ta đang đề cập đến chính là một căn phòng khác ở tầng ba.

Biệt thự Dư Huy vốn là một nhà ở, đương nhiên sẽ không mở rộng như phòng triển lãm nghệ thuật lớn, tầng hai là phòng triển lãm chính, mà tầng ba lại nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có ba căn phòng, một cái là rạp chiếu phim cá nhân, một cái là nhà vệ sinh và cái còn lại là phòng triển lãm đã bị khoá.

Cắm chìa khoá vào, xoay nó và mở ra.

Giản Tĩnh: “…”

Nhà vệ sinh là khoá thông minh, phòng triển lãm là khoá bình thường, rốt cuộc thế giới này có gì đó không ổn hay là do cô đã bị gì đó rồi?