Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 204: Tư Tưởng




Sau một hồi im lặng thật lâu, Đoạn Xung chợt hỏi: “Hiện tại đã là lúc nào rồi?”

Trong sơn động không có ngày đêm, Sở Tu Ninh trả lời: “Lúc ta tới đây thì mặt trời đã gần lặn.”

Đoạn Xung kinh hãi lắp bắp, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, đôi tay bám lấy song sắt quát vọng ra ngoài: “Phùng thúc, không còn kịp rồi, mau thả ta ra!”

Bên ngoài không có động tĩnh.

Đoạn Xung lại hét lên: “Phùng thúc?!”

Phùng thủ lĩnh lấy lại tinh thần, có chút không thể tin được, Sở Tu Ninh đi vào chưa đầy một nén nhang, chẳng qua chỉ nói mấy câu mà thôi. Ông ta nhìn về phía Ngu Khang An: “Ý của Kim gia muốn Đoạn Xung phải nhận sai xin lỗi, không biết hiện tại...?”

“Thả hắn ra đi.” Ngu Khang An nói.

“Vâng.” Phùng thủ lĩnh làm theo.

Đợi lồng sắt mở ra, Đoạn Xung tựa một cơn gió lốc xẹt qua trước mắt mọi người đang tụ tập ngoài cửa.

Ngu Thanh cất bước đuổi theo: “Ta cũng đi qua xem một chút.”

Sở Tiêu cũng muốn đi nhưng Đoạn Xung sẽ không dùng đò đưa đi đường vòng, khẳng định là chọn cách leo núi, hắn đuổi không kịp. Hắn bèn đứng ở cửa với Ngu Khang An chờ Sở Tu Ninh từ trong phòng giam đi ra, vừa tán thưởng vừa cảm khái: “Quả nhiên, vũ khí lợi hại nhất trên đời này chính là cái miệng.”

“Miệng?” Sở Tu Ninh không biết nên khóc hay cười, chỉ chỉ vào đầu hắn, “Là tư tưởng biết chưa?”

“Nhưng Sở Thượng Thư vẫn dùng kế sách tránh nặng tìm nhẹ, chưa chân chính giải đáp nghi hoặc của hắn, vẫn chưa khiến hắn chân chính nhận thức sai lầm.” Ngu Khang An sánh vai cùng Sở Tu Ninh ra khỏi địa lao, vừa đi vừa nói, “Hắn vẫn chưa hiểu được như thế nào là thương hại, cho dù hắn có ngộ ra câu "Chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác làm" cũng chỉ để áp dụng cho Kim Trấm mà thôi.”

“Đoạn Xung đã ba mươi chứ không phải ba tuổi, ông không khỏi yêu cầu quá cao.”

Ba người lên con đò đưa, sau khi ngồi ổn, Sở Tu Ninh nói tiếp, "Mỗi người khi vừa sinh ra thì tâm trí tựa như một trang giấy trắng, người viết nét bút đầu tiên thường là phụ mẫu. Nét bút đầu tiên này vô cùng quan trọng mà chúng ta đã dùng từ "vỡ lòng" để diễn tả. Về sau vị trí hoàn cảnh của hắn thay đổi, bên người hắn sẽ xuất hiện rất nhiều người viết lên trang giấy kia. Khi tuổi nhỏ trên trang giấy còn nhiều khoảng trống nên đứa bé tiếp thu học hỏi rất mau, vì thế mới có câu ‘gần mực thì đen, gần đèn thì sáng’ cùng với điển cố ‘Mạnh mẫu dời nhà ba lần’.”

Sở Tu Ninh ngưng một chút rồi tiếp tục, “Khi trang giấy trắng tràn ngập thì cũng có nghĩa đứa bé đã ‘thành niên’. Người trưởng thành không dễ dạy bởi vì rất khó tìm được chỗ trống trên trang giấy kia để viết thêm vào, bất luận đạo lý lớn nhỏ gì bọn họ đều nghe không lọt tai. Nhưng Đoạn Xung chưa hiểu được thương hại cũng không quan hệ, chưa hiểu rõ "suy bụng ta ra bụng người" cũng không sao, những thứ này Kim Trấm đều minh bạch. Vừa rồi ta chỉ dạy hắn hiểu tư tưởng của Kim lão bản mà thôi, kể từ đây, tương lai hắn sẽ dùng tư tưởng của Kim lão bản làm chuẩn mực, lúc nào cũng tự ước thúc bản thân, vậy là đủ rồi.”

Ngu Khang An như suy tư gì đó.

Sở Tu Ninh đề cử một ví dụ: “Tựa như tế tử của ta mà thôi, các vị cứ nhìn thấy hiện tại hắn bị ta cản tay nơi chốn phải chịu lép với ta. Thế nhưng ta làm đồng liêu với hắn mười năm, mỗi lần giao phong với hắn thì người bị chọc tức muốn nôn ra máu hơn phân nửa đều là ta. Hiện giờ hắn đấu không lại ta chỉ vì hắn dùng tư tưởng của phu nhân hắn - nữ nhi của ta - làm chuẩn mực, tự ước thúc chính mình cho ta tôn trọng, nói đúng ra là nhường ta mà thôi.”

Vô nhà B.à.C.ò.m ở w.a.t.p.a.d để ủng hộ

Ở lôi đài dưới chân núi, người vây xem càng ngày càng nhiều.

Mấy ngàn đôi mắt nhìn Khấu Lẫm giống như khách nhân đang mua hàng, một phen kiểm nghiệm vũ khí dường như không biết mệt mỏi, lật tới lật lui tỉ mỉ quan sát.

Hoàng hôn dần dần chìm vào trong biển, không còn thấy ánh mặt trời. Trên lôi đài treo mấy xâu đèn lồng được người lần lượt đốt lên.

Chờ càng lâu thì lòng người càng sốt ruột. Đặc biệt là Từ Miểu, tuy vẫn duy trì một tư thế đứng nhưng trên mặt dần dần trồi lên vẻ không kiên nhẫn, đưa mắt ra hiệu cho phụ thân hắn.

Từ Mân cũng không thể nhẫn nữa rồi, chỉ vào Khấu Lẫm quát: “Ngươi còn chưa xong?”

Lúc này bất kỳ người nào đều có thể nhìn ra Khấu Lẫm đang kéo dài thời gian.

Khấu Lẫm ngoảnh mặt làm ngơ.

Ngay vào lúc này, ở đâu đó trong đám người phía sau bỗng nhiên bộc phát ra một trận kinh hô. Mọi người đồng loạt nhìn về hướng kia, thấy một bóng hình bay lên trời xẹt một đường cong trên không trung rồi vững vàng đáp xuống lôi đài.

Đám người vây xem tức khắc dẹp qua sự nản lòng, khí thế tăng vọt.

“Xung gia tới!”

“Đầu tóc Xung gia bị sao vậy, xám trắng cả rồi, sắc mặt cũng kém quá.”

“Chẳng lẽ lúc trước thật sự bị trúng độc?”. truyện ngôn tình

Cho dù thật sự trúng độc chắc cũng không nghiêm trọng, lúc này xuất hiện chứng minh Xung gia đã không bị gì đáng lo ngại, hơn nữa không có bất hòa với Kim Trấm, trước đó mất tích có lẽ chỉ để tĩnh dưỡng mà thôi. Nói gì thì hai người họ cho dù không phải phụ tử ruột thịt nhưng lại gắn bó với nhau hơn cả phụ tử ruột, cảm tình mười mấy năm sao có thể dễ dàng ly tâm.

Từ Miểu nhìn người vừa đến đứng đối diện, thần sắc biến đổi thành lo sợ không yên.

Từ Mân cũng ngơ ngẩn, Đoạn Xung sao lại xuất hiện?

“Đi xuống, không có phần cho ngươi nhúng tay.” Đoạn Xung không phản ứng Từ Miểu, trước tiên quay đầu nhìn về phía Khấu Lẫm đang đứng trước kệ binh khí, ánh mắt lãnh đạm.

“Lạch cạch.” Khấu Lẫm nhún vai ném lại món binh khí đang cầm trong tay, khóe miệng cong lên nở một nụ cười, không nói hai lời liền nhảy xuống lôi đài trở lại bên người Sở Dao.

Từ Miểu lập tức khiếu nại: “Đoạn huynh, Ma Phong Đảo chơi kiểu gì kỳ vậy? Ta và vị huynh đài này đã ước định đấu với nhau rồi, giữa đường còn có thể thay người?”

Bọn họ dựng võ đài vốn dự liệu Đoạn Xung sẽ không xuất hiện. Hắn không muốn động thủ với Đoạn Xung, càng không thể động thủ với Đoạn Xung trước mắt bao người. Trận giáo huấn máu chảy đầm đìa trong quá khứ đã cho hắn thấy rõ sự chênh lệch về võ công của hắn và Đoạn Xung, hắn đánh không lại.

Đoạn Xung hỏi: “Các ngươi bắt đầu đánh chưa?”

Từ Miểu lắc đầu: “Không...”

Đoạn Xung chặn đứng: “Nếu chưa bắt đầu, sao lại tính cái gì mà giữa đường thay người?”

Từ Miểu nghẹn họng, chỉ chỉ Khấu Lẫm dưới đài: “Đó là vì hắn ra sức khước từ, cố tình kéo dài thời gian, không dám giao thủ với ta...”

Đoạn Xung liếc hắn: “Vậy hiện tại ngươi cũng ra sức khước từ, chính là không dám giao thủ với ta?”

Từ Miểu hơi tái mặt: “Đoạn huynh nói đùa.” Nhìn về phía phụ thân Từ Mân.

Từ Mân dùng ánh mắt cổ vũ: Đoạn Xung bị thương không nhẹ, nội lực không đủ sáu thành, ngươi dư sức đánh thắng, đừng sợ!

Nhưng Từ Miểu đã bị Đoạn Xung đánh cho thành bóng ma tâm lý, lòng bàn tay mướt mồ hôi: “Ta thấy Đoạn huynh đang bị thương, tỷ thí như vậy sẽ không công bằng, chi bằng hẹn lại ngày khác...”

“Kiếm ngươi đâu?” Đoạn Xung ngắt lời, nắm chặt đôi quyền, không tính sử dụng bất luận binh khí gì.

Từ Miểu thầm biết muốn tránh cũng không thể tránh được, xoay mặt xuống dưới đài ra hiệu cho thủ hạ ném kiếm lên.

Đoạn Xung lại nói: “Thôi, không lấy kiếm ra cũng được, dù sao lấy ra không bao lâu thì cũng bị ta bẻ gãy, lãng phí một thanh kiếm tốt.”

Dưới lôi đài tức khắc ồ lên một trận cười vang. Sắc mặt Từ Miểu trắng bệch, môi giựt giựt, không biết phản bác thế nào.

Mà Đoạn Xung vừa dứt lời thì đã tung quyền như một trận gió tới gần trước mặt Từ Miểu.

Từ Miểu nhanh chóng nghiêng người tránh thoát một quyền vừa sướt qua tai, duỗi tay hô: “Kiếm!”

“Thiếu chủ tiếp lấy!”

Cầm kiếm trong tay, Từ Miểu thu hồi sự khiếp đảm, ánh mắt cũng sắc bén lên.

Người vây xem dưới đài có vẻ càng khẩn trương hơn so với người giao đấu trên đài. Trong đám đông đa số là thương nhân, tuy xem không hiểu chiêu thức võ công nhưng cuộc giao đấu giữa hai cao thủ thật không phải tầm thường, vừa bắt đầu đã hồi hộp vô cùng, chiêu thức tung ra như gió lốc khiến người không kịp nhìn.

Khấu Lẫm vuốt cằm: “Nhìn không ra Đoạn Xung còn biết chọc ghẹo người khác hơn so với ta.”

Sở Dao cười khẽ: “Chàng bớt dát vàng lên mặt đi, chàng là công phu miệng lưỡi, Đoạn Xung là dùng thực lực ăn ngay nói thật.”

Khấu Lẫm bất mãn: “Vì sao nàng nâng cao chí khí của người khác mà diệt uy phong nhà mình? Chỉ vì vết thương của ta chưa lành đấy thôi, bằng không thật muốn so tài một lần với Từ Miểu "Nam lĩnh đệ nhất kiếm" này...”

Sở Dao ngồi trên ghế kiệu nghiêng nghiêng đầu: “Phải.”

“Ủa, đây là thái độ gì thế này, ta cũng biết kiếm thuật đấy nàng biết không? Nhớ năm đó khi ta khảo võ cử, ta còn chưa đến mười tám tuổi, thế mà ta đã dùng Thái Cực kiếm đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Thậm chí khi quan chủ khảo Hữu quân Tả Đô đốc đích thân khảo thí, ta không dám đánh ông ấy nên chỉ phòng thủ chứ không tấn công, liên tục năm trăm chiêu ông ấy đều không thắng được ta, cuối cùng ông ấy mệt quá nằm sấp xuống trong khi ta vẫn còn đứng.”

Khấu Lẫm phát hiện mỗi lần mình thi thố tài năng thì Sở Dao đều không có mặt ở hiện trường, cho nên hiện giờ nàng coi hắn như cái gối thêu hoa chỉ biết dựa vào đầu óc để cãi nhau?

Lại thấy nàng đang nói chuyện với hắn mà tầm mắt lại cứ chăm chú nhìn lên lôi đài xem Từ Miểu và Đoạn Xung giao thủ với nhau một cách say sưa, trong lòng hắn “xạch xạch” bốc hỏa bừng bừng.

- - -- Khi hắn muốn lên lôi đài, nàng liền cằn nhằn “Chàng vẫn còn bị thương đấy”, “Chàng đừng muốn tiền không muốn mạng”, “Chàng có thể không tìm đường chết được chứ”. Vậy mà khi hắn vừa xuống để cho Đoạn Xung lên sân khấu, hắn có thể cách rèm lụa mỏng nhìn thấy khóe miệng nàng nhếch cao vui vẻ vô cùng.

Khấu Lẫm dịch một bước về phía trước, ngăn trở tầm mắt Sở Dao nhìn về hướng lôi đài.

“Đừng chắn trước mặt thiếp.” Thanh âm múa kiếm lọt vào tai, vốn dĩ cách lớp lụa mỏng không thể nào nhìn rõ ràng, Sở Dao dùng tay đẩy chàng ta nhưng đẩy không nổi bèn nghiêng đầu sang bên trái để xem. Nàng quanh năm suốt tháng ở kinh thành, có dịp nào gặp qua cao thủ quyết đấu xuất sắc như vậy.

Khấu Lẫm càng không nghe, dịch một bước về bên trái lại cản trở tầm mắt của nàng. Sở Dao lập tức nghiêng đầu về bên phải, chàng ta tiếp tục chắn.

Sở Dao ngửa người ra sau, ngẩng đầu trừng mắt nhìn chàng ta. Khấu Lẫm không một chút giác ngộ, híp đôi mắt thành một đường dài: “Nhìn ta là đủ rồi, hai nam nhân thúi đánh nhau có gì đẹp?”

Sở Dao cạn lời: “Mau tránh ra.”

“Đừng để nhi tử chứng kiến quá nhiều cảnh đánh đánh giết giết, nếu lỡ sinh ra một đứa võ si thì tiêu rồi.” Khấu Lẫm liếc xuống bụng của nàng, hôm qua đại phu đã khám ra hỉ mạch, quả nhiên Giang Thiên Dữ nói không sai.

Không đề cập tới đứa bé còn đỡ, nhắc tới liền khiến sắc mặt Sở Dao đen xì.

Hôm qua kể từ khi đại phu xác định nàng có thai, Khấu Lẫm liền lấy ra hai hà bao đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, bên ngoài dùng chỉ vàng thêu hình mỹ nữ, bên trong nhét tờ kim phiếu, nhất định muốn nàng đeo mỗi bên hông một cái, nói là để nhi tử từ khi còn là bào thai đã được "mưa dầm thấm đất", học được "đạo lý" tham tài háo sắc.

Đối với hài tử mà có “Kỳ vọng” như vậy, Sở Dao đánh giá ngoại trừ Khấu Lẫm thì không còn người nào khác. Thế nhưng nàng vẫn đeo lên hai hà bao kia, chuẩn bị tự mình kiểm nghiệm thực tiễn một chút, mưa dầm thấm đất như vậy rốt cuộc có hữu hiệu hay không.

Tuy nhiên cứ nghe Khấu Lẫm luôn miệng kêu “Nhi tử” khiến nàng không vui: “Sao chàng đã xác định là nam hài? Giang Thiên Dữ nói à?”

“Không phải nàng hy vọng sinh một nhi tử?” Khấu Lẫm đối với vấn đề này có ấn tượng khắc sâu, “Nàng bảo nếu sinh khuê nữ, lỡ sau này cưới về một tế tử không bớt lo giống ta, sẽ khiến ta sớm tức chết.”

Sở Dao ngẩn người, hình như mình thật sự nói như vậy, nhịn không được cười khúc khích. Nhưng bất luận là nhi tử hay nữ nhi đều không sao, ngàn vạn lần đừng là song sinh nhi tử. Nhớ tới bệnh di truyền của Tạ gia, gương mặt tươi cười của Sở Dao dưới lớp mũ rèm liền biến mất.

“Không có vấn đề gì đâu.” Khấu Lẫm ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy tay nàng, một tay khảy khảy hà bao bên hông, “Tạ Huyên cũng đã nói, bệnh này của Tạ gia truyền nam chứ không truyền nữ, nương không mang bệnh di truyền.”

“Nếu nương không mang bệnh này, vậy đời sau có tiếp tục không mang bệnh?” Sở Dao tận lực không thèm nghĩ tới, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không yên lòng.

“Thì tính sao? Nàng và Sở Tiêu hiện giờ không phải rất tốt?” Khấu Lẫm vuốt ve lòng bàn tay Sở Dao, “Đừng ưu tư quá nặng! Bé con vốn đang êm đẹp mà nàng cứ sầu lo kiểu này thì coi chừng sẽ xảy chuyện đấy. Hãy bình tâm, hướng về phương diện tốt mà suy nghĩ nhiều hơn.”

Sở Dao gật đầu.

Hãy ủng hộ B.à.C.ò.m ở w.a.t.p.a.d

Đoạn Xung và Từ Miểu qua lại hai mươi mấy chiêu thì Ngu Thanh mới thở hổn hển đuổi tới.

Sở dĩ nàng đuổi theo đến đây là muốn nhìn rõ ràng sự chênh lệch về võ công giữa mình và Đại ca. Lúc trước bị xách lên đánh, sau khi trở về quân doanh nàng càng thêm nghiêm khắc rèn luyện, mỗi ngày đều leo núi bơi lội để tăng cường thể lực.

Dưới đài Trần Thất xem không nháy mắt: “Đoạn Xung quả nhiên bị nội thương không nhẹ, dù vậy nhi tử của ngươi vẫn không phải đối thủ.”

Từ Mân nhíu mày, cũng không cảm thấy mất mặt: “Ai có thể đánh thắng được kẻ điên không muốn sống kia?”

Lão nhân đứng sau Nhiễm Cốc Nhất Lang thở dài, dùng tiếng Đông Doanh nói: “Thiếu chủ, xem ra vụ súng ống đạn dược chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn."

Nhiễm Cốc Nhất Lang dường như không nghe được, đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm Khấu Lẫm.

Khấu Lẫm đang an ủi Sở Dao cảm nhận được tầm mắt của hắn, quay đầu nháy mắt, ánh mắt chuẩn xác khóa chặt trên gương mặt tên kia, khóe môi nhếch lên, lặp lại bộ điệu lúc trước ở trên thành lâu Kim Trúc, dùng tay làm đao xẹt qua cổ.

Nhiễm Cốc Nhất Lang cười lạnh, dùng khẩu hình nói bằng tiếng Hán: Cứ chờ xem!

Trên đài Từ Miểu dần dần chống đỡ hết nổi, bị Đoạn Xung tìm được khe hở, đang dương Đông kích Tây thì đột nhiên ra tay, vốn dĩ có thể trực tiếp đoạt kiếm trong tay Từ Miểu nhưng Đoạn Xung không làm.

Đoạn Xung chỉ lấy xương ngón tay gõ vào khuỷu tay Từ Miểu, khi tiến sát vào nhau thì hạ giọng nói: “Đang ở Ma Phong Đảo nên người tới là khách. Ta không muốn khiến cho ngươi quá nan kham, chính ngươi nhận thua đi.”

“Đoạn Xung, chớ nên quá càn rỡ.” Từ Miểu bị gõ trúng huyệt tê, cánh tay cầm kiếm tức khắc vô lực, thân kiếm lóe ra hàn quang không ngừng run rẩy, cắn răng cố gắng lắm mới không ném văng kiếm trong tay. Thắng bại thật ra đã định, hắn vẫn không đánh lại Đoạn Xung.

Đột nhiên đáy mắt hắn lộ ra một tia giảo hoạt. Tuy không nghĩ tới sẽ giao thủ với Đoạn Xung nhưng hắn cũng đã chuẩn bị một kế hoạch để phòng ngừa Đoạn Xung hiện thân. Hắn nhìn về hướng nào đó trong đám người vây xem, múa kiếm làm một ký hiệu đã ước định trước, ý bảo bọn họ nên hành động.

Tin tức đương nhiên không ngừng truyền tới trường bắn, Kim Trấm nghe nói Đoạn Xung xuất hiện, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại cũng lo lắng không biết Sở Tu Ninh sử dụng kế sách gì.

Mãi đến khi Phùng thủ lĩnh chạy đến thuật lại toàn bộ cuộc nói chuyện của Sở Tu Ninh và Đoạn Xung, Kim Trấm hơi ngây người một lát rồi lâm vào trầm mặc.

Tào Sơn ở một bên nghe xong chỉ biết nuốt nước miếng. Lúc trước Khấu Lẫm làm hắn kiến thức tâm kế của “Quan viên”, hiện giờ Sở Tu Ninh cho hắn thấy được tài hùng biện của “Quan viên”. Đương nhiên, quan viên này chính là đại quan. Nhân vật có thể làm được quyền thần và sủng thần quả nhiên không giống bình thường.

“Kim gia!” Tâm phúc báo cáo tình hình chiến đấu vội vàng chạy đến lần thứ hai, hẳn là tới báo cáo kết quả lôi đài.

“Xảy ra chuyện gì?” Tào Sơn thấy biểu tình hốt hoảng của hắn, vội hỏi. Từ khi Đoạn Xung xuất hiện, hắn vẫn luôn tươi cười hớn hở, nhưng hiện tại mặt mày vô cùng nôn nóng, “Hay là Đại ca thua rồi? Chuyện này đâu có khả năng?”

Kim Trấm cũng khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Tâm phúc ôm quyền: “Cuộc tỷ thí giữa hai người bị gián đoạn, có mấy người Tây Dương đến phá đám...”

Mời vào w-a-t-p-a-d thăm nhà B-à-C-ò-m

Vốn dĩ thắng bại đã định, Đoạn Xung đang muốn đoạt kiếm của Từ Miểu bẻ gãy lần nữa, bỗng nhiên từ trong đám người có tiếng vỗ tay "bộp bộp bộp" đều đặn.

Tìm vị trí phát ra thanh âm nhìn lại, một hàng người Tây Dương tóc vàng đang rẽ đám người tiến đến.

Khi bọn họ đi vào khu đất trống trước lôi đài, Khấu Lẫm nhíu mày hồi ức, nhớ tới đám người này đã trà trộn trong đám người vây xem từ lúc hắn còn ở trên lôi đài.

Người Tây Dương cầm đầu huyên thuyên nói một tràng dài, phiên dịch theo bọn họ mà đến dùng tiếng Đại Lương sứt sẹo truyền lời: “Xung gia, Mễ Nhĩ đại nhân của chúng ta vô cùng thưởng thức quyền pháp của ngài, cũng muốn so với ngài một lần, thử xem rốt cuộc là quyền Tây Dương lợi hại hay quyền thuật Đại Lương cao hơn một bậc.”

Đoạn Xung chẳng thèm để ý: “Không rảnh!”

Đám người này là do Từ Miểu sớm an bài, nhưng hắn làm bộ không quen biết, cũng bày ra vẻ mặt không vui nói: “Cho dù muốn nếm thử quyền cước của Đoạn huynh thì cũng phải có thứ tự đến trước và sau.”

Tên cầm đầu được gọi là Mễ Nhĩ quay đầu ra sau đưa mắt ra hiệu, một tên cao lớn nhất trong hàng người Tây Dương gật gật đầu, tách ra khỏi hàng đi đến bên cạnh lôi đài. Hắn không biết khinh công nên dẫm lên giá gỗ đi lên, chưa phân trần gì liền vung quyền đánh thẳng vào mặt Đoạn Xung.

Đoạn Xung dùng cánh tay chận lại, nhưng xương tay đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, tựa như rất nhiều gai nhọn xuyên thấu tận xương làm cả người hắn co rút.

“Thật to gan!” Từ Miểu giả bộ chạy tới giúp.

“Không có chuyện của ngươi!” Đoạn Xung quát ngăn hắn.

“Vậy được, các vị cứ so trước.” Từ Miểu đoán chắc Đoạn Xung sẽ phản ứng như vậy. Ở trong mắt Đoạn Xung thì Từ Miểu coi như đã thua, trước mắt có đối thủ mới nên không chấp nhất với hắn nữa.

Từ Miểu xoay người nhảy xuống lôi đài.

Đoạn Xung nhìn chằm chằm gã quyền sư Tây Dương.

Kim Trấm thường buôn bán với người Tây Dương, trên đảo cũng có rất nhiều người nước ngoài, Đoạn Xung không thiếu đánh nhau với bọn họ. Nam nhân Tây Dương thể trạng to lớn, Đoạn Xung rất rõ ràng điểm này, nhưng gã quyền sư Tây Dương trước mắt là người đầu tiên hắn gặp có một sức mạnh kinh hồn, hơn nữa quyền thuật rất có bài bản, không phải kẻ chỉ biết cậy mạnh.

Nhưng cho dù lợi hại hại đến đâu thì quyền cước Tây Dương chỉ là công phu ngoại gia, không có nội lực, không có khả năng một quyền mà gây thương tổn cho mình. Đoạn Xung nghĩ nếu vậy trên tay gã kia phải quấn rất nhiều mũi nhọn hình nón bằng kim loại lởm chởm giấu trong ống tay áo.

Một quyền của gã Tây Dương kia bị chặn lại, hắn lập tức nhấc chân đá vào hạ bàn của Đoạn Xung.

Đoạn Xung lường trước trên cẳng chân hắn cũng buộc những mũi nhọn bèn không dám đánh bừa, chỉ lo né tránh.

Hai nắm tay gã kia vung quyền nhanh tựa tia chớp, mãnh liệt tựa sấm sét, liên tục tấn công vào mặt và ngực của Đoạn Xung.

Phía dưới nổ tung: Xung gia không dám cứng đối cứng với người Tây Dương? Xung gia đánh không lại người Tây Dương?

Trần Thất nhìn ra gã Tây Dương cao lớn uy mãnh giống dã thú là một cao thủ về đấu quyền, hơn nữa tay chân còn buộc ám khí. Nếu có chỉ ra cũng vô dụng, không có khả năng bắt hắn thoát y nghiệm thân, người Tây Dương sẽ dùng lý do chịu vũ nhục để cự tuyệt, đi khắp nơi lan truyền người Đại Lương không muốn nhận thua. Hơn nữa lôi đài vẫn chưa quy định không được làm như vậy, tất cả đều dựa vào tự giác. Trần Thất có chút bực bội: “Từ Mân, ngươi muốn gây khó dễ cho Kim Trấm ta cũng không có ý kiến, nhưng ngươi làm như vậy đã quá mức rồi!”

Từ Mân cực kỳ oan uổng: “Đâu có quan hệ gì với ta, ta còn không biết bọn họ là ai!”

Trần Thất làm sao tin được: “Cái tên quái vật kia rõ ràng tới giải vây cho nhi tử ngươi, không phải ngươi an bài thì là ai?”

Từ Mân chỉ tay lên trời mà thề: “Tuyệt đối không phải ta!”

Từ Miểu hạ giọng cười khẩy một tiếng: “Xứng đáng!”

Thanh âm hắn đè xuống cực thấp nhưng Trần Thất nghe được, quay đầu quát lớn: “Có vậy cũng thua không nổi, còn tìm người Tây Dương tới hỗ trợ? Ngươi cũng biết, đây không chỉ liên quan đến thể diện của Ma Phong Đảo, còn liên quan đến thể diện của toàn bộ dân tộc Đại Lương!”

Từ Miểu thầm nghĩ bọn họ là hải tặc đã sớm thoát ly Đại Lương, còn sắp bị triều đình bao vây diệt trừ, cố giữ thể diện của người Đại Lương cái đinh gì chứ?

Nực cười!

Tuy nhiên trên mặt hắn vẫn nở nụ cười ấm áp: “Đâu phải vãn bối thua không nổi, ý của vãn bối là nói phụ thân xứng đáng bị mắng.” Xụ mặt nhìn về phía Từ Mân, “Cha, ngài cũng thật không biết nặng nhẹ.”

“Ta...” Từ Mân xem vẻ mặt của nhi tử nhà mình biết ngay là do hắn làm, trong lòng cũng cảm thấy hắn không biết nặng nhẹ, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì nữa, im lặng chấp nhận.

“Hóa ra là ngươi!” Đoạn Xung vừa sực nhớ ra một chuyện, nhìn về phía người Tây Dương cầm đầu dưới lôi đài. Người này một năm trước cũng từng là thương hộ trên đảo, bởi vì nổi lên tranh chấp với một thương nhân Chiết Giang Phúc Kiến nên đả thương người kia, đã vậy còn nhục mạ người Đại Lương, bị Đoạn Xung sửa trị một trận rồi đuổi ra khỏi đảo.

Coi bộ tên này có ý trả thù, trở về Tây Dương ra giá cao mời đến một quyền sư có thể đánh, quay lại đây gây rối. Nhưng hạng người một khi đã vào sổ đen của Ma Phong Đảo thì muốn lẻn lên đảo cũng không dễ dàng, nhất định là do Từ Mân trộm dẫn tới.

Vẻ mặt Đoạn Xung đột nhiên lạnh lùng.

Nhưng không để cơ hội cho Đoạn Xung lên tiếng, nắm đấm của gã kia lại tới gần ngực hắn.

Lúc nãy không đề phòng nên Đoạn Xung đã chặn một quyền, hiện tại cơ bắp cánh tay vẫn còn cảm giác đau nhức như bị xé rách. Vì thế hắn bắt buộc phải né tránh, dưới chân lướt nhanh như một cơn gió di động đến giá binh khí, muốn lấy một loại binh khí nào có cán dài.

Mễ Nhĩ huyên thuyên nói một tràng, phiên dịch cười lạnh truyền lại: “Xung gia, Mễ Nhĩ đại nhân hỏi ngài sao cứ trốn tránh hoài thế? Quyền thuật Đại Lương không phải cương mãnh vô cùng hay sao? Nhưng coi bộ nhìn thế nào cũng thấy vô lực mềm như bông, đâu khác gì gãi ngứa?”

Đây là buộc Đoạn Xung chỉ dùng quyền.

Tay Đoạn Xung đã sờ đến cán binh khí, nghe vậy cắn răng một cái, nắm đấm siết chặt, xoay người chuẩn bị cứng đối cứng với gã kia.

“Chậm đã!”

Thấy tình thế không ổn, Khấu Lẫm rút đao của một hộ vệ đứng bên cạnh Sở Dao, mũi chân chỉa xuống đất lấy đà phi thân lên lôi đài, đáp xuống ngay giữa Đoạn Xung và gã quyền sư Tây Dương, vung tay làm ra động tác chém xuống.

“Vù”, lưỡi đao chém gió phát ra âm thanh bức ngừng hai người.

Không đợi Mễ Nhĩ dưới đài lên tiếng, tia mắt lạnh lẽo thâm trầm của Khấu Lẫm quét qua, “Đoạn Xung đại ca vừa mới trúng độc, lúc nãy lại đánh với Từ Miểu một hồi, các ngươi "giậu đổ bìm leo" như vậy là đấu công bằng hay sao?”

“Cút!” Đoạn Xung căm tức nhìn hắn.

“Đừng cậy mạnh, dư độc của ngươi chưa tan, cứ luân phiên sử dụng nội lực thì độc tố sẽ lại hòa tan vào máu lần nữa.” Khấu Lẫm đích thân hạ độc nên đương nhiên hiểu rõ độc tính nặng nhẹ bao nhiêu.

“Còn không phải do ngươi ban tặng, đừng làm bộ ở chỗ này giả mù sa mưa!” Mặc dù Đoạn Xung thừa nhận sai lầm nhưng vẫn sẽ không bỏ qua cho Khấu Lẫm, hận không thể chém hắn một đao.

“Ngươi sống hay chết ta không để bụng, nhưng đừng phá hỏng đại sự của nhạc phụ ta.” Khấu Lẫm hạ giọng, lạnh lùng liếc hắn, “Nếu ngươi không nắm chắc phần thắng thì hãy câm miệng cho ta.”

Đoạn Xung trầm mặc, hắn biết được tính nghiêm trọng của sự tình, với trạng thái bản thân như hiện tại thì đích xác không nắm chắc phần thắng khi đối mặt với gã Tây Dương kia.

Khấu Lẫm nhìn xuống tên Mễ Nhĩ dưới đài tiếp tục nói: “Hơn nữa, rốt cuộc mục đích của các ngươi là gì? Là muốn đánh bại Đoạn Xung, hay là muốn phân cao thấp giữa đấu quyền Tây Dương và quyền thuật của chúng ta? Nếu muốn đánh bại Đoạn Xung, ta kiến nghị mười ngày sau lại đến so tài. Nếu các ngươi muốn dùng quyền thuật đấu nhau, vậy hãy gạt Đoạn Xung qua một bên, chúng ta đổi người so quyền với các ngươi. Đoạn Xung đại ca sở hữu võ công xuất sắc, nhưng riêng về quyền thuật thì huynh ấy không phải là người đứng đầu trên Ma Phong Đảo, cho dù bại bởi các ngươi cũng không chứng minh được gì.”

Phiên dịch nói: “Mễ nhĩ đại nhân hỏi, người đứng đầu về quyền thuật trên Ma Phong Đảo là ai?”

Khấu Lẫm hình như có băn khoăn, vẫn chưa lập tức trả lời.

Từ khi Khấu Lẫm rút đao nhảy lên lôi đài, trong lòng Sở Dao hồi hộp vô cùng. Lại nghe chàng ta nói như vậy, quả tim như bị ai bóp chặt.

“Sở Nhị, sợ rằng đại nhân cũng không phải đối thủ.” Ngu Thanh đi đến bên người nàng nói.

“Chàng còn đang bị thương, không thể tốt hơn bao nhiêu so với Đoạn Xung.” Sở Dao tuy khẩn trương nhưng lại không có ý trách cứ Khấu Lẫm giống như trước đó. Bởi vì lúc nãy chàng ta lên đài chỉ là muốn kiếm tiền từ Kim Trấm, hiện tại lại là không thể không lên. Cao thủ có mặt ở đây ngoại trừ Đoạn Xung và Khấu Lẫm đều đang bị thương, chỉ còn lại phụ tử Từ Mân và Trần Thất là có thể so chiêu với gã Tây Dương này. Thế nhưng phụ tử Từ Mân không thể trông cậy vào được rồi, còn Trần Thất thì coi bộ cũng không am hiểu quyền pháp.

Ngu Thanh quơ tay lôi kéo sự chú ý của Khấu Lẫm, dùng khẩu hình nói: Ta lên nhé?

Khấu Lẫm cũng nghĩ đến Ngu Thanh, nàng biết quyền thuật, đấu pháp dính người của nàng am hiểu nhất là lấy nhu thắng cương, thực thích hợp đấu với gã Tây Dương. Nhưng đấu pháp dính người là do Ngu Thanh Ngu Thiếu soái tự nghĩ ra, Từ Mân và Trần Thất biết rõ chuyện này, vì thế cho dù Ngu Thanh mặc nữ trang nhưng một khi động thủ cũng sẽ bị nhận ra ngay.

“Không được!” Đoạn Xung phủ quyết, “Hai người sức lực cách xa quá lớn, muốn lấy nhu thắng cương thì không chấp nhận được một chút sai lầm, bằng không một quyền của đối phương liền có thể đánh gãy tâm mạch của con bé.”

“Ngươi cũng biết quan tâm đến muội muội?” Khấu Lẫm buồn cười.

“Ta chỉ là sợ nó thua, làm mất thể diện không phải của Ngu gia mà là Ma Phong Đảo chúng ta.” Đáy mắt Đoạn Xung toát ra vẻ trầm mặc, thanh âm cũng có chút mất tự nhiên.

“Nếu ngươi không bị thương thì Thái Cực quyền của ngươi thật ra có thể đấu thắng.”

Nói vậy cũng như chưa nói, chính mình nếu không trúng độc, đánh bại gã Tây Dương này cần gì người khác.

“Nhưng trạng huống của ta tốt hơn ngươi một chút.” Khấu Lẫm trở tay ném đao cắm vào giá binh khí, xoay vòng khởi động cổ tay, chuẩn bị đánh một trận cho ra hồn, cùng lắm là miệng vết thương đã kết vảy sẽ nứt toạc, dưỡng lại từ đầu là được, “Vừa lúc khiến phu nhân ta xem một chút, ta cũng không phải chỉ biết động não dùng mồm mép.”

“Vậy để lôi đài cho ngươi.” Đoạn Xung nghĩ không ra trên đảo còn có ai giành được cơ hội thắng cao hơn Khấu Lẫm bèn xoay người lưu loát phi thân xuống lôi đài, dừng ở bên người Sở Dao và Ngu Thanh.

Sau khi ổn định trọng tâm, trước tiên cảnh cáo Ngu Thanh: “Chuyện của Ma Phong Đảo không cần họ Ngu hỗ trợ, ngươi không được phép đi lên.”

Đôi mắt Ngu Thanh tối sầm lại, không nói gì.

Khấu Lẫm sửa lại vạt áo, tập trung toàn bộ tinh lực, chuẩn bị đánh một trận ác liệt không trộn lẫn bất luận mưu chước nào. Đột nhiên một thân ảnh nhanh như một cơn gió xuất hiện trước mắt hắn, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Ngươi cũng đi xuống.”

Khấu Lẫm nhận ra dưới lớp áo thụng là Ngu Khang An.

Trước khi Ngu Khang An tới đảo đã cởi ra quân phục luôn mặc trên người xưa nay, thay bằng một bộ áo thụng rộng thùng thình màu xanh nhạt vì muốn che dấu thân hình. Hiện giờ sợ bị nhận ra nên búi tóc cũng tháo xuống, dùng sợi dây cột lỏng le sau đầu, mang một mặt nạ che nửa gương mặt, cực kỳ giống một ẩn sĩ "nhàn vân dã hạc".

Thấy Khấu Lẫm đứng bất động, Ngu Khang An lại nói: “Đi xuống, trưởng bối ở đây, đâu có chỗ cho đám tiểu bối các ngươi ra mặt?”

Khấu Lẫm căn bản không ngờ ông ta sẽ ra tay vì người ở vùng duyên hải nhận biết “Đại lão gia” thật sự quá nhiều, cho dù chưa trực tiếp gặp được Ngu Khang An nhưng tuyệt đối thấy qua tượng đá và bức họa. Với thân phận của ông ta, xuất hiện trước một đám đông đang nhìn chăm chú quả thật nguy hiểm quá lớn.

Khấu Lẫm nhìn về hướng Ngu Khang An vừa tới, ở phía sau đám người vây xem thấy được Sở Tu Ninh và Sở Tiêu. Sở Tu Ninh dường như gật đầu một cái với hắn.

Một khi đã như vậy thì Khấu Lẫm cũng không còn gì lo lắng, quay sang Ngu Khang An ôm quyền thấp giọng nói: “Cẩn thận trên cánh tay và trên chân gã kia có bọc gai nhọn.”

“Ta biết.” Ngu Khang An nói.

“Quyền tay trái của gã luôn đánh vào mặt, quyền tay phải thì đột kích lồng ngực.” Khấu Lẫm lại báo cáo đánh giá của chính mình.

“Ừ.”

“Vậy tiền bối cẩn thận.” Khấu Lẫm phi thân xuống.

Đôi mắt Đoạn Xung tựa hai vì sao lạnh, nhìn chằm chằm lôi đài. Trước khi hắn quyết định xông lên, Khấu Lẫm kịp thời chận lại: "Ma Phong Đảo quan trọng hay sự căm ghét của ngươi quan trọng hơn?”

Bước chân Đoạn Xung chựng lại.

“Tới.” Ngu Khang An làm ra tư thế "Mời" với gã quyền sư.

“Chờ đã.” Phiên dịch nói, “Mễ Nhĩ đại nhân muốn hỏi, ngài là người phương nào? Có quan hệ gì với Ma Phong Đảo?”

Ngu Khang An nhàn nhạt nói: “Ta và Kim Trấm là huynh đệ kết nghĩa, lớn hơn hắn gần mười tuổi, là nghĩa huynh của Kim Trấm.”

Mọi người vây xem bắt đầu khe khẽ thì thào. Trần Thất và Từ Mân hai mặt nhìn nhau, quen biết Kim Trấm mười mấy năm mà chưa bao giờ nghe ông ta đề cập tới nghĩa huynh gì cả.

Từ Miểu âm thầm lắc đầu ra hiệu cho Mễ Nhĩ.

Phiên dịch: “Mễ Nhĩ đại nhân hoài nghi mối quan hệ này.”

Ngu Khang An cười cười: “Vậy thì cứ coi ta như một bá tánh bình thường của Đại Lương là được. Các ngươi muốn học hỏi để có thêm kiến thức về quyền thuật của Đại Lương chứ đâu phải muốn đấu với thân thích của Kim Trấm?”

Phiên dịch: “Vậy được, ngươi đứng ra đấu, không thể đổi nữa.”

Ngu Khang An gật đầu, khởi động song chưởng, đột nhiên nắm chặt đôi quyền bày ra chiêu thức mở đầu.

Gã quyền sư Tây Dương đứng đối diện nhảy bật lên tại chỗ vài cái, vặn vẹo cổ, nói một tràng liên tiếp tiếng nước ngoài. Đại khái là bảo tuổi tác của Ngu Khang An còn lớn hơn so với phụ thân hắn, chính mình không đành lòng khi dễ, Ma Phong Đảo còn có người nào khác hay không? Nếu thật sự không ai lên thay, hắn quyết định nhường cho Ngu Khang An ra trước hai mươi quyền.

Lời nói nghe có vẻ tôn trọng nhưng vẻ mặt lại cực kỳ hài hước.

Phiên dịch đang muốn giải thích thì Ngu Khang An đã ha ha cười rộ lên: “Quả nhiên quốc gia nào cũng có "nghé con mới sinh luôn không sợ hổ" chẳng biết phân biệt giới hạn. Nhóc tì, kẻ luận võ dám nói khi dễ với ta thì ngươi vẫn là người đầu tiên. Chờ lát nữa bị đánh ngã, không cho phép về nhà tìm phụ thân ngươi khóc nhè đâu nhá.”

Ngu Khang An nghe hiểu tiếng nước ngoài, nhưng gã quyền sư Tây Dương lại chẳng hiểu ông ta nói gì, nhìn về phía phiên dịch. Sau khi nghe xong phiên dịch giải thích, ánh mắt hắn trở nên hung hãn, nắm đấm tung ra càng nhanh càng ác liệt hơn so với khi đấu với Đoạn Xung.

Thế mà Ngu Khang An chẳng dùng bất luận kỹ xảo chiêu thức gì, chỉ đứng bất động dùng nắm đấm trựctiếp đón nhận nắm đấm của đối phương.

Đây thật sự là dùng quyền mạnh mẽ đối cứng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Khấu Lẫm biết ngay Ngu Khang An sẽ đánh như vậy, mặc dù không dễ dàng bại lộ chính mình nhưng lại rất dễ dàng bị thương.

“Có phần thắng hay sao?” Sở Dao xem hoa cả mắt. Nhìn Ngu Khang An giống như một bức tường, gã quyền sư Tây Dương kia đang muốn tìm nhược điểm để phá nát bức tường này. Nhưng càng lúc nàng lại càng cảm thấy Ngu Khang An một như một chiếc lưới thật kín kẽ, mà đối thủ như một con cá mắc lưới đang giãy giụa cầu sinh, đấu đá lung tung. Nàng không am hiểu võ học, không biết mình phán đoán có đúng hay không.

“Ôi chao.” Khấu Lẫm làm ra vẻ mệt mỏi, ngồi xổm bên cạnh ghế kiệu của Sở Dao.

“Thế nào rồi?” Sở Dao nghe Khấu Lẫm đột nhiên rên lên nên lo toát mồ hôi.

Giọng điệu Khấu Lẫm bất đắc dĩ: “Khi ta không muốn động thủ thì luôn bị bắt buộc không thể không ra tay. Hôm nay hiếm khi ta có dịp muốn khoe khoang một hồi trước mặt nàng, thế nhưng lại không có cơ hội được làm anh hùng.”

“Chàng đang bị thương đấy, ham hố làm anh hùng gì chứ?” Sở Dao nghiêm túc ngồi thẳng người, cho rằng ý tưởng này của chàng ta rất nguy hiểm, cần thiết phải chỉnh lại, “Chàng muốn khoe khoang cái gì trước mặt thiếp? Chẵng lẽ thiếp còn chưa biết võ công của chàng không hề yếu? Nhưng cho dù chàng là "Thiên hạ đệ nhất", thiếp cũng không chấp nhận chàng dùng mạng đi tranh tài với người ta.”

Thật đúng là nàng hâm mộ võ tướng, nghe được mọi người khen ngợi Tạ Tòng Diễm hoặc Ngu Thanh, nàng liền cảm thấy có chung vinh dự, kiêu ngạo vô cùng. Mới đầu nàng cũng bị võ công của Khấu Lẫm hấp dẫn, cũng cho rằng năng lực chàng ta xuất chúng, là một nhân vật anh hùng trong xương cốt, nhưng hiện tại... “So sánh với những lời khen ngợi, thiếp càng thích nghe người ta mắng chàng.”

“Nhưng thông thường ta làm chuyện bị người mắng thì nàng chính là người đầu tiên mắng ta.” Khấu Lẫm ngoài miệng oán giận một câu nhưng trong lòng lại ngọt lịm.

Lúc này dưới lôi đài, nơi nơi tràn ngập thanh âm kinh ngạc cảm thán.

“Đây là người nào thế? Thật quá lợi hại!”

“Không biết nếu đấu với Xung gia khi chưa bị thương thì ai sẽ trên tay?”

“Từ từ, các ngươi có phát hiện chưa, tư thế ra quyền dường như có chút giống với Xung gia?”

“Ông ta tự xưng là nghĩa huynh của Kim gia, Xung gia lại là Kim gia nghĩa tử, hay là...”

Đoạn Xung nghe những lời bàn tán này, siết chặt nắm tay. Sở Tu Ninh nói quả nhiên không sai, hắn thật sự rất giống Ngu Khang An, còn có gì đáng mỉa mai hơn thế này.

Trong lúc mọi người bàn tán thì Ngu Khang An đã bóp chặt cổ tay của gã quyền sư Tây Dương quật ngã hắn xuống đất, cười nói: “Nhóc tì, có muốn ta tặng ngươi hai mươi quyền hay không?”

Tay Ngu Khang An dùng thêm một chút lực, quyền sư Tây Dương mồ hôi đầy đầu, hô lớn nhận thua.

Ngu Khang An buông lỏng hắn ra: “Hồi Tây Dương luyện vài năm nữa lại đến.”

Gã quyền sư Tây Dương thoát khỏi sự kiềm kẹp của Ngu Khang An, chỉ vào ông ta hung hăng nói: “Ngươi chờ!”

“Tuổi ta đã lớn không tiện chờ lâu, đừng để ta chờ đến khi tiến vào quan tài.” Ngu Khang An cười nhạt, “Cũng không sao, cho dù ta vào quan tài bất cứ khi nào ngươi tới Đại Lương cũng sẽ có người tiếp ngươi.”

Gã quyền sư Tây Dương không có nói gì nữa, nhảy xuống lôi đài.

Ngu Khang An cũng không chần chừ một khắc nào, mũi chân nhún một cái thi triển khinh công bay qua đầu đám người đi về hướng đỉnh núi, thực mau đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

“Người đâu!” Đoạn Xung chỉ vào một hàng người Tây Dương, “Mời bọn họ rời đảo!”

Sau đó hắn lạnh lùng nhìn về phía Từ Miểu, “Tỷ thí của chúng ta vẫn chưa kết thúc!”

Sống lưng Từ Miểu cứng đờ.

Cuối cùng Từ Miểu lại bị Đoạn Xung bẽ gãy kiếm. Đoạn Xung xử lý xong vụ lôi đài liền đến Khiển trách đường lãnh roi phạt.

Dùng hành động nhận sai với Kim Trấm.