Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 71: Hung thủ (1)




Edited by Bà Còm in Wattpad

Bởi vì Sở Dao mang mũ rèm, cách màn lụa mỏng rũ xuống từ vành nón nên Khấu Lẫm không nhìn thấy biểu tình của nàng. Hắn chỉ khó hiểu nàng vẫn luôn quan sát hắn điều tra vụ án, với sự thông tuệ của nàng chắc hẳn đã phải minh bạch, vì sao còn suy đoán sai?

Khấu Lẫm cũng không để ý, phân phó Nguyễn Tễ đi làm việc: “Đem Hàn Bộ đầu của huyện nha Hồng Diệp, Vương chưởng quầy của khách điếm Phong Diệp, lão bản nương của Hồng Tiêu các, trụ trì An Tế tự, tiểu nhị họa trai, cùng nhau đưa đến công đường.”

“Tuân lệnh!” Nguyễn Tễ là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, không cần tự mình đi làm chỉ quay đầu phân phó thủ hạ.

Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ đích thân thẩm án ở huyện nha là không hợp quy củ, bởi vậy vụ thẩm án này không công khai ra bên ngoài.

Triệu Huyện lệnh của huyện Hồng Diệp vội vàng từ hậu nha chạy tới, được Khấu Lẫm chỉ vào chỗ ngồi bên trái bàn xử án.

Sở Dao ngồi bên phải bàn xử án, kế bên là Sở Tiêu, bên cạnh Sở Tiêu là Viên Thiếu Cẩn.

Trong khi chờ đợi giải những người liên quan đến công đường, Khấu Lẫm Liễu Ngôn Bạch và Nguyễn Tễ vây quanh bàn xử án không biết đang bàn luận chuyện gì.

Ngồi chờ chán muốn chết, Sở Dao quay qua tán chuyện với Sở Tiêu: “Ca, hôm nay đi theo lão sư học được gì không?”

Sở Tiêu cau mày kể: “Cả ngày dính sau mông lão sư, năm hiện trường vụ án đều chạy tới xem xét một lần, dừng lại lâu nhất là ở khách điếm Phong Diệp. Tuy nhiên suốt một ngày ta chẳng phát hiện được gì.” Dừng một chút, “Thật ra muội muội này, ta suy nghĩ cả một buổi trưa, thực sự có người sẽ vì một lượng bạc mà giết bạn tốt nhiều năm hay sao?”

Vụ án buổi sáng Sở Dao cũng đã nghe: “Có chứ, nhưng muội và ca giống nhau, không thể nào đồng cảm với vấn đề này như bản thân mình cũng bị.”

Viên Thiếu Cẩn nghe hai huynh muội nói chuyện, nhịn không được xen mồm: “Ta cũng không thể lý giải. Tuy nhiên, ta có nghe nói "sau cánh cửa son rượu thịt thừa mứa nhưng ngoài đường xác chết đói phơi xương", đại để chính là có chuyện như vậy.”

Sở Tiêu liếc hắn: “Cuộc sống của bá tánh khổ sở như vậy, cha ngươi là đương triều Thủ Phụ không thể thoái thác tội của mình.”

Viên Thiếu Cẩn giận dỗi đáp trả: “Cha ngươi là Lại Bộ Thượng Thư cũng không thể bỏ qua.”

Sở Dao lẳng lặng nghe, cũng không lên tiếng ngăn lại. Hai người họ đối chọi gay gắt, liều mạng chế nhạo cha đối phương, thế nhưng không hề phản bác quan điểm của đối phương. Đây cũng là một nguyên nhân vì sao khi nàng dùng thân thể ca ca theo học trong Quốc Tử Giám, Viên Thiếu Cẩn thường xuyên kéo bè kéo cánh xa lánh nàng nhưng nàng lại không chán ghét Viên Thiếu Cẩn.

Sở Tiêu đang giận dỗi đấu võ mồm với Viên Thiếu Cẩn, bất chợt nhớ tới một chuyện bèn nhìn xung quanh: “Ủa, Đoạn Tổng kỳ đâu rồi?"

Sở Dao nói: “Trên đường hồi huyện nha, phu... Khấu đại nhân phân phó Đoạn Tổng kỳ hồi kinh lấy bằng chứng.”

“Vậy à.” Sở Tiêu gật đầu, quay lại tiếp tục tranh cãi với Viên Thiếu Cẩn.

Đợi khoảng chừng hơn một canh giờ, quan sai Đại Lý Tự rốt cuộc trở về: “Đại nhân, nghi phạm đều ở bên ngoài chờ tuyên triệu.”

Lúc này Liễu Ngôn Bạch và Nguyễn Tễ mới ngồi xuống phía trước bàn xử án chờ phán xét. Liễu Ngôn Bạch ngồi cùng bên với Sở Dao, chẳng qua giữa hai người có một ghế trống, Nguyễn Tễ ngồi bên cạnh Liễu Ngôn Bạch.

“Tất cả đều đưa vào.” Khấu Lẫm thản nhiên nói.

Hắn vẫn hoàn toàn không ngồi cho thẳng thớm, hai chân vẫn gác lên bàn xử án, thỉnh thoảng nhíu mày ghét bỏ ghế dựa của Huyện thái gia không thoải mái. Thái độ coi rẻ công đường như vậy chính là sự bất kính to lớn đối với Vương pháp nhưng mọi người đều làm như không nhìn thấy.

Chờ quan sai Đại Lý Tự đem nghi phạm đưa vào, thanh âm cãi cọ ồn ào tức khắc tràn ngập công đường. Ngoại trừ chủ trì An Tế tự đạm nhiên niệm "A di đà Phật", tất cả những người khác đều quỳ xuống liên tục kêu oan.

Năm bộ khoái thủ hạ của Hàn Bộ đầu đều bị quan sai Đại Lý Tự ngăn ở bên ngoài, bọn họ nhìn rất kích động, Khấu Lẫm kêu bọn họ vào đại sảnh xem phán xét, đứng ở sau lưng Triệu Huyện lệnh.

Đổi thành các quan viên xử án khác mà thấy công đường nhốn nháo như vậy đã sớm chụp kinh đường mộc đập xuống bàn để giữ trật tự, thế nhưng Khấu Lẫm không thèm để ý, để mặc bọn họ náo loạn.

Một lúc sau, người trong công đường từ từ yên lặng, ngoan ngoãn quỳ đàng hoàng.

Lúc này Khấu Lẫm mới lạnh lùng mở miệng: “Các ngươi có biết bản quan là ai hay không?”

Triệu Huyện lệnh vội vàng đứng dậy chắp tay nói: “Ngồi ghế trên chính là đương triều Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ.”

Ngoại trừ Hàn Bộ đầu không bị ngạc nhiên, mấy người còn lại đều lộ vẻ chấn kinh.

“Bản quan chính là người duy nhất trong triều có quyền "Tiền trảm hậu tấu". "Tiền trảm hậu tấu" có nghĩa là gì các ngươi đều minh bạch chứ? Dám ở trước mặt bản quan giở trò, bản quan có thể chém đầu các ngươi ngay tại chỗ.”

Khấu Lẫm cầm kinh đường mộc ở trong tay  lật qua lật lại thưởng thức, ánh mắt xẹt qua một đám người đang quỳ phía dưới. Từ biểu tình khác nhau của bọn họ thu được thành quả sau khi đe dọa, Khấu Lẫm mới chậm rãi nói, “Trong vòng hai mươi ngày qua có năm vụ án giết người, tổng cộng có năm người bị thiệt mạng -- ca kỹ Thúy Nương, thư sinh qua đường, cao tăng An Thế tự, lão bản họa trai, bộ khoái huyện nha. Tất cả nên bắt đầu từ đâu mà tra xét... thôi thì bắt đầu từ vụ án giết người ba tháng trước nhé!”

Chuyển hướng vấn đề thật quá nhanh, người không biết sự tình đều ngây ngốc không biết đâu mà mò.

Khấu Lẫm tóm tắt lại vụ án cũ: “Ba tháng trước, có một thương nhân qua đường họ Ngụy, tìm nơi ngủ trọ ở khách điếm Phong Diệp phòng chữ thiên số hai. Ba ngày sau thì có người phát hiện đã bị giết tại ngõ nhỏ phía sau khách điếm, bị hung đồ dùng chủy thủ đâm mấy nhát. Án này chỉ mất mười ngày thì đã phá được.” Dứt lời liền nhìn về phía Hàn Bộ đầu đang quỳ dưới đất.

Hàn Bộ đầu vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, hung thủ là một kẻ có tiền án trong huyện tên Phùng Ngũ. Huyện Hồng Diệp ở sát cạnh quan đạo, bất kỳ người nào từ Hà Nam Hồ Bắc nhập kinh thì nhất định phải đi qua con đường này, người ngoài huyện tìm nơi ngủ trọ rất nhiều. Lần này khi Phùng Ngũ lẻn vào phòng trộm đồ chưa từng dự đoán được thương nhân họ Ngụy kia biết chút võ công, bị hắn bắt được quả tang bèn hung hăng đánh cho một trận. Phùng Ngũ nhảy ra cửa sổ chạy trốn, thương nhân họ Ngụy đuổi theo không bỏ, trong lúc cấp bách Phùng Ngũ móc ra thanh chủy thủ đâm chết Ngụy thương gia.”

Khấu Lẫm gật đầu: “Phùng Ngũ bị ngươi bắt về nha môn thẩm vấn, sợ tội tự sát, còn khai với ngươi đồ trang sức hắn trộm được đều chôn trong viện của hắn?"

Triệu Huyện lệnh nói: “Đúng vậy, được lệnh của hạ quan, các bộ khoái đi viện của Phùng Ngũ đào ra, lúc ấy có rất nhiều láng giềng chứng kiến.”

Khấu Lẫm cười lạnh: “Bản quan thật ra muốn hỏi một câu, Phùng Ngũ ăn cắp bị bắt quả tang, còn bị đánh thương tích đầy mình, trang sức trộm được khẳng định là bị đoạt lại rồi phải không? Chờ hắn nhân cơ hội nhảy cửa sổ chạy trốn, trong lúc cấp bách đâm chết Ngụy thương nhân, còn có gan quay về phòng trọ lấy trang sức mang đi? Hơn nữa, phòng trọ kia ở lầu ba, với một thân thương tích như vậy mà Phùng Ngũ còn có thể đi vòng vèo? Nếu không, chẳng lẽ Ngụy thương nhân lúc nhảy cửa sổ đi rượt đuổi còn có tâm tình cõng tất cả trang sức trên người?”

Thấy Hàn Bộ đầu hơi thất thần muốn mở miệng giải thích, Khấu Lẫm nói tiếp: “Cứ cho rằng Phùng Ngũ trấn định đến mức kia, vậy sao lúc bị các ngươi bắt hồi nha môn hắn lại sợ tội tự sát? Hắn căn bản không phải là hung thủ.”

Ánh mắt Viên Thiếu Cẩn sáng ngời, nhịn không được lên tiếng: “Buổi sáng thuộc hạ suy đoán quả nhiên không tệ, Bộ đầu thật sự tùy tiện bắt người gánh tội!”

“Hắn cũng không phải cố ý bắt người gánh tội, dưới tình huống không có đầu mối, bắt một kẻ có tiền án về khảo tra cũng là chuyện bình thường.” Liễu Ngôn Bạch lắc đầu, “Nhưng hắn khảo tra quá tàn nhẫn, trong lúc nghiêm hình tra tấn đã đánh chết Phùng Ngũ. Cho nên một thân thương tích của Phùng Ngũ đều không phải bị đánh khi ăn trộm bị bắt quả tang, mà là ở trong nha môn bị khảo hình, ngỗ tác nghiệm thi liền biết ngay nhưng ngỗ tác đã làm giả tường trình.”

Công đường đột nhiên yên tĩnh không một tiếng động.

Nguyễn Tễ bừng tỉnh ngộ ra: “Cho nên, vụ án này bèn đổ hết lên người Phùng Ngũ. Thế nhưng vụ giết người đã được báo lên Thuận Thiên Phủ, còn phải trình cho Đại Lý Tự duyệt lại, cũng không thể thuận miệng nói ai giết cũng được, tất cả đều phải có chứng cứ. Vì thế Hàn Bộ đầu đem trang sức chôn ở nhà Phùng Ngũ để chứng thực tội danh của hắn.”

Khấu Lẫm ném kinh đường mộc trong tay sang một bên: “Hắn chỉ là một Bộ đầu, cũng không giàu có gì, nhưng lại có một tình nhân chính là Thúy Nương của Hồng Tiêu các, cho nên hắn tìm Thúy Nương mượn trang sức chôn trong viện Phùng Ngũ.”

Công đường đồng loạt ồ lên.

Huyện lệnh trợn mắt há hốc mồm.

“Hóa ra lại là ngươi!” Lão bản nương của Hồng Tiêu các cũng bừng tỉnh hiểu ra, “Trách không được hai ba tháng này Thúy Nương đều ăn diện mộc mạc, không đeo trang sức!”

Hàn Bộ đầu mồ hôi lạnh đầm đìa: “Đây đều là lời nói của một bên!”

Khấu Lẫm thẩm vấn tú bà: “Cô nương trong lâu có tình nhân là ai đa phần ngươi đều biết hết phải không? Chỉ duy nhất không biết Thúy Nương thân mật với ai?”

Tú bà liên tục gật đầu: “Đúng vậy, người này giấu mình kín mít.”

Khóe môi Khấu Lẫm nhếch lên: “Bởi vì người trong công môn không được bao ca kỹ.” Hắn đưa mắt nhìn Hàn Bộ đầu, “Ngươi nói với Thúy Nương tạm mượn trang sức của nàng ứng phó khẩn cấp, sau đó ngươi sẽ đi điều tra riêng tìm ra trang sức của thương nhân bị mất đi, các ngươi ngược lại còn có thể kiếm một mớ. Nhưng Thúy Nương thấy hơn hai tháng qua đi mà không có manh mối gì, số trang sức kia là toàn bộ tài sản nàng ta đã bán thân để tích cóp, nàng ta náo loạn với ngươi muốn đi tố giác. Có lẽ nàng ta kêu quá lớn tiếng nên ngươi nhất thời lỡ tay bóp gãy xương cổ nàng ta...”

Gương mặt Hàn Bộ đầu rốt cuộc lộ ra vẻ thống khổ, năm bộ khoái đứng sau Triệu Huyện lệnh lên tiếng: “Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của ngài!”

Khấu Lẫm thản nhiên nói: “Đừng nóng vội.” Nói xong câu này hắn không phát ra một tiếng nào nữa, công đường yên lặng chờ đợi.

Một nén nhang qua đi, Đoạn Tiểu Giang sắc mặt trắng bệt chạy thẳng vào công đường, trên lưng đeo một bao phục, đỡ hai chân thở hồng hộc nói: “Đại, đại nhân, ngài muốn chứng cứ, thuộc hạ đã lấy về từ Thuận Thiên Phủ.”

Sở Tiêu trố mắt: “Còn chưa đến hai canh giờ mà Đoạn Tổng kỳ đã từ kinh thành trở lại?”

Sở Dao cũng giật mình, bọn họ từ kinh thành ngồi xe ngựa đi ngoài quan đạo hết hai ngày mới đến huyện Hồng Diệp, Đoạn Tiểu Giang dùng không đến hai canh giờ để vừa đi vừa về? Biết hắn khinh công rất giỏi, nhưng siêu phàm đến mức độ này thì không khỏi thật quá đáng sợ?

Khấu Lẫm đưa mắt ra hiệu, Đoạn Tiểu Giang mở bao phục lộ ra một cái hộp có dán giấy niêm phong, trong đó là đồ trang sức có giá trị xa xỉ.

Tú bà cẩn thận xem xét rồi nói: “Đúng đúng đúng, có vài món thảo dân nhận ra, thật đúng là của Thúy Nương!”

Chứng cứ trước mặt, Hàn Bộ đầu nhắm mắt lại.