Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 48: Hàng xóm




Edited by Bà Còm in Wattpad

Xuân Đào ra đón đỡ lấy Sở Dao, vừa trở lại viện còn chưa vào sân đã nghe gia phó thủ vệ bẩm báo: “Tiểu thư, vừa rồi thiếu gia lại đây tìm ngài, ngài không ở trong viện nên thiếu gia đến hậu hoa viên.”

“Ca ca đã trở lại?” Sở Dao không cảm thấy kỳ quái Sở Tiêu trở về, hiện thời Khấu Lẫm không ở nha môn, trong nha môn đang muốn xảy ra nội chiến nên cũng không ai quản ca ca. Chỉ là bình thường khi ca ca lại đây, nếu nàng không ở trong viện thì ca ca thường ngồi chờ trong phòng, hôm nay không hiểu sao lại chạy ra hậu hoa viên làm gì?

“Thiếu gia chỉ có một mình sao?” Nàng hỏi gia phó.

Gia phó trả lời: “Hồi tiểu thư, thiếu gia còn mang theo một thị nữ.”

Sở Dao kinh ngạc: “Thị nữ?”

Gia phó cũng lộ ra biểu tình kỳ quái: “Đúng vậy tiểu thư, là một thị nữ rất xinh đẹp.”

Sở Dao thực sự tò mò. Khi còn nhỏ, bên người nàng và Sở Tiêu đều có phó tì thành đàn, ma ma thị nữ luôn vây quanh hầu hạ. Nhưng từ khi Sở Tiêu bắt đầu vựng huyết rồi nàng cũng bị ảnh hưởng, ca ca và nàng sợ bị phát hiện nên bên người gần như không có ai. Tốt xấu gì nàng còn có một Xuân Đào để sai sử, còn trong viện Sở Tiêu thì chỉ có mấy thủ vệ, bình thường khi ca ca ra phủ đến trường thì mới cho phép thị nữ vào phòng quét tước.

Cho nên năng lực tự gánh vác của hai người đều rất mạnh, đặc biệt là ca ca, tuy có chút xấc lấc nhưng không hề bày ra bộ điệu quý công tử chút nào, ngoại trừ không đụng vào máu thì bất kỳ dơ mệt gì cũng không kiêng kỵ.

Sở Dao suy nghĩ một lát, quyết định đi qua nhìn xem.

Xuân Đào đề nghị: “Mới vừa đổ mưa, đường đi trong vườn trơn trợt, hay để nô tỳ đến mời thiếu gia lại đây?”

“Ta sẽ đi qua.”

Sở Dao được Xuân Đào nâng đỡ đi từ hành lang đến hậu hoa viên, lại thấy cửa vào vườn hoa có mấy gia phó đang canh giữ, vừa thấy nàng liền ôm quyền: “Tiểu thư, thiếu gia đang ở trong đình vẽ tranh, dặn dò chúng tiểu nhân không ai được quấy rầy. Ngài có thể đi vào nhưng Xuân Đào cô nương thì không được.”

Vẽ tranh? Vẽ cái quỷ gì chứ!

Trong lòng Sở Dao đã đoán được có chuyện gì xảy ra, phân phó Xuân Đào lưu lại bên ngoài, một mình đỡ chân xuyên qua cổng vòm đi vào hậu hoa viên.

Xa xa nhìn thấy Sở Tiêu đứng thẳng trong đình hóng gió, vừa nói vừa cười với thị nữ ngồi bên cạnh. Tuy rằng chỉ có thể thấy được bóng dáng của thị nữ, nhưng nhìn dáng ngồi gác chân lên bắt chéo kia thì tuyệt đối là Ngu Thanh không thể nghi ngờ.

Ngu Thanh phát hiện có người tiến đến, quay đầu mỉm cười nhảy ra khỏi đình, ba bước cũng thành hai phóng đến trước mặt Sở Dao đỡ lấy nàng: “Tiểu tâm can, đường sỏi đá trơn lắm, muội phải cẩn thận.”

Sở Dao nhìn không dời mắt được, đây là lần đầu tiên nàng thấy Ngu Thanh mặc nữ trang, áo váy một màu hồng đào, búi tóc song hoàn kiểu thị nữ, mặc dù không phải má phấn môi son trang điểm tỉ mỉ nhưng bộ dáng vẫn rất mỹ mạo. Tuy nhiên không thể nhìn kỹ,  nếu không sẽ thấy được làn da rất thô ráp bởi vì bao năm dầm mưa dãi nắng tác chiến trên biển.

Sở Dao nhìn quá chuyên chú nên trợt chân một cái suýt ngã. Ngu Thanh vội vàng bế ngang nàng lên nhẹ nhàng không mất chút sức nào, vừa sải bước vào đình vừa oán giận Sở Tiêu: “Mặc xiêm y như vậy thật khiến ta khó chịu muốn chết.”

Sắc mặt Sở Tiêu ngượng ngùng, quả thực không dám nhìn: “Ta đã bảo ngươi có thể chú ý một chút hay không, bộ dáng này của ngươi ai lại nhìn không ra là nam giả nữ?” Ủa, không đúng, Sở Tiêu xoay chuyển đầu óc, “Ý ta là, ai nhìn lại không nhận ra ngươi là Ngu Thiếu soái?”

Ngu Thanh bế Sở Dao vào đình hóng gió, thật cẩn thận đặt xuống ghế: “Bộ dạng giống quỷ này làm sao ai nhận ra được, cho dù ta về Ngu gia quân cũng không người nào có thể nhìn ra.”

Sở Dao hỏi nàng: “Sao tỷ lại được ra khỏi  chiếu ngục?”

“Khấu đại nhân nhận mật chỉ của Thánh Thượng, kêu Từ Công Danh thả ta để lập công chuộc tội, âm thầm hiệp trợ Khấu đại nhân phá án.” Ngu Thanh chỉ chỉ vào mái tóc được chải thành hai búi tròn: “Khấu đại nhân bảo ta đổi thành nữ trang tới chờ ở phủ Thượng Thư, ta cũng không biết y chuẩn bị muốn ta làm gì.”

“Ừ, vậy cứ chờ xem sao.” Sở Dao gật đầu, “Chắc hẳn y đã có kế hoạch, khi nào cần tỷ ra tay thì đương nhiên sẽ thông báo cho tỷ. Trước đó tỷ chớ nên hành động thiếu suy nghĩ, làm hỏng đại sự của y.”

“Ái dồ dồ!” Ngu Thanh trêu ghẹo huýt sáo, cười ái muội nhưng không phản bác.

Đến bây giờ Sở Tiêu vẫn chưa biết Khấu Lẫm xảy ra chuyện gì, hỏi Ngu Thanh nàng không nói, hiện giờ thấy bộ điệu muội muội cũng rất bình tĩnh thảnh thơi, hoàn toàn khác hẳn so với bộ dáng mây đen mù sương hôm qua, vội hỏi: “Khấu đại nhân là...”

Câu hỏi của hắn còn chưa thốt ra, cách mấy trượng từ phía hàng xóm bên kia vách tường lại truyền đến tiếng sáo.

Lúc này Sở Dao đang ở gần nên nghe rõ hơn: “Mấy kỳ trước muội cứ cho là cách quá xa nên thổi nghe đứt quãng, hóa ra là một người mới học thổi sáo, học lâu như vậy mà vẫn chẳng thấy tiến bộ...”

“Khúc Tương Kiến Hoan?” Ngu Thanh nghiêng tai nghe một hồi, “Đây là khúc Giang Nam phong nguyệt thường thổi.”

Sở Dao nhíu mày, nàng không thông tạo âm luật, tuy không đến nổi tệ như nữ hồng nhưng cũng thuộc về loại không hề có thiên phú.

Ngu Thanh nghiêm túc nghe, lắc đầu chê: “Người này thổi lạc âm hết rồi, phỏng chừng bản nhạc chép xuống đã sai nên luyện bao lâu cũng vô dụng.” Đưa mắt ra hiệu cho Sở Tiêu, “Hãy lấy cây sáo của ngươi lại đây, ta thổi chính xác cho nghe. Nếu không người này coi bộ không biết mình sai chỗ nào.”

“Ừ, tốt.” Sở Tiêu vội vàng chạy đi. Chỉ chốc lát sau đã mang sáo ngọc tới.

Ngu Thanh gác ở bên miệng thử âm trước, theo sau là khúc Tương Kiến Hoan tha thiết động lòng người trút ra.

Tiếng sáo ở cách vách ngừng lại.

Ngu Thanh thổi xong khúc nhạc một hồi lâu, tiếng sáo cách vách lại không hề vang lên nữa.

Ngu Thanh ném cây sáo cho Sở Tiêu, cùng Sở Dao nói chuyện phiếm: “Bên kia từng là phủ của Công Bộ Thị lang?”

Sở Dao gật đầu: “Ừ, sau khi Vương Thị lang gặp họa, tòa nhà này được Hạ Lan thị là nhà giàu số một của Lạc Dương mua lại, vẫn chưa thấy tới ở.”

Sở Tiêu thổi thổi vào cây sáo phát ra một tiếng chói tai, bị muội muội và Ngu Thanh đồng thời trừng mắt lườm một cái, vội vàng đặt sáo xuống bàn: “Cha đã điều tra rồi, người vừa chuyển đến chính là đại công tử của Hạ Lan gia, nghe nói tranh cãi bất hòa với gia đình nên mới vào kinh.” Sở Tiêu dừng lại thở dài, “Nhớ tới Vương gia, năm đó bị Cẩm Y Vệ xét nhà bắt người đúng vào đêm giao thừa, tiếng khóc than truyền ra dọa ta gặp ác mộng vài đêm.”

Sở Dao im lặng, lúc ấy viện của nàng gần nhà cách vách nên nàng nghe rõ nhất. Phụ thân còn phải chạy đến viện đưa nàng đến chỗ khác ngủ.

Ngu Thanh liếc Sở Dao một cái: “Ta nhớ rõ tám năm trước hình như là Khấu đại nhân đích thân tới cửa, lúc ấy y chỉ là Trấn Phủ của Bắc Trấn Phủ Tư, chưởng quản chiếu ngục.”

Sở Dao không hé răng. Sở Tiêu lại nói: “Nhưng cha ta có nói, Vương Thị lang đích xác có liên quan đến thiến đảng, còn làm không ít chuyện xấu, cũng không phải bị oan uổng gì đâu.”

“Ta không có ấn tượng gì với Vương Thị lang, nhưng ông ta có một nhi tử khiến cho ta ấn tượng rất khắc sâu -- màu da trắng xanh, màu tóc thực nhạt, cực kỳ thông minh.” Ngu Thanh dựa người vào mép bàn đá, chỉ về hướng bức tường xa xa ngăn cách giữa hai nhà: “Lúc trước ta nhớ rõ góc kia có một thân cây, khi còn nhỏ tới nhà ngươi chơi, có một lần trèo lên cây đó ngồi chơi khóa cơ quan mà phụ thân gửi cho ta. Đó là trò chơi của Đông Doanh, ta sốt ruột giải mấy ngày cũng không giải được. Nhi tử của Vương Thị lang cầm ô đi ngang qua, hỏi ta có thể cho hắn thử hay không? Ta thảy xuống cho hắn, hắn cầm ở trong tay nhìn trong chốc lát, chỉ xoay chín lần là đã mở ngay được khóa cơ quan.”

“Ngươi nhắc đến chính là ấu tử của Vương Thị lang.” Sở Tiêu đã có ấn tượng, “So với ta lớn hơn hai tuổi. Đáng tiếc đã mắc bệnh hiểm nghèo từ trong bụng mẹ, không thể gặp ánh mặt trời, cũng không dám va chạm với ai, vẫn luôn sống một mình ở phía sau hoa viên, trường học cũng không đi được phải mời tiên sinh về nhà dạy dỗ. Khi bị xét nhà, hình như vài vị huynh trưởng đều bị liên lụy bắt vào chiếu ngục, không còn một ai sống sót để mà ra khỏi. Chỉ có hắn bởi vì tuổi còn nhỏ nên bị phán lưu đày, đi nửa đường nghe nói dường như đã chết. Ngẫm lại cũng đúng mà thôi, thân thể yếu đuối như hắn làm sao có thể chống đỡ được tới Lĩnh Nam?””

Nói xong lại nhìn về phía Sở Dao: “Hắn tên là gì thế nhỉ?

Sở Dao nghiêm túc nghĩ ngợi: “Tiểu ca ca kia hình như tên Vương Sử Khiêm.”

Sở Tiêu liên tục gật đầu: “Đúng đúng, là tên này.”

“Hắn trông có vẻ xanh xao lại còn gầy gò, nhưng thực ra không có gì đáng ngại, cũng đâu phải bởi vậy mới không thể gặp ai. Vấn đề lớn nhất của hắn là không thể bị va chạm, thân thể yếu ớt giống món đồ sứ, động một chút sẽ bị gãy xương. Vương Thị lang mời rất nhiều danh y đều bó tay không tìm được cách chữa.” Ký ức của Sở Dao vừa mới khơi gợi liền nhớ lại rất nhiều.

Vương gia tuy là láng giềng với Sở gia, nhưng Vương Thị lang và phụ thân nàng mặc dù không phải đối thủ nhưng cũng không chung một đường, cho nên hai nhà gần như không hề qua lại. Nàng và Vương Sử Khiêm quen biết nhau chỉ là sau khi nàng té gãy chân.

Phụ thân từng đi Vương gia cầu hỏi danh y trị liệu xương cốt, Vương phu nhân thấy nàng và nhi tử cũng cùng chung căn bệnh, lại không có mẫu thân, vì thế trong vòng hai năm thường xuyên dẫn theo nữ nhi đến thăm nàng. Còn thương mến khen nàng kiên cường, gặp biến đổi lớn như vậy mà vẫn dũng cảm lạc quan. Sau đó liền ứa nước mắt kể về Vương Sử Khiêm bị bệnh tật tra tấn đến nỗi động một chút là muốn chết, nếu hắn kiên cường được một nửa như nàng thì tốt quá rồi.

Có một hôm Vương phu nhân tới thăm nàng, Sở Dao thấy trên mu bàn tay của bà bầm tím một khoảng lớn bèn hỏi chuyện gì xảy ra. Vương phu nhân lại gạt nước mắt nói dạo này Vương Sử Khiêm tự nhốt mình trong phòng đòi tuyệt thực. Bà sai gia phó phá cửa, Vương Sử Khiêm thuận tay chộp lấy giá cắm nến ném ra cửa làm bị thương tay bà, còn la hét kêu bà cút đi.

Lúc ấy Sở Dao cực kỳ tức giận, trong lúc nàng bị chân gãy hành hạ vô cùng đau đớn thì chỉ có thể nằm mộng để được thấy mẫu thân ở bên cạnh yêu thương, thế nhưng tên tiểu tử kia đang có phúc mà không biết hưởng. Vì thế nàng nói với Vương phu nhân để nàng qua giáo huấn, à không, là “khai thông” suy nghĩ của Vương Sử Khiêm một chút. Dù gì khi đó chỉ là hai hài tử nên không có quá nhiều kiêng kỵ, Vương phu nhân xác thật cảm thấy Sở Dao lạc quan, lại cũng tàn tật giống Vương Sử Khiêm, có lẽ hắn sẽ không bài xích liền đáp ứng.

Sở Dao được phụ thân đồng ý, sai gia phó nâng kiệu cho nàng từ cửa sau nhà mình vào cửa sau Vương gia. Đi đường vòng trông có vẻ rất xa, nhưng thật ra hậu hoa viên của Vương gia chính là tiểu viện của Vương Sử Khiêm, Sở Dao đến cửa phòng của hắn, quay đầu lại là có thể nhìn thấy cây cao của hậu hoa viên nhà mình. Mà phòng hắn không có cửa sổ, trên cửa treo vài lớp mành thật dày che hết ánh sáng.

Vừa nhìn thấy Vương Sử Khiêm, Sở Dao thật bị hết hồn. Khấu Lẫm nói nàng gầy giơ xương, nhưng so với Vương Sử Khiêm màu da trắng bệch mới là chân chính gầy không còn hình dạng trông giống quỷ, lưng khòm xuống, hốc mắt sâu hoắm, cẳng chân còn không bằng cánh tay Sở Dao...

“Khi đó ngoài miệng muội quở trách hắn chỉ vì sinh bệnh thôi mà làm gì oán trời trách đất, trong lòng lại cảm thấy bản thân chẳng qua chỉ bị gãy chân, căn bản không có tư cách nói hắn.” Sở Dao trầm mặc một chút rồi nói tiếp: “Dường như hắn cũng biết tình trạng đáng thương của muội, đầu tiên là tang mẫu sau đó lại tàn tật, vì thế khi muội quở trách hắn cũng không phản bác, bảo hắn ăn cơm thì hắn ăn ngay. Vương phu nhân rất vui, về sau mỗi lần Vương Sử Khiêm lại phát bệnh mà bà không khuyên được hắn, liền lặng lẽ tới mời muội qua.”

Tuy nhiên trong vòng hai năm đó Sở Dao tổng cộng cũng không gặp hắn bao nhiêu lần, ấn tượng về hắn đã rất mơ hồ.

Chợt nhớ đến hiện giờ cảnh còn người mất, tâm tình Sở Dao bỗng nhiên trở nên cực kỳ kém. Lúc ấy Vương Thị lang sắp được thăng chức Công Bộ Thượng Thư, thế mà trong khoảnh khắc liền rơi đài, nhận lãnh kết cục nhà tan cửa nát.

Sở Dao đứng lên muốn rời đi: “Đêm qua muội không ngủ ngon, để muội về viện ngủ trưa một lát.”

Sở Tiêu và Ngu Thanh thấy sắc mặt nàng không tốt, dĩ nhiên sẽ không ngăn cản, cả hai cùng đưa nàng về phòng.

Trên đường Sở Dao không nói một tiếng nào, vào viện liền đóng cửa, bỏ lại hai người chơ vơ ngoài cửa giống như đang giận dỗi bọn họ điều gì. Hai người đều hiểu biết tính cách Sở Dao chính là như vậy, cũng không truy vấn vì sao nàng đột nhiên biến sắc mặt.

Thật sự Sở Dao cũng không phải tức giận ai, chỉ đỡ chân đi đến bên giường nằm xuống. Nàng nằm như vậy suốt một buổi trưa, suy nghĩ rất nhiều sự tình từ trước chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không thể tưởng tượng ra nổi.

Nàng phát hiện từ khi hồi kinh đến nay, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà những kiến thức nàng học được còn nhiều hơn so với những gì nàng học mười năm trong Quốc Tử Giám.