Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn

Chương 8: 8: Không Có Hứng Thú




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tới giờ cơm tối.

Trang Duyên đến rất đúng hẹn.

Nhà của Tạ Ninh ở phía mặt sau nhà anh, cách cũng không xa, mà biệt thự ở đây lại chiếm diện tích lớn, muốn đi bộ qua đó cũng phải đi một quãng đường dài, Trang Duyên trực tiếp lái xe đi đỗ ở trước cửa nhà Tạ Ninh.

Sau khi bước vào nhà, tầm mắt của anh dừng ở trên người Tạ Ninh, ánh mắt ngưng lại, thần sắc bình tĩnh.
Hôm nay Tạ Ninh mặc một bộ quần áo ở nhà.

Trong nhà tương đối ấm áp hơn nhiều, cho nên cậu không cần phải quấn kín người như lúc đi ra ngoài, vì nên vóc người mảnh khảnh thon dài của cậu hoàn toàn lộ ra.
Chỉ có điều là quá gầy rồi.
Trang Duyên nhiều lần liếc mắt nhìn eo của cậu, ánh mắt dời khác chỗ khác lại không nhịn được mà thầm nghĩ.
Cảm giác chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.
Nếu xét về dáng dấp bên ngoài, thì giữa đôi lông mày của Tạ Ninh đều hiện lên vẻ lạnh lùng, vẻ ngoài, vẻ ngoài thanh tú, chắc là thuộc kiểu boy cool ngầu, nhưng Trang Duyên nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy đáng yêu, chỉ muốn kéo người lại ôm vào trong lòng ngực, muốn nhào nặn cậu như gấu bông.
Lúc Tạ Ninh ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp ánh mắt thâm trầm của anh, theo bản năng sửng sốt một chút.
Trang Duyên một bên vừa đổi giày vừa nói: “Hôm nay tôi vội vàng chạy qua đây, nên không kịp mang theo gì hết”
Tạ Ninh dẫn anh tới phòng khách, mở tivi lên, sau đó ném remote qua cho anh: “Không cần đem theo thứ gì đâu”
Phòng khách được bày trí rất đơn giản, trừ những đồ đạt cần thiết ra, thì hoàn toàn không có bất cứ thứ đồ trang trí không cần thiết nào, quả thật khó mà nhìn ra được sở thích của chủ nhân.

Trước ghế salon là một cái bàn thủy tinh, trên bàn cũng chỉ có một bộ dụng cụ pha trà cùng với một hộp khăn giấy, hoa lá trái cây gì đó đều không có, cũng không biết là đã cất đi hay căn bản không nghĩ tới sẽ có khách đến chơi.

“Cơm tối còn chưa làm xong, giờ tôi xuống bếp nấu” Tạ Ninh vừa mới đi được hai bước, như là nhớ ra cái gì, quay đầu lại hỏi anh: “Đúng rồi, anh muốn uống gì?”
Trang Duyên mới hứng gió lạnh ở bên ngoài vào, rất là tự nhiên hỏi: “Có canh gừng không?”
Tạ Ninh: “...!Không có.”
Bây giờ Tạ Ninh có chút ngượng ngùng, buổi chiều cậu liên lạc với thầy Dương Duệ, hẹn thời gian gặp mặt, lúc đó cậu háo hức quá trời, chỉ hận không thể vượt thời gian mà bay đến đó.
Gần đến giờ cơm tối rồi cậu mới sực nhớ còn có người muốn đến cọ cơm, lúc này mới vội vàng xuống bếp.

Làm cơm còn không kịp, thì lấy đâu ra thời gian mà chuẩn bị canh gừng.
Cũng may là Trang Duyên không nhất thiết phải uống canh gừng, lại hỏi: “Vậy có coca không?”
Tạ Ninh: “...!Không có.”

Trang Duyên: “Vậy còn nước chanh?”
Tạ Ninh: “...!Cũng không luôn.”
Trang Duyên: “...”
Trang Duyên rất muốn hỏi một câu cái thứ gì cũng đều không có vậy cậu hỏi tôi làm cái gì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ ngượng nghịu của Tạ Ninh, anh ngay lập tức nuốt lại mấy lời cay nghiệt sắp tràn ra.

Anh tử tế hỏi: “Vậy......!còn gì uống không?”
Tạ Ninh suy nghĩ một chút: “Cà phê?”
Trang Duyên thầm nghĩ, giờ này mà còn uống cà phê, bộ muốn thức nguyên đêm luôn hả?
“Có sữa bò nữa”
Trang Duyên cười khẽ một tiếng: “Thôi thì cậu cứ rót cho tôi ly nước ấm đi”
Tạ Ninh: “À, Được” Uống sữa bò thì có làm sao! Cười cái gì mà cười!
Trong bếp hình như phát ra tiếng động nhỏ, lúc này Tạ Ninh mới sực nhớ cậu còn đang nấu canh, vội vàng nói một tiếng: “Tôi xuống bếp xem một cái” liền để lại Trang Duyên ở một mình trong phòng khách.

Tivi đang chiếu một chương trình tạp kỹ, Trang Duyên xem một hồi, cảm thấy không có hứng thú lắm, nên cúi đầu chơi điện thoại.
Cũng không biết Tề Duệ đang đi quẩy ở đâu, chụp một tấm hình rồi gửi dô nhóm Wechat, nói là tình cờ gặp được thằng ngu Từ Thanh kia.
Ảnh chụp có hơi mờ, ánh sáng cũng không tốt, nhưng vẫn có thể nhìn rõ gương mặt Từ Thanh trong ảnh, gã còn đang ôm một tiểu minh tinh trong lồng ngực.

Có người nhận ra tiểu minh tinh kia hình như tên là Tiêu Thích, cũng khá nổi tiếng.
Năm đó chuyện Từ Thanh theo đuổi Trang Duyên mọi người đều biết, bây giờ cả đám bắt đầu chụm mỏ lại bàn tán.

Trang Duyên cười khẩy một tiếng.
Bên dưới lớp da của Từ Thanh là cái đức hạnh gì, năm đó anh liếc mắt một cái là nhìn ra, quả nhiên sau nhiều năm, gã liền hiện nguyên hình.

Anh cảm thấy tên Từ Thanh này phiền muốn chết, liền gửi một cái biểu tượng cảm xúc dô nhóm chat, cả đám thấy vị đại lão này xuất hiện, lại biết rõ cái nết của anh, nên nhanh chóng lái sang đề tài khác.

Cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Vừa mới nghĩ xong, Tề Duệ liền đơn thương độc mã, nhắn tin riêng cho anh.
Tề Duệ: Ê cậu biết gì chưa, cái cậu tên Tạ Ninh kia đó, công nhận là đẹp vãi chưởng luôn á! Nhưng mà cậu với cậu ta đúng là không cùng giao diện, tôi không nhìn ra cậu ta giống cậu chỗ nào.
Tề Duệ: Da dẻ trắng nõn, khí chất lại tốt, tiểu minh tinh kia mà so với cậu ta thì chính là nhạt hơn cả nước lã, năm đó khi còn ở trường học cũng là một nhân vật nổi tiếng, chả hiểu sao lại đi coi trọng cái thằng Từ Thanh kia.


Trang Duyên: Cậu gặp mặt cậu ta rồi à?
Tề Duệ: Không, nhưng mà tôi có hình.
Tề Duệ: Có hứng thú không? Muốn tôi gửi qua cho cậu không? Coi thử đi cậu ta đẹp trai thiệt sự luôn á!
Trang Duyên nhíu mày.
Anh gõ lên màn hình bốn chữ: Không có hứng thú.
Ừ thì cứ cho là đẹp đi, vậy thì có đẹp mắt hơn thỏ tiên sinh không?
Bây giờ anh chỉ cảm thấy hứng thú với Thỏ tử tiên sinh thôi.
Tạ Ninh ở trong bếp có hơi lâu, Trang Duyên nhàm chán xem chương trình tạp kỹ, rồi lướt Weibo một hồi, vẫn chưa thấy Tạ Ninh đi ra.
Lúc này anh cảm thấy có chút kì quái, cảm thấy hơi lo lo, suy nghĩ một chút, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Tạ Ninh nghe thấy động tĩnh, liếc mắt nhìn ra phía cửa, còn tưởng là anh đói bụng, nói: “Chờ xíu, còn một món xào chưa làm xong, nếu anh đói thì ăn bánh quy lót dạ trước nha?”
Trang Duyên dựa người vào cửa, nhíu mày lại, vẻ mặt có chút kì quái.
Thấy Tạ Ninh muốn đi lấy bánh quy cho mình thật, anh vội ngăn cản, hỏi: “Cậu......tự mình xuống bếp à?”
“Đúng vậy.” Tạ Ninh gật gật đầu.
Trang Duyên lại hỏi: “Cậu không có mướn dì giúp việc đến nấu ăn à?”
Tạ Ninh vừa xào rau vừa nói: “Cũng không cần thiết lắm”
Tạ Ninh ở một mình quen rồi, không thích có người quấy rầy cậu, lúc trước khi còn ở căn hộ kia mỗi ngày ba bữa đều tự mình lo, hiện tại cậu mới chuyển tới đây, nên cảm thấy không cần thiết phải mướn dì giúp việc làm gì.
Không biết là Trang Duyên đang hiểu lầm cái gì, ánh mắt anh nhìn cậu càng trở nên kì quái.
“Căn nhà lớn ở này, một mình cậu ở?”
Tạ Ninh gật gật đầu, tuy nhiên một chốc liền lắc đầu: "Sẽ có người đúng hạn đến quét tước."
Trang Duyên lại hỏi: “Vậy người nhà cậu đâu rồi?”
“Bọn họ sống ở chỗ khác” Tạ Ninh nói, cậu đã sớm dọn ra ở riêng lâu rồi, quan hệ với ba mẹ cũng không quá thân thiết.

Cậu càng nói nhiều, thì Trang Duyên lại não bổ càng nhiều.

Bây giờ trong đầu anh đã hiện lên hình tượng của một chàng trai lẻ loi cô đơn luôn rồi.

Hôm nay hai người ăn cơm cùng nhau, Tạ Ninh nghĩ nghĩ một hồi thấy vẫn nên làm thêm vài món phụ, với nấu thêm một phần canh sườn hầm với củ cải và bắp.
Tay nghề nấu nướng của cậu không tốt lắm, cậu vốn tưởng với cái tánh tình cùng khẩu vị kia của Trang Duyên, kiểu gì cũng bị anh trêu moi móc vài câu, mà có đâu ai ngờ, sau khi ngồi vào bàn ăn, Trang Duyên chậm rãi gắp thức ăn lên thưởng thức, cùng với bộ dáng dì ghẻ cay nghiệt ngày hôm như là hai người khác nhau.
Cái người này đổi tánh đổi nết lúc nào vậy?

Tạ Ninh có chút ngoài ý muốn, lại nghĩ dù sao thì hôm nay Trang Duyên cũng là đến nhà làm khách, có lẽ là sẽ nể mặt mũi nhau.
“Thật ra trình độ nấu ăn của tôi không tốt đâu” Tạ Ninh nói: “Nếu anh ăn không quen thì cũng đừng miễn cưỡng”
Đúng là Trang Duyên ăn có chút không quen.
Từ trước cho đến nay anh chưa từng bạc đãi chính mình, ăn, mặc, ở, đi lại mỗi thứ đều phải là tốt nhất, chỉ hơi hơi không tốt thôi là anh liền nhìn không thuận mắt.

So với những người khác thì trình độ nấu ăn của Tạ Ninh cũng bình thường, chưa đủ trình để anh chú ý tới.
Mà Trang Duyên không đành lòng đả kích cậu, chỉ nói: “Không sao, tôi ăn được mà.

Hiện nay những người có thể tự xuống bếp nấu ăn không nhiều, cậu từng học nấu ăn hả?”
Tạ Ninh múc cho anh một chén canh, bình tĩnh đáp: “Tôi dọn ra ngoài ở riêng từ sớm, cũng chưa từng học nấu ăn, chỉ là lâu dần thì biết thôi”
Trang Duyên nhìn canh sườn hầm củ cải và bắp trong chén, nháy mắt có hơi do dự.
Anh không thích ăn củ cải, cảm thấy mùi vị của nó quá nặng, ăn dô miệng nó cứ kì kì, mà bây giờ nghe thấy mấy câu ngắn ngủi của Tạ Ninh, cảm xúc đau lòng đang vọt thẳng tới đỉnh điểm.
Đón lấy ánh mắt tha thiết của Tạ Ninh, anh cúi đầu uống một hớp.
Vị của củ cải quá nặng làm anh theo bản năng muốn nhíu mày, nhưng vẫn nhịn xuống được, nhai nhai cái món nhạt như nước ốc này hai lần, rồi nuốt xuống bụng.
“Thế nào?” Đây là lần đầu tiên Tạ Ninh làm món sườn hầm củ cải và bắp này, nên có chút tò mò hỏi: “Ăn ngon không?”
Trang Duyên trái với lương tâm trả lời: “Cũng......cũng ngon ngon”
Tạ Ninh cảm thấy có chút kì quái, lẽ nào cậu có thiên phú nấu canh?.
Nghe vậy cậu liền múc thêm cho Trang Duyên một muỗng: “Vậy anh ăn nhiều chút, nhân lúc canh còn đang nóng, làm ấm cơ thể”
Trang Duyên: “...”
Anh cúi đầu nhìn khối củ cải lơ lửng trong chén, cắn chặt răn, tự an ủi mình.
Đây là canh mà Thỏ tử tiên sinh tự tay làm cho anh!
Nghĩ như vậy, lúc này anh cảm thấy mình có thể uống hết nguyên một chén này luôn.

Lại nghĩ tiếp.
Đây là canh Thỏ tử tiên sinh tự tay múc cho anh!
Anh cảm thấy mình vẫn có thể uống thêm một chén.
Từ nhỏ đến lớn Trang Duyên không bao giờ để bản thân chịu thiệt, nhưng éo thể ngờ được hôm nay anh lại sấp mặt bởi chén canh này.

Anh thở dài trong lòng, nhìn nhìn khoé môi khẽ cong của Tạ Ninh, bỗng dưng cảm thấy vị khó chịu của củ cải trong miệng đã nhạt đi rất nhiều.
Cơm nước xong xuôi, Trang Duyên muốn rữa chén tiếp cậu, bị Tạ Ninh cản lại: “Mùa đông lạnh muốn chết thì rửa chén cái gì, không chừng tay còn bị đông lạnh thành cục nước đá”
Trang Duyên nói: “Cậu đã xuống bếp nấu cơm rồi, tôi cũng không thể thảnh thơi ăn mà không giúp gì, nên chỉ có thể giúp cậu rửa chén thôi”
Tạ Ninh đẩy anh đi ra ngoài: “Có máy rửa chén, ngày mai dì dọn dẹp sẽ tới làm, không cần chúng ta tự mình làm đâu”
Trang Duyên chấp nhận cái lí do này, giúp Tạ Ninh thu dọn bàn ăn, vừa quay đầu lai, đúng lúc nhìn thấy đôi tay thon dài của Tạ Ninh đang nhanh nhẹn gom mấy túi rác để xuống đất.
Tay của Tạ Ninh trắng nõn thon dài, nhìn vào cực kỳ dễ chịu.
Trang Duyên cũng không có ý định ra về, Tạ Ninh ngồi cùng anh ở phòng khách, rót cho anh một ly nước ấm, lúc này cảm thấy có chút ngượng.


Cậu thật sự không giỏi giao tiếp với người khác, cũng không biết nên nói cái gì.
Cũng may Trang Duyên mở miệng trước, anh hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Tạ Ninh: “25.”
Trang Duyên nhướng mày: “Trông có vẻ không giống lắm”
Tạ Ninh nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt không chút biểu cảm nói: “Tôi đã thành niên”
Trang Duyên ngay lập tức bật cười: “Ý tôi là, thoạt nhìn trông cậu rất giống sinh viên vừa mới tốt nghiệp” Vừa ngây thơ lại vừa đáng iu.
Tạ Ninh lườm anh một cái: “Tôi ra làm việc mấy năm rồi”
Cậu nhìn rất đẹp trai, bộ dạng trừng mắt cũng chẳng có tí xíu hung hăn nào, trái lại tựa như là có một cái móc, móc vào trong lòng Trang Duyên một cái.

Trang Duyên: “Cậu trừng tôi làm gì, tôi cũng chưa nói gì cậu nha”
Tạ Ninh chậm rãi nói: “Anh quả thật chưa nói, nhưng trong lòng anh chắc chắn là đang suy nghĩ gì đó”
Trang Duyên dở khóc dở cười: “Thỏ Tử tiên sinh à, có cần nói huỵch toẹt ra vậy không?”
Tạ Ninh bây giờ đã quá rành cái nết của anh, tuân thủ theo triết lý ‘dĩ bất biến ứng vạn biến’, ngậm miệng không thèm nói câu nào.
*Dĩ bất biến ứng vạn biến: lấy cái không thay đổi của mình để ứng phó với vạn điều thay đổi (của thế sự).
Nhưng Trang Duyên lại không chịu buông tha cậu, dựa sát vào người cậu, hạ thấp giọng nói: “Vậy cậu nói thử xem, bây giờ trong lòng tôi đang nghĩ cái gì?”
Giọng nói của anh vốn trầm thấp có sức hút, lại cố tình đè thấp giọng giống như âm thanh trong dàn nhạc giao hưởng đang bao lấy xung quanh Tạ Ninh, mang theo sự quyến rũ độc nhất vô nhị.
Tạ Ninh nghiêng đầu qua chỗ khác, né tránh gương mặt anh đang sáp lại gần.
Trang Duyên vẫn không muốn buông tha mà kéo cậu lại, lập lại lần nữa: “Cậu nói đi bây giờ tôi đanv nghĩ cái gì? Nếu cậu đoán sai, thì chẳng là tôi vô duyên vô cớ bị cậu oan uổng sao?”
Tạ Ninh: “...”
Sao thằng cha này phiền dữ vậy trời!
Biết rõ Trang Duyên cố ý chọc ghẹo cậu, Tạ Ninh vẫn cứ không nhịn được, nhìn kỹ một chút sẽ thấy mặt cậu đang đỏ lên.
Cậu hít sâu một hơi, đang định mở miệng nói, thì chuông điện thoại đúng lúc reo lên.
Trang Duyên hài lòng cười, thả tay cậu ra, ngã vào ghế sofa, có lòng tốt buông tha cho cậu.
Trên màn hình hiển thị tên người gọi, là Nghiêm Khê.
Tạ Ninh bắt máy hơi chậm, nghe thấy giọng nói lo lắng của Nghiêm Khê: “Con mẹ nó! Cậu mau lên Weibo đi, tranh của cậu bị người ta treo rồi kìa!”
Tạ Ninh: “???”
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Duyên: Tôi không có hứng thú với Tạ Ninh.

Editor có điều muốn nói: rồi chừng nào hai bây mới biết tên nhau?
*Món canh sườn hầm củ cải và bắp:
.