Bị Bắt Buộc Trở Thành Con Mồi Của Kẻ Cuồng Sát ᗷiếи Ŧɦái

Chương 19




Tô Khấu Khấu thấy Lương Chấp im lặng không tỏ ý phản đối, trong lòng sinh sảng khoái, vốn gã định dù Lương Chấp không đồng ý, gã cũng sẽ dùng những phương pháp khác buộc cậu phải đồng ý, thuận lợi như vậy thật làm gã càng lúc càng mong chờ.

Mọi người ăn xong liền chạy ra sân chơi, lúc Lương Chấp đi ra, cậu cảm giác một cơn gió lạnh ập tới, cậu ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời có hơi sầm.

Đường Nghiêu nói: “Trời này muốn mưa lớn rồi."

Tô Khấu Khấu khoát tay không quan tâm: “Trời nhiều mây nhưng không ngột ngạt, hiếm được đến đây du lịch, mọi người sẽ không muốn ngồi trong sơn trang đánh bài chứ?"

Không ai muốn trải qua một kỳ nghỉ nhàm chán, có người nói: “Chúng ta đi nhanh một chút đi, tôi cũng nói luôn, dù trời mưa tôi cũng không rút lui đâu, tôi nhất định sẽ là người thắng."

"Đừng có mơ, để tôi headshot ông cho ông về trú mưa trước, ha ha."

Đường Nghiêu nhìn mọi người đang bừng bừng hứng thú, cũng không tiện nói thêm gì, cậu nói với Tô Khấu Khấu: “Nếu mưa thật, nhất định phải hủy bỏ trò chơi."

"Dĩ nhiên." Tô Khấu Khấu nói thế nhưng muốn dừng hay không, chỉ có mình gã biết.

Trò chơi mọi người chơi mô phỏng theo Battle Royale (*), điều kiện chiến thắng chính là trở thành người sống sót cuối cùng, đây là trò chơi chiến đấu mang tính cá nhân.

(*) Battle Royale: bộ phim Nhật Bản sản xuất năm 2000, chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên. Bộ phim kể về một nhóm học sinh trung học cơ sở buộc phải chiến đấu và gϊếŧ lẫn nhau nhằm tìm ra kẻ sống sót cuối cùng.

Lương Chấp mặc bộ đồ rằn ri, đội mũ sắt và đeo kính bảo hộ theo luật chơi, bên trong súng là đạn sơn, bắn trúng ai thì sơn sẽ dính vào người đó, ý nghĩa đối phương bị đào thải.

Chơi trò này nên Lương Chấp không thể mang theo túi đựng đồ phòng thân, cuối cùng cậu chọn bình xịt cay và dao găm cho vào trong túi.

Trò chơi chính thức bắt đầu sau ba phút nữa, mọi người bắt đầu lục tục vào rừng lựa điểm ẩn nấp và mai phục.

"Lương Chấp, chúng ta cùng một đội đi." Đường Nghiêu đi tới cạnh Lương Chấp.

"OK." Lương Chấp cầu còn không được, họp thành một đội trong khoảng thời gian đầu trò chơi sẽ nâng tỷ lệ sinh tồn cao lên, huống chi Đường Nghiêu là cảnh sát, kỹ thuật bắn súng lợi hại hơn nhiều so với người bình thường.

Xung quanh toàn là cây cao, thỉnh thoảng đụng mặt nhau, tất cả đám bạn học sẽ cười một cái, sau đó chạy mất tích, hiển nhiên là không muốn đối đầu với Đường Nghiêu bên cạnh Lương Chấp.

Đường Nghiêu thuận miệng nói: “Từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn không thấy Tô Khấu Khấu."

Lương Chấp cũng chú ý tới điều này, cậu nhìn xung quanh một lần, nói: “Thằng đấy thích chơi bẩn, tôi nghi là chỗ này có máy quay ngụy trang hay gì đó, nó đang quan sát chúng ta."

Đường Nghiêu cũng nghĩ như Lương Chấp, cậu nghĩ sâu

hơn: “Có thể, tôi nghi thằng đó sẽ dùng súng thật để trị cậu."

Câu này của cậu chẳng qua là đang giỡn, nhưng khi không nghe thấy tiếng đáp lại, cậu quay đầu nhìn liền bị dọa cho giật mình: “Này! Ông sao thế, sao sắc mặt khó nhìn như vậy?"

Lương Chấp hoàn toàn không cảm thấy lời Đường Nghiêu nói chỉ là đùa giỡn, Tô Khấu Khấu có khi sẽ làm như vậy thật, điều này có thể giải thích tại sao gã hẹn người đến địa bàn của mình chơi trò bắn súng.

Lúc này, một tiếng còi chói tai truyền tới, Đường Nghiêu kéo Lương Chấp trốn vào một lùm cây, nhỏ giọng nói: “Trò chơi bắt đầu."

Tiếng còi vừa dứt, đã có tiếng bắn súng vang lên cách bọn họ không xa.

Đường Nghiêu nâng súng, quét bốn phía rừng cây, vẻ mặt chuyên chú, Lương Chấp thì ngược lại, cậu không nhìn những người bạn học đang cầm súng, mà đang nghĩ trong lòng, nếu Tô Khấu Khấu định xử cậu thật, vậy tên đó sẽ dùng cách gì để xác định vị trí của cậu.

Máy quay quá phiền toái, vậy thì dùng máy định vị.

Lương Chấp ngồi bệt xuống dưới đất, bắt đầu tháo rời súng bắn sơn trong tay ra.

Đường Nghiêu nghe thấy tiếng động sau lưng, liếc mắt một cái, vừa nhìn cậu liền sửng sốt, Đường Nghiêu chụp lấy cổ tay Lương Chấp, ngăn hành động bạo lực tự hủy súng của cậu lại: “Ông làm gì?"

"Trong súng có máy định vị." Lương Chấp rút tay về, cầm cục đá bên cạnh, đập mạnh vào súng.

Đường Nghiêu ngẩn ra một chút, lẩm bẩm: “Không đến mức đấy chứ?"

"Soạt---"