Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu

Chương 15: 15: Nhầm Người





Hai người nhìn nhau có chút cảm thấy buồn bã, riêng Lệ Y cảm thấy khó chịu nhất dẫu sao chuyện này cũng là do một phần của mình.

Diễm Hương nhìn ra thấy cô có chút khó xử chỉ nói:
"Bây giờ để tôi nói cho cô nghe đây, Lệ Y cô giúp tôi thay tôi gả cho một tên máu lạnh là đang giúp tôi, còn tôi hả cho người chết cũng là giúp cô.

"
"Nhưng…"
Chưa để Lệ Y nói tiếp Diễm Hương liền chạy tới hai tay ôm chặt lấy cô, nhìn hành động của nữ nhân trước mặt cô có chút ngạc nhiên lẫn khó xử không biết mình nên làm gì.

"Nếu như tôi chết…có gì hãy sống tiếp phần còn lại của tôi thay vì buồn bã.

"
"Nhưng…"
Nhìn thấy cô vẫn ngập ngừng như vậy Diễm Hương không chịu được liền trực tiếp nói lớn.

"Nhưng nhị gì nếu cô còn nhưng nhị lần nữa, thì sau vụ này tôi sẽ không giúp cô ngược lại để cho cô tự làm gì thì làm muốn chết hay muốn sống kệ cô.

"
Nghe vậy Lệ Y dừng lại không dám nói gì cả, thấy vậy Diễm Hương định tới an ủi nhưng nghĩ lại.

’Nếu mà mình ra an ủi, có khi chỉ đang an ủi một phần, dù sao trong cuộc sống này vốn chẳng có thứ gì gọi là dễ dàng cả nếu mà dễ dàng thì mình cũng chẳng xảy ra như vậy.


Nghĩ vậy nữ nhân chỉ đành chọn cách im lặng coi như chưa nghe thấy gì hết, Lệ Y tuy biết Diễm Hương giúp mình, nhưng giờ cô cũng chẳng biết làm gì cả chỉ đành im lặng.

"Vậy…tôi biết rồi.

"
"Ừm.

"
Nữ nhân đưa bàn tay phải của mình khẽ xoa nhẹ đầu của Lệ Y dịu dàng mà nói.

"Cô vừa rồi cũng nghe những gì tôi nói rồi đúng không? Nếu như sau ngày hôm nay tôi không còn sống trên thế gian này nữa…thì cô nhớ phải sống cả tôi nữa không được buồn gì cả.

"
Lệ Y bất giác chỉ đành gật đầu coi như đồng ý, Diễm Hương thấy vậy khẽ nở nhẹ nụ cười rồi nói.


"Thôi trở về xe đi, bọn họ nếu mà không nhìn thấy tôi và cô chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

"
"Ừm.

"
Cô khẽ gật đầu nhưng trong lòng có chút lo sợ, Diễm Hương nhìn thấy vậy chỉ đành quay lưng rồi rời đi.

Bóng dáng nhỏ nhắn từ từ đi xa chẳng còn thấy đâu nữa, Lệ Y mặc trên mình bộ váy trắng vốn tượng trưng cho hạnh phúc, nhưng chính cô cũng biết đây vốn là của người khác chứ không phải là của mình.

"Thật là buồn cười, ông trời thật là biết trêu ngươi.

"
Nắm chặt lấy lòng bàn tay, in hẳn dấu vết móng tay có lẽ chỉ khi làm hành động như vậy mới khiến Lệ Y trở nên bình tĩnh hơn.

"Mình phải thật cố lên, không được cảm thấy mình nhát gan gì cả.

"
Cứ vậy với tinh thần tự cổ vũ bản thân, hai tay cầm lấy váy từ từ đi về phía trước.

Còn Diễm Hương sau khi nhìn thấy chiếc kiệu màu đỏ ở phía trước, không nghĩ nhiều mà trực tiếp vào trong.

Vừa mới vào một phát còn chưa kịp định hình lại đã bị nhấc lên, khiến nữ nhân giật mình vội nói.

"Ai đau…ai mà làm hành động một cách mạnh bạo vậy chứ?"
Một người ở bên ngoài nghe vậy khẽ kéo rèm cửa ra ghé sát vào bên trong mà nói nhỏ.

"Thật ra là hôm nay tiểu thư phải đến theo lịch của phú ông, hơn nữa cũng sắp sáng rồi nên phải đi thật nhanh.

"
"Ồ, ra vậy.

"
Diễm Hương nghe vậy liền thu người mình lại, người ở bên ngoài không để tâm liền đóng rèm cửa lại, còn cô thì dựa vào ghế ở đằng sau lưng trong lòng suy nghĩ.

’Coi như nay mình sẽ tận hưởng một chút vậy, có biến mất khỏi thế giới này chắc cũng chẳng to tát gì cả.



Trong lòng Diễm Hương sớm không còn muốn sống nữa, có lẽ giờ cô coi việc mmình ngồi trên kiệu là để được tận hưởng cái gọi là sự xa xỉ.

Tuy nói là xa xỉ nhưng thật chất chỉ bình thường, đối với người khác có thể là điều rất bình thường nhưng đối với cô có thể được thử một lần chắc cũng chẳng sao.

’Mong rằng cô có thể thay đổi mà sống tốt, Lệ Y.


Chuyển sang chỗ Lệ Y, cô ngồi trên một chiếc xe tuy là xe được kéo bằng hai con ngựa, nhưng cô cũng chẳng quan tâm cho lắm chỉ ngồi vào bên trong.

Ngồi xuống thì có người ngồi ở trên ngựa liền trực tiếp dùng roi da quật thật mạnh vào mông ngựa.

’Hí một tiếng cả hai con đều trực tiếp chạy thật nhanh, Lệ Y vừa mới ngồi xuống còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã vội nắm lấy khung ghế bên cạnh.

"Chuyện…Chuyện gì vậy?"
Cứ thế trong không gian chỉ có mỗi mình cô, tiếng xe lăn bánh dường như cũng không có ý định dừng lại cả có khi còn đi nhanh hơn.

Phía bên Diễm Hương đang khênh kiệu một cách từ tốn, trong lúc nữ nhân còn đang suy nghĩ bỗng dưng, chiếc kiệu được thả xuống một cách từ từ, tay của ai đó khẽ mở cửa rèm ra mỗi bên là một cái tay.

"Thưa tiểu thư, xin mời tiểu thư ra ngoài.

"
Nhìn thấy hành động lẫn lời nói Diễm Hương chỉ từ tốn ra ngoài, hai tay chỉnh lại chiếc khăn được che ở mặt mình.

Đúng lúc Uyển Nhị và Diệp Hạ đi vào nhìn thấy một người mặc chiếc áo dài màu đỏ bà ta khẽ nhếch mép cười mà nói nhỏ với Diệp Hạ ở bên cạnh.

"Coi như từ giờ trở đi mẹ con ta sẽ chẳng thấy Lệ Y nữa đâu.

"
"Dạ.

"
Diệp Hạ nhìn bóng dáng của người khác, thoáng qua có chút buồn bã.

Chị Lệ Y…em thật sự…muốn nói với mẹ rằng muốn chị được sống…em thật là một đứa yếu đuối…

Nghĩ vậy Diệp Hạ chỉ biết im lặng, dù sao cũng đã biết trước kết quả.

Diễm Hương đi trước còn đằng sau là người nhà đến cuối là họ hàng.

"Bái kiến tân nương xin vào trong.

"
’Két tiếng mở cửa ra nữ nhân từ tốn đi vào trong, cơ thể có chút sợ hãi.

Diễm Hương, mày phải tự biết điều chỉnh tâm trạng không được run sợ, dù sao sớm muộn gì mày cũng không được để lộ ra dù chỉ là một sợi tóc cũng vậy.

.

Nghĩ vậy Diễm Hương chỉ biết tự cổ vũ bản thân mình.

Phú ông vào trong ngồi xuống chiếc ghế gỗ được đặt ở bên phải mà ngồi xuống.

"Hôm nay thật là ngày hạnh phúc và cũng là trọng dại của tân nương Lệ Y và tân lang Trọng Lý, thay vì được chúc phúc thì xin mời tân nương cùng với chú rể vào bái kiến tổ tiên.

"
Diễm Hương đang quỳ gối ở dưới sàn nhà, hai tay đặt ngang nữ nhân không dám phát ra một tiếng nói nào cả, không gian có thể ở bên ngoài tuy tấp nập nhưng cô lại khác sợ hãi lo lắng dường như đã hiện ra ở trước mặt mình.

Hai người đi đến chỗ cô đỡ Diễm Hương đứng lên từ từ đi đến trước bàn thờ tổ tiên.

"Xin hai người hãy bái kiến tổ tiên.

"
Diễm Hương hai tay chắp lại rồi vừa lạy vừa ngẩng lên, đến khi người ở kia nói.

"Xin cảm ơn tân nương và tân lang hai người đã làm thật sự rất tốt.

"
Nói rồi nữ nhân liền vội vàng đứng lên trở lại vào ghế ngồi của mình, hai tay đặt xuống đùi Diễm Hương với tâm trạng lo lắng không thôi có khi còn thở gấp gáp.

’Tại sao…mình lại…
Trong không gian tràn ngập những tiếng cười cười nói nói tập nập chỉ có mình Diễm Hương im lặng không dám phát ra một tiếng nói nào cả đến cả khi thở ra cũng vậy.

"Coi như hôm nay lễ bái kiến tổ tiên ở bên tân lang coi như đã kết thúc, có gì thì xin mời gia đình của tân lang Trọng Lý sẽ dẫn tân nương Lệ Y vào trong phòng.

"
Diễm Hương còn đang ngồi ở ghế một cách thẫn thờ chưa biết chuyện gì đang xảy ra, bỗng dưng có bàn tay của ai đó khoác lấy tay cô khiến nữ nhân vội bỏ ra mà hỏi.

"Ai mà dám khoác tay tôi vậy?"

"Lệ Y, bây giờ con đã trở thành con dâu của họ Trọng rồi thì theo ta con nên im lặng mà làm theo những gì ta nói, bây giờ đã kết thúc xong mọi thứ theo như mọi năm thì gia đình nhà tân lang sẽ đưa con vào trong phòng ngủ của hai đứa.

"
"Dạ…Dạ?"
Diễm Hương có chút khó hiểu nhưng khi mà có thể nói ra được thành lời chỉ biết đi theo, vào trong phòng lúc mà cô mở khăn ra xuất hiện trước mặt mình chiếc là chiếc quan tài được làm bằng gỗ sơn bên người là màu đỏ.

"Cái…"
Diễm Hương theo phản xạ cô từ từ lùi lại tay theo ý thức mà đưa lên để che đi mùi hôi của xác chết, lúc cô định chuẩn bị quay người lại rời đi, bỗng dưng đụng trúng ai đó.

"Định bỏ trốn sao, Lệ Y?"
Nghe tới tên ’Lệ Y Diễm Hương đứng chết lặng không dám phát ra một tiếng nói nào cả, đến cả một thứ gọi là can đảm mở mắt ra xem cũng không được.

"Haha hay lắm còn có ý định bỏ trốn, nếu đã vậy chi bằng bọn tôi sẽ để cô vĩnh viễn ở bên cạnh tân lang vậy.

"
"Vĩnh viễn?"
Diễm Hương nghe tới từ đấy sắc mặt lộ rõ hẳn sự sợ hãi theo phản xạ mà quay đầu lại đáp lại nữ nhân vốn không phải là người trước mặt mà là một người đàn ông vội cơ thể to lớn ép cô vào bức tường.

Bị ép mà suýt ngạt thở Diễm Hương cố gắng dùng hết sức mình mà vùng vẫy, nhưng đổi lại tất cả đều vô dụng cố gắng vùng dậy hay vẫy đi chăng nữa đổi lại chính là bị ép đến lúc cô ngất xỉu.

Hắn thấy coi ngất di không nghĩ nhiều mà trực tiếp bỏ tay mình rời khỏi cổ của nữ nhân ra, Diễm Hương bị rơi xuống dưới sàn nhà.

Mấy người đàn ông mặc bộ quần áo đen dài hơn nữa trên tay mỗi người còn cầm một chiếc đinh và kèm theo là một cái búa.

"Nhấc cô ta lên đi.

"
Hai người đàn ông với cơ thể to lớn trực tiếp nhấc Diễm Hương lên một cách dễ dàng, không nói nhiều mà ném cô vào bên trong quan tài.

Mấy tên kia nhìn thấy vậy bọn chúng ló đầu ra nhìn chỉ thấy người ở trước mặt vốn không phải là Lệ Y.

"Tsk, không phải là Lệ Y mà là người khác.

"
Một tên nghe vậy liền không nghĩ nhiều mà nói.

"Chắc chắn ông ta vì thương con gái mình nên đi thuê một kẻ đóng Lệ Y đây mà chứ nếu không ở trong quan tài vốn là cô ta rồi, chứ làm sao mà lại là người khác được.

:
Nghe một tên nói vậy, bọn chúng bắt đầu suy nghĩ.