Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 79: Đoạt Quyền (2)




Hộp gấm đựng đầu người được mang đi, trên bàn cơm liền an tĩnh lại. Nhưng chỉ an tĩnh trong chốc lát thì lại có Cẩm Y Vệ tới bẩm báo.

Tạ Tòng Diễm tâm phiền ý loạn ném xuống đôi đũa chuẩn bị rời bàn trước, lại bị ánh mắt Sở Tu Ninh ngăn lại.

Cẩm Y Vệ thưa: “Đại nhân, sau khi trải qua kiểm kê, chúng thuộc hạ phát hiện thiếu một cái chén vàng sử dụng trong hỉ yến đêm qua.”

Sở Tiêu trong lòng vui vẻ: Đáng đời cái tội xú khoe khoang!

Cẩm Y Vệ nói tiếp: “Đêm qua lúc khách khứa rời đi còn đầy đủ, sáng nay khi đóng rương mới phát hiện không thấy.”

Sở Dao nheo mắt, vậy chứng tỏ không phải khách khứa lấy đi mà là gia phó Sở gia có người tay chân không sạch sẽ.

Không phải, là Khấu Lẫm lại muốn moi tiền mà thôi? Có Cẩm Y Vệ trông coi thì sức mấy mà gia phó Sở gia có thể trộm được một thứ gì!

Không, không phải moi tiền. Sở Dao nhớ tới đêm qua chàng ta cứ nhắc đi nhắc lại vụ “Quyền quản gia”, đoán ra chắc hẳn chàng ta chuẩn bị mượn vụ “Mất trộm” này để làm khó dễ Tạ Tòng Diễm, chỉ trích cữu cữu quản gia bất lợi sau đó đoạt lấy quyền quản lý.

Sở Dao nhịn không được đỡ trán -- chỉ là một cái "Quyền quản gia" gì đó mà nàng chẳng thèm để ý, vậy mà phải khiến chàng ta làm đến mức này sao?

Mới đầu nàng còn cảm khái rốt cuộc phủ Thượng thư đã có không khí gia đình, như thế nào hiện tại đột nhiên lại cảm giác sau này nhà cửa sẽ không yên?

Quả nhiên, Khấu Lẫm nhìn về phía Sở Tu Ninh: “Cha, người trong phủ của ngài không được quản nghiêm, coi bộ cữu cữu quản gia không bằng trị quân. Cũng đúng thôi, cữu cữu rốt cuộc không thường xuyên trụ lại trong phủ, khó tránh khỏi có điều sơ sẩy.”

Sở Tu Ninh cười cười không nói lời nào.

Tạ Tòng Diễm đầu tiên là hơi cau mày, nháy mắt cũng minh bạch, buồn cười nhìn Khấu Lẫm. Vậy nghĩa là hắn muốn quản Sở gia chứ gì, thì cứ đưa cho ngươi là được rồi.

Tạ Tòng Diễm đang muốn lên tiếng trao quyền, chợt bên ngoài có quản gia trong phủ hắn tới báo: “Tướng quân, đêm qua phủ chúng ta bị cháy, chẳng may cháy lan đến viện của ngài, sợ là phải sửa chữa một thời gian.”

Tạ Tòng Diễm sửng sốt: “Cháy?”

Khấu Lẫm biết ngay đây chính là lão Hồ li đi trước một bước để phòng bị, mặt mày hắn tối sầm: “Phủ đệ bị cháy, nhưng ngày thường cữu cữu đều ở trong quân doanh phải không?”

Vừa dứt lời, phó tướng Thần Cơ Doanh cũng tới báo: “Tướng quân, đêm qua tuyết lớn, doanh trướng của ngài bị tuyết đọng đè sụp.”

“Ủa, thật trùng hợp!” Mặt Tạ Tòng Diễm đơ như khúc gỗ.

“A Diễm, dạo này coi bộ thời vận của đệ có chút không tốt đấy.” Nhìn thấy Khấu Lẫm bị chọc tức muốn lật bàn, tâm tình Sở Tu Ninh vô cùng sung sướng, muốn lấy lại quyền quản gia hay sao, tiện nhân ngươi cứ nằm mơ đi. Thế nhưng trên mặt ông vẫn nghiêm nghị, giả bộ an ủi Tạ Tòng Diễm, “Còn may sân viện của đệ ở chỗ này vẫn luôn có hạ nhân quét tước, cứ dọn về đây một thời gian, vừa lúc quản các hạ nhân cẩn thận hơn, tìm lại chén vàng cho ngoại sinh nữ tế của đệ.”

“...” Trong lòng Tạ Tòng Diễm thật hết ý kiến, [Nhạc phụ tế tử hai người muốn đấu nhau, kéo ta xuống nước làm gì?]

Ngu Thanh yên lặng gắp một đũa đồ ăn cho Sở Dao: “Muội ăn nhiều một chút.”

Sở Dao cũng yên lặng gắp một đũa cho Ngu Thanh: “Tỷ cũng ăn nhiều một chút.”

Khấu Lẫm bị Sở Tu Ninh chọc tức đến nỗi siết chặt nắm tay, quay đầu vừa thấy Sở Dao chẳng hề có một chút ý tứ muốn nói giúp hắn, chỉ lo thảo luận với Ngu Thanh món nào ăn ngon, càng uất ức hơn.

Thật đúng là chuẩn tức phụ.

Dù sao mới là ngày thứ nhất tiến vào Sở gia, không nên vội vã nhất thời sợ chọc Sở Dao bất mãn, Khấu Lẫm quyết định tạm thời lui một bước: “Vậy làm phiền cữu cữu tốn nhiều tâm sức, sớm chút tìm lại được cái chén của ta.”

Thấy hắn buông đũa vàng, Đoạn Tiểu Giang đứng phía sau nhanh chóng đưa khăn tới.

Bữa cơm sáng được ăn tiếp tục, sau đó không có thêm chuyện gì phát sinh, Sở Tu Ninh rời bàn trở về phòng đổi quan phục, chuẩn bị đi Lại Bộ.

Tạ Tòng Diễm cũng phải hồi quân doanh, Khấu Lẫm cố ý đứng dậy đuổi theo: “Cữu cữu, xin chậm một bước.”

“Chuyện gì?” Tạ Tòng Diễm đứng lại ở hành lang ngoài phòng khách, tuyết đọng đã được gia phó dọn dẹp sạch sẽ. So sánh với Khấu Lẫm đang bọc áo lông chồn, hắn ăn mặc vô cùng phong phanh.

Đêm qua từ khi hỉ yến còn chưa bắt đầu, hắn rót vào bụng hơn phân nửa bình rượu mạnh, không ngừng tẩy não bản thân, thật vất vả lắm mới có thể làm như không có việc gì ở trước mặt Sở Dao và trước mặt mọi người. Hiện giờ hắn sợ nhất là bị lộ ra tình cảm chôn dấu trong lòng, tránh xa còn không kịp, kêu hắn trở về trụ là muốn mệnh của hắn hay sao? Nhưng hắn lại không thể hủy đi sân khấu của Sở Tu Ninh trước mặt mọi người, hắn phải nghĩ biện pháp nên làm thế nào để đứng ngoài cuộc.

Nhưng ở trong mắt Khấu Lẫm, Tạ Tòng Diễm và lão Hồ li là cá mè một lứa, khẳng định đã sớm lén lút lập thành "mặt trận thống nhất" liên thủ với lão Hồ li để đối phó chính mình, vẻ kinh ngạc vừa rồi nhất định là giả vờ.

Khấu Lẫm cười tủm tỉm nói: “Lúc trước thật sự không thể tưởng tượng được, một ngày kia thế nhưng sẽ cùng cữu cữu trở thành người một nhà. Lúc trước nếu có chỗ nào đắc tội với cữu cữu, hy vọng cữu cữu đại nhân đại lượng chớ so đo với tiểu bối.”

Tạ Tòng Diễm mặt vô biểu tình: “Yên tâm, ta không phải loại người thích mang thù.”

Khấu Lẫm cúi đầu chắp tay, thái độ cung kính: “Vậy thật không thể tốt hơn, sau này tiểu bối là ngoại sinh nữ tế, phải dựa vào cữu cữu dìu dắt nhiều hơn, dựa vào cữu cữu chiếu cố nhiều hơn...”

Nghe hắn trái một ngụm cữu cữu, phải một ngụm cữu cữu, lại còn cúi người thật thấp, Tạ Tòng Diễm thắc mắc: “Khấu Chỉ Huy Sứ lớn tuổi hơn ta, vào triều sớm hơn ta, hiện giờ làm vãn bối cho ta, bộ vui lắm sao?”

Khấu Lẫm chờ chính là những lời này, lập tức giương đôi mắt sáng lấp lánh, đắc ý dào dạt: “Đó là đương nhiên, hiện giờ vãn bối ôm được mỹ nhân vào lòng, chớ nói kêu ngài một tiếng cữu cữu, kêu phụ thân cũng được nữa là.”

Nhìn biểu tình khoe khoang và giọng điệu châm chọc của hắn, tính khí Tạ Tòng Diễm bị kích lên ngay lập tức, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Khấu Lẫm nhàn nhã nhướng mày, [Tưởng về đây trụ lại sao? Cũng có thể! Chờ bản quan mỗi ngày chọc tức ngươi tám trăm lần, không khiến ngươi tức đến nỗi từ Diêm Vương giả biến thành Diêm Vương thật, bản quan là nhi tử của ngươi.]

Tạ Tùng Diễm liên tục cười lạnh, thầm nghĩ, [Quyền quản gia này nếu ta có thể dễ dàng để ngươi lấy đi, ta mới thật là nhi tử của ngươi.]

Tạ Tòng Diễm nhấn bả vai Khấu Lẫm một cái thật mạnh, nhếch lên khóe môi lộ ra nụ cười hiếm có: “Yên tâm, cữu cữu nhất định tận tâm tận lực giúp ngươi tìm lại chén vàng, tránh cho ngươi ăn không ngon.”

Lòng bàn tay Tạ Tòng Diễm tỏa ra nội lực, bả vai Khấu Lẫm ăn đau, nâng lên một tay đặt trên mu bàn tay Tạ Tòng Diễm, đồng thời sử dụng nội lực, nghiến răng cười nói: “Vậy trước tiên tiểu bối xin cảm tạ cữu cữu.”

Trong phòng khách, Ngu Thanh thăm dò liếc ra bên ngoài, quay lại bĩu môi nói với Sở Dao: “Hôm nay ta thật đúng là được tăng thêm kiến thức, nhóm quan lão gia nếu đem tâm tư tranh đấu trong triều đưa về nhà, chỗ nào còn có phần cho nữ nhân xía vô?”

Sở Dao buông đũa, đầy mặt bất đắc dĩ. Một bữa cơm sáng hôm nay nàng ăn nhiều hơn so với lượng cơm cả ngày: “Khấu đại nhân là người có tính tình tranh cường háo thắng, khổ nỗi cha muội nhìn có vẻ "thanh phong minh nguyệt" nhưng ẩn trong xương cốt cũng là người không hề chịu thua. Hai người họ ở triều đình đối chọi gay gắt nhiều năm, trong khoảng thời gian ngắn muốn họ chung sống hoà bình thật sự không có khả năng.”

“Muội thì đâu có sao.” Ngu Thanh cong lưng thả lỏng thân thể, một cánh tay cong lại khuỷu tay chống trên mặt bàn còn bàn tay đỡ lấy cằm, một tay kia xoa xoa đầu Sở Tiêu kiểu như an ủi, thở dài than, “Sau này chỉ đáng thương cho Sở Đại của chúng ta.”

“Hây da.” Sở Dao cũng muốn xoa đầu Sở Tiêu, ngồi cách Ngu Thanh nên tay không với qua được.

“Ngươi làm cái trò gì vậy?” Sở Tiêu nghiêng đầu, tránh đi bàn tay của Ngu Thanh. Lúc nãy hắn bị áp lực quá nên không ăn nổi, sau khi tất cả "tôn đại Phật" đều đi rồi, hắn bèn vui vẻ ăn uống ngon lành. Trong lòng hắn đang bận suy nghĩ vụ án ở huyện Thanh Hà Khấu Lẫm phái hắn tới tra, căn bản không rảnh nghe muội muội và Ngu Thanh vừa bàn luận chuyện gì.

Ngu Thanh bỗng nhiên xoay chuyển đề tài: “Đúng rồi Sở Nhị, ta nghe nói gần đây Thái Tử không được khoẻ, ngươi có biết tại sao hay không?”

“Thái Tử?” Sở Dao nhớ tới lúc trước ở phủ Định Quốc Công, hắn bị Lục Thiên Cơ lột y phục đánh bất tỉnh, Thái y đã chẩn trị qua, sức khỏe phải không có sao mới đúng, “Chẳng lẽ là chịu kinh hách quá độ?”

“Không biết, chỉ nghe nói Thái Tử gần đây không màng ẩm thực, buồn bực không vui.” Ngu Thanh nhún vai.

Sở Dao không khỏi có chút lo lắng, nhưng nếu nàng đi thăm thì chỉ có thể thông qua ca ca.

Mà ca ca hiện giờ làm việc ở Cẩm Y Vệ, không được Khấu Lẫm phê chuẩn thì đâu phải muốn tiến cung là có thể tiến cung.

Lúc này, Đoạn Tiểu Giang tiến vào nói: “Phu nhân, đại nhân hỏi ngài đã ăn xong chưa, đại nhân còn ở bên ngoài chờ ngài cùng nhau trở về ngủ tiếp một giấc.”

Trong phòng còn đứng không ít người hầu, sắc mặt Sở Dao thản nhiên, được Xuân Đào đỡ dậy nói với Ngu Thanh: “Muội trở về phòng đây.”

Thấy Sở Dao ra khỏi phòng khách, giọng điệu Khấu Lẫm bất mãn: “Ta không gọi nàng thì nàng tính ngồi nói chuyện với Ngu Thanh cho tới tối?”

Sở Dao giải thích: “Thiếp thấy chàng mặc quan phục, cho rằng chàng phải đi nha môn.”

Vốn dĩ nàng còn xót xa quyền cao chức trọng có gì tốt đâu chứ, ngay cả ngày tân hôn cũng không được nghỉ phép ở nhà làm bạn với nàng. Hiện tại mới biết chàng ta thuần túy chỉ vì ứng phó không muốn quỳ xuống kính trà cho cha nàng, mới cố tình mặc quan phục trên người.

Ngồi ghế kiệu trở lại viện của nàng, sắc trời vẫn còn mờ tối, thật thích hợp để ngủ tiếp một giấc.

Nhưng vừa bước qua cửa phòng, Khấu Lẫm gỡ xuống áo choàng bèn lập tức đi đến án thư ngồi xuống, cầm lấy hồ sơ đặt trên bàn bắt đầu lật xem, không hề thoát ra một tiếng nào khỏi cổ họng.

Sở Dao biết chàng ta bị cha chọc tức không nhẹ, cũng có chút bực nàng ngồi yên không thèm để ý, bèn cố ý bày ra bộ dáng này chờ nàng đi dỗ dành.

Sở Dao cân nhắc lời nói, đi đến trước án thư: “Phu quân, thiếp biết trong triều đều nói sau lưng cha là lão Hồ li, nhưng thật ra ở trong nhà cha không hề thích có chuyện đấu đá với nhau...”

Khấu Lẫm cười khẩy một tiếng.

“Lúc cha mới vừa được thăng Lại Bộ Thượng Thư, nền tảng còn chưa vững, bên người bị nhét cho không ít mỹ nhân. Mẫu thân tuy buồn bực nhưng bà cũng chưa từng bị thiếp thất làm phiền, thiếp thất ở trong nhà vẫn luôn ngoan ngoãn nơm nớp lo sợ, rốt cuộc thủ đoạn của cha lôi đình thế nào chàng cũng đã hiểu rõ.”

Khấu Lẫm không ngẩng đầu, chậm rãi lật hồ sơ.

Sở Dao vẫn tiếp tục nói: “Sau khi thiếp té gãy chân, tất cả thiếp thất đều bị cha đuổi đi, cho dù những đại thị nữ thâm phúc hầu hạ ông nhiều năm mà gây ra chút sóng gió nào là cũng bị ông bán đi không hề chớp mắt. Cha ra tay cương quyết như vậy ngoại trừ muốn cho huynh muội thiếp một cuộc sống an ổn; nguyên nhân thứ hai là vì ông đã đấu đá trên triều mệt mỏi lắm rồi, không chịu được khi về đến nhà còn phải chứng kiến âm mưu tính kế.”

“Nàng nói những lời này có ý gì?” Đẩy ra hồ sơ trong tay, Khấu Lẫm ngẩng đầu lên, “Ý nàng muốn nói ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên kiếm chuyện, đem đến phiền toái cho cha? Nhìn đi, cùng lắm chỉ là một chuyện nhỏ mà nàng đã hoàn toàn thiên vị cho cha, sau này nếu thật xảy ra đại sự, ta còn trông cậy vào nàng được gì?”

“Nào có. Chàng và cha lập trường triều chính bất đồng, thích đấu thì cứ đấu đi, thiếp không hiểu gì về vấn đề này nên cũng quản không được.” Sở Dao khẽ mỉm cười, vòng qua án thư giật giật tay áo Khấu Lẫm, “Nhưng ở trong nhà cha là trưởng bối, chàng là vãn bối, vãn bối tôn kính trưởng bối vốn là chuyện đương nhiên. Sau này phu quân hãy nể tình của thiếp, có thể nhường cha một chút hay không?”

“Ta mà nhường ông ấy thì ông ấy chỉ biết khi dễ ta trầm trọng hơn thôi.”

“Không đâu, cha là người cũng rất nói lý, nếu chàng chịu thoái nhượng một bước, cha đâu thể nào chủ động khơi mào tranh chấp?” Dừng một chút, Sở Dao lại thấp giọng lẩm bẩm, “Cho dù cha không buông tha chàng, còn không phải bởi vì trước nay chàng quá kiêu ngạo, đã gieo quả đắng thì tự mình ăn đi, cứ làm như một chút tật xấu cũng không có.”

Khấu Lẫm thoáng sửng sốt, bực bội đang muốn phản bác, lại thấy nàng đỡ chân đáng thương vô cùng than, “Thiếp đứng lâu nên chân đau quá.” Sau đó hơi nghiêng người, thuận thể liền ngồi trên đùi Khấu Lẫm, ngoan ngoãn nép vào ngực hắn.

Hắn ngẩng người, lầu bầu vài câu trong cổ họng, chọt chọt vài cái trên eo thon của nàng: “Chỉ duy nhất một điều khiến cha nàng có thể thắng ta, đơn giản là vì ông có một khuê nữ như nàng một lòng hướng về ông ấy.”

Sở Dao bị nhột vặn vẹo thân mình: “ Công ơn nuôi dưỡng của phụ mẫu tuy không cầu bồi thường, nhưng làm con cái thì không thể nào cứ coi đó là chuyện đương nhiên.”

“Nàng đừng nhúc nhích.” Khấu Lẫm siết chặt vòng tay ôm lấy nàng, thở dài buông vũ khí đầu hàng, “Được rồi, sau này ở trong nhà ta nhường được thì nhường.”

Khấu Lẫm chịu nhả ra, Sở Dao cũng thở phào nhẹ nhõm,

Nhưng Khấu Lẫm lại bổ sung: “Tuy nhiên quyền quản gia nhất định phải lấy về. Nếu không muốn ta ra tay vậy nàng hãy lấy về đi.”

Sở Dao buồn rầu: “Chờ một chút không được sao, tiểu cữu cữu cũng sẽ không ở trong phủ, chờ cha quen thuộc với tế tử chàng đây thì dĩ nhiên sẽ giao cho chàng.”

Khấu Lẫm kiên quyết: “Không được! Không thương lượng! Ta nhất định không thể chờ! Hiện tại phải lấy vào tay! Chờ không được nhịn không nổi!”

Hết la lối ỉ ôi lại ăn vạ, Sở Dao không khỏi đau đầu.

Cuối cùng nàng đã hiểu được vì sao người xưa luôn nói “Cưới thê cầu hiền”, chẳng may cưới phải một người như Khấu Lẫm vừa ngoan cố lại rắc rối, thật sự dễ dàng khiến cho nhà cửa "gà bay chó sủa" không thể yên bình.