Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 206: Tầm Bảo




Lại qua mấy ngày, đoàn người Đoạn Tiểu Giang đến Ma Phong Đảo. Chiến hỏa trên vùng biển Đông Nam đã bùng nổ, thế nhưng Khấu Lẫm cũng không hoãn lại cuộc hành trình, mang theo Sở Dao và bức họa Núi Sông Vạn Dặm quay về kinh thành phục mệnh.

Đi đường biển về hướng Sơn Đông, đường xá tương đối xa xôi, Kim Trấm cố ý cung cấp một con thuyền lớn kèm theo hai mươi mấy tài công và thuyền viên kinh nghiệm phong phú, một đường hộ tống bọn họ.

Khi hải thuyền ra khỏi phạm vi của Ma Phong Đảo tiến vào vùng duyên hải do Đại Lương quản chế, lá cờ nhũ vàng treo trên cột buồm đổi thành lá cờ Song Long của Đại Lương. Đi không bao lâu thì đột nhiên xuất hiện một con thuyền cứ thế mà đâm thẳng tới thuyền Khấu Lẫm, hoàn toàn không hề có ý né tránh.

Con thuyền của Khấu Lẫm liền điều chỉnh phương hướng chuẩn bị tránh đi. Thế nhưng vừa chuyển hướng thì lại thấy một con thuyền khác. Cho dù muốn lui về phía sau cũng vô dụng vì sau đuôi cũng có một con thuyền đuổi theo. Tám hướng đều có tám con thuyền sớm đã mai phục sẵn sàng, chặt chẽ bao vây con thuyền của Khấu Lẫm.

Phía xa xa còn có một con thuyền khác đang đậu lại xem náo nhiệt. Nhiễm Cốc Nhất Lang đứng ở mũi tàu, cầm ống kính Tây Dương quan sát, cười lạnh lùng: “Ta đã nói sẽ giết ngươi, sao có thể để ngươi sống sót rời đi.”. Truyện Xuyên Không

Phía sau lão mưu thần lo lắng nói: “Thiếu chủ, người này thân phận không rõ, lúc trước đã từng thủ thành ở Kim Trúc, hiện giờ coi bộ muốn đi về hướng kinh thành. Chúng ta cầm bức họa của hắn mà vẫn điều tra không ra, không chừng là..."

Nhiễm Cốc Nhất Lang khoát tay: “Mặc kệ hắn là người nào! Hiện giờ ngoại trừ hắn mọc cánh, không thôi ta đố hắn chạy thoát khỏi thuyền trận của chúng ta! Đi hạ lệnh, không chừa lại bất kỳ người sống nào!”

Mời vào W.a.t.t.p.a.d ủng hộ B.à.C.ò.m

Bị tám con thuyền bao vây, Ngu Thanh ở trong khoang nhìn qua cửa sổ quan sát bên ngoài.

Phó tướng từ vọng đài trở về: “Thiếu soái, Khấu Chỉ Huy Sứ nói không sai, thật đúng là gã thiếu chủ Tam Hòa phiên của Đông Doanh.”

Ngu Thanh mím môi: “Khấu đại nhân có bao giờ phân tích sai?”

Tin tức Khấu Lẫm phải đi là do y chủ động để lộ ra. Hiện giờ y không ở trên thuyền này, đương nhiên cũng không có Cẩm Y Vệ, tất cả đều là Ngu gia quân.

Phó tướng lại hỏi: “Gã thiếu chủ Tam Hòa phiên chơi lớn, dùng thuyền trận phong tỏa toàn bộ khu hải phận này, hơn nữa tám thuyền có thể chứa ít nhất ba ngàn quân Đông Doanh, chắc hẳn trong số đó có không ít nhẫn thuật, sao chúng ta có thể đánh lại?”

Ngu Thanh đeo đao bên hông, cầm lên cây ngân thương: “Thừa dịp bọn chúng bày trận chưa xong, ta sẽ bất ngờ đánh úp trước.”

“Xin để thuộc hạ nhận nhiệm vụ này!” Phó tướng ôm quyền, “Trận đánh liên quân diệt phỉ sau đó mới chính là trận ác liệt, Thiếu soái ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể!”

“Không sao, chút kỹ xảo này của bọn chúng không thể thương tổn ta.” Ngu Thanh thầm nghĩ chính mình cũng sắp bị bắt buộc xuất giá, đâu còn cơ hội đánh trận, đâu còn phải đi cược tánh mạng. Nàng cầm ngân thương ra khỏi khoang thuyền, “Tập trung tấn công từng thuyền một để tiêu diệt dứt điểm, bắt sống Nhiễm Cốc Nhất Lang, đám còn lại cứ giết sạch!”

“Tuân mệnh!”

Ủng hộ nhà B.à.C.ò.m ở W.a.t.t.p.a.d

Trong lúc này, con thuyền chân chính chở đoàn người Khấu Lẫm tăng tốc đi về hướng ngược lại. Dùng thủ thuật che mắt, mục đích của Khấu Lẫm cũng không phải để về lại kinh thành, hắn tiếp tục thâm nhập vào vùng biển Đông Nam, đương nhiên là muốn đi tìm hòn đảo nhỏ cất giấu bí mật của bức họa Núi Sông Vạn Dặm.

Tiểu Hà thấy đại nhân từ trên vọng đài bước xuống bèn hỏi: “Đại nhân, rốt cuộc chúng ta muốn đi đâu thế ạ? Kỳ hạn Thánh Thượng định ra đã sắp hết, chúng ta không đưa bức họa Núi Sông Vạn Dặm hồi kinh hay sao?”

“Thiên Cơ đã đưa về.” Khấu Lẫm ném ống kính Tây Dương trong tay cho Tiểu Hà, khóe miệng vui vẻ nhếch lên, “Bản quan mang các ngươi đi phát tài.”

“Phát tài?” Tiểu Hà ngẩn người, bỗng nhiên có chút hoảng loạn, “Đại nhân, ngay cả phu nhân đang hoài thai ngài cũng mang theo, không phải chuẩn bị thoát ly kinh thành đi làm hải tặc đấy chứ?”

Càng đi sâu vào vùng biển thì Khấu Lẫm càng sợ nước, lần mò đi vào trong khoang bực bội gắt lên: “Ít nói nhảm, làm việc nhiều! Ngươi và Tiểu Giang thay phiên lưu lại trên vọng đài nhìn chằm chằm, chung quanh có bất luận "gió động cỏ lay" gì đều phải kịp thời bẩm báo.”

“Vâng!” Tiểu Hà chỉ có thể nhận lời.

Khấu Lẫm đã đi vào khoang nhưng lại thò đầu ra: “Coi bộ ngươi rất có phê bình kín đáo đối với việc bản quan muốn làm hải tặc?”

“Thuộc hạ nào dám.” Tiểu Hà vội vàng cúi đầu, “Thuộc hạ chỉ cảm thấy làm ăn kiểu cướp bóc tuy kiếm được nhiều nhưng mạo hiểm cũng lớn. Rốt cuộc chúng ta đâu phải Ngu gia quân, không có kinh nghiệm đánh hải chiến, bằng không sẽ đâu thể nào nhường ra vụ thu thập Nhiễm Cốc Nhất Lang. Huống chi ngài còn sợ nước, ở trên biển sẽ không phát huy hết tác dụng, thật là thua xa ở trên đất liền dựa vào quan chức lừa bịp tống tiền.”

Khấu Lẫm đã quen với kiểu nói chuyện không lựa lời của thằng khỉ này, cũng không tức giận chỉ hỏi: “Nếu bản quan thật chuẩn bị trốn chạy, ngươi muốn hồi kinh tiếp tục lưu lại Cẩm Y Vệ ra sức cho Thánh Thượng, hay muốn đi theo bản quan làm hải tặc?”

“Đương nhiên đại nhân đi nơi nào thì thuộc hạ sẽ theo đến nơi đó. Đại nhân làm cái gì thì thuộc hạ sẽ làm giống như vậy.” Tiểu Hà đứng nghiêm trả lời vô cùng thành khẩn.

Hắn tuy có quan chức trong Cẩm Y Vệ ám vệ nhưng chưa từng coi bản thân trở thành người của triều đình, từ đầu đến cuối hắn chỉ trung thành với một mình Khấu Lẫm.

Chiến loạn nổ ra, thằng bé Tiểu Hà một mình lưu lạc bơ vơ, vạn phần may mắn gặp được Khấu Lẫm nhặt hắn trên đường mang về ném vào ám vệ doanh, cung cấp ăn mặc cho hắn, bồi dưỡng hắn thành tài.

Lần này Khấu Lẫm ra biển chỉ mang theo mười mấy tâm phúc, đều là những thanh niên thuộc nhóm ám vệ đầu tiên do chính Khấu Lẫm chọn lựa và tay cầm tay bồi dưỡng từ chín năm trước khi hắn mới nắm giữ Cẩm Y Vệ. Tất cả bọn họ đều là cô nhi, thí dụ như A Tùng và A Bách là được Khấu Lẫm nhặt về từ rừng cây.

“Không cần phải mang tâm tư hoài báo ân nghĩa gì cả! Bản quan bồi dưỡng các ngươi cũng giống như Thánh Thượng bồi dưỡng bản quan mà thôi.” Khấu Lẫm hơi nhướng mày, “Nhưng các ngươi theo bản quan cũng kiếm được không ít tiền, coi như bán mạng cho bản quan.”

“Thuộc hạ nguyện vì đại nhân máu chảy đầu rơi!” Tiểu Hà ưỡn ngực.

“Xì! Đừng nói chuyện không may mắn kiểu vậy!” Khấu Lẫm thật phiền cái miệng quạ đen của Tiểu Hà, bỏ mặc hắn đi vào khoang thuyền.

Mời vào ủng hộ B,à,C,ò,m ở w,a,t,t,p,a,d

Vào một ngày cuối tháng Ba, trong doanh địa của Ngu gia quân lúc chạng vạng, gió thổi nhè nhẹ nhưng sóng biển vẫn cuồn cuộn đánh vào bờ. Bởi vì nơi đây là tổng hành dinh của liên quân bốn tỉnh nên mỗi ngày thuyền bè lui tới dày đặc giống như một cảng mậu dịch.

Sở Tiêu ăn không ngồi rồi tựa vào bia đá thật lớn khắc chữ “Ngu” ở bên trái bến tàu ngủ gà ngủ gật. Hắn vốn định ra ngắm biển nhưng lọt vào tầm mắt lại là chiến thuyền phủ kín mọi nơi che chắn tất cả phong cảnh.

Đã qua vài ngày hắn không nhìn thấy phụ thân, trong ngoài quân doanh đều là những quân nhân mặc giáp phục. Còn Ngu Thanh có lẽ đã ra biển, liên tiếp mấy ngày ngay cả ban đêm cũng không thấy trở về.

Sớm biết vậy hắn nên đi theo Khấu Lẫm hồi kinh, ít nhất ở trong nha môn Cẩm Y Vệ hắn sẽ được Khấu Lẫm phân công vài việc vặt vãnh để làm. Ở doanh địa Ngu gia, ngay cả tản bộ mà hắn cũng phải lo lắng đề phòng, nơi chốn đều là “Quân cơ trọng địa”, lộn xộn đi nhầm là bị quân binh rút đao giết chết ngay tại chỗ không cần luận tội.

“Sở Tiêu!”

Hắn đang buồn bực thì nghe phía sau có người kêu hắn, trong tiếng ồn ào nghe giống như giọng của Viên Thiếu Cẩn.

Hắn lập tức quay đầu lại thấy thật là Viên Thiếu Cẩn, xa xa đi về phía hắn vẫy vẫy tay: “Ngươi thật đúng là ở chỗ này.”

Sở Tiêu ngạc nhiên, tò mò vì sao hắn lại không hồi kinh. Viên Thiếu Cẩn đúng ra nên sớm từ Kim Trúc lại đây, vậy mà bao nhiêu ngày vẫn chưa thấy xuất hiện, Sở Tiêu còn tưởng rằng khi Khấu Lẫm hồi kinh đã sai ám vệ cùng mang hắn về kinh thành.

Viên Thiếu Cẩn đến gần bèn nhảy lên tảng đá, hơi hơi khom lưng, khuỷu tay chống ở trên đùi, mệt thở hồng hộc: “Ta tìm ngươi hơn nửa ngày, ngươi ngồi đây làm gì? Chờ Ngu Thanh? Bộ muốn biến mình thành Hòn vọng phu?”

Sở Tiêu chống người thẳng dậy ngồi xếp bằng, ngửa đầu liếc Viên Thiếu Cẩn một cái: “Ngươi đi đâu vậy? Tại sao không hồi kinh?”

“Mọi người đi Ma Phong Đảo, ta và Liễu lão sư vẫn luôn chờ ở Kim Trúc, đại nhân để lại mấy ám vệ bảo hộ chúng ta. Sau đó Liễu lão sư cũng rời đi luôn, chỉ dư lại một mình ta.” Chính bản thân Viên Thiếu Cẩn cũng cảm thấy không thể hiểu được, “Ở Kim Trúc đợi một thời gian, ám vệ nói thu được mệnh lệnh của đại nhân bảo đưa ta tới doanh trại. Thế nhưng chỉ đi được nửa đường thì ám vệ nói vừa nhận được mệnh lệnh đại nhân phải quay lại đưa ta đến Kim Hoa.”

“Kim Hoa là Thiên hộ sở của Cẩm Y Vệ?” Sở Tiêu dò hỏi. Trong cảnh địa của Chiết Giang Phúc Kiến chỉ có một Thiên hộ sở này thôi.

“Đúng vậy.” Viên Thiếu Cẩn gật đầu, “Lòng ta lo lắng cho các vị, nhưng vị Thiên hộ của Kim Hoa kia cả ngày giảng giải cho ta cách vận hành của Thiên hộ sở, còn mang ta chạy vòng quanh hết tất cả mười hai Bách hộ sở của khu vực Chiết Giang Phúc Kiến.”

Sở Tiêu kinh ngạc: “Thiên hộ đại nhân mang theo ngươi làm gì?”

Viên Thiếu Cẩn nhún vai: “Đều là làm chút việc nhỏ nhàm chán không đáng kể.”

“Đây là đại nhân muốn bồi dưỡng ngươi đấy.” Sở Tiêu tấm tắc khen ngợi, “Chắc hẳn cảm thấy ngươi thích hợp phát triển trong Cẩm Y Vệ.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Viên Thiếu Cẩn nhướng mày, rất là kiêu ngạo.

“Vậy sau này ngươi chuẩn bị lưu lại Cẩm Y Vệ?” Sở Tiêu nhớ tới chính mình tiến vào Cẩm Y Vệ chỉ vì giấu tai mắt mọi người để vẽ lại bức họa Núi Sông Vạn Dặm, còn Viên Thiếu Cẩn thì chỉ muốn bám theo đuôi hắn để dò xét mà thôi.

“Đương nhiên, ta đã sớm quyết định rồi, sau này Cẩm Y Vệ chính là nơi để ta an cư lạc nghiệp.” Viên Thiếu Cẩn siết chặt nắm tay giơ cao, hắn coi Khấu Lẫm như thần tượng và mục tiêu của mình, lập chí học theo y, đuổi kịp y, vượt mặt y. Hiện giờ nhớ tới lúc trước hắn cứ tò tò theo đuôi tóm lấy Sở Tiêu không buông, chợt cảm thấy bản thân mình ấu trĩ đến mức buồn cười, tuy nhiên nếu không có Sở Tiêu thì hắn cũng sẽ không nghĩ đến tiến vào Cẩm Y Vệ.

Sở Tiêu có chút hâm mộ: “Thật tốt quá.”

Một người có thể tìm đúng vị trí cho bản thân, vì mục tiêu này mà nỗ lực giao tranh, thật quá tốt!

Đâu giống như hắn ngay cả cuộc sống sau này cũng không biết nên làm cái gì, có thể làm được cái gì.

Với bối cảnh của hắn, cứ tùy tiện đi khắp kinh thành đến các tỉnh chỗ nào làm quan đều được. Nhưng hắn thật sự không muốn làm quan, cho dù làm quan với điểm xuất phát tốt đẹp như phụ thân và muội phu, hắn vẫn không thích sự lục đục tranh giành âm mưu tính kế trên quan trường.

Không phải học không được mà căn bản không muốn học.

Không thích chính là không thích, hắn đã nếm thử nhưng trước sau vẫn không cách gì cưỡng bách bản thân tiếp thu một nhân sinh quan hoàn toàn chối bỏ đạo lý. Nhưng hắn lại không muốn một đời cứ sống tầm thường vô vị như vậy.

“Đúng rồi.” Sở Tiêu thu hồi tâm tư, ngửa đầu hỏi, “Vậy ngươi làm thế nào tới doanh trại?”

“Đại nhân viết thư kêu ta tới, nói rằng một khi bốn tỉnh liên quân bắt đầu diệt phỉ, nơi an toàn nhất trong phạm vi bốn tỉnh chính là quân doanh này.” Viên Thiếu Cẩn trả lời.

“Đáng lẽ khi đại nhân mang theo muội muội hồi kinh, cũng nên kêu ngươi đi đường bộ hồi kinh mới đúng.” Sở Tiêu thắc mắc nhưng không nghĩ ra.

“Ta cũng không rõ ràng lắm, đại nhân chỉ biểu ta chờ ở đây.” Viên Thiếu Cẩn cũng không hiểu, “Tuy nhiên nếu đại nhân đã an bài như vậy thì khẳng định có nguyên do, cứ nghe lời là được.”

“Hện tại ngươi thật sắp biến thành giống đám người Tiểu Giang rồi.” Sở Tiêu cười cười. Mặc dù ngoài miệng trêu chọc Viên Thiếu Cẩn bị Khấu Lẫm tẩy não nhưng trong lòng lại vô cùng hiểu rõ: Một khi đi theo bên người Khấu Lẫm lâu rồi, đích xác rất khó không bị đầu óc và thủ đoạn của y thuyết phục.

Hai người trò chuyện một lúc, nhìn mặt trời dần dần lặn xuống phía Tây, bất chợt cùng có chung cảm giác như hai người bạn cũ gặp lại hàn huyên tâm sự. Lúc xưa tuy rằng đối chọi gay gắt, nhưng từ nhỏ đã học chung với nhau một trường, sau đó lại cùng nhau khảo nhập Quốc Tử Giám, làm bạm cùng trường suốt mười năm.

Cho tới bây giờ Viên Thiếu Cẩn vẫn còn thắc mắc đến tột cùng Sở Tiêu là nam hay nữ, tuy nhiên đây đã là chuyện râu ria, cũng gạt qua một bên chẳng hỏi gì nữa.

Khi trời tối, bến tàu bỗng nhiên nhốn nháo, mấy quan binh nhảy lên tháp canh phất cờ chỉ dẫn một hải thuyền phía xa xa từ từ cập bến.

“Là thuyền Thiếu soái!”

“Mau mau, Thiếu soái đã về rồi!”

Một đội binh lính vội vàng đi nghênh đón.

Sở Tiêu mau chóng đứng lên, cùng Viên Thiếu Cẩn hướng ra bến tàu xem xét. Nhìn thấy Ngu Thanh xuống thuyền bình an không có việc gì, hắn nhẹ nhàng thở phào. Lại thấy Ngu Thanh từ bên hông gỡ xuống một chuỗi dài thẻ bài đưa cho vị tướng sĩ đến nghênh đón nàng, không khí trên bến tàu tức khắc ngưng trọng.

Đây là quân bài của người chết trận, đương nhiên không phải toàn bộ, vì trong trận hải chiến luôn có thi thể chìm vào đáy biển, khẳng định không thể vớt lên.

Bến tàu đèn đuốc sáng trưng, quan sát khẩu hình Ngu Thanh hình như là an bài chuyện phát tiền an ủi rồi chỉ chỉ con thuyền phía sau nói câu “Hậu táng”. Trường hợp này ở trong quân chắc hẳn rất thường thấy, vẻ mặt của các tướng sĩ tuy có bi ai nhưng vẫn hành sự đâu vào đấy như cũ.

Phân phó xong xuôi mọi việc, Ngu Thanh cầm trường thương đi dọc theo con đường rải sỏi vào doanh trại, bên người có binh sĩ không ngừng bẩm báo tình hình gần đây. Ngu Thanh nghiêm túc lắng nghe, liên tiếp nhíu mày, thỉnh thoảng mở miệng hỏi lại vài vấn đề.

Cảm nhận được hai tia mắt luôn dõi theo mình, Ngu Thanh nghiêng đầu nhìn về hướng Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn đang đứng thẳng trên mỏm đá. Gương mặt vốn đang trầm ngâm nghiêm túc hơi nở nụ cười, vẫy tay chào bọn họ: “Ta đi trước bái kiến Tổng binh hồi bẩm tình hình chiến đấu, đợi chút nữa sẽ đến tìm các ngươi.”

Viên Thiếu Cẩn ôm quyền: “Ngu Thiếu soái vội cứ đi trước.”

Sở Tiêu không nói chuyện, chỉ nhìn cổ tay nàng bị băng bó chỉ lộ ra khi giơ tay lên, lúc nãy đã có tay áo che lại. Còn những chỗ nhìn không thấy chẳng biết bị bao nhiêu vết thương.

Hai người dõi theo Ngu Thanh được một đám binh sĩ vây quanh đi càng lúc càng xa, Viên Thiếu Cẩn cảm khái: “Nếu nhắc đến thế hệ của chúng ta thì chắc chỉ có Ngu Thanh là đạt được thành tựu tối cao phải không? Mười lăm tuổi đã xuôi Nam dẹp giặc, trong vòng năm năm chiến đấu gian khổ lập ra biết bao quân công hiển hách, trước mắt vừa mới hai mươi đã lãnh chức tòng tam phẩm võ quan. Ngu Tổng binh năm nay đã năm mươi, chờ thêm mười năm nữa Ngu Thanh cũng đã ba mươi, sau khi Ngu Tổng binh lui ra thì Ngu Thanh nắm trọn quân quyền đệ nhất của vùng duyên hải.”

Sở Tiêu không đáp lời, chờ bóng dáng Ngu Thanh hoàn toàn biến mất, hắn lại ngồi xếp bằng, vừa quay đầu liền thấy Mạnh Quân Quân đội mũ rèm đứng ngóng trông bên ngoài cảnh giới của doanh địa. Chắc hẳn cô nàng nghe nói Ngu Thanh đã trở lại, tới tìm Ngu Thanh dò hỏi tin tức Đoạn Xung.

Doanh địa không cho phép nữ tử đi vào, cho dù phụ thân của Mạnh Quân Quân hiện giờ cũng đang ở trong trại nhưng nàng ta cũng chỉ có thể trú ngụ ở trạm dịch bên ngoài, một bước cũng không thể bước vào vòng trong.

Sở Tiêu không tự giác đổi người đang bồn chồn đứng ngóng bên ngoài thành Ngu Thanh, thâm nhập vào cảm xúc của nàng, trong lòng bỗng nhiên bùng lên một trận đau lòng.

Ủng hộ nhà B.à.C.ò.m ở W.a.t.t.p.a.d

Đi được gần một tháng, thuyền Khấu Lẫm cách điểm đích càng ngày càng gần.

Sở Dao mang thai đã hai tháng, vốn nên bắt đầu bị thai nghén thì nàng lại không hề thấy một chút khó chịu nào, ngược lại Khấu Lẫm lại không chịu nổi sóng gió xóc nảy, say tàu đến mức đứng không vững, cả ngày phải nằm yên một chỗ, ngồi xuống đứng dậy liền đầu váng mắt hoa.

Rốt cuộc nghe được Đoạn Tiểu Giang bên ngoài thông báo: “Đại nhân, dường như chúng ta đã đến hòn đảo trên bản đồ.”

“Thật sự?” Trong chớp mắt toàn bộ bệnh trạng của Khấu Lẫm đều tiêu tán, từ trên giường bật dậy chạy thẳng ra bên ngoài khoang thuyền.

“Trở về!” Sở Dao đang đọc sách dưới cửa sổ gọi lại chàng ta.

Khấu Lẫm chỉ có thể quay người ngồi lại mép giường, ngoan ngoãn đi giày đàng hoàng rồi mới mở cửa ra ngoài. Chỉ chốc lát sau hắn đã về lại khoang thuyền, cởi ra bộ trường sam thay vào một thân áo đen bó sát người trông gọn gàng nhanh nhẹn, cột chắc eo đao ủng đao, xách lên hộp binh khí: “Dao Dao, ta sai Tiểu Giang giữ lại một nửa số người ở trên thuyền bảo vệ nàng, đám người còn lại sẽ theo ta lên đảo.”

“Đúng là hòn đảo này à?” Sở Dao đã mặc xiêm y xong, khoác thêm áo choàng cùng theo Khấu Lẫm ra ngoài.

Trên biển không có vật gì để chiếu theo mà định vị, hơn nữa vì bảo mật mà Khấu Lẫm không dùng quá nhiều thuyền viên có kinh nghiệm cùng dẫn đường, do đó hòn đảo nhỏ trong mấy ngàn hòn đảo san sát thật rất khó phân biệt.

“Phỏng chừng không sai được.” Khấu Lẫm đỡ nàng ra khoang, đứng trên sàn tàu. Đoàn người Tiểu Hà cũng đều thay đổi y phục, trên biển thời tiết hay biến hóa bất chợt nên còn mang theo đấu lạp và áo tơi, “Nàng nhìn hòn đảo kia kìa.”

Mới sáng sớm mà thời tiết lại rất âm u, vầng thái dương bị tầng mây che phủ, mà tầng tầng mây đen u ám hạ thấp đến nỗi gần như giơ tay là có thể với tới. Sở Dao nhìn ra hải đảo trước mắt, diện tích còn không lớn bằng một Tiêu Đảo nhỏ của Ma Phong Đảo, trên đảo gần như không có đất bằng mà toàn những ngọn núi thấp trập trùng. Thảm thực vật trên núi vô cùng rậm rạp xanh um tươi tốt, là khu rừng rậm tương đối nguyên thủy.

Đoạn Tiểu Giang chỉ vào xung quanh đảo nhỏ: “Khắp nơi đều là đá ngầm, khó tiến khó ra, cho nên chắc hẳn không có bao nhiêu người lên đảo.”

Sở Dao quan sát một hồi rồi gật gật đầu, nhìn qua hòn đảo này đích xác thích hợp để tàng bảo.

Đoạn Tiểu Giang lại chỉ về hướng đảo nhỏ: “Thuộc hạ đã đi lên xem xét sơ qua một vòng, không thấy dân cư, có rất nhiều rắn độc và mãnh thú, hơn nữa đường núi đầy rẫy bụi gai, vô cùng khó đi.”

Khấu Lẫm nhìn chằm chằm trong chốc lát rồi dặn dò: "Bảo vệ phu nhân cho tốt.”

Đoạn Tiểu Giang ôm quyền: “Thuộc hạ tuân mệnh!”

“Chàng nhớ phải cẩn thận.” Sở Dao muốn khuyên phu quân đừng chỉ nghĩ đến tiền mà không cần mạng, nhưng e ngại đông đảo Cẩm Y Vệ đang đứng xung quanh nên không thể khiến Khấu Lẫm mất mặt, “Ngàn vạn lần không nên cậy mạnh.”

“Không có việc gì đâu, chỉ cần hai chân đặt trên đất bằng thì ta sẽ không sợ.” Thấy mái tóc dài của nàng bị gió biển thổi tán loạn, Khấu Lẫm giúp nàng kéo lên vành mũ của áo choàng, “Quay vào khoang chờ ta.”

Chờ Sở Dao đồng ý, Khấu Lẫm dẫm lên mép thuyền, thi triển khinh công nhảy xa hơn mười trượng, đáp xuống một khối đá ngầm lộ ra khỏi mặt nước rồi mượn lực tiếp tục phi thân.

Khấu Lẫm vừa mở đầu thì Tiểu Hà lập tức đuổi kịp, theo sau một hàng bảy anh chàng Cẩm Y Vệ cũng đều phi thân đuổi theo.

Ngoại trừ Đoạn Tiểu Giang, tất cả đám người còn lại đều không biết đại nhân muốn bọn họ ra biển tới một hòn đảo thật xa như vậy để làm gì, nhưng mọi người đều chấp hành không chút do dự.

Sau bảy cú nhảy, Khấu Lẫm rốt cuộc dừng chân trên hải đảo. Ổn định trọng tâm, hắn xoay người vẫy vẫy tay về hướng con thuyền, ý bảo Sở Dao hãy quay vào trong khoang. Chờ bóng dáng Sở Dao biến mất trên sàn tàu, hắn mới xoay người đánh giá khu rừng bí ẩn trước mặt, đáy mắt lướt qua một tia âm u.

“Đi.” Chờ đoàn người Tiểu Hà đều lên đảo, Khấu Lẫm dẫn đầu hướng về phía trước nâng bước, không cho thuộc hạ mở đường, tự mình xung phong.

Hòn đảo đích xác không lớn, nhưng để đi một vòng thì cũng phải mất mấy ngày.

Nhóm Cẩm Y Vệ đi theo phía sau, nhìn đại nhân nhà bọn họ vừa đi vừa cột mảnh vải vào nhánh cây làm dấu. Trong tay cầm một quyển sách thỉnh thoảng còn viết viết vẽ vẽ vào đó, cực kỳ giống quan viên Công Bộ đi khảo sát địa hình. Sau khi sắc trời sập tối thì bọn họ bèn theo đường cũ về lại thuyền nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày thứ hai tiếp tục đi. Tổng cộng phải mất năm ngày mới có thể đi khắp mọi nơi trên đảo.

Sau đó, Khấu Lẫm thẳng tiến đến ngọn núi cao nhất trên đảo, xem xét địa hình đã đánh dấu trong quyển sách, vẻ mặt phá lệ chuyên chú, chỉ đứng quan sát thôi mà cũng hết nửa canh giờ.

Thấy sắc trời đã bắt đầu sụp tối, sau khi mặt trời xuống núi thì không tiện đi lại trong rừng rậm, hơn nữa còn có khả năng muốn đổ mưa to, A Tùng A Bách đều đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Hà. Tiểu Hà căng da đầu tiến lên một bước: “Đại nhân, rốt cuộc chúng ta muốn tìm gì ở trên đảo thế ạ? Có cần mọi người tản ra tìm kiếm hay không?”

“Không cần tản ra, các ngươi cứ đi theo bản quan là được, để tránh bản quan không thể phân tâm gặp độc thú tập kích mà không biết.” Khấu Lẫm cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ dừng một chút giải thích một câu, “Bản quan đang tự hỏi, nếu bản quan muốn đem vàng của mình giấu đi thì sẽ giấu ở vị trí nào.”

Tiểu Hà đang muốn lên tiếng đột nhiên thần kinh căng chặt, nhanh chóng giơ lên cánh tay nhắm chuẩn rồi ấn nút cơ quan. “Vèo”, tụ tiễn bay vụt tới một lùm cây thoáng lay động cách đó năm trượng.

A Tùng rút đao xông tới, từ trong lùm cây xách lên một con thỏ hoang đã bị bắn trúng. Quả tim muốn nhảy lên cổ họng của nhóm Cẩm Y Vệ lại thả trở về, đồng loạt thu hồi binh khí.

Từ khi lên đảo vào năm ngày trước, bọn họ luôn cảm thấy dường như có người đang theo dõi, nhưng sự thật chứng minh chỉ là mấy con thú rừng. Liên tiếp ở trong tình trạng đề phòng, mọi người đều có chút mỏi mệt, cho rằng không nên tiếp tục hồi hộp như vậy, bằng không chưa đợi đến đại nhân trao nhiệm vụ thì bọn họ đã phải mất đi hơn phân nửa tinh lực và thể lực.

“Tiểu Hà, khoảng cách năm trượng ít như vậy đâu thể nào là người ẩn núp được chứ?” A Tùng xách theo con thỏ trở về, thầm nghĩ cơm chiều hôm nay có thể đổi món. Lên đênh trên biển suốt một tháng, hắn ăn cá và lương khô ngán muốn ói luôn rồi.

“Vậy thì chưa chắc! Nếu có thể che giấu hơi thở kiểu như những kẻ luyện tập nhẫn thuật, chớ nói năm trượng, trong rừng cây rậm rạp này thì trong phạm vi hai trượng chúng ta cũng khó có thể nhận ra.” Tiểu Hà kiên định với ý kiến phải luôn luôn bảo trì cảnh giác là chính xác, dù sao chuyến này hắn mang theo cả trăm tụ tiễn, không sợ lãng phí.

Một đoạn nhạc đệm này Khấu Lẫm dường như hoàn toàn không hay biết, vẫn chuyên chú phân tích bản đồ địa hình do chính mình vẽ ra.

Nhóm Cẩm Y Vệ hai mặt nhìn nhau, trong lòng phần lớn đã lĩnh ngộ -- Điều có thể khiến đại nhân nhà bọn họ “quên mình”, ngoại trừ “Phu nhân” thì chính là “Vàng”; lại kết hợp với một câu giải thích vừa rồi, trên đảo này có khả năng đã chôn bảo bối gì đó.

Còn về phần là đại bảo bối hay tiểu bảo bối thì bọn họ không thể đoán được, rốt cuộc đại nhân nhà bọn họ là nhân vật thần tiên có thể chỉ vì một lượng vàng mà chấp nhận lên trời xuống đất.

“Hơn phân nửa chính là nơi này.” Khấu Lẫm khép lại quyển sách “Bộp” một cái, cánh tay vẽ ra một đường hình cung, đầu ngón tay chỉ vào một phương vị.

Mọi người đồng loạt hướng mắt về vị trí đại nhân chỉ ra, đó là một thung lũng bọn họ từng đi qua, nhớ mang máng có một dòng suối chạy giữa khe núi, hai bên là vách núi phủ đầy rêu phong và dây mây.

Đường vòng xuống núi quá phiền phức, xác định mục tiêu xong Khấu Lẫm trực tiếp phi thân xuống từ đỉnh núi, dù sao cũng là núi thấp, không bị dốc đứng nên chỉ cần vận công là nhảy được.

Nhóm Cẩm Y Vệ đồng loạt nhảy theo. Nhìn từ xa xa giống một đàn khỉ đang nhảy nhót trong rừng.

Chờ mọi người tập họp dưới thung lũng, Khấu Lẫm chỉ vào hai vách núi: “Trên vách núi đá khẳng định có hang động, tất cả hãy tản ra tìm từng vùng nhỏ, phải cẩn thận có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.”

Khóe miệng Tiểu Hà giật giật. Nguy hiểm gì đó thì không thành vấn đề, nhưng một đoạn thung lũng này dài ít nhất ba trăm trượng, hai bên vách núi gập ghềnh phủ đầy dây leo, bọn họ tổng cộng chỉ có tám người, phải mò mẫm đến khi nào?

Nhóm Cẩm Y Vệ đều không phản bác, từng người phân chia khu vực treo người trên vách núi đá tìm kiếm. Mãi đến mặt trời lặn mặt trăng mọc lên, sợ phu nhân lo lắng nên đại nhân mới kêu bọn họ trở lại thuyền.

Sáng sớm hôm sau lại tiếp tục đi mò mẫm, dò dẫm cả ngày đích xác tìm được không ít hang động lớn lớn bé bé, hoặc là trống không, hoặc là hang thú. Cũng may bọn họ đều có võ công cao mới không bị cắn thương.

Khi chạng vạng chợt nghe A Tùng kêu lên một tiếng sợ hãi.

Nhóm Cẩm Y Vệ chỉ tản ra trong phạm vi nhỏ, nghe tiếng kêu liền nhanh chóng chạy về hướng phát sinh sự cố. Chỉ thấy cổ tay trái A Tùng bị một dây mây khô cuốn lấy, thân mình treo trên không lơ lửng bên vách núi đá.

A Tùng cũng phản ứng cực nhanh, tay phải rút đao bên hông chém đứt thân dây mây đang quấn lấy cổ tay trái của hắn. Nhưng mới vừa được tự do thì mười mấy sợi dây mây trên vách núi đá bỗng nhiên di động, giống như vòi bạch tuộc vươn về phía A Tùng.

Ba chàng Cẩm Y Vệ tới trước lập tức phi thân đến, rút đao chém rớt mấy sợi dây mây sắp sửa quấn quanh người A Tùng, tuy nhiên lưỡi đao lại bị dây mây quấn chặt. Mắt thấy dây mây sắp bò theo thân đao quấn lên cổ tay bọn họ, thế nhưng bọn họ cũng không dám vứt bỏ Tú Xuân đao.

Khấu Lẫm quát: “Buông tay!”

Lúc này nhóm Cẩm Y Vệ mới đồng loạt bỏ đao an toàn đáp xuống đất, vẻ mặt ai cũng lộ ra sự kinh hãi.

Hiện giờ khu vực kia không còn bị dây mây bao phủ mà trông giống như một ổ rắn khổng lồ, những sợi dây mây uốn éo quay cuồng nghiền nát những thanh Tú Xuân đao luyện bằng thép tinh chất thành từng mảnh nhỏ. Sau đó mọi thứ đều quy về tĩnh lặng tựa như không hề phát sinh chuyện gì.

“Đại nhân, đám cây cỏ kia đều có sự sống hay sao?” A Tùng nghĩ lại mà sợ, Tú Xuân đao mà cũng bị đám dây mây nghiền thành mảnh nhỏ, nếu vừa rồi mình bị quấn lấy, chẳng phải sẽ biến thành đống thịt vụn?

“Là quỷ mây phải không?” Tiểu Hà nổi da gà đầu người.

“Ngươi đi theo bản quan tra xét biết bao nhiêu vụ án, vậy mà vẫn tin tưởng quỷ thần?” Khấu Lẫm lườm hắn một cái.

Tiểu Hà rụt rụt cổ, dùng lý trí nói chuyện: “Đây là trận Ngũ Hành?”

Khấu Lẫm chăm chú nhìn đám dây mây: “Ừ.”

A Tùng chỉ vào vị trí vừa rồi mình bị tập kích: “Đại nhân, phía sau đám dây mây có một hang động, bên ngoài bày ra trận Ngũ Hành lợi hại như vậy, hẳn là nơi mà ngài muốn tìm.”

Hang động đã tìm được rồi, nhưng trận dây mây kia phải phá giải như thế nào?

Hơn nữa đây chỉ mới là cửa vào mà đã ghê gớm như vậy, bên trong hang động sợ là càng thêm hung hiểm.

Không cần đại nhân nhắc nhở, tất cả Cẩm Y Vệ đều tập trung mười hai vạn phần tinh thần, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.

Bởi vì xét theo tình hình này, trong động khẳng định cất giấu đại bảo bối.