Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 207: Đối Đầu




Trong khoang thuyền, Sở Dao đang ngồi đọc sách dưới cửa sổ chợt phát hiện ánh sáng càng lúc càng mờ nhạt. Nàng vươn tay đẩy ra cửa sổ, thấy hoàng hôn đã tàn, trong lòng biết Khấu Lẫm sắp sửa trở lại.

Khi lần đầu tiên Khấu Lẫm lên đảo, nàng lo lắng đứng ngồi không yên. Chớp mắt vài ngày qua đi, nàng đã thành thói quen.

Buông sách xuống, Sở Dao đứng dậy muốn đốt đèn, nhưng ngồi một chỗ quá lâu nên đầu có chút choáng váng, bước chân loạng choạng đụng vào góc bàn.

“Phu nhân?” Đoạn Tiểu Giang vẫn luôn canh chừng bên ngoài khoang thuyền.

“Không có việc gì.” Sở Dao vội vàng đáp lại, cẩn thận đốt đèn.

Nhưng khi ánh nến vừa chiếu sáng căn phòng, nàng chợt nhìn thấy trên mặt đất ngoại trừ chiếc bóng của mình lại còn có một chiếc bóng khác đan xen, tựa hồ là từ cửa sổ quăng vào.

Ngoài cửa sổ có người?

Sở Dao kinh hãi, căn bản chưa kịp phản ứng thì cửa sổ đột nhiên bị người từ ngoài phá vỡ! Cùng với tràng nước biển vẩy tung tóe là một bóng đen ập đến trước mặt nàng, Sở Dao kinh hãi hét lên thì một thanh chủy thủ sắc bén đã kề vào cổ nàng!

“Đừng nhúc nhích!” Gã áo đen lạnh giọng cảnh cáo, “Khấu phu nhân, chỉ cần ngươi không giãy giụa, tại hạ sẽ không thương tổn ngươi!”

“Phu nhân?!” Khi Đoạn Tiểu Giang xông vào thì đã muộn một bước, bị thanh chủy thủ sáng quắc ép lui, “Ngươi là ai?”

Trên vọng đài vẫn luôn có Cẩm Y Vệ cầm ống kính Tây Dương quan sát xung quanh, liên tiếp sáu ngày đều không phát hiện ra một bóng quỷ, người này nhất định là ẩn mình dưới nước theo lại đây, “Nhẫn thuật Đông Doanh?”

“Đoạn Tiểu Giang, uổng cho ngươi cũng mang danh xuất thân giang hồ, ngươi nghĩ rằng chỉ có nhẫn thuật Đông Doanh mới có thể bế khí dưới nước, mới có thể ẩn thân hay sao?” Gã áo đen khẽ cười khẩy, “Võ học Đông Doanh vốn dĩ từ trung thổ truyền ra đấy thôi.”

Đoạn Tiểu Giang nghe giọng điệu của gã, chắc hẳn là người giang hồ: “Không duyên cớ vì sao lại trêu chọc Cẩm Y Vệ?”

Gã áo đen cười lạnh: “Đám người các ngươi là Cẩm Y cẩu tặc, ai cũng có thể giết chết.”

“Được rồi, ra tay bắt cóc một phụ nhân tàn tật đang mang thai, ngươi còn có mặt mũi đi mắng người khác là "cẩu tặc"?” Lưỡi đao kề trên cổ, Sở Dao không muốn nghe hắn phun ra toàn những lời vô nghĩa.

“...” Gã áo đen quả nhiên trầm mặc.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Sở Dao chất vấn.

“Lấy tiền của người ta nên giúp người ta thoát khỏi tai họa.” Gã áo đen lôi Sở Dao lui vào góc tường, “Hiện giờ chỉ đang đợi người mà thôi.” Sau đó hắn không nói chuyện nữa.

Ngoại trừ một người ở trên vọng dài quan sát, nhóm Cẩm Y Vệ còn lại đều đồng loạt tập trung ở phòng Sở Dao, binh khí lăm lăm trong tay nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Rốt cuộc Sở Dao có thai trong người, hơi chút vô ý thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Hai bên giằng co ước chừng một khắc, Cẩm Y Vệ trên vọng đài vội vàng vào khoang báo cáo: “Có hai con thuyền đang hướng về phía chúng ta, một trước một sau, người đứng trên sàn tàu hình như là Giang Thiên Dữ!”

Sở Dao nhíu chặt mày, Giang Thiên Dữ hóa ra không chết.

“Bên cạnh Giang Thiên Dữ còn có một người, nhìn giống như... Tống Đại Đô đốc Tống Diệc Phong của phủ Định Quốc Công!”

Cái tên này vừa nói ra, nhóm Cẩm Y Vệ đồng loạt thay đổi sắc mặt, Sở Dao cũng kinh hãi giật mình.

Nàng bỗng nhiên ngộ ra, toàn bộ sự kiện phát sinh đã xâu chuỗi với nhau tạo thành một cái bẫy hoàn hảo.

Lúc trước sở dĩ Tạ Huyên đến gặp phụ thân chủ động ngả bài, nguyên nhân thứ nhất là vì Thiên Ảnh sắp bị bại lộ nên muốn cảnh cáo phụ thân đừng tiếp tục tra cứu, đương nhiên còn có ý muốn dụ dỗ ông lên cùng một thuyền.

Nguyên nhân thứ hai là vì bí mật của bức họa Núi Sông Vạn Dặm.

Tạ Huyên có khả năng không biết là ai tàng bảo, nhưng lão xác định bức họa là một bản đồ bảo tàng, khổ nỗi lão không phá giải được. Tống Diệc Phong phái tiểu nhi tử ở trên biển tìm lâu như vậy, trước sau vẫn tìm không thấy, coi bộ cũng đã mất kiên nhẫn.

Đúng dịp này Khấu Lẫm đang ở Đông Nam hải, Tạ Huyên bèn ký thác hy vọng trên người Khấu Lẫm. Cho nên bức họa Núi Sông Vạn Dặm là Thiên Ảnh cố ý nhường ra, mục đích cuối cùng là mượn tay Khấu Lẫm tìm ra hòn đảo nhỏ này.

Suốt một đường bọn chúng đều bám theo, bao gồm nhất cử nhất động của Khấu Lẫm khi dẫn người tìm kiếm trên đảo đều rơi vào trong mắt bọn chúng.

Hôm qua mới vừa xác định vị trí đại khái của nơi tàng bảo, hôm nay đột nhiên ra tay, chứng tỏ lúc này Khấu Lẫm đã tìm được vị trí chuẩn xác.

Giang Thiên Dữ đã khó đối phó, lại còn thêm Tống Đô đốc thân là Trung quân Đại Đô đốc, là quân nhân thân kinh bách chiến, còn mang theo hai thuyền đầy cao thủ.

Sở Dao không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Kinh thành, trong hậu viện của một tiệm bán thuốc, Tạ Huyên đang nhắm mắt dưỡng thần thì nghe thuộc hạ tới báo Liễu Ngôn Bạch đã hồi kinh tới đây, lão lập tức mở mắt.

Bên hông đeo ngọc bội tượng trưng cho thân phận, Liễu Ngôn Bạch phong trần mệt mỏi xuyên qua đại đường tiến vào hậu viện, đi đến trước mặt Tạ Huyên hơi chắp tay: “Nghĩa phụ.”

Tạ Huyên nhìn thoáng qua phía sau hắn: “Ta phái Hồng cô đi đến Phúc Kiến bảo hộ ngươi, ngươi gặp được nàng chưa?”

“Không gặp.” Vẻ mặt Liễu Ngôn Bạch không vui, “Vốn dĩ Khấu Lẫm mời ta đi vùng duyên hải vì sợ bị thần y trị chân cho Sở Dao làm khó dễ. Nhưng thần y còn chưa tìm được thì Sở Dao lại có thai, trong khoảng thời gian ngắn không cách gì trị chân. Khấu Lẫm nói hắn còn có việc phải làm, kêu ta về trước.”

“Khấu Lẫm muốn ra biển tầm bảo nên mới tống cổ ngươi về.” Tạ Huyên bĩu môi, thấy Liễu Ngôn Bạch trước sau vẫn giữ vẻ mặt lạnh như tiền không giống khi xưa, trong lòng lão biết nguyên nhân, thấp giọng nói, “Trách ta giấu ngươi nơi cung cấp tài chính cho Thiên Ảnh? Thật ra ngươi cũng đã ở Ma Phong Đảo một đoạn thời gian, chắc hẳn biết tiền Kim Trấm không dơ.”

“Vậy vì sao nghĩa phụ không chịu báo cho ta tình hình cụ thể?” Liễu Ngôn Bạch nhìn chằm chằm Tạ Huyên.

“Bởi vì... trong lòng ngươi luôn phân biệt trắng đen quá rõ ràng, ta sợ ngươi khó có thể tiếp thu.” Tạ Huyên lảng tránh tầm mắt của hắn.

Liễu Ngôn Bạch mặt vô biểu cảm, cũng không biết trong lòng đang tính toán gì: “Ngài giấu ta tất cả mọi chuyện khiến cho ta lâm vào thế bị động trên Ma Phong Đảo. Hiện giờ bức họa Núi Sông Vạn Dặm đã vuột khỏi tay, Giang Thiên Dữ cũng đã chết, Đoạn Xung bị nhốt lại, nguồn tài chính của chúng ta bị đoạn tuyệt, toàn bộ thế lực ở vùng duyên hải đều bị tiêu diệt, chúng ta bị thất bại thảm hại.”

Tạ Huyên đột nhiên cười khẩy một tiếng: “Thất bại thảm hại? Nhi tử, cái này kêu là đoạn tuyệt đường lui rồi lại xông ra.”

Liễu Ngôn Bạch nhíu mày: “Sao?”

“Yên tâm, sự tình phát triển tuy rằng có chút ra ngoài dự đoán, nhưng chỉnh thể vẫn còn trong vòng khống chế của ta.” Tạ Huyên thong thả ung dung giải thích, “Ngươi cho rằng vì sao ta phải đi gặp Sở Tu Ninh ngả bài, còn nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy?”

Liễu Ngôn Bạch không đáp lại.

Tạ Huyên biết trong lòng hắn còn tức nghẹn, vì thế không hề giấu hắn: “Gã Sở Tu Ninh này thật ra có điểm giống Khấu Lẫm, đều là người có "cái tôi" cực mạnh. Cho dù hắn thật sợ quan hệ nhạc phụ tế tử với ta sẽ mang tai ương cho gia tộc Sở thị, thế nhưng đụng đến vấn đề tạo phản thì chắc chắn hắn vẫn sẽ lựa chọn không hợp tác cùng ta. Rốt cuộc ta thiết kế bố cục hại hắn, trêu chọc hắn nhiều năm như vậy, với sự kiêu ngạo của hắn đương nhiên không thể nuốt trôi cục tức này.”

Tạ Huyên cười lạnh, “Ta nhắc cho hắn biết bí mật của bức họa Núi Sông Vạn Dặm, nhắc tới Đông Nam hải, chắc chắn hắn sẽ chuyển cáo cho Khấu Lẫm. Đồng thời, nhất định hắn có thể tra ra tiểu nhi tử của Tống Diệc Phong cáo bệnh mất tích nhiều ngày, rõ ràng đang tầm bảo trên biển. Kể từ đó, hắn và Khấu Lẫm nhất định sẽ nghĩ cách bắt lấy thằng nhãi Tống gia để thu hồi bức họa, cho nên ta bảo Giang Thiên Dữ hành sự tùy theo hoàn cảnh, cứ việc thí mạng thằng nhãi Tống gia.”

Liễu Ngôn Bạch nhíu mày: “Do đó, ngài cố ý để bọn họ lấy lại bức họa?”

“Phải.” Tạ Huyên gật đầu, “Đầu óc Giang Thiên Dữ không thua y thuật của hắn. Hắn đã trụ ở vùng duyên hải suốt mười năm, bất luận Ma Phong Đảo của Kim Trấm hay doanh địa của Ngu Khang An đều có thế lực của hắn, nào có dễ dàng bị giết như vậy.”

“Nhưng chúng ta tổn thất thảm trọng.”

“Ta cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng chỉ làm như thế thì bọn chúng mới có thể tin tưởng Thiên Ảnh thật sự đã thua, mới có thể tin tưởng bức họa Núi Sông Vạn Dặm thật sự bị bọn chúng đoạt lại, mới có thể thiếu cảnh giác.” Tạ Huyên nằm trên ghế mây, nhìn ánh trăng hơi cảm thán, “Sự cảnh giác cùng thủ đoạn của Khấu Lẫm thì ngươi cũng đã được lĩnh giáo, nếu không hy sinh lớn như vậy thì căn bản đấu không lại hắn.”

Liễu Ngôn Bạch vuốt ve ngọc bội bên hông: “Nhưng vì sao ngài lại nhường cho bọn họ bức họa Núi Sông Vạn Dặm?”

Tạ Huyên giải thích: “Đó thật ra là một bản đồ tàng bảo, chỉ là chúng ta phá giải không được, vì thế không bằng đưa cho Khấu Lẫm. Theo ý ta, cũng chỉ độc nhất Khấu Lẫm mới có thể phá giải được bí mật này. Mà Khấu Lẫm yêu tiền như vậy thì nhất định muốn đi tầm bảo, nhưng hắn muốn giữ bí mật nên chỉ có thể mang theo một nhóm thân tín ít ỏi. Khi hắn tìm ra nơi tàng bảo, có Giang Thiên Dữ thêm vào Tống Diệc Phong bao vây thì Khấu Lẫm có nước chạy đằng trời. Hòn đảo hoang kia sẽ là nơi chôn thân của hắn.”

“Tống Đô đốc đâu phải muốn cầu tiền tài, cho dù tìm được chỗ tàng bảo, không có đan dược trường sinh bất lão...”

“Giang Thiên Dữ không phải cũng có mặt hay sao, nhét vào một tờ bí phương không phải xong rồi? Có bí phương bất tử cùng cả núi vàng, lại giả tạo một chút trò ‘Tuân theo ý trời’, Tống Diệc Phong đã sớm có tâm mưu phản còn không thuận thế mà tiến hành?”

Tạ Huyên thở hắt ra, nhắm mắt lại, bộ dáng nắm chắc thắng lợi, “Đồng thời, chúng ta sẽ lộ ra tin tức cho Định Quốc Công Tống Tích, nói nhi tử của hắn muốn tạo phản, ép buộc phụ tử bọn chúng tương tàn... Ta kiêng kị nhất là ba người: Tống Tích, Khấu Lẫm, và gã Đại thủ lĩnh vẫn chưa biết lai lịch; lần hành động này có thể giải quyết hai kẻ cùng lúc, chỉ còn lại một mình gã Đại thủ lĩnh thì chẳng còn đáng sợ. Không đợi Sở Tu Ninh từ vùng duyên hải trở về, kinh thành sẽ phải thay đổi thời tiết...”

Trên thuyền.

“Tiểu Giang, đưa mọi người rời đi.” Sở Dao quyết định, “Tất cả đều lên đảo thông tri cho đại nhân.”

“Chỉ là...” Bọn họ đâu thể nào bỏ lại phu nhân. Nhưng nếu ngay bây giờ bọn họ không rời đi, chờ thuyền của Tống Diệc Phong cập sát thì tất cả bọn họ đều sẽ trở thành tù binh.

Gã áo đen lạnh nhạt nói: “Các ngươi dám đi ta liền giết nàng!”

Sở Dao không chút nào sợ hãi: “Đi mau, hắn là một kẻ lấy tiền làm việc, không được mệnh lệnh thì không dám gây tổn thương đến ta.”

“Ngươi!” Gã áo đen thật muốn cắt một đường trên cổ nàng cho nàng biết mặt, nhưng Sở Dao nói không sai, hắn chỉ có thể nhịn xuống.

“Đi!” Đoạn Tiểu Giang kịp thời quyết định chủ ý, mang theo tất cả Cẩm Y Vệ rút lui khỏi phòng, bỏ thuyền phi thân lên đảo.

Chờ hai con thuyền tới gần, gã áo đen áp giải Sở Dao lên sàn tàu.

“Khấu phu nhân, chúng ta lại gặp mặt.” Giang Thiên Dữ đứng trên thuyền của mình, đôi tay chống lên mép thuyền khẽ mỉm cười.

“Ngươi vẫn chưa chết.” Sở Dao ngẩng đầu nhìn hắn.

“Giang mỗ không có bản lĩnh cao nhưng được cái trời sinh mạng lớn.” Giang Thiên Dữ nháy mắt.

Sở Dao quan sát hai con thuyền lớn: “Các ngươi làm cách nào đuổi theo?”

Mặc dù cả một quãng đường đến đây cũng gặp qua mấy con thuyền nhưng nhóm Cẩm Y Vệ chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác, trên vọng đài lúc nào cũng có người quan sát, cứ cách vài canh giờ là Đoạn Tiểu Giang sẽ thả thuyền nhỏ đi một vòng xung quanh tuần tra để phòng ngừa có người theo đuôi.

“Dùng cá.” Giang Thiên Dữ huýt sáo thật vang, một con cá lớn nhảy phốc lên khỏi mặt nước, uốn mình trong không trung rồi lại nhào xuống biển, “Nó vẫn luôn đi theo các ngươi, mà trong bụng nó ta đã hạ cổ để có thể xác định vị trí.”

“Giang Hộ pháp, ngươi nói mấy lời vớ vẩn với nàng ta làm gì?”

Tống Diệc Phong thân mang áo giáp xuất hiện trong tầm nhìn của Sở Dao, lạnh lùng liếc nàng một cái rồi khoanh tay hạ lệnh: “Lên đảo!”

“Tống Đô đốc.” Sở Dao gọi hắn lại, “Đây chỉ là một nơi tàng bảo bình thường của Thẩm Phương, nhà giàu số một của Đại Lương khi vừa khai quốc, cũng không có thứ ngài muốn tìm.”

Nàng không nói ra bốn chữ “Phương thuốc bất tử”, ở đây người biết được cũng không nhiều, mạo muội nói ra đề tài vô căn cứ, sau này sợ rằng càng có nhiều người nghe nhầm đồn bậy, gặp phải càng nhiều phiền toái.

Tống Diệc Phong vốn không tính để ý nhưng lại cảm thấy lời nói của Sở Dao cực kỳ buồn cười: “Khấu phu nhân, bức họa Núi Sông Vạn Dặm có từ thời Tống triều, Thẩm Phương thuộc triều đại chúng ta, cách xa nhau mấy trăm năm.”

Trong lòng Sở Dao cũng biết bất luận mình có giải thích thế nào thì Tống Diệc Phong cũng sẽ không tin, nàng chỉ muốn kéo dài thời gian thêm một chốc nữa để Khấu Lẫm được nhiều thêm một ít thời gian suy tính: “Đó là bởi vì bản đồ tàng bảo chân chính không phải là bức họa gốc, mà là bức họa do Thẩm Phương mô phỏng...”

Nói được một nửa thì một điểm trên cổ bỗng nhiên nhói lên giống như bị kim đâm, sau đó Sở Dao liền cảm thấy cổ họng khô khốc nói không ra lời.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thiên Dữ trên thuyền lớn, thấy hắn đang thưởng thức chiếc bình dưỡng cổ vốn đeo bên hông, nàng biết chính mình có khả năng đã bị hắn phong bế huyệt đạo.

Tống Diệc Phong quả nhiên cũng không thèm để ý, mang theo người chuẩn bị lên đảo, lần này đến phiên gã áo đen bắt cóc Sở Dao gọi hắn lại: “Tống Đại Đô đốc, tại hạ chỉ phụ trách bắt Khấu phu nhân, chuyện tranh đấu giữa các vị và Cẩm Y Vệ tại hạ không tham dự. Vì thế tiền thù lao...”

Tống Diệc Phong đưa mắt về phía sau ra hiệu: “A Tĩnh.”

Một nam tử cũng mặc áo giáp xuất hiện trong tầm mắt Sở Dao, từ trong tay áo lấy ra một phong thư quăng về phía gã áo đen như phóng ám khí, được gã áo đen tiếp được.

Sở Dao chăm chú nhìn Tống Thế Tĩnh, đây là nhị nhi tử của Tống Diệc Phong, năm ngoái ở kinh thành hành thích phụ thân chính là tên này. Theo lời Khấu Lẫm nói, người có đầu óc nhất trong Tống gia ngoại trừ Định Quốc Công Tống Tích thì chỉ còn Tống Thế Tĩnh.

Gã áo đen mở ra phong thư, rút ra một xấp ngân phiếu.

Sở Dao nhìn xấp ngân phiếu thật dày, mỗi tờ năm mươi lượng, chợt thấy có chút kỳ quái. Lúc trước khi Tống Diệc Phong muốn thu mua Khấu Lẫm, trực tiếp đưa ra tờ kim phiếu mười vạn lượng kếch xù chứ đâu đưa một xấp ngân phiếu lắt nhắt như vậy.

Sau đó nàng nhìn gã áo đen đếm số ngân phiếu, thỉnh thoảng dùng ngón cái dính một chút nước miếng từ đầu lưỡi, nàng liền hiểu ra ngân phiếu kia nhất định đã tẩm chất độc. Chắc hẳn trước đó Tống gia tiếp xúc với hắn đã phát hiện hắn có tật xấu này, hiện giờ bèn lợi dụng để giết người diệt khẩu.

Sở Dao nói không được nên không có cách gì nhắc nhở hắn, nhưng thân người nàng vẫn cử động, có thể ngăn lại hắn. Chỉ là Sở Dao không thể nghĩ ra bất luận lý do gì cần phải ngăn lại hắn, hơn nữa hắn đã liếm độc, ngăn lại cũng đã chậm.

“Hợp tác vui vẻ, không hẹn ngày gặp lại!” Gã áo đen đếm xong ngân phiếu, nhét phong thư vào túi không thấm nước đeo bên hông, chém đứt dây cột thuyền nhỏ một mình rời đi.

Trên sàn tàu chỉ còn một mình Sở Dao đang đỡ mép thuyền đứng thẳng.

Giang Thiên Dữ nhìn thoáng qua bóng dáng gã áo đen đã đi xa: “Đại Đô đốc cần gì phiền toái như vậy, trong nội bộ Thiên Ảnh cũng có nhân tài giống thế, sao còn phải đi thuê người giang hồ, chưa kể tốn rất nhiều bạc, bọn người giang hồ đáng tin hay không?”

“Giang Hộ pháp yên tâm, đáng tin.” Người lên tiếng là Tống Thế Tĩnh, chép miệng cười, “Chúng ta cũng không phải nghi ngờ Giang hộ pháp, tuy nhiên trong nội bộ Thiên Ảnh có một gian tế, cho đến nay vẫn chưa thể bắt được.”

“Tên gian tế ở kinh thành, ở vùng này đều là thuộc hạ của ta, ta rất yên tâm.” Giang Thiên Dữ nói xong thu hồi bình dưỡng cổ, vỗ mép thuyền của mình phi thân qua thuyền Cẩm Y Vệ, bế ngang Sở Dao lên, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi.”

Sở Dao chán ghét liếc hắn một cái nhưng không giãy giụa. Nàng không đi được đường núi, khẳng định phải có người ôm nàng.

“Đi.” Tống Diệc Phong lưu lại hai mươi người canh thuyền, mang theo gần trăm người lên đảo. Trong số đó có một tên trông có vẻ như thầy bói, tay trái cầm một vật bằng đồng giống như kinh luân, tay phải cầm một la bàn, Tống Thế Tĩnh đối với gã này cực kỳ cung kính, luôn cúi người đi ngay sau lưng, liên tiếp nói vài câu “Xin mời”.

Phần Giang Thiên Dữ chỉ dẫn theo mười mấy người.

Một hàng hơn trăm người, không thể gọi là mênh mông cuồn cuộn nhưng cũng rất đông đúc tiến thẳng về hướng thung lũng.

Trong thung lũng, nhóm Cẩm Y Vệ còn đang rầu rĩ làm thế nào bài trừ trận pháp dây mây ở cửa động.

Tiểu Hà không biết gì về Ngũ Hành trận nên không đi theo cùng nhau nghĩ cách, vẫn luôn chú ý động tĩnh chung quanh.

Dừng chân bất động ở một chỗ thật lâu, Tiểu Hà càng cảm giác rõ hơn thật sự có đôi mắt đang theo dõi bọn họ chằm chằm. Nếu đúng là động vật thì cũng không phải thỏ hoang hay chó hoang, ít nhất phải là sói rừng hay gấu kiểu vậy.

“Đao.” Khấu Lẫm đột nhiên vươn tay.

Một thuộc hạ rút Tú Xuân đao đưa cho hắn.

Khấu Lẫm cởi hộp binh khí ném cho Tiểu Hà, từ trong tay áo lấy ra một thỏi vàng, nhịn xuống đau đớn từ con tim bóp thỏi vàng thành phấn: “Kim khắc mộc, thử một lần xem sao.”

Tiểu Hà đoán được Khấu Lẫm muốn làm gì, vội vàng nói: "Hãy để thuộc hạ thử đi, khinh công của ngài kém hơn thuộc hạ nhiều!”

“Dù sao cũng là một câu, ngươi không thể nói cho dễ nghe một chút à?” Lấy sống dao gạt Tiểu Hà sang một bên, Khấu Lẫm điểm chân một chút rồi mượn lực nhảy lên không trung. Khi tới gần vách đá, đám dây mây quả nhiên giống như ổ rắn ngủ đông vừa thức tỉnh, bắt đầu uốn éo vươn vòi duỗi về hướng cổ tay cổ chân và thắt lưng của Khấu Lẫm.

Khấu Lẫm phản ứng cực nhanh, phất tay rải ra phấn vàng.

“Xì” một tiếng, dây mây bốc khói, có ý đồ lùi bước. Khấu Lẫm liền giơ đao chém xuống, nhắm chuẩn rễ cây bám vào vách đá chặt bỏ một khối to.

Gốc dây mây từ phía khác lại duỗi về phía hắn, Khấu Lẫm sử dụng cùng một biện pháp, né, vung tay, truy, chém.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ đám dây mây che phủ vách núi đều bị hủy sạch sẽ, tiếp theo, một cửa động không theo quy tắc bại lộ trước mắt mọi người.

Nhóm Cẩm Y Vệ nhìn không chớp mắt. Rất nhiều thời điểm bọn họ phải bắt buộc che lại lương tâm để khen đại nhân nhà bọn họ lợi hại, hiện tại tất cả đều thật tâm thật ý mà khen ngợi. Ngay cả Tiểu Hà luôn thích phát ngôn lung tung, thời khắc này cũng không dám hé răng. Suốt trận đấu với đám dây mây, đại nhân nhà bọn họ “răng rắc” bóp nát vài nén vàng, trong lòng khẳng định đang nhỏ máu, ai mở miệng là xong đời.

Khấu Lẫm hạ người xuống đất, quả nhiên là một bộ dáng như sắp hít thở không thông. Ném Tú Xuân đao cho thuộc hạ, không chờ hắn bình ổn hơi thở, một người Cẩm Y Vệ bỗng nhiên thông báo: “Đại nhân, Tiểu Giang tới!”

Mọi người nhìn đi, khi thấy rõ ràng số người chạy tới, sắc mặt tất cả mọi người đều bị rút hết máu. Đám người Đoạn Tiểu Giang vốn nên ở trên thuyền bảo vệ phu nhân, lúc này tất cả đều chạy tới mà lại không thấy phu nhân, chín phần đã xảy ra chuyện.

“Đại nhân, đã xảy ra chuyện! Giang Thiên Dữ và Tống Đại đô đốc đột nhiên xuất hiện, phu nhân bị bắt...”

Đoạn Tiểu Giang không làm cho bọn họ thất vọng, nói ra câu đầu tiên giống y như đúc với những gì bọn họ dự đoán, nhưng câu tiếp theo lại khiến bọn họ kinh ngạc nhảy dựng.

Xoạt xoạt, bọn họ liên tiếp rút ra binh khí, nhìn về tứ phía ánh mắt tràn ngập đề phòng.

Tiểu Hà đã cảm giác đúng rồi, từ khi bọn họ lên đảo, đích xác có người trước sau nhìn chằm chằm mỗi một cử động của bọn họ. Tất cả đều là ám vệ mà không thể phát hiện tung tích của người này, đủ thấy võ công rất cao.

“Đừng tìm kẻ theo dõi! Đại nhân, chúng ta quay về trước cứu phu nhân!” Tiểu Hà lòng nóng như lửa đốt.

“Quay về đánh thắng được sao?” Khấu Lẫm đứng bất động, ánh mắt lạnh lẽo nhìn quanh bốn phía, “Chờ bọn chúng tới.”

Không bao lâu, đoàn người Tống Diệc Phong đã đến thung lũng. Tống Diệc Phong vừa thấy Khấu Lẫm liền nhớ tới cảnh tượng trưởng tử Tống Thế Quân mình thương yêu nhất đang sống sờ sờ bị hắn đông chết, nắm tay siết chặt muốn bật máu: “Khấu Chỉ Huy Sứ, đã lâu không gặp.”

Ánh mắt Tống Thế Tĩnh nhìn về phía Khấu Lẫm cũng tràn ngập hận thù không khác gì phụ thân hắn.

Hàng phía sau là khoảng năm mươi tử sĩ Tống gia dùng tốc độ chớp nhoáng bước ra khỏi hàng bao vây chặt cứng nhóm Cẩm Y Vệ.

Khấu Lẫm không để ý tới bọn chúng, nhìn về phía Giang Thiên Dữ đứng bên cạnh Tống Diệc Phong, ánh mắt không hiện hỉ nộ dừng lại một lát trên mặt hắn, rồi đặt trên người Sở Dao đang bị hắn bế ngang.

Sở Dao không thể nói được, chỉ quay đầu nhìn thẳng phu quân. Khấu Lẫm thấy nàng không bị tổn thương, thở phào một hơi nhẹ đến mức khó ai phát hiện: “Giang Thiên Dữ, ngươi muốn làm gì nàng?”

“Khấu Chỉ Huy Sứ yên tâm, tôn phu nhân chỉ bị ta phong bế huyệt vị, tạm thời không thể nói chuyện mà thôi, ngoài ra không có bất luận tổn thương nào.” Giang Thiên Dữ còn cố ý nhìn vào bụng của nàng, “Nhưng nếu ngươi không chịu phối hợp, vậy thì khó mà nói.”

“Phối hợp cái gì?” Khấu Lẫm cười lạnh, “Muốn bản quan đưa tay chịu trói? Hay uống đao tự sát?”

“Đâu thể nào chứ, nếu ngươi chết đi thì phu nhân ngươi cũng không giữ được mạng. Ngươi không phải kẻ ngốc, ta cũng không phải quân tử tuân thủ hứa hẹn.” Giang Thiên Dữ cười nói, “Ngươi chỉ cần giúp chúng ta tìm kiếm bảo tàng, kéo dài thời gian, có lẽ còn có cơ hội xoay người, ngươi nói có phải hay không?”

Khấu Lẫm nheo mắt: “Không phải đã tìm được vị trí rồi sao, còn nhờ vào bản quan làm gì? Bản quan thật thắc mắc, bảo tàng chẳng qua chỉ là truyền thuyết; bản quan chạy một chuyến đến đây vốn cũng đã chuẩn bị tay không mà về; thế mà các ngươi lại xác định bảo vật tồn tại, xuất ra toàn lực không ngại lao khổ?”

Giang Thiên Dữ tắc lưỡi: “Lão Ảnh chủ dĩ nhiên có nơi phát ra tin tức xác thực, nơi tàng bảo này thiết kế vô số cơ quan còn nhiều hơn lăng mộ đế vương, vì thế phải cần người thông minh nhất Đại Lương tới phá giải.”

“Không dám nhận.” Khấu Lẫm biếng nhác đáp, “Các ngươi nên mời tặc trộm mộ mới đúng.”

Giang Thiên Dữ bĩu môi: “Bên người Khấu Chỉ Huy Sứ không phải đã có một tặc trộm mộ nhất đẳng trong chốn giang hồ?”

Tầm mắt mọi người tập trung trên người Đoạn Tiểu Giang.

Đoạn Tiểu Giang nhún vai: “Ta đã rửa tay chậu vàng rất nhiều năm, tay nghề kém xa khi xưa không còn lưu lại chút kỹ xảo gì.”

Giang Thiên Dữ không quên mối thù lúc trước: “Trong hang động ở Ma Phong Đảo ta thiết kế độc chướng thật mạnh, vậy mà ngươi cũng có thể trộm đi dược nhân của ta, ngươi dám nói ngươi không còn lưu lại chút kỹ xảo gì?”

Đoạn Tiểu Giang ngượng ngùng cười: “Đấy không phải do ta lợi hại, là độc chướng của ngươi không dùng được mà thôi.”

Giang Thiên Dữ tức trắng mặt, hừ lạnh một tiếng.

Khóe miệng Khấu Lẫm khẽ nhếch, vẻ mặt lộ ra vài phần khinh miệt: “Giang Hộ pháp, lần trước được thoát chết mà không lo ngoan ngoãn trốn tránh, còn muốn đâm đầu vào mũi thương của bản quan?”

“Nói câu thiệt tình, ta thật sự bội phục kỹ thuật diễn xuất tinh vi của Khấu Chỉ Huy Sứ, trong lòng ngươi rõ ràng đang rối nùi một cục chứ gì?” Giang Thiên Dữ ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u, “Ta đã sớm nói với ngươi, trên biển không thể so với đất liền, luôn thay đổi thất thường, ai cũng không thể bảo đảm chính mình có bản lĩnh là người cười đến cuối cùng.”

“Được rồi.” Tống Diệc Phong nhíu mày, không muốn nghe bọn họ so tài miệng lưỡi nhàm chán, nhìn về phía cửa động trên vách đá, cũng không biết muốn hỏi ai, “Là động này sao?”

Chợt thấy một người giống như bóng quỷ bay lên từ trong bụi cỏ không xa, đáp xuống bên người Tống Diệc Phong, chỉ vào dây mây bị chém đứt dưới chân núi: “Đúng vậy, lúc trước đám dây mây kia che kín bên ngoài cửa động, giống như có sự sống, ngay cả Tú Xuân đao mà cũng có thể nghiền nát.”

Nhóm Cẩm Y Vệ đồng loạt nhìn về phía hắn, mấy ngày gần đây kẻ theo dõi bọn họ trên đảo nhất định là gã này không thể nghi ngờ. Gã mang gương mặt của người trưởng thành nhưng dáng người lại tựa đứa bé năm sáu tuổi, thân hình mảnh khảnh khô đét, khó trách không dễ phát giác.

Tống Thế Tĩnh nghiêng người nhường đường làm động tác "mời": “Triệu Thiên sư.”

Được mấy tử sĩ Tống gia bảo hộ, gã Triệu Thiên sư ăn mặc kiểu thầy bói từ phía sau đi ra, cúi đầu nhìn chăm chú la bàn trong tay, liên tục gật đầu: “Núi là dương, nước là âm, nơi đây có thích hợp tàng bảo hay không bần đạo không biết, nhưng lại rất thích hợp để bày trận.”

“Khấu Chỉ Huy Sứ, mời đi.” Tống Diệc Phong chỉ vào cửa động, ý bảo Khấu Lẫm xung phong.

Hắn rất muốn tra tấn chết Sở Dao trước mặt Khấu Lẫm, khiến Khấu Lẫm cũng nếm thử mùi đau khổ khi nhìn người thân bị giết, sau đó sẽ băm vằm Khấu Lẫm thành ngàn khúc. Nhưng trước mắt cần thiết phải nhẫn nại, xong việc ra tay cũng không muộn.

Khấu Lẫm không lên tiếng cự tuyệt, tình thế trước mắt coi bộ cũng không cho phép hắn cự tuyệt. Hắn nhìn về phía Sở Dao, thấy đôi mắt trong suốt của nàng tràn đầy lo lắng bèn mỉm cười dịu dàng, ý bảo nàng không cần phải lo.

Nụ cười này lọt vào trong mắt người ngoài rõ ràng là kiểu cười vui miễn cưỡng.

“Tiểu Giang, đi thôi.” Khấu Lẫm hô, đeo vào hộp binh khí, lần thứ hai phi thân vào sơn động.

“Các ngươi linh hoạt một chút.” Đoạn Tiểu Giang dặn dò nhóm Cẩm Y Vệ lưu lại bên ngoài.

“Huynh ngàn vạn lần phải bảo vệ tốt cho đại nhân!” Tiểu Hà cũng lo lắng sốt ruột dặn dò, thầm nghĩ nếu có Thiên Cơ ở đây thì tốt rồi -- năng lực ứng biến của Thiên Cơ chỉ kém đại nhân một chút xíu, bọn họ xa xa không bằng.

Đoạn Tiểu Giang gật đầu, đuổi theo Khấu Lẫm phi thân vào trong động.

“Cha.” Thấy Tống Diệc Phong chuẩn bị theo sau, Tống Thế Tĩnh gọi lại, “Bên trong không biết tình huống như thế nào, không bằng để hài nhi đi vào, ngài ở bên ngoài quan sát trước...”

“Ngươi canh giữ bên ngoài, ta đi vào.” Tống Diệc Phong ngắt lời, điểm danh ba mươi thân tín tính luôn cả gã Triệu Thiên sư kia, liên tiếp phi thân vào trong động, “Giang Hộ pháp, ngươi cũng theo.”

Giang Thiên Dữ đặt Sở Dao xuống giao cho Tống Thế Tĩnh trông giữ, chỉ mang một người đi vào.

Một thanh đao nặng lập tức đặt trên cổ Sở Dao.

Tiểu Hà ở đối diện quát: “Các ngươi không tự tin đến mức như vậy? Một đám người bao bọc chúng ta thành cái bánh chưng, còn sợ phu nhân nhà ta là một giới nữ lưu yếu ớt chạy thoát hay sao?”

Tống Thế Tĩnh nhíu mày, giơ lên cánh tay xua nhẹ ý bảo thu đao. Hắn nhìn về phía cửa động kia, trong lòng thấp thỏm lo lắng cho phụ thân hắn sẽ gặp nguy hiểm, rốt cuộc Khấu Lẫm nổi tiếng là kẻ giảo hoạt đa đoan. Nhưng phụ thân hắn lại là người tự phụ lại độc đoán, ngay cả nhi tử thân sinh mà cũng tin không nổi. Đồng thời hắn cũng không thể nào hiểu được, cho dù có bảo tàng thì Tống gia bọn họ cũng đâu thiếu tiền đến độ này? Vì sao phải mạo hiểm tự mình ra biển?

Sau khi bả vai được nhẹ nhàng, Sở Dao nhìn về phía cửa động, rồi quay lại nhìn vẻ mặt Tống Thế Tĩnh, thấy ánh mắt hắn lộ vẻ hồ nghi liền biết ngay hắn cũng chưa hiểu rõ ràng về vụ bí phương bất tử. Rốt cuộc trong vòng mấy năm Thiên Ảnh tiếp xúc với Tống gia, hắn vẫn luôn ở bên ngoài canh giữ biên cương.

Tống Thế Tĩnh có nghi hoặc, Sở Dao cũng có.

Nàng không hiểu vì sao Khấu Lẫm lại chẳng giải thích cho Tống Diệc Phong một câu nào, vì sao không nói cho hắn biết Tạ Huyên vẫn luôn lừa hắn?

Bên ngoài trời đã sập tối, trong động càng tối đen, người Tống gia sớm có chuẩn bị đều cầm theo đèn tiến vào. Lúc này Khấu Lẫm mới thấy rõ ràng tình huống trong động. Hang động không có bất kỳ điểm đặc thù gì, chỉ là một cái hang núi với những cái hố kéo dài không ngừng hướng vào phía trong và đâm sâu xuống phía dưới.

“Thuộc hạ đi trước.” Đoạn Tiểu Giang nhảy lên mỏm đá trước mặt Khấu Lẫm, nhặt một vốc những viên đá nhỏ dưới đất rồi ném từng viên về hướng con đường phía trước, xác định không có cơ quan bẫy rập mới nâng bước, “Đại nhân hãy dẫm lên bước chân thuộc hạ đã đi qua.”

Khấu Lẫm gật đầu, cẩn thận từng bước, đồng thời thấp giọng nói chuyện phiếm với Tống Diệc Phong đang theo sát sau lưng: “Hạ quan thật sự khó hiểu, hóa ra Tống Đại Đô đốc lại tin tưởng vào vụ trường sinh bất tử loại chuyện hoang đường như vậy.”

Tống Diệc Phong cười lạnh: “Thế gian rộng lớn, việc lạ gì cũng có. Chẳng hạn như ngươi xuất thân tiện dân mà vẫn có thể hoành hành ngang ngược gần mười năm ở kinh thành đấy thôi, lại còn đối địch với phủ Định Quốc Công danh thế đường đường, chẳng phải còn hoang đường hơn so với trường sinh bất tử?”

Bị nhục nhã như thế nhưng Khấu Lẫm cũng không tức giận: “Hạ quan đang khiêm tốn thỉnh giáo, Đại Đô đốc không chịu chỉ giáo thì thôi, cớ sao phải nói móc hạ quan? Khí độ đường đường của phủ Định Quốc Công biến đâu rồi?”

“Ta chỉ là không rõ vì sao ngươi thấy khó hiểu, từ xưa đến nay nghe đồn về thuật trường sinh bất tử bộ ít lắm sao, có gì mà hiếm lạ?” Tống Diệc Phong dường như thật để ý đến phần khí độ nên trả lời Khấu Lẫm, “Huống chi đối với ta mà nói, chỉ trả giá có tí xíu như vậy không tính là gì, thà rằng cứ tin là có.”

Khấu Lẫm nhếch môi: “Chỉ trả giá có tí xíu? Phải ra tiền xuất lực hợp tác với Thiên Ảnh nhiều năm, chuyện ác gì đều làm tất tần tật, hiện giờ ngài còn không ngại đường xa lặn lội chạy tới...”

Tống Diệc Phong ngắt lời: “Lặn lội một chuyến đường xa này, cho dù không thu hoạch được gì, chỉ cần có thể làm thịt ngươi báo thù cho nhi tử rửa mối nhục xưa, vậy cũng rất đáng giá.”

Ý cười trên khóe môi Khấu Lẫm càng sâu hơn: “Sợ rằng phải khiến Đại Đô đốc thất vọng rồi.”

Tống Diệc Phong: “Sao hả?”

Khấu Lẫm: “Trong phạm vi kinh thành ngài "lao sư động chúng" hãm hại hạ quan mà cũng không thể khiến hạ quan bỏ mạng. Nói câu ngài không thích nghe, bằng đầu óc của ngài thì đánh giặc còn tạm được, nhưng nếu muốn lấy mạng hạ quan sợ càng khó hơn so với tìm được bí phương bất tử.”

Tống Diệc Phong: “Kinh thành nhiều quy củ, bên cạnh ngươi lại đầy rẫy cao thủ vờn quanh. Hiện giờ ngươi tham tài chạy tới hoang đảo, cho dù ta không bắt phu nhân ngươi, chỉ với mười mấy người người mang theo, lấy gì để đấu với ta?”

Khấu Lẫm: “Ỷ vào số đông lấy thịt đè người, có thắng cũng không vẻ vang gì.”

Tống Diệc Phong: “Ngại quá, ta đánh giặc cả đời, chỉ tin vào câu "binh bất yếm trá".”

Khấu Lẫm nhướng mày: “Trùng hợp quá, hạ quan cũng tin như vậy.”

Hai người say mê đấu võ mồm qua lại không hề muốn ngừng.