Bị Bắt Buộc Trở Thành Con Mồi Của Kẻ Cuồng Sát ᗷiếи Ŧɦái

Chương 33




Ba nói đúng, anh ấy đang ngụy trang, chắc chắn như vậy.

Thẩm Quang Minh không quên mục đích mình tới đây, anh nói với giọng nghiêm túc: "Anh có biết mình đang làm cái gì không? Anh đang theo dõi Lương Chấp! Theo em trở về!"

Thẩm Quyền nhíu mày, ánh mắt của hắn như đang nhìn một đứa bé không hiểu chuyện, hắn thản nhiên nói: "Cảnh sát Thẩm! Nói tôi theo dõi thì xin lấy chứng cứ ra."

Thẩm Quang Minh tức giận đến nói không nên lời, theo dõi rõ rành rành như vậy…À không đúng, này quả thật không thể gọi là theo dõi mà là trắng trợn bám theo.

"Thẩm Quyền! Em không thể để anh phạm sai lầm." Thẩm Quang Minh lại gọi thẳng tên Thẩm Quyền lần nữa! Anh thật sự rất khó đối đãi Thẩm Quyền như anh trai.

Thân nhân của người khác trở thành tội phạm, hoặc là lựa chọn không qua lại nữa, hoặc sẽ chờ đối phương sau khi ra tù cải tà quy chính.

Nhưng trên đầu Thẩm Quyền đang treo lủng lẳng một con dao, con dao này lay động sắp rớt! Bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào tay hắn.

Đến cả lúc này, chính Thẩm Quang Minh cũng không biết anh có thể xuất hiện kịp lúc ngăn cản hay không?!

Thẩm Quyền đi đến trước cửa sổ, ánh đèn neon bên ngoài rọi trên mặt hắn, hắn cũng không tức giận vì lời nói của Thẩm Quang Minh, dù sao những lời khó nghe hơn, hắn đã được lĩnh giáo ở chỗ ba Thẩm, ngược lại, Thẩm Quang Minh tính ra lại thật dịu dàng đến mức buồn cười.

Buồn cười giống như nhà sư khuyên đồ tể buông dao chặt thịt.

Nhưng vẫn không giống, Thẩm Quyền chạm tay vào cửa kính, tay hắn đến bây giờ vẫn chưa cầm dao lần nào.

Thẩm Quyền nhìn Thẩm Quang Minh qua ảnh phản chiếu trên cửa sổ, hắn mỉm cười nói: "Đợi anh đi chợ hoa rồi sẽ về thành phố A với chú, nếu chú lo lắng, không bằng cứ đi theo anh."

"Đúng rồi, dẫn Lương Chấp theo nhé."

Lông tơ trên người Thẩm Quang Minh liền dựng đứng, anh chất vấn: "Anh định làm gì cậu ấy! Anh đừng ép em phải dùng biện pháp mạnh với anh!"

Thẩm Quyền nắn mi tâm, giống như không biết phải làm sao: "Anh nghĩ muốn nhờ chú giúp đỡ để đi xem hoa với cậu ấy."

Thẩm Quang Minh còn đang phiền muộn làm thế nào để Lương Chấp cách Thẩm Quyền xa một chút đây, anh cắn răng nói: "Em sẽ không giúp anh đâu."

Thẩm Quyền cười nhìn anh, khác hẳn bộ dáng lôi thôi của Thẩm Quang Minh, cho dù ở một mình một phòng, hắn cũng sẽ sửa sọan bản thân gọn gàng, 360 độ không góc chết.

Thẩm Quyền nói: "Chú vì giám thị anh nên nhất định sẽ theo anh đi chợ hoa, Lương Chấp vừa bị tấn công chắc chú cũng không yên tâm, chú chỉ có thể dắt cậu ấy theo bên người, đúng không?"

"Dù chú có muốn giúp anh hay không, kết quả đã được định rồi."

Hô hấp của Thẩm Quang Minh bị nghẹn lại, loại cảm giác bị nhìn thấu này, thật sự làm người ta rất khó chịu.

Thẩm Quang Minh tức đến đỏ mắt, Thẩm Quyền thấy thế bèn thở dài: "Tại sao chú cho rằng anh sẽ tổn thương Lương Chấp?"

Tuy hắn muốn gϊếŧ Lương Chấp, nhưng hiện tại, hắn không có ý định ra tay.

"Đó là bởi vì!" Lương Chấp sẽ không thích anh, Thẩm Quang Minh không muốn nói nốt phần còn lại của câu, anh sợ chọc giận Thẩm Quyền.

Anh thay đổi cách khác, hỏi: "Giả sử Lương Chấp đã có bạn gái, anh có buông tay không?"

Thẩm Quyền cầm lon bia, giả bộ như đang uống để che dấu khóe môi đang nhếch lên, Lương Chấp là mục tiêu hàng đầu của website gϊếŧ người, ảnh chụp và tư liệu của cậu không chỉ đầy đủ mà còn được update nữa.

Kẻ muốn gϊếŧ cậu sẽ biết rõ cậu, kẻ không muốn gϊếŧ cậu cũng sẽ tò mò mà đi tìm hiểu cậu.

Cho nên làm sao Thẩm Quyền có thể không biết Lương Chấp có bạn gái thật hay không, hành động này của Thẩm Quang Minh chọc cười hắn.

Thẩm Quyền nhấp môi: "Nếu cậu ấy có bạn gái, anh dĩ nhiên sẽ không quấy rầy cậu ấy nữa."

Thẩm Quang Minh nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, anh trở về chắc chắn sẽ sắp xếp một cảnh sát nữ làm bạn gái Lương Chấp! Vừa an toàn vừa ổn thỏa.

"Nhưng mà." Thẩm Quyền chầm chậm nói tiếp: “Nhỡ cậu ấy thích anh, chú cũng đừng ôm thành kiến kỳ cục với anh nữa."

"Tuy anh bị bệnh, nhưng anh không mất trí."

Câu cuối cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Thẩm Quang Minh, anh trấn tĩnh cảm xúc bản thân lại, nói: "Anh nhớ kỹ lời anh nói đấy."

Lúc Thẩm Quang Minh chuẩn bị trở về, anh mới chú ý tới laptop đặt trên bàn, anh muốn nhìn thử Thẩm Quyền đang xem cái gì, bèn giả bộ đi qua hỏi: "Phòng anh còn bia không? Cho em một lon."

Ai ngờ lúc nhìn thấy hình ảnh trên màn hình laptop, não anh tức khắc chập mạch vài giây, sau khi hoàn hồn, mặt anh đỏ lên, vệt đỏ thậm chí còn lan xuống cổ.

Anh đứng dậy chỉ vào Thẩm Quyền, giống như vừa không thể tin lại vừa cực kỳ tức giận, giọng nói phát run: "Anh, anh thế mà lại xem cái thứ này!"

Thẩm Quyền nhướn mày, hắn cúi người chạm vào màn hình.

"A a, ưʍ......" Tiếng rên cất lên, vang khắp cả căn phòng, càng làm cho Thẩm Quang Minh xấu hổ hơn chính là tiếng này là tiếng của hai người đàn ông.

Thẩm Quyền ngồi xuống sô-pha, bình thản cười: "Anh xem cái này thì có vấn đề gì sao? Anh còn đang học tập nghiêm túc đấy."