Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn

Chương 15: 15: Cha Con Tâm Sự





Hôm nay Trang Duyên thay đổi ảnh đại diện WeChat của mình.
Ảnh mới là một con có voi xanh nhảy lên khỏi mặt nước, phóng to ảnh lên xem, cá voi xanh vô cùng sống động, ngay cả những giọt nước bị bắn tung tóe lên cũng giống thật đến mức kinh ngạc.
Trang Duyên, người sở hữu ảnh đại diện mới đang hoạt động cực kỳ năng nổ trong nhóm, số lượng bong bóng chát không chỉ tăng lên nhiều lần, mà những người khác đang dần dần không muốn trò chuyện một cách hòa bình thiện lành với anh nữa.
Chính là trò chuyện được hai ba câu, liền hỏi người ta thấy ảnh đại diện mới của anh như thế nào, nhìn có được hay không, thích hợp hay là không thích.
Không chỉ nhắn tin trong nhóm mà còn bám theo người ta để nhắn tin riêng.
Tất cả mọi người không hẹn mà có chung suy nghĩ: cha nội này nhất định là có bệnh con mẹ nó rồi.

Bạn tốt A: Gần đây Trang Duyên bị cái quỷ gì vậy? Thay ảnh đại diện xong còn thay luôn cả não hả?
Bạn tốt B: Cuối cùng thì người có địa cao cũng chịu hạ mình để trò chuyện với người có địa vị thấp như tôi, kết quả là cậu ta chỉ muốn khoe khoang cái ảnh đại diện của cậu ta mà thôi.

Bạn tốt C: Tôi cũng có thấy mấy người hay khoe giống dị rồi, mà người ta khoe con, khoe bồ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đi khoe ảnh đại diện luôn á.
Bạn tốt D: Ê nhưng mà nói thiệt nghe, cái ảnh đại diện mới của cậu ta đúng là đẹp thiệt.
Với danh phận là bạn thân của anh, đương nhiên là phải đứng ở mũi sào hứng chịu toàn bộ sự quấy rối của anh.

Trang Duyên: Ê, alo?
Trang Duyên: Có ở đó không vậy?
Trang Duyên: Không chết thì lên tiếng dùm cái đi.
Tề Duệ:?
Tề Duệ: Vừa mới họp xong, có chuyện gì vậy?
Trang Duyên: Huynh đệ, cậu thấy ảnh đại diện mới của tôi thế nào?
Tề Duệ: Cũng được.

Mà cậu đi chôm hình ở đâu đấy?
Trang Duyên: Cút mẹ cậu đi, đây là người ta tặng cho tôi!
Tề Duệ: Cái gì?
Trang Duyên: Đây là người ta tự tay vẽ cho tôi! Độc nhất vô nhị! Cho dù cậu tìm nát cái internet cũng không thể nào tìm ra bức thứ hai đâu!
Tề Duệ:.........cậu tìm tôi là chỉ để nói cái này?
Trang Duyên: Những kẻ không được ai vẽ tranh tặng như mấy cậu thì làm sao hiểu được tâm trạng của tôi cơ chứ.
Tề Duệ:???
Tề Duệ: Đừng nói là mấy cái ảnh này, chỉ cần tôi vung tiền một cái, là có cả đống người tranh nhau xức đầu mẻ trán để vẽ cho tôi ấy chứ.


Trang Duyên: Dung tục.
Trang Duyên: Có những thứ cho dù cậu vung bao nhiêu tiền thì cũng éo bao giờ mua được.
Tề Duệ:...
Tề Duệ: Đột nhiên tôi cảm thấy, hiện tại tôi không tiễn cậu vào danh sách đen, là đã vô cùng xem trong mối quan hệ bạn bè từ nhỏ đến lớn giữa chúng ta.

Tề Duệ nhất định là đang ghen tị với anh.
Trang Duyên hừ một tiếng, không tiếp tục quấy rầy Tề Duệ nữa, quay sang lôi đầu thằng bạn khác ra để khoe khoang, tiếp tục công cuộc show ảnh đại diện mới.
Sau một hồi lâu, Trang Duyên bỗng dưng cảm thấy phiền não.
Tạ Ninh đã tặng cho anh bức tranh cá voi xanh này, vậy anh nên tặng cái gì cho Tạ Ninh để đáp lễ bây giờ?.
Hai chai rượu đỏ kia ư?
Cháu trai của dì Trần cũng sắp xuất viện rồi, Trang Duyên cũng không thể nào mượn cớ để qua nhà Tạ Ninh ăn chực được nữa.
Lần nào cũng để cho cậu xuống bếp, trong lòng anh cũng có chút băn khoăn.
Anh vẫn chưa có cơ hội rửa tay xuống bếp làm cơm cho Tạ Ninh, vốn định hẹn cậu cuối tuần này sang nhà dùng cớm, thuận tiện đem hai chai rượu đỏ kia tặng cho cậu.
Lại bị Tạ Ninh từ chối.
Cuối tuần này Tạ Ninh phải về nhà lớn, về thăm Tạ lão gia tử.
Nhà lớn là nơi mà Tạ lão gia tử dưỡng lão cũng đồng thời là chỗ mà những người cùng thế hệ với ông cùng sinh sống.

Mấy nhà xung quanh đều là nơi ở của những người đã về hưu, cảnh vật yên tĩnh, hai bên đường đều được bố trí trạm gác, mỗi nhà đều có bảo an trực ở trước cửa.
Tối hôm qua tuyết đã bắt đầu rơi rất nhiều, trên mặt đất đã lên một lớp tuyết dày đặc, đạp lên một cái liền in cả dấu chân lên, nhờ vậy mà thu hút không ít mấy đứa nhỏ ra chơi trò đạp tuyết.
Tạ Ninh nhờ Ngô Thụ tới đón cậu, vừa mới chạy tới cổng, một chiếc xe khác đã từ từ dừng lại ngay chỗ cậu.
Đôi vợ chồng từ trên xe bước xuống, có lẽ là do bảo dưỡng rất tốt, nên thoạt nhìn vẻ ngoài của họ chỉ tầm bốn mấy tuổi.

Nhìn thấy Tạ Ninh, ánh mắt người phụ nữ sáng lên, tiến lên đón: “Ninh Ninh, con vừa mới ra ngoài à”.
Tạ Ninh nhìn bà xách theo túi lớn túi nhỏ: “Mẹ”.

Rồi nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, gật đầu: “Ba”.
Tạ Kính so với Hạ Hoàn thì bình tĩnh hơn nhiều, nhưng khi nhìn thấy con trai, trên mặt cũng không kiềm chế được mà nở nụ cười, cố gắng nghiêm mặt nói: “Nếu biết sớm thì để chúng ta đến đón con, cũng không cần phiền phức tiểu Ngô chạy tới chạy lui”.
Ngô Thụ vội vàng nói: “Không phiền phức không phiền phức, lão gia tử còn cố ý hối tôi đi đón tiểu thiếu gia, nếu không đi chuyến này, lúc trở về tôi nhất định sẽ bị mắng”.
Hạ Hoàn muốn nắm lấy tay Tạ Ninh, nhìn vẻ mặt Tạ Ninh lạnh nhạt, lại bắt đầu do dự: “Ninh Ninh...”
Tạ Ninh đáp một tiếng.

Hạ Hoàn lập tức vui vẻ: “Con gầy đi nhiều rồi.

Mẹ nói rồi con một thân một mình ở bên ngoài không ai chăm sóc càng không thể tự chăm sóc cho mình, về nhà rồi mẹ hầm thuốc bổ bồi bổ lại cho con”.
Tạ Ninh bình tĩnh nói: “Không cần đâu, con ở bên ngoài cũng rất tốt”.
Hạ Hoàn không biết nên nói cái gì cho phải, đứng ở bên cạnh, tay không tự chủ được chà xát.

Tạ Kính đi ra giảng hòa: “Đứng ngoài cửa nói chuyện còn ra thể thống gì, ba ở trong nhà phỏng chừng là chờ đến sốt ruột rồi, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn, chúng ta đi vào trước đi.”
Tạ Ninh không lên tiếng, cùng Tạ Kính và Hạ Hoàn vào cửa.
Hôm nay là tiệc nhà, không có người ngoài, bác cả Tạ Tôn cùng gia đình đã đến từ sớm, chờ Tạ Ninh bọn họ đến, quản gia là chú Chung liền dặn dò nhà bếp bắt đầu mang thức ăn lên.
Tạ lão gia tử lớn nhất nên ngồi ở chủ vị, kéo Tạ Ninh đến ngồi ở vị trí bên tay phải mình, vì để không có vụ bên trọng bên khinh, liền gọi một đứa cháu khác là Tạ An ngồi ở bên trái.

Lão nhân gia muốn cháu nội mình hầu hạ dưới gối cũng là lẽ thường, những người khác cũng không có ý kiến gì, lần lượt vào vị trí rồi ngồi xuống.
Ở Tạ gia có một quy tắc là khi ngồi vào bàn cơm thì không cho phép bàn công việc, cho nên lần tụ họp này chủ yếu là để tán ngẫu về mấy chuyện lặt vặt trong cuộc sống hằng ngày.
Các trưởng bối quan tâm nhất chính là việc kết hôn của đám con cháu, ngày lễ hay tết, mỗi lần gặp mặt nếu không hối thúc kết hôn thì y như rằng đang lãng phí cái thời gian tươi đẹp này vậy.

Cũng may là Tạ Ninh tuổi còn nhỏ, trên cậu còn có một người anh họ là Tạ An.
“An an à” Tạ lão gia tử vỗ vỗ tay Tạ An, làm cho toàn thân của y nổi hết cả da gà da vịt: “Con có bạn gái chưa?”.
Tạ An căng da đầu nói: “Con cảm thấy không nên vội”.
Tạ lão gia tử cau mày nói: “Không nên vội gì mà không nên vội, con cũng trưởng thành rồi, cho dù không vội kết hôn, cũng nên tìm bạn gái chứ, trước tiên cứ quen cái đã.

Ông với bà của con từ lúc đại học đã âm thầm xác định bên nhau cả đời, tốt nghiệp xong một cái là bà ấy liền gả cho ông, đáng tiếc bà ấy ra đi sớm, Ninh Ninh chào đời bà ấy cũng không thể thấy mặt”.
Nói đến bà nội của Tạ Ninh, Tạ lão gia tử liền tâm trạng nặng nề, Tạ Tôn cùng Tạ Kính vội vàng an ủi ông: “Ba.....”
Tạ lão gia tử khoát tay nói: “Không nói mấy chuyện này nữa, ông hiện tại chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể nhìn con cùng Ninh Ninh kết hôn sinh con”.
Tạ lão gia tử ăn nói ngay thẳng, tư tưởng văn minh, ông cũng không hề quan trọng hoá việc đối tượng kết hôn của con cháu mình là ai hay đối tượng thông phải như thế nào mới xứng, cả hai đứa cháu đều tự do yêu đương, sau khi hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, Tạ lão gia tử cũng chấp nhận tính hướng của Tạ Ninh như những người bình thường khác.
"Ấy chết, ông hồ đồ mất rồi, Ninh Ninh thích con trai, cái trách nhiệm sinh con nối dõi này xem ra đều để một mình anh họ con gánh hết rồi”.

Sắc mặt Hạ Hoàn nháy mắt cứng đờ, dường như là không vui khi nhắc tới vấn đề này.
Tạ lão gia tử nheo mắt một cái: “Ninh Ninh, ông nhớ con có bạn trai, tên là Từ......Từ cái gì?” Ông quay đầu nhìn về phía chú Chung.
Chú Chung đáp lời nói: “Từ Thanh.”

“Đúng, Từ Thanh.” Tạ lão gia tử gật gật đầu: “Là thằng nhóc nhà họ Từ kia đúng không?”.
Tạ Ninh cụp mắt: “Chúng con đã chia tay rồi”
“Chia tay?” Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về đây.
Tạ Ninh gật gật đầu.
Tạ lão gia tử sửng sốt một chút, mới nói: “Chia tay......chia tay cũng tốt, nghe nói thằng nhóc họ Từ kia ở bên ngoài cũng rất lộn xộn, con với nó không phải là người cùng một đường”.
Hạ Hoàn cũng nói: “Chia tay mới tốt, chia tay mới tốt, hai đứa nên sớm chia tay”.
Trên mặt của bà lúc này mới lộ ra chút ý cười.
Tạ An sợ Tạ lão gia tử đem chuyện kết hôn chụp lên đầu cậu, cầm lấy Tạ Ninh tò mò hỏi: “Sao lại chia tay?”.
Tạ Ninh không muốn nhiều lời, hàm hồ nói: “Thấy không hợp nhau, cho nên chia tay”.
Hạ Hoàn tán đồng gật gật đầu: “Chia tay mới tốt, ngày từ đầu mẹ đã nói hai đứa không nên quen nhau.

Đúng lúc, hai ngày nữa mẹ giới thiệu cho con mấy cô gái, đều là.......”
Tạ lão gia tử chỉ là hối thúc kết hôn mà thôi, còn Hạ Hoàn thì hẹn hò với ai cũng đều đã sắp đặt hết cả rồi.
“Mẹ” Tạ Ninh ngắt lời bà, lạnh lùng nói: “Con chỉ thích đàn ông”.
Sắc mặt Hạ Hoàn cũng lạnh xuống: “Đàn ông ở cùng với đàn ông thì sao có được kết quả tốt đẹp gì, không nói tới mấy vấn đề khác, ngay cả đứa con cũng không sinh được, bây giờ con chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi!”.
Tính tình Tạ Ninh ôn hoà, nếu là những người khác, chuyện khác, cậu cũng chỉ cười cười cho qua, chả muốn tranh cãi với người ta làm gì.

Nhưng chỉ có duy nhất chuyện hướng tính này, cậu vẫn luôn luôn cố chấp đến đáng sợ.
Tạ Ninh trào phúng cười cười: “Đây là trời sinh, không đổi được.

Cho dù mẹ nói bao nhiêu lần đi nữa thì con vẫn chỉ thích đàn ông”.
Hạ Hoàn nóng nảy lên: “Con cái đứa nhỏ này sao cứ không chịu nghe lời của mẹ!”
“Hạ Hoàn!” Tạ Kính lớn giọng gọi, lúc này Hạ Hoàn mới nhớ tới bọn họ đang ở tiệc nhà, không thể nháo loạn trước mặt Tạ lão gia tử được.
Tạ lão gia tử trầm mặt, khe khẽ thở dài.
Tạ An vội vàng giảng hòa: “Thím Hạ, này là do thím vẫn chưa hiểu rõ ràng, hôn nhân đồng giới đã hợp pháp bao nhiêu năm nay rồi, thím không thể dùng ánh mắt cổ hủ để đánh giá được, xã hội bây giờ đã tiến bộ, tư tưởng của chúng ta cũng phải tiến bộ theo”.
Hạ Hoàn giật giật đôi môi, e ngại Tạ lão gia tử ở đây, không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc thức ăn mới được mang lên, Tạ Tôn đứng dậy gắp một đũa cho Tạ lão gia tử, đem cái đề tài này lái sang chỗ khác.
Tạ lão gia tử lớn tuổi rồi, không chịu nổi dằn vặt, cơm nước xong xuôi liền để chú Chung đỡ về phòng nghỉ ngơi.
Tạ Ninh bị Tạ Kính gọi đi ra ban công tâm sự.
“Mẹ con” Tạ Kính suy nghĩ một chút nói: “Con cũng đừng trách bà ấy, đây là tâm bệnh nhiều năm qua của bà ấy rồi”.
Tạ Ninh cúi đầu, không thấy rõ biểu tình trên mặt cậu.
Tạ Kính hạ giọng nói: “Chúng ta chỉ có một đứa con trai là con, lúc con chào đời, mẹ con liền ôm con đến nỗi không nỡ buông tay, ngay cả bảo mẫu cũng không cho đụng tới, đều là bà ấy tự tay chăm sóc con”.
Những lời móc tim móc phổi này, nếu như là lần đầu tiên nghe, có lẽ Tạ Ninh sẽ động lòng, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, mỗi lần có chuyện cậu đều nghe đi nghe lại những lời này từ miệng của Tạ Kính, trong lòng từ lâu đã không còn chút gợn sóng nào.
“Ba và mẹ con đều có chung một suy nghĩ, không mong cầu con tiền đồ rộng lớn, mà chỉ mong con có thể hạnh phúc vui vẻ, an ổn mà sống hết cuộc đời này”.

Tạ Ninh nghiêng đầu nâng mắt nhìn ông, dường như đang cười mà lại chẳng phải cười: “Thật vậy sao?”.

Tạ Kính thở dài: “Ba biết con không tin, nhưng bà ấy thật sự rất yêu thương con, đồng tính luyến ái con đường này thật sự quá khổ, cho dù là những cặp vợ chồng khác giới cũng không tránh khỏi việc ly hôn, hôn nhân đồng giới không có con cái làm sợi dây ràng buộc, giày vò nhiều năm, liệu có bao nhiêu cặp có thể an an ổn ổn mà sống bên nhau đến hết đời, cho dù hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp, nhưng trong xã hội này đồng tính luyến ái vẫn nhận về những ánh mắt khác thường, con cứ nhìn đi xung quanh đây có bao nhiêu người thật sự đi kết hôn đồng giới”.
“Con tin là mẹ thật sự yêu thương con” Tạ Ninh thấp giọng nói: “Nhưng mà......!còn thà rằng mẹ không thương con còn hơn”.
Tạ Kính đột nhiên ngẩng đầu: “Con....”
Tạ Ninh trào phúng nói: “Mẹ hy vọng con sẽ như thế nào? Nghe lời của mẹ, không thích đàn ông nữa, sau đó tùy tiện kết hôn với một người phụ nữ rồi sinh con, trải qua một cuộc sống không hạnh phúc đến hết đời?”.
Tạ Kính nhăn lại mày.
“Con không làm được” Tạ Ninh cong khóe môi: “Con không thể biến bản thân trở thành một người ‘bình thường’ trong lòng của mẹ được”.
“Ninh Ninh...”
Tạ Kính còn muốn nói cái gì nữa, bị Tạ Ninh ngắt lời: “Ba à, mỗi lần nói chuyện ba đều nói đi nói lại những lời này, con đã nghe đến chán rồi”.
“Con biết, ba đứng giữa mẹ và con sẽ cảm thấy rất khó khăn” Cậu nói: “Nhưng mà con không thể nhượng bộ được”.
“Nếu như mẹ không thể chấp nhận được, vậy thì cứ để mẹ........”
“Coi như chưa từng sinh ra đứa con trai này đi”.
Tạ Kính cả kinh: “Sao con có thể nói ra những lời như vậy được!”.
Tạ Ninh bình tĩnh nhìn ông.
Tạ Kính hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Thu lại lời của con đi, sau này không cho phép con nhắc lại nữa!”.
Tạ Ninh nghiêng đầu, nhìn về phía vườn hoa trắng xoá ngoài ban công.
Tính cách quật cường.
Cuối cùng Tạ Kính đành than nhẹ một tiếng, xoa xoa tóc Tạ Ninh.
Kể từ lúc đứa con trai này vững vàng đứng trước mặt bọn họ, thì ông đã biết, cả ba người đã bắt đầu đi trên con đường với những ngã rẽ khác nhau, mà dường như đã đi càng ngày càng xa.

Một lúc sau Tạ Kính rời khỏi ban công, tâm trạng Tạ Ninh xuống dốc trầm trọng cứ ngẩn người nhìn đám cây cối bị gió ào ào thổi đến mức nghiêng ngả, đám tuyết đọng trên cây ào ào rơi xuống, tựa như bông liễu lơ lững bay giữa không trung.
Bỗng dưng cậu nhớ tới một câu nói: những tổn thương đến từ người xa lạ, chỉ là vết thương ngoài da, nhưng tổn thương đến từ những người thân cận nhất, lại là vết thương thấu tận tim gan, khó mà lành lại.

Mãi cho đến khi được Ngô Thụ đưa về nhà, tâm trạng của cậu vẫn không thể nào tốt lên được.
Dọc trên đường đi, cậu vẫn trầm mặc không lên tiếng, Ngô Thụ thấy bộ dáng cậu rầu rỉ, cũng không dám quấy rầy cậu trầm tư.
Lúc xuống xe, Tạ Ninh đột nhiên sững sờ.
Ở cổng biệt thự, trước cái lan can sắt, có một con thỏ được làm bằng tuyết đứng ở đó, thỏ tuyết cao chừng một mét, đang dang rộng hai cái tay làm bằng cành cây, giống như là đang chào đón cậu về nhà.

Cậu chỉ thấy người ta dùng tuyết để làm người tuyết, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy dùng tuyết để làm thỏ.
Đứng cạnh thỏ tuyết, Trang Duyên quấn một cái khăn quàng cổ, hai tay để ở trong túi, mỉm cười nhìn về phía cậu.
“Cuối cùng cậu cũng về, tôi chờ lâu đến mức con thỏ tuyết này sắp tan thành con thỏ nước luôn rồi” Trang Duyên không nhịn được mà đá đá đống tuyết dưới chân.
Trong mắt anh dường như có những ngôi sao rạng rỡ.

Trang Duyên nhướng mày: “Thích không, Thỏ Tử tiên sinh?”
Trái tim Tạ Ninh đột nhiên đập nhanh hơn hai nhịp..