Bí Ẩn Ngôi Trường Huyền Diệu

Chương 22




Kì nghỉ của chúng tôi đã hết giờ đây tất cả phải quay lại trường. Do không muốn ảnh hưởng đến người dân ở đây nên chúng tôi quyết định đi sớm hơn hai ngày.

“Mấy ngày không gặp chẳng biết Thư có khỏe không?”

Tôi háo hức nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Haizz, kể ra từ lúc về nhà ta được mấy ngày yên bình cơ chứ!”

Trang thở dài. Lam thấy vậy liền lên tiếng.

“Chắc chắn bọn chúng không nhằm vào chúng ta mà nhằm vào pha lê tím. Bọn vampire đó muốn ép người nắm giữ pha lê tím ra mặt.”

“Vậy cô gái đó cũng là vampire à?”

“Ai cơ?”

Tôi ngạc nhiên nhìn nhỏ.

“Cô gái sở hữu sức mạnh vô hiệu hóa ý.”

“Không, cô ta không phải vampire. Cô ta là con lai giữa vampire và phù thủy.”

Chị Dương lạnh lùng lên tiếng mắt nhìn ra ngoài.

“Cô ta sử dụng vô hiệu hóa. Miki nói đó là một loại sức mạnh cổ. Nếu muốn sử dụng nó thì phải hi sinh linh hồn của mình. Trên cổ của người sử dụng nó sẽ xuất hiện một ấn kí hình bông tuyết đen.”

Lam giải thích. Vậy cô ta chấp nhận đánh đổi cả linh hồn của mình chỉ để luyện cái thứ phép thuật dở hơi đó thôi sao?

“Haizz, kệ cô ta! Đi ngủ vẫn là khỏe nhất!”

Tôi ngáp một cái rồi chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, tôi lại một lần nữa lạc vào một nơi toàn màu đen.

“Bảo Ngọc!”

Một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình.

“Sera?”

“Rất vui vì cô vẫn còn nhớ tôi.”

Sera nhếch mép nhìn tôi.

“Sao tôi ở đây?”

“Tôi chỉ khuyên cô tránh xa bọn ác quỷ ra mà thôi. Kể cả Nhi Tuyết hay Dạ Nguyệt.”

“Ác quỷ ư? Nhưng tại sao cô lại giúp tôi?”

Tôi ngạc nhiên nhìn Sera. Cô ấy đâu phải người xấu.

“Đừng hiểu lầm! Tôi chỉ muốn thân xác của cô không bị thương mà thôi.”

Sera mỉm cười khinh khỉnh nhưng tôi biết cô ấy đang nói dối.

****

“Ngọc, mau dậy.”

Cốp.

Một cú đánh giáng xuống đầu tôi. Tôi xoa đầu mở mắt thì nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm của Lam.

“Cậu định ngủ trên xe đến sáng mai à? Đến nơi rồi đó.”

“Ủa cô chưa chết à?”

Một giọng nói vang lên. Lam khinh bỉ nhìn cô gái trước mặt.

“Chờ thiệp mời giỗ tang của cô.”

“À, vậy có nhiều trò hay đây.”

Nhi Băng mỉm cười bí hiểm rồi bỏ đi. Chậc, đúng là chị nào em đấy.

Rầm.

Bống tôi va vào một “bức tường”. Đúng là oan gia ngõ cụt mà!

“Số tôi xui.”

Hạo Phong lạnh lùng lên tiếng.

“Cái gì? Câu này tôi nói mới đúng!”

Tôi uất ức gào lên. Đáng ghét, tôi mới xui xẻo nè.

“Từ lúc tôi đi có gặp nguy hiểm gì không?”

“Một chút, nhưng không có vampire xuất hiện.”

Tôi thật thà trả lời. Bỗng giọng nói của Sera vang lên khiến tôi sững lại.

“Tôi đã bảo cô tránh xa ác quỷ ra mà.”



“Ổn là tốt rồi.”

Hắn gật đầu rồi đút tay vào túi quần bỏ đi.

“Hắn ta làm sao thế nhỉ?”

Tôi khẽ lẩm bẩm. Trang chạy lại gần tôi đỡ tôi dậy.

“Cậu không sao chứ?”

“Ừ.”

“Chào Nhóc!”

Thiên Ân vui vẻ xuất hiện trước mặt Lam.

“Đừng gọi tôi là nhóc!”

Nhỏ lườm cậu ta một cái rồi đuổi theo đánh tới tấp.

“Chào Dươ…”

Minh Vỹ bước về phía chị Dương định chào chị ấy thì chị đã lạnh lùng bước qua, ha ha. Tôi nhìn xung quanh, may mà đi sớm hơn hai ngày nếu không Fan nữ sẽ cấu xé nhau vì mấy tên này mất.

“Trang, cầm hộ tớ. Tớ đi rửa mặt.”

Tôi đưa ba lo cho nhỏ rồi chạy đi. Vừa chạy đến vòi nước thì có mấy tên to lớn trông có vẻ du côn xuất hiện.

“Cô có phải là Nguyễn Bảo Ngọc?”

“Ừ, thì sao?”

“Mời cô đi theo chúng tôi.”

Nhìn như thế này chắc là xã hội đen rồi, chuồn là thượng sách! Nghĩ là làm tôi liền cong chân lên chạy và đám người kia đuổi theo tôi.

“Còn lâu tôi mới đi theo!”

Tôi quay lại lè lưỡi bỗng một bàn tay đánh mạnh vào gáy tôi khiến đầu óc tôi trở nên choáng váng cuối cùng chỉ là màu đen.

****

“Thưa chủ nhân, cô ta vẫn chưa tỉnh.”

Một giọng nói vang lên khiến tôi nhíu mày rất muốn mở mắt ra xem có chuyện gì nhưng lại không thể.

“Dội nước!”

Ào…

Một đống nước lạnh đổ xuống khiến tôi ho sặc sụa cuối cùng cũng hé mắt ra. Trước mặt tôi lúc này là hai cô gái, một người đeo mặt nạ màu bạc một người đeo mặt nạ màu vàng.

“Cô ta là người chị hận ư?”

Cô gái đeo mặt nạ bạc lạnh lùng lên tiếng. Cô gái còn lại liền gật đầu.

“Phải, hận đến thấu xương.”

“Tầm thường! Nhưng cô ta vẫn có giá trị sử dụng để dụ một người?”

“Hạo Phong? Em đã hứa không động vào anh ấy rồi cơ mà.”

“Đó là ý của chủ nhân, chị muốn trái lệnh sao? An tâm em không giết Hạo Phong yêu quý của chị đâu!”

“Được rồi. Chị đi trước đây.”

Cô gái đeo mặt nạ vàng gật đầu rồi biến mất. Cô gái còn lại tiến về phía tôi nhếch mép.

“Chậc chậc, thật tiếc cho cô một khi đã liên quan đến ác quỷ thì tôi có muốn cũng không thể tha cho cô.”

“Vậy sao? Tôi thì lại thích những trò mạo hiểm như vậy đó!”

Tôi mỉm cười nhìn cô ta. Chị Dương đã dạy dù thế nào cũng không được để cho kẻ thù thấy ta đang sợ hãi. Dù thế nào tôi không thể cho cô ta biết tôi đang sợ hãi được nếu không tôi càng rơi vào thế bất lợi.

“Hay lắm, chết đến nơi rồi vẫn còn mạnh miệng.”

“Đâu có, thầy bói nói số tôi sống dai lắm dù có bị chó dại cắn cũng không chết được đâu.”

Tôi cười mỉm mai. Cô ta giận đến tím cả mặt nhưng cuối cùng lại mỉm cười liếc xuống chiếc vòng trên cổ tôi.

“Cái vòng của cô đẹp thật! Nhưng tôi đeo hợp hơn.”

Nói rồi cô ta vươn tay ra định cướp lấy vòng bỗng một luồng ánh sáng từ chiếc vòng tỏa ra khiến cô ta đau đớn rụt tay lại. Ha ha, do ăn ở cả mà!

“Hừ, không đùa với cô nữa.”

Cô gái mặt nạ bạc hừ lạnh cướp lấy điện thoại trong túi tôi rồi ấn số. Không phải cô ta định gọi cho Hạo Phong đấy chứ?

“Alo, có phải số của thiếu gia Trần Hạo Phong không nhỉ?”

“…”

“Hừm, cậu chỉ biết mỗi Bảo Ngọc thôi à? Cậu làm tôi buồn đấy.” – Cô ta mỉm cười châm chọc. – “Khoan, đừng cúp máy vội. Tôi cho cậu năm phút để đến khu rừng phía Tây nhớ là đi một mình đấy nếu không cô bạn đáng yêu của cậu sẽ… ha ha.”

“Hạo Phong! Đừng đến! Cô ta sẽ hại cậu đó!”

Tôi hét lên. Cô ta nhíu mày nhìn tôi.

“Mau cho cô ta ngậm miệng lại! Sao hả? Nghe thấy giọng bạn gái của cậu chưa?”

“Ư… ư…”

Tôi giãy giụa nhưng không thể thoát ra được,

“Cậu mà đến chậm một bước là cô ta mất một ngón tay đó.” – Cô ta mỉm cười cúp máy quay sang tôi. – “Mau chuẩn bị.”

Ngay lập tức năm cái quan tài xuất hiện và tôi bị lôi vào một trong số đó. Chưa đầy năm phút sau tôi nghe thấy tiếng đập cửa.

“Bảo Ngọc đâu?”

Giọng nói của Hạo Phong vang lên kèm theo tiếng thở gấp, chắc hắn phải lao nhanh lắm.

“Từ từ nào, chúng ta chơi một trò chơi đi. Ở đây có năm quan tài trong đó chỉ có một chiếc là bên trong chứa cô gái của cậu, nhanh lên quan tài không có không khí đâu."

Cô gái kia vừa dứt lời mọi thứ trở nên yên tĩnh chỉ còn tiếng bước chân của Hạo Phong. Tim tôi đập liên tục. Nếu như hắn không tìm thấy tôi thì sao? Nếu hắn bỏ rơi tôi thì sao? Tôi sợ rất sợ vì thế nước mắt đầu tuôn ra. Hạo Phong làm ơn tìm ra tôi đi!

“Đồ ngốc, cô khóc cái gì chứ?”

Một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình. Không biết quan tài được mở từ lúc nào. Hạo Phong đã tìm thấy tôi ư? Tôi vui mừng nhìn hắn. Hạo Phong cũng nhếch khóe môi nhìn lại.

Bộp… bộp.

Cô gái đeo mặt nạ vỗ tay nhìn chúng tôi.

“Quả không hổ danh là thái tử tuy nhiên trò chơi vẫn chưa kết thúc.”

Nói rồi tôi bị đám người áo đen lôi ra. Hắn định đuổi theo nhưng bị cô ta ngăn lại.

“Cô muốn gì?”

“Nếu cậu chịu được 100 cú đánh của vampire cấp A. Nếu như cậu có chống lại hay sử dụng phép thuật thì…”

Cô ta mỉm cười dùng dao cứa nhẹ vào cổ tôi khiến nó ứa máu.

“Được.”

“Tôi có thể cho cậu một cơ hội nếu cậu làm việc cho vampire thì…”

“Mau bắt đầu đi!”

“Thật cố chấp. Bắt đầu!”

Cô ta lắc đầu nhìn Hạo Phong sau đó ra lệnh một loạt tên vampire xuất hiện. Bọn chúng rất mạnh có thể làm vỡ hẳn một bức tường. Tôi lo lắng nhìn Hạo Phong. Cậu ta bị đánh đến nỗi vết thương rách ra máu bắt đầu chảy. Mặc dù trông sắc mặt của hắn vẫn lạnh lùng nhưng tôi biết là hắn đang cố chịu đựng. Nếu cứ như vậy Hạo Phong sẽ không chịu được mất. Khi thấy hắn sắp gục xuống tôi liền vùng vẫy thoát ra khỏi hai tên kia chạy đến đỡ hộ hắn mấy cú.

“Đồ ngốc! Cô biết cô đang làm gì không?”

Hắn tức giận đỡ lấy tôi. Cả người tôi đau điếng khó nhọc mở miệng.

“Miễn là cậu an toàn.”

Sau đó mọi thứ lại tối dần.

*****

Tôi tỉnh lại cả người mỏi như tay bị xích lại. Tôi cố cử động để thoát ra nhưng không được.

“Đừng cử động, càng cửa động cái xích càng khóa chặt.”

Một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình quay người lại. Hạo Phong còn thảm thương hơn tôi tay chân đều bị xích trông hắn còn khó cử động hơn cả tôi nữa.

“Cậu không sao chứ?”

Nhớ đến vết thương của hắn tôi lo lắng hỏi.

“Cô nên lo cho bản thân mình đi! Cô biết bọn chúng mạnh thế nào không? Nếu như cô hứng thêm vài cú nữa là mất mạng như chơi.”

“Gì chứ! Tại tôi lo cho cậu thôi! Đồ chó nâu độc ác mất tình người!”

“Vẫn còn mắng được xem như không sao rồi.”

Hắn khẽ lẩm bẩm khiến tôi ngạc nhiên.

“Gì cơ?”

“Không có gì!”

“Mà ta đang ở đâu đây?”

Tôi nhìn xung quanh, ngoài bốn bức tường ra chỉ có một cửa sổ ở tận trên cao.

“Nhà tù của vampire.”

“Tôi tưởng cậu chịu được 100 cú là bọn chúng thả?”

“Vampire không bao giờ giữ lời hứa!”

“Vậy sao cậu còn thực hiện!”

“Hừ.”

Hắn ta hừ lạnh rồi tiến về phía tôi.

“Cậu làm gì vậy? Cử động xích sẽ thắt chặt lại đó.”

Tôi giật mình lên tiếng.

“Phá khóa!”