Tại sao chứ? Tôi đã cố gắng hết sức rồi mà. Tôi cắn răng rồi bỏ đi.
“Này Ngọc sao cậu ra lâu vậy?”
Thư lo lắng nhìn tôi.
“Xin lỗi.”
“À hôm nay ta mở tiệc đi, tớ mới.”
Lam vui vẻ lên tiếng nhưng hiện giờ tôi làm gì có tâm trạng để ăn.
“Các cậu đi đi tớ hơi mệt.”
Tôi nở một nụ cười gượng rồi bỏ đi.
“Cậu ấy sao vậy?”
*****
Tốt! Giờ tôi đang ngồi ngây ngốc ở trên bàn. Sách thì không có hứng đọc còn Miki lại ngủ mất rồi. Tôi chán nản bước ra ngoài đi dạo. Chắc giờ này mọi người đang vui vẻ ở buổi tiệc rồi.
“Hôm nay nhiều sao quá!”
Tôi ngước lên nhìn bầu trời khẽ cười.
“Thì ra cậu ở đây!”
Bất chợt giọng Lam vang lên khiến tôi giật mình.
“Lam? Sao cậu ở đây?”
“Hì, thấy hơi chán nên chuồn về.”
Nhỏ mỉm cười ném cho tôi một lon nước ngọt.
“Lam, tớ… tớ nghĩ cậu nên thay người khác đi! Tớ sẽ làm cho đội thua mất.”
“Đồ ngốc, tớ vốn không muốn đoạt giải mà. Tớ chỉ muốn chúng ta có thể gắn kết nhau hơn mà thôi.”
“Tớ…”
“Bọn họ đánh giá thế nào mặc kệ họ. Trong mắt tụi tớ một khi cậu cố gắng cậu sẽ làm được!”
“Lam!”
“Ngọc, cậu sẽ làm được mà.”
Nhỏ mỉm cười nhìn tôi khiến tôi cũng bật cười theo. Có lẽ tôi đã quá bi quan rồi! Tôi là Nguyễn Bảo Ngọc cơ mà.
*****
Sáng hôm sau, tôi hồi hộp đứng ngồi không yên. Tôi thật sự lo lắng về cuộc thi sắp diễn ra.
“Thôi nào, mau đi cổ vũ cho Thảo thôi!”
Lam liền kéo tôi đứng dậy chạy qua chỗ Thảo.
“Thảo giỏi như vậy thắng là cái chắc.”
Trang vui vẻ lên tiếng.
“Ơ nhưng Thảo đâu?”
Thư lo lắng nhìn xung quanh. Tất cả bắt đầu tìm kiếm nhỏ vừa nãy nói đi thay đồ mà.
“Các thí sinh chuẩn bị vào vị trí.”
Giọng của người dẫn chương trình vang lên khiến tất cả càng cuống hơn.
“Tớ sẽ thi thay Thảo!”
Thư lên tiếng.
“Nhưng còn cuộc thi chạy?”
“Tớ tin ở các cậu! Mau đi tìm Thảo đi.”
Tất cả gật đầu rồi chạy ra nhà vệ sinh.
“Cứu… cứu với.”
“Là giọng nói của Thảo!”
Tất cả lo lắng mở cửa ra thì thấy nhỏ đang nằm dưới sàn.
“yện gì vậy Thảo?”
Tất cả lo lắng đỡ nhỏ dậy. Trang nhíu mày lên tiếng.
“Chẳng lẽ là Nhi Tuyết? Cô ta dám sử dụng thủ đoạn này!”
“Nhưng ta không có bằng chứng. Giờ chỉ còn 4 người thôi ta phải cố lên.”
Lam khẽ thở dài ánh mắt có chút giao động.
“Được, các cậu đưa Thảo đi nghỉ ngơi tớ, Lam và Ngọc qua chỗ Tiến.”
Trang lên tiếng rồi kéo tôi đi.
Cuộc thi chạy nam…
Đúng như tôi dự đoán mà!
“Hạo Phong cố lên! Hạo Phong giỏi nhất! Hạo Phong chiến thắng!”
Khán đài A vang lên tiếng cổ vũ.
“Thái Bảo vô địch! Thái Bảo tài năng! Thái Bảo là số một.”
Khán đài B cũng không kém.
“Thiên Ân cố lên! Thiên Ân vô địch! Thiên Ân ga lăng!”
Cuối cùng là khán đài C ồn ào không kém.
“Không ngờ tên đười ươi này cũng có Fan.”
Lam cười như không cười.
“Đười ươi?”
“Đừng để ý! A, Thái Bảo dẫn đầu kìa.”
Lam liền chỉ vào sân vận động. Tôi ngạc nhiên nhìn theo tay nhỏ. Thái Bảo đang dẫn đầu theo sau là Hạo Phong còn một anh chàng tóc nâu nữa đuổi sát có lẽ là Thiên Ân. Bỗng Phong bị hụt lại phía sau khiến cả khán đài A chìm trong sự ngạc nhiên. Cậu ta sao vậy?
“Hạo Phong trông có vẻ rất nóng.”
Lam lên tiếng. Lúc này tôi mới để ý khuôn mặt hắn đầy mồ hôi. Hôm nay có nóng lắm đâu! Chẳng lẽ… Tôi liếc xuống nhìn quần thi đấu của hắn có một vệt đỏ thấm qua lớp vải. Quả nhiên vết thương của Hạo Phong vẫn chưa lành.
“Còn một vòng nữa, sai sẽ thắng đây?”
Giọng MC vang lên khiến lòng tôi càng nóng. Vệt đỏ kia ngày càng đậm mồ hôi cũng nhiều hơn. Tôi có thể cảm nhận được bước chân của hắn đang chậm lại. Làm sao đây? Chỉ còn 100 m nữa thôi. Hạo Phong định bỏ cuộc ư?
“Hạo Phong cố lên! Đừng bỏ cuộc!”
Tôi hét lên nhưng bị cả khán đàn át mất. Có lẽ hắn sẽ không nghe thấy được đâu!
“Nhìn kìa!”
Tôi giật mình nhìn lên sân vận động. Hạo Phong đột nhiên vượt lên lao như tên bắn. Còn Thái Bảo, cậu ta bỗng dừng lại không chạy nữa chỉ ngước mắt lên nhìn tôi. Đôi mắt cậu lộ rõ vẻ thất vọng. Cả khán đài im lặng nhìn Thái Bảo nhưng cậu lại đưa ánh mắt về phía một mình tôi. Ánh mắt đó khiến tôi không dám nhìn thẳng, cứ như tôi đã làm gì đó sai trái. Nhưng tôi đã làm sai chuyện gì?
“Vậy là người thắng cuộc là Trần Hạo Phong về nhì là Nguyễn Thiên Ân theo sau là Lê Hoàng Tiến…”
Giọng MC vang lên khiến cả khán đài reo hò. Hạo Phong cầm cúp trên tay mỉm cười khiến bao mọi người hét to hơn. Sao tôi có cảm giác… hắn cười với tôi vậy?
“A!”
Giọng Trang vang lên khiến tôi giật mình.
“Trang, cậu sao vậy?”
Lam lo lắng lại gần. Hình như nhỏ bị trật khớp rồi.
“Mau đỡ Trang về khu nghỉ ngơi.”
*****
“Chạy tiếp sức nữ chuẩn bị bắt đầu!”
Tiếng phát thanh vang lên khiến tất cả trợn mắt nhìn nhau.
“Trang chắc không thể thi đấu được rồi.”
Thư chạy lại gần tay cầm một cái cúp vàng.
“Vậy nhóm chỉ còn ba thành viên thôi.”
Chị Dương vòng tay trước ngực đăm chiêu. Tôi khẽ thở dài lên tiếng.
“Đành bỏ cuộc vậy.”
“Không!”
“Lam.”
“Dù còn ba người chúng ta cũng phải cố gắng. Chúng ta đã luyện tập gian khổ như vậy rồi mà. Ta nhất định sẽ thắng.”
Lam nhìn tôi ánh mắt đầy kiên cường.
“Nhưng…”
“Không sao chân tớ hết đau rồi. Ta sẽ cố gắng.”
Trang vui vẻ đứng dậy.
“Tớ cũng không còn mệt nữa tớ sẽ cổ vũ cho các cậu.”
Thảo cũng đứng dậy mỉm cười.
“Mọi người…”
Tôi nhìn đám bạn mình mà nước mắt như muốn chảy ra.
“Chúng ta là một nhóm mà! Một người vì mọi người. Mọi người vì một người.”
“Đúng vậy, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng.”
“Tớ sẽ chạy thay Thư và Trang, tất cả cùng nhau cố gắng.”
Lam mỉm cười chìa tay ra.
“Được!”
Tất cả đặt tay lên rồi nhìn nhau cười.
“Một người vì mọi người, mọi người vì một người, yeah!”
Sau đó, Lam vào phòng thay đồ chị Dương đưa Trang đi sơ cứu mỗi người một việc.
“Ủa bạn Ngọc “yêu dấu” bạn bỏ cuộc chưa?”
Giọng nói chua không thể chua hơn của Nhi Tuyết vang lên.
“Bạn Tuyết vi khuẩn lo cho tôi vậy sao? Tiếc quá tôi lại không muốn bỏ cuộc.”
“Hừ, Nguyễn Bảo Ngọc, cô cứ chờ đấy!”
“Ừ tôi chờ tôi được giải nhất."
Tôi mỉm cười đáp lại khiến mặt cô ta đỏ bừng lên vì tức.
“Ngọc, đến lượt cậu rồi!”
Lam bước ra nhìn tôi.
“Ừ!”
Tôi nhanh chóng chạy vào thay quần áo.
----------------------------------------------
“Ê, thấy phần thi của tôi thế nào?”
Thiên Ân chợt nhảy ra mỉm cười nhìn Lam.
“Tôi không có thời gian đâu nhé!”
“Đùa thôi, nhóc cố lên nhé!”
“Sao cậu không đi cổ vũ cho cô bạn Nhi Tuyết của cậu ý. Cô ta làm đội tôi mất hai thành viên rồi.”
Lam bĩu môi lườm Thiên Ân. Sắc mặt Thiên Ân liền thay đổi cậu nhíu mày nhìn cô.
“Cô ta làm gì nhóc chưa?”
“Tôi may mắn! Không chết được đâu!”
“Nhớ phải cẩn thận cô ta đấy!”
Thiên Ân lên tiếng rồi bỏ đi. Lam nhìn theo bóng cậu liền ngây ra. Tên đười ươi này lo cho cô sao?
“Các thí sinh mau vào vị trí!”
Giọng nói vang lên khiến tất cả tập chung lại. Đội đỏ là lớp A1, đội tím là A2 theo sau đó là các lớp còn lại.
“ẩn bị, chạy!”
Đầu tiên là Dương chạy. Cô chạy khá nhanh nên đã dẫn đầu. Cố điều hòa nhịp thở của mình nhìn về phía trước.
Đau.
Chân phải cô nhói lên khiến Dương chậm lại. Đội tím nhân cơ hội đó vượt lên. Dương nén cơn đau vượt qua đội tím tiến về phía Ngọc.
“Ngọc, gậy!”
-------------------------------------
Tôi đỡ lấy cây gậy rồi bắt đầu chạy. Bình tĩnh! Tôi phải bình tĩnh nhất định tôi sẽ làm được.
“Hừ nhận thua đi!”
Tuyết chạy qua tôi cười khinh bỉ.
“Đội đỏ đã lọt xuống top cuối.”
Tiếng loa vang lên khiến tim tôi nhói đau.
“Hộc… hộc.”
Tôi thua mất. Tôi sẽ thua mất! Tôi phải làm sao đây?
“Cô mà thua chết với tôi!”
Giọng nói của Hạo Phong vang lên khiến bước chân của tôi nhanh hơn.
“Bảo Ngọc! Cố lên! Cố lên!”
Cả lớp A1 hét lên khiến tôi giật mình. Đúng, tôi sẽ làm được. Vì mọi người vì lớp A1.
“Đội đỏ đã lọt vào top 3.”
Loa phát thanh lại vang lên lần nữa. Top 3 ư? Không thể nào! Tôi đã làm được.
“Lam đỡ lấy.”
Tôi hét lên chuyền cho nhỏ.
“Ngoc, cậu làm tốt lắm!”
Thư vui vẻ đỡ lấy tôi. Cả người tôi lúc này ướt đẫm mồ hôi. Dù mệt nhưng tôi vẫn mỉm cười quan sát Lam.
Lam chạy trên sân mồ hôi đã chảy đầm đìa. Tôi đoán chắc nhỏ rất mệt vì phải chạy thay cho Thư và Trang.
“Đội đỏ đang theo sát đội tím.”
Tôi nhìn nhỏ đầy hồi hộp. Chỉ còn vài trăm mét nữa là về đích rồi. Liệu nhỏ có chịu được không?
“Lam ơi cố lên!”
Tôi hét lên ngay sau đó mọi người cùng hét theo.
“Đội đỏ đã dẫn đầu!”
“A… a… a!”
Tất cả hét lên hạnh phúc. Lam đã dẫn đầu rồi.
“Chỉ còn 100m nữa là tới đích.”
Tất cả liền im lặng nhìn theo bước chân Lam. Liệu nhỏ có thắng không đây?
“A!”
Do chạy quá nhanh Lam đã đá phải chân mình khiến cả người nhỏ nghiêng về phía trước. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nhỏ, tôi siết chặt bàn tay mắt nhắm tịt lại.
“Đội tím đã về đích.”
Tôi bàng hoàng mở mắt ra nhìn thấy Lam nằm dưới đất các đội khác cũng lần lượt vượt qua nhỏ. Lam đứng dậy chạy về đích quay mặt về phía chúng tôi bờ vai nhỏ khẽ run lên.
“Xin lỗi… tớ đã không giành chiến thắng… Tất cả là tại tớ… hức hức!”
Từng giọt từng giọt cứ rơi trên nền đất. Tôi không biết đây là nước mắt hay là mồ hôi của nhỏ. Tôi liền chạy tới ôm lấy Lam.
“Thật tài giỏi! Cậu có thể chạy được lâu như vậy! Cậu thật giỏi!”
Tôi bật khóc lên tiếng. Sau đó tất cả cũng lao vào ôm lấy Lam. Có người òa khóc có người mỉm cười nhưng tất cả đều biết họ đang hạnh phúc. Tuy cuộc thi này chúng tôi không thắng nhưng chúng tôi đã có thứ quan trọng hơn – tình bạn.