Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 197: Phe Nào




Sở Tu Ninh ngồi xuống một lần nữa, bàn tay úp lên nhau đặt lên chồng hồ sơ trên bàn, hơi cúi đầu nhìn chăm chú vào hoa văn trên cổ tay áo của mình.

Khấu Lẫm hơi ngửa về phía sau dựa vào lưng ghế tre, ngón tay nhẹ nhàng điểm lên chiếc hộp gỗ đỏ đặt trên đùi.

Cả hai nhạc phụ và tế tử đều chìm vào suy tư riêng của mỗi người, căn phòng lại trở nên an tĩnh.

Sắc trời dần dần tối đen mà vẫn không thấy trong phòng có ánh nến, hộ vệ trao đổi ánh mắt cho nhau, tự chủ trương bật lửa thắp lên mấy ngọn đèn lồng treo ở hành lang.

Ánh đèn le lói phản chiếu qua lớp cửa sổ giấy vào trong phòng, mang đến một chút ánh sáng đồng thời cũng khiến cái bóng của hai người kéo dài và hơi đong đưa.

Doanh trại ở ngay bờ biển nên không khí ẩm ướt tràn ngập mùi cá tanh. Bụng Khấu Lẫm đột nhiên kêu ùng ục vài tiếng, đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Hắn không cảm thấy xấu hổ, hắn thật sự đói thảm, vì bụng bị thương nghiêm trọng nên từ khi tỉnh lại hắn chỉ uống chút nước, không thể ăn cơm.

Sở Tu Ninh ngẩng đầu: “Nhất định phải khống chế bằng được Liễu Ngôn Bạch.”

Khấu Lẫm không tỏ ý kiến, bất luận Ảnh chủ Thiên Ảnh là Tạ Trình hay Tạ Huyên, muốn bảo hộ Tạ Tòng Diễm hay Liễu Ngôn Bạch, chỉ cần hơi chút vô ý thì đối Sở gia mà nói đều là tai họa diệt vong: “Cha, ngài muốn giết Lục Thiên Cơ, có từng nghĩ tới giết luôn con?”

“Có chứ.” Sở Tu Ninh trả lời không cần nghĩ ngợi, “Ta không tin được ngươi, bởi vì ta đã lường trước ngươi cũng không tin được ta. Tuy nhiên lần này A Dao trúng cổ, biểu hiện của ngươi coi như khiến ta vừa lòng. Ta không muốn để A Dao phải thương tâm, vì thế mạo hiểm tin ngươi một lần, nếu tin đúng người thì đó là phúc của ta.”

Khấu Lẫm cười khẽ: “Thật ra con cũng không phải không muốn tin cha. Lúc đó còn chưa suy đoán ra mục đích chân thật của Thiên Ảnh, chúng ta đều cho rằng Tạ Trình muốn bảo hộ Tạ Tòng Diễm, một khi thành công, cha cũng là người thu lợi...”

Sở Tu Ninh nhìn về phía Khấu Lẫm, đôi mắt mênh mông như biển sâu nhưng ánh mắt lại bình thản trầm tĩnh: “A Diễm là cô nhi của Hoài Vương thì có ích lợi gì? Nếu vì thế mà soán ngôi thì ta cũng trở thành loạn thần tặc tử, phá vỡ danh vọng của Sở thị hay sao?”

“Con cũng nói như thế với Lục Thiên Cơ.” Khấu Lẫm nhìn lại Sở Tu Ninh với ánh mắt không gợn sóng, cong môi cười, “Nhưng bất luận trong triều đình hay trên phố đều từng truyền lưu chuyện di chiếu của tiên đế chưa hề được tìm thấy... Cha có thể làm giả di chiếu, nói rằng ngôi vị Hoàng đế này vốn dĩ truyền cho Hoài Vương, cha nhẫn nhục phụ trọng âm thầm giáo dưỡng Tạ Tòng Diễm, chỉ đợi tình thế được bình định để giúp đỡ chính thống. Cha là tấm gương tốt về sự thanh liêm, người ủng hộ rất nhiều, mức độ đáng tin của di chiếu tất nhiên cực cao, vậy thì sẽ không thiệt hại đến danh vọng của cả tộc Sở thị.”

“Ý tưởng quá hay.” Sở Tu Ninh thần sắc bất động, trong miệng tán thưởng rồi hỏi ngược lại, “Vậy ngươi có nguyện ý trợ giúp ta một tay hay không?“

“Không muốn.” Khấu Lẫm cũng hồi đáp một cách gọn gàng nhanh nhẹn, “Trước đó con đã đoán được Ảnh chủ là ai nhưng không nói cho cha, để cha đi tra. Biết rõ bệnh di truyền mà Dao Dao luôn thắc mắc phát ra từ nơi nào nhưng cũng lén giấu nàng, làm bộ như mình không có đầu mối. Tất cả chỉ vì đang đợi thái độ của cha, thêm vào đó cũng muốn để lại đường lui cho chính mình.”

Sở Tu Ninh cảm thấy hứng thú: “Nếu ta thực sự có ý tạo phản, ngươi lôi ra hết chứng cứ chỉ chứng ta với Thánh Thượng?”

“Sẽ không.” Khấu Lẫm chậm rãi lắc đầu, thần sắc lạnh lùng trịnh trọng, “Trước khi diệt trừ Thiên Ảnh, con sẽ âm thầm mưu hại ngài và Tạ Tòng Diễm, cố hết khả năng giữ lại toàn bộ Sở gia, giúp ngài chiếu cố một đôi nhi nữ.” Trầm mặc một lát, “Con thậm chí đã suy nghĩ đến trường hợp nếu Dao Dao nhìn ra manh mối, con sẽ khiến Lục Thiên Cơ giúp con gánh lấy vụ này. Con không muốn lừa gạt nàng nhưng con không còn biện pháp nào khác.”

Giọng nói Khấu Lẫm đã dừng lại một hồi lâu mà Sở Tu Ninh vẫn không hề biện luận hay phản bác một câu nào, chỉ cầm trong tay tờ giấy viết thư, ngón tay linh hoạt chơi gấp giấy.

Khấu Lẫm cũng không thúc giục, lúc này hắn và Sở Tu Ninh nói chuyện với nhau là bước quyết định cho việc kế tiếp bọn họ đạt thành quan hệ hợp tác hay vẫn tiếp tục nghi kỵ lẫn nhau -- -- Vấn đề này liên quan đến vận mệnh quốc gia.

Đôi tay Sở Tu Ninh vẫn xếp giấy không ngừng: “Đã bao nhiêu người đảm nhiệm chức Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưa bao giờ có ai được phụng dưỡng qua hai vị Đế vương. Sức khỏe của Thánh Thượng đã càng ngày càng lụn bại, một khi băng hà, bất luận là ai kế vị đều sẽ lôi Chỉ Huy Sứ ra khai đao trước... Ngươi lựa chọn đứng về phe với ta có lẽ sẽ là một lựa chọn hữu ích, thế mà ngươi cứ khăng khăng trung thành với Thánh Thượng, là vì lý do gì?”

“Vì trong tình cảnh loạn thế nước chảy bèo trôi rất thiếu một ít người giống như con.” Giọng nói Khấu Lẫm càng thêm trầm thấp, “Trước tiên hãy nói đến thủ đoạn dùng để đoạt quyền chưa từng bao giờ hoà bình, hơn phân nửa đều là máu chảy thành sông. Mà thay đổi Hoàng đế cũng không chỉ đơn giản là thay người ngồi trên Long ỷ.”

Việc soán ngôi liên quan đến tập đoàn ích lợi của các đảng phái khắp mười ba tỉnh thành trong hai vùng Trực Lệ. Mặc dù đế vị của Thánh Thượng cũng chính là tranh đoạt được, đã từng dẫn tới thế đạo đại loạn, tuy nhiên nhiều năm qua đi, Thánh Thượng cũng biết chăm lo việc nước và giỏi về cách dùng người, triều dã trên dưới rốt cuộc đã dần dần đi về hướng an ổn, tập đoàn ích lợi cũng ở xu thế ổn định.

“Con không phải xuất thân thế tộc, không có cách gì đứng trên độ cao như các vị để suy ngẫm vấn đề. Con cũng không được học hành, không có tầm nhìn xa về chính trị. Con chỉ biết duy nhất một điều, nếu triều đình an ổn thì cuộc sống của bá tánh cũng sẽ an ổn; một khi trong triều đại loạn thì bá tánh sẽ gặp mầm tai hoạ diệt vong... Trước đó con chính là một ‘tiểu dân chúng’ luôn bị liên lụy bởi tai ương, tâm nguyện lớn nhất chính là có thể thoát khỏi sự bài bố của các vị, không cần làm vật hi sinh vì sự ham muốn quyền lực của những người ‘thượng đẳng’ như các vị.”

Khấu Lẫm hơi rũ xuống tầm mắt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn thẳng Sở Tu Ninh, “Tâm nguyện của con đã đạt thành, hiện giờ con được ở vị trí này, nói câu trong lòng mà con đã từng nói qua với Dao Dao: Chỉ cần con khống chế Cẩm Y Vệ một ngày, vâng mệnh giám sát đủ loại quan viên, thì con nhất quyết không cho phép nội bộ Đại Lương nổ ra chuyện binh đao lần nữa.”

Lời cần nói đến đây đã hết, hắn không hề mở miệng nữa, chỉ chờ Sở Tu Ninh tỏ thái độ.

Hắn tập trung tinh thần chuẩn bị nghiền ngẫm thần thái và ngôn ngữ của Sở Tu Ninh, bởi vì hắn đang đối mặt với một chính khách ưu tú, một lão Hồ li.

Trong khi đó Sở Tu Ninh chỉ chậm rãi mở ra tờ giấy vừa gấp, cầm bút chấm mực viết mấy chữ lên tờ giấy nhăn dúm dó, sau đó giơ lên cho Khấu Lẫm xem -- -- “Ta cũng vậy.” Chỉ ba chữ đơn giản nhưng dường như càng có sức thuyết phục hơn so với màn thao thao bất tuyệt của hắn. Khấu Lẫm nao nao, vẻ mặt căng thẳng dần dần lơi lỏng.

Nhạc phụ tế tử nhìn nhau cười.

Trong ánh mắt Sở Tu Ninh, Khấu Lẫm đã từng là tên tiểu nhân tham nịnh.

Còn trong ánh mắt Khấu Lẫm, Sở Tu Ninh là một ngụy quân tử không hơn không kém.

Hai người xuất thân khác nhau, chính kiến bất hòa, hành động trái ngược khó lòng hợp tác, đã đối chọi nhau gay gắt gần mười năm.

Thế nhưng vì bảo hộ hai huynh muội Sở Dao mà họ liên thủ chống cự Tống gia, từ đó mới có một chút thay đổi trong cái nhìn về nhau. Thêm vào đó, vì Khấu Lẫm ở rể mà hai người họ bị bắt buộc chèo chung trên một chiếc thuyền, không thể không nghĩ cho đối phương nhiều hơn một ít.

Hiện giờ thảo luận một cách công bằng thì không ngờ lại rất hợp ý nhau. Bởi vì tư tưởng chính trị của hai người họ có chung một mục đích: Tranh quyền đoạt thế hay bảo quân hộ chủ, tất cả đều vì ổn định quốc gia để mang lại cuộc sống an bình cho nhân dân.

Biết rõ Sở Tu Ninh vì sao mà cười, rõ ràng chính mình cũng cười, nhưng Khấu Lẫm vẫn cố tình muốn hỏi: “Cha đang cười gì thế?”

Sở Tu Ninh nghiêng đầu liếc mắt về hướng phòng ngủ: “Cảm thấy may mắn giùm cho phu nhân của ta. Phụ thân nàng vẫn là một vị phụ thân tốt đúng như trong cảm nhận của nàng, không phải là kẻ lòng lang dạ sói.”

Khấu Lẫm nhướng mày: “Cũng cảm thấy may mắn Ảnh chủ không phải nhạc phụ Tạ Trình của mình, trong lòng thoải mái hơn nhiều?”

Sở Tu Ninh gật gật đầu: “Chính xác.”

Khấu Lẫm toát ra vẻ hâm mộ: “Thật là đáng mừng! Chậc chậc, không biết khi nào con mới có thể được may mắn như vậy.”

Sở Tu Ninh hơi híp mắt lại: “Sao nào, khi ngươi phát hiện Kim lão bản có khả năng là nhạc phụ của ngươi, ngươi thực vui vẻ chứ gì? Sau khi ngẫm lại biết là không phải, chắc ngươi thất vọng lắm nhỉ?”

“Chứ còn gì nữa, hại con mừng hụt một phen.” Khấu Lẫm cầm lấy hộp gỗ trên đùi cúi người đưa qua. Với trình độ cẩn thận của Sở Tu Ninh chắc hẳn sẽ không bỏ sót điều gì, hắn không cần xem lại một lần nữa.

Sở Tu Ninh đứng dậy tiếp nhận rồi hỏi: “Vết thương của ngươi thế nào, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai có thể lên thuyền đi Ma Phong Đảo hay không?”

“Đi chứ, không được cũng phải đi.” Lúc Khấu Lẫm rời đảo thì trạng thái của Sở Dao không được tốt lắm, không biết hiện tại thế nào.

Giang Thiên Dữ nói nàng đã có thai, cũng không biết là thật hay giả. Khi hắn làm việc đã tận lực không nghĩ tới chuyện này, nhưng trong đầu thời khắc nào cũng nhớ đến, “Có việc gì ngày mai chúng ta lên thuyền rồi nói sau, con muốn đi nghỉ trước.”

Sở Tu Ninh gật đầu: “Được.”

Khấu Lẫm đang chuẩn bị kêu người tiến vào nâng hắn đi, đột nhiên nhớ tới: “Lần này thu mua Lục Thiên Cơ con đã phải bỏ vốn gốc, tiểu cữu cữu đã đáp ứng giao lại quyền quản gia cho con.”

“Hắn đáp ứng?”

“Chính miệng nói ra.”

“Ta đã biết, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”

Được biên tập bởi b,à.C,ò,m ở w,a,t,t.p,a,d

Sau khi Khấu Lẫm rời phòng, Tạ Tòng Diễm đã chờ một hồi lâu rốt cuộc vào được.

Sở Tu Ninh đang ở châm nến: “A Diễm, ta muốn nói với đệ về thân phận Tạ Trình, vừa rồi Khấu Lẫm suy đoán ra một khả năng...”

Sở Tu Ninh trình bày xong chỉ nghe Tạ Tòng Diễm “Vâng” một tiếng, giọng điệu không mặn không nhạt. Ông sờ không chuẩn cảm xúc của hắn: “Đệ có suy nghĩ gì?”

Tạ Tòng Diễm đáp: “Thiên Ảnh không phải vì đệ mới làm nhiều chuyện ác như vậy, lòng đệ thoải mái hơn nhiều.”

Sở Tu Ninh đã làm tốt công tác chuẩn bị khai thông hắn: “Đệ đây là đang nói kiểu tức giận hay sao?”

“Đương nhiên không phải.”

“Nhưng từ trên mặt đệ, ta không hề thấy có chút thoải mái nào.”

Tạ Tùng Diễm không giải thích, chỉ hỏi: “Lục Thiên Cơ có thể tin hay sao?”

Sở Tu Ninh nói: “Khấu Lẫm càng cẩn thận hơn ta nhiều, hắn nói có thể tin thì đương nhiên có thể tin.”

Sắc mặt Tạ Tòng Diễm càng thêm đen thui: “Tỷ phu, huynh có bạn thân hay không?”

Sở Tu Ninh nhíu mày lắc đầu: “Bạn thân thì không có, bằng hữu quen biết thì có vài người, thế nhưng hiện tại cũng không thường qua lại. Với quan chức và thân phận bây giờ của ta rất khó sẽ có kiểu bằng hữu không có gì giấu nhau.”

“Cho nên đệ mới không thể hiểu được.” Tay Tạ Tòng Diễm đặt ở chuôi đao, “Khấu Lẫm là kẻ ích kỷ, âm hiểm ác độc, vì sao lại có sinh tử chi giao?”

Sở Tu Ninh sửng sốt, có chút minh bạch oán khí của Tạ Tòng Diễm từ đâu mà đến, “Có câu nói thế này, "người trượng nghĩa thường là dân thổ phỉ, đám phụ tâm thường là kẻ có học", thật ra cũng đúng lắm đấy. Khấu Lẫm và chúng ta xuất thân không giống nhau, trong xương cốt của hắn vẫn có chút khí thế thổ phỉ.”

Liếc mắt nhìn Tạ Tòng Diễm một cái, hơi có chút buồn cười, “Đệ cũng thật thú vị, ngôi vị Hoàng đế thì đệ không để bụng, nhưng lại canh cánh trong lòng Khấu Lẫm có bằng hữu hay không?”

“Bởi vì...” Tạ Tòng Diễm muốn nói lại thôi, lòng bàn tay dùng sức nắm chặt lấy chuôi đao.

Tuy Sở Dao đã gả cho Khấu Lẫm, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không cảm thấy chính mình bị đánh bại bởi Khấu Lẫm, dù sao cũng là chính hắn từ bỏ trước.

Tạ Tòng Diễm cũng không cho rằng bản thân rất ưu tú, nhưng tự nhận tuyệt đối ưu tú hơn Khấu Lẫm nhiều.

Nhưng Khấu Lẫm lại có “Sinh tử chi giao” cực kỳ khó được, còn hắn không có, vậy đã chứng tỏ Khấu Lẫm ưu tú hơn hắn. Cho dù hắn và Khấu Lẫm cùng xuất phát một lúc đi tranh Sở Dao, hắn có thể sẽ thua. Phát hiện này làm hắn khó có thể tiếp thu, càng nghĩ càng khó chịu.

Sở Tu Ninh cũng không an ủi hắn, chỉ dò hỏi: “Khấu Lẫm nói đệ đáp ứng giao quyền quản gia cho hắn?”

“Đệ không đáp ứng, đệ nói ra chỉ để trêu chọc hắn mà thôi.” Tạ Tòng Diễm bình ổn tâm tình, “Tuy nhiên, đệ cảm thấy giao cho hắn cũng không sao. Sau khi hắn nhận con cá mặn đã lựa chọn nhịn xuống, vẫn luôn dựa theo ý tỷ phu mà hành sự, chứng tỏ hắn đã cố ý giải hòa với tỷ phu. Dù sao tỷ phu cũng phải cho hắn một chút ngon ngọt, cùng lắm chỉ là quyền quản gia mà thôi...”

“Hắn đích xác muốn giải hòa với ta, nhưng hắn lại có chút "được một tấc muốn tiến một thước".” Sở Tu Ninh nhàn nhạt nói, “Hắn âm thầm tỏ vẻ sau khi lấy được quyền quản gia, tương lai đệ muốn tới phủ phải trình bái thiếp trước, hơn nữa không được phép tiến vào hậu trạch nửa bước. Ngôi viện của đệ ở trong phủ, hắn muốn cải biến để sử dụng.”

Sắc mặt Tạ Tòng Diễm đột nhiên lạnh lùng: “Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ tỷ phu đáp ứng hắn?”

Sở Tu Ninh dùng miệng lưỡi thương lượng: “Thì vốn dĩ đệ cũng đã dọn ra ngoài tự lập môn hộ, ngôi viện kia cả năm đệ cũng không đến ở hai lần, còn phải lãng phí gia phó hằng ngày quét tước...”

Tạ Tòng Diễm phẫn nộ cắt ngang: “Chẳng lẽ tỷ phu đã tìm được thê đệ chân chính rồi lại giải hòa với tế tử bèn không cần đệ nữa, muốn tính giữ khoảng cách với đệ?”

Thua mất Sở Dao, lại không có bằng hữu, hiện tại ngay cả tỷ phu và một sân viện tràn đầy hồi ức lúc trưởng thành cũng giữ không được?

Kiểu này Khấu Lẫm không phải "được một tấc muốn tiến một thước" mà là khinh người quá đáng.

Sở Tu Ninh vội vã trấn an: “Đâu thể nào làm vậy, từ năm tám tuổi đệ đã vào phủ, đi theo bên người ta lớn lên, tuy không tính là máu mủ tình thân nhưng cũng không người nào khác có thể so bằng.”

Tạ Tòng Diễm liền dịu xuống, nghiêm túc nói: “Nếu bàn về ‘lãng phí’, đệ thường xuyên trụ trong quân doanh, tòa nhà mới toanh bỏ không mới thật lãng phí. Không bằng để đệ bán đi, một lần nữa dọn về phủ Thượng thư. Vốn dĩ vì muốn giữ gìn thanh danh cho Dao Dao nên đệ mới dọn ra, hiện giờ Khấu Lẫm đã ở rể, đệ dọn về cũng không ai có lý do gì mà ba điều bốn chuyện. Huống chi trong phủ vẫn luôn do đệ quản lý, tỷ phu cũng đã quen rồi; nếu đổi lại cho Khấu Lẫm, với tính cách của hắn nhất định sẽ gây ra rất nhiều thị phi, chọc cho tỷ phu phiền lòng.”

“Lời này nói thật không sai.” Sở Tu Ninh có chút khó xử, “Nhưng nếu hắn vì quyền quản gia mà làm ầm ĩ, vậy thì ta cũng sẽ phiền lòng mà thôi.”

“Tỷ phu yên tâm, sau này cứ giao cho đệ thu thập hắn.” Tạ Tòng Diễm cười lạnh, “Một tế tử đi ở rể mà còn dám càn rỡ?”

Sở Tu Ninh thoáng cúi đầu, trầm ngâm nói: “Vậy đệ cứ coi rồi tự làm đi.”

Khi cúi đầu xuống, khóe miệng ông hơi cong lên.

Giải hòa?

Làm đồng liêu, giải hòa với Khấu Lẫm không thành vấn đề.

Làm nhạc phụ và tế tử, giải hòa với tên cà chớn kia thì căn bản không thể nào!

Thiệt tình Bà Còm chịu thua lão Hồ li, hết quay con rể rồi lại quay cậu em vợ hờ như chong chóng. Hãy đọc tại w.a,t,t.p,a.d.

Ngày hôm sau trời chưa sáng, một đoàn người đã bí mật khởi hành đi Ma Phong Đảo bái phỏng Kim Trấm. Vì biểu lộ thành ý, Sở Tu Ninh không mang theo một hộ vệ nào. Ngoại trừ mấy thuyền viên, trên thuyền chỉ có Ngu Khang An, Ngu Thanh, Sở Tiêu và Khấu Lẫm.

Tạ Tòng Diễm bị Sở Tu Ninh lưu lại doanh trại, khi ra bến tàu tiễn đưa lo lắng nói: “Tỷ phu, lúc này trên Ma Phong Đảo không chỉ có Kim Trấm mà còn có hai đầu lĩnh hải tặc là Trần Thất và Từ Mân. Có lẽ còn có những nguy hiểm khác không biết được, tỷ phu đi đến đó một mình...” Cha, con cũng cảm thấy cha nên mang theo vài người, nếu không đâu có ai chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho cha.” Sau khi Ma Phong Đảo xảy ra sự cố, hiện tại Sở Tiêu cũng không phải thực yên tâm, “Kim gia sẽ không bởi vậy mà phủ định thành ý của cha đâu.”

“Có Ngu Tổng binh ở đây, không sao!” Sở Tu Ninh hướng về phía Ngu Khang An hơi gật đầu ý cảm ơn, rồi nhìn về phía Khấu Lẫm, “Huống chi muội phu của ngươi bị thương như vậy mà cũng đâu có mang theo người hầu hạ.”

Khấu Lẫm nghỉ ngơi một đêm nên khỏe hơn rất nhiều, nhưng đi đường vẫn cố hết sức, được thuộc hạ nâng, chỉ chỉ Sở Tiêu: “Con có mang người hầu hạ theo mà.”

Sở Tiêu sầm mặt.

Khấu Lẫm trêu chọc: “Làm chính sự thì không được, nhưng làm người bưng trà đổ nước thì không tệ chút nào. Rốt cuộc lúc trước đã từng được con phái đi trà lâu huấn luyện một khóa rồi.”

Sắc mặt Sở Tu Ninh không chút nào u ám, chỉ cười nói: “Vậy vừa lúc, ta càng không cần mang theo người.”

Đây là cha ruột hay sao?

Sở Tiêu hết ý kiến.

Ngu Khang An liếc mắt nhìn Sở Tiêu một cái, ánh mắt lộ ra ý vị sâu xa, một mình lên thuyền trước.

Sở Tu Ninh bảo Khấu Lẫm: “Được rồi, chúng ta lên thuyền đi. Ngươi bị thương nặng, gió lạnh thổi nhiều dễ dàng phát sốt.”

Nhìn mấy Cẩm Y Vệ nâng Khấu Lẫm lên thuyền, Sở Tu Ninh ở phía sau còn hô vài tiếng “Cẩn thận”. Ngu Thanh chớp chớp mắt, lấy tay che miệng trộm hỏi Sở Tiêu: “Ngươi có phát hiện hay không, bá phụ dường như rất quan tâm đến Khấu đại nhân? Hay là bọn họ đã giải hòa?”

Sở Tiêu đầy mặt không vui: “Là bởi vì y cấy cổ trùng vào người thế A Dao nên cha mới thay đổi cái nhìn với y chứ gì?”

Ngu Thanh liếc mắt nhìn Tạ Tòng Diễm với sắc mặt muốn rút đao chém người: “Ta cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.”

Sở Tiêu cũng liếc mắt về phía Tạ Tòng Diễm, túm lấy tay áo Ngu Thanh: “Lại có thể phức tạp bao nhiêu chứ, bọn họ tranh tới tranh lui đơn giản cũng chỉ vì cái quyền quản gia khỉ gió kia. Đi thôi, lên thuyền nào!”

Trước khi lên thuyền hắn bỗng nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, Viên Thiếu Cẩn còn chưa tới à?”

Sau khi Sở Dao bị bắt cóc ở thành Kim Trúc, Khấu Lẫm mang theo hắn lên đảo, để lại tất cả Cẩm y ám vệ trong thành. Sau đó Khấu Lẫm triệu tập một số lên đảo, chỉ còn lại vài người ở Kim Trúc bảo hộ Viên Thiếu Cẩn. Khi đoàn người Đoạn Tiểu Giang đến doanh trại đã phái người truyền tin, kêu bọn họ hộ tống Viên Thiếu Cẩn tới đây.

“Nếu không cần chạy hỏa tốc thì từ Kim Trúc tới đây đâu có nhanh như vậy.” Ngu Thanh và Sở Tiêu cùng nhau bước lên thuyền, nói lại đề tài vừa rồi, “Quyền quản gia không thể coi thường được đâu. Không phải trước đó ta đã phân tích cho ngươi thấy rồi à, Tạ Tướng quân quản gia hoặc Khấu đại nhân quản gia có quan hệ đến chất lượng sinh hoạt sau này của ngươi hay sao?”

“Không sợ, ta có bổng lộc.” Sở Tiêu đối với vấn đề này hồn nhiên không thèm để ý, “Bình thường ta cũng không xài tốn bao nhiêu.”

Ngu Thanh hơi nhíu mày, muốn mở miệng nhưng lại nuốt xuống.

Hãy vào w.a.t.t,p.a.d để ủng hộ b.à,c.ò,m

Trên Ma Phong Đảo, Khấu Lẫm vừa rời đi thì Kim Trấm liền chuyển Sở Dao tới gian noãn các trong phòng ngủ của mình. Mặc dù các hộ vệ và thị nữ trên núi đã bị ông sàng lọc lại một lần nhưng ông vẫn chưa yên tâm.

Đã qua mấy ngày mà không thấy Khấu Lẫm trở về, Sở Dao suốt ngày không buồn ăn uống, ở riệt trong phòng không ra khỏi cửa. Sau khi biết được phụ thân gởi bái thiếp lên đảo, rốt cuộc nàng mới lộ ra một chút tươi cười, nhưng lại chợt lo lắng ý đồ đến đây của phụ thân cùng với thái độ của Kim Trấm.

Vì thế khi chạng vạng, nàng bồi Kim Trấm nằm ở ghế mây trong sân ngắm hoàng hôn, nhân cơ hội bèn rào trước đón sau: “Kim gia, cha con chắc hẳn không phải vì chuyện của nương mà tới gây náo loạn với ngài đâu. Cha là người bình tĩnh ôn hòa, ngoại trừ ca ca và phu quân thì không ai có thể khiến cha nổi giận.” Mà ngoại trừ Sở Tiêu, không ai có thể làm cha đánh mất lý trí.

Kim Trấm nhắm mắt lại, Sở Tu Ninh tới diệt phỉ, nếu thật muốn hướng hắn động thủ thì hắn cũng không có gì ngạc nhiên. Thế nhưng đột nhiên đưa bái thiếp muốn lên đảo bái phỏng, hy vọng hắn xử lý tốt công tác bảo mật trên đảo, chuyện đi theo chiều hướng này thật khiến hắn có chút không hiểu nổi. Hơn nữa người đồng hành lại là Ngu Khang An.

Chẳng lẽ trước khi khai chiến muốn tới thuyết phục hắn tiếp thu triều đình chiêu hàng?

Nhưng nếu muốn chiêu hàng thì Sở Tu Ninh đâu cần vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới giám quân.

Nghe Sở Dao nói xong, Kim Trấm mở mắt quay đầu từ ái nhìn về phía nàng: “Vậy ngươi cảm thấy, ông ấy thản nhiên đến tận đây là tốt hay không tốt?”

Sở Dao không hiểu ý Kim Trấm muốn hỏi về vấn đề gì. Phía sau một đám thị nữ đang bận rộn dọn cơm, ngửi được mùi cá tanh, nàng thoáng có chút buồn nôn. Đang chuẩn bị hỏi lại Kim Trấm cho rõ thì có tâm phúc lên núi thấp giọng bẩm báo: “Kim gia, thuyền Ngu tổng binh đã tới Tiêu Đảo, Khấu Chỉ Huy Sứ cũng có mặt.”

Nghe được câu này, tâm trạng bồn chồn của Sở Dao rốt cuộc có thể bình ổn.

Kim Trấm hơi nheo mắt, đứng lên: “Vậy đưa bọn họ lên đảo đi, phân ra làm hai thuyền, một con thuyền mang Ngu Khang An đến sau núi gặp Đoạn Xung. Một con thuyền khác đưa Sở Thượng Thư và Khấu Chỉ Huy Sứ vào cửa hông, ta tự mình đi đón.”

Tâm phúc sửng sốt: “Ngài muốn đích thân đi đón?”

“Phải.” Kim Trấm trả lời xong bèn quay đầu lại nhìn Sở Dao đang khẩn trương cực kỳ, mỉm cười nói, “Yên tâm đi, chỉ cần không ai chủ động khiêu khích ta thì ta sẽ không ném người đó xuống biển đâu.”

“Người đó” đương nhiên là ám chỉ Sở Tu Ninh. Khấu Lẫm vì muốn cầu Kim Trấm dạy cách buôn bán nên trước nay cũng không dám ngông cuồng trước mặt ông. Sở Dao cũng định đứng lên: “Con cũng muốn đi theo.”

Nàng vừa đứng đậy thì cả người lảo đảo suýt nữa ngã ngồi xuống ghế, được Kim Trấm đỡ một phen: “Người mới được giải cổ nên thân thể suy yếu, đừng lộn xộn.”

Sau khi phân phó A Thanh trông nom Sở Dao một tấc cũng không rời, Kim Trấm xuống núi một mình.

Mời vào w,a.t,t.p,a.d ủng hộ b,à.C,ò.m

Khi thuyền đến Tiêu Đảo, dựa theo Kim Trấm phân phó, có hai con đò tới đưa bọn họ lên Ma Phong Đảo.

Ngu Khang An không rõ vì sao Kim Trấm lại chịu để mình đi gặp Đoạn Xung, không sợ hai cha con lại gây ra xung đột hay sao? Nhưng Kim Trấm bày ra bộ dáng nếu không nghe theo sắp xếp thì cũng đừng lên đảo khiến Ngu Khang An không còn lựa chọn. Ngu Thanh đương nhiên cùng đi theo, đồng hành còn có Sở Tiêu.

Thấy vậy khiến Ngu Khang An có chút bực bội, đây là chuyện gia đình của nhà họ Ngu, không biết thằng nhãi Sở Tiêu tò tò đi theo làm cái gì. Lại nhớ đến nữ nhi xuất sắc của mình sau này có khả năng sẽ gả cho hắn, Ngu Khang An càng thêm bực bội.

Sở Tiêu thật là một thằng nhóc quá kém cỏi.

Nhưng sau khi nghe khuê nữ nhà mình biện giải, ông cảm thấy ánh mắt khuê nữ càng kém hơn.

Nói cái gì mà “Bản tính chính trực, tâm địa thuần lương, chịu khổ chịu nhọc”, nghe xong một tràng thì trong đầu Ngu Khang An chỉ hiện ra một con trâu.

Rồi lại nói cái gì mà “Xuất thân cao quý, dung mạo tuấn tú”, con trâu trong đầu Ngu Khang An tự động tô màu, biến thành con bò sữa đốm khoang trắng đen.

Ông đã từng nhìn thấy loại bò sữa đốm khoang này trên thương thuyền Tây Dương, trông đẹp hơn nhiều so với con trâu của Đại Lương, lại còn cho ra sữa. Vừa hỏi giá thì được biết dùng một con bò sữa đốm kia có thể mua được một trăm con trâu ở Đại Lương.

Trước khi Ngu Thanh biện giải, Ngu Khang An cảm thấy hôn sự này thật giống như cây cải trắng tươi tốt của nhà mình bị heo ủi.

Sau khi nghe Ngu Thanh biện giải, Ngu Khang An bèn đổi heo thành trâu.

Chỉ duy nhất một điểm khác biệt này thôi!

Bác Ngu Khang An khiến Bà Còm cười đau bụng. Edit và đăng ở wattpad.

Khi con đò đưa Sở Tu Ninh và Khấu Lẫm tới gần đảo chính, Kim Trấm đã cười tủm tỉm đứng trên bờ chờ đón hai người.

Kim Trấm đã biết mặt Sở Tu Ninh, hơn nữa còn thấy qua nhiều lần. Nhưng Sở Tu Ninh chưa từng gặp Kim Trấm.

Sau khi lên bờ, Kim Trấm chắp tay cười nói: “Sở Thượng Thư thân phận cao quý, hòn đảo nhỏ này thật quá hân hạnh được đón tiếp.”

Sở Tu Ninh chỉ cười cười, cũng chắp tay chào: “Kim Đại lão bản, nghe danh đã lâu.”

“Mời.” Kim Trấm nghiêng người nhường lối.

“Mời.” Sở Tu Ninh cất bước đồng thời cũng hơi nghiêng người nhường.

Hai người đều coi như Khấu Lẫm không tồn tại, sánh vai đi thẳng về phía trước. Khấu Lẫm cũng chỉ cầu được như vậy, chậm rãi đi theo sau lưng.

Bọn họ đi vào hướng cửa hông, Kim Trấm đã cho lính canh lui xuống nên chỉ còn lại vài người, nhìn phương hướng là muốn đi về phía quả cầu dưới chân núi.

Sở Tu Ninh vừa đi vừa nhìn quanh: “Kim lão bản quả thật là kỳ tài về kinh thương, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ trong vòng mười mấy năm ngắn ngủn mà đã có thể "phú khả địch quốc".”

Kim Trấm cười: “Cho dù có nhiều tài phú cỡ nào thì ta cũng chỉ là một thương nhân người đầy mùi tiền mà thôi, làm sao so được với Sở Thượng Thư quyền khuynh triều dã, thanh danh hiển hách.”

Sở Tu Ninh cảm khái: “Chỉ là được mạ vàng trông có vẻ chói mắt mà thôi, đâu thể nào so được với Kim lão bản dời núi lấp biển? Trời đất bao la, ta cũng chỉ biết dùng tâm ngóng tới, không thể được như Kim lão bản sống thật thoải mái với đất trời. Rốt cuộc ta chỉ có thể trầm luân trong thế tục.”

Kim Trấm liếc Sở Tu Ninh một cái: “Thế sự hỗn loạn, dân chúng lầm than, mà ta cùng lắm chỉ là hạng người vô năng. Cũng may trong triều đình còn có những người dốc hết sức lực như Sở Thượng Thư thì những kẻ bất tài như ta mới có thể an tâm cẩu thả trong một góc. Xét đến cùng, ta có thể hưởng thụ cuộc sống này cũng là nhờ công lao của Sở Thượng Thư.”

Bước chân Sở Tu Ninh chựng lại, khóe môi khẽ nhếch lên.

Khấu Lẫm bởi vì thương thế nên chậm rãi đi theo phía sau hai người, bị bọn họ bỏ rơi càng lúc càng xa, tuy nhiên vẫn có thể nghe được hai người họ nói chuyện.

Ngay từ đầu, hắn cảm thấy hai người họ cùng lắm chỉ là thổi phồng lẫn nhau mà thôi, nhưng sau khi nghe xong lời cuối cùng, lại bỗng nhiên cảm thấy hai người giống như thiệt tình hâm mộ lẫn nhau mới có thể khen nhau như vậy. Hoàn toàn nhìn không ra hai người là tình địch. Bọn họ giống như hai người bạn già nhiều năm không gặp, vừa nói chuyện vừa đi đến chân núi, ngừng chân ở trước quả cầu sắt.

“Sở Thượng Thư, mời.”

“Đa tạ.”

Tuy Sở Tu Ninh không biết đây là cái thứ gì nhưng ông vẫn không hỏi, chỉ bình tĩnh thản nhiên đi vào, ngồi xuống trên ghế dài có lót đệm mềm.

Theo sau Kim Trấm cũng đi vào, ngồi xuống phía đối diện.

Quả cầu này có thể ngồi được bốn người, hai người họ ngồi xuống xong còn dư lại hai vị trí: một ở bên cạnh Kim Trấm, một ở bên cạnh Sở Tu Ninh.

Thời điểm Khấu Lẫm đi về hướng quả cầu vẫn chưa suy nghĩ quá nhiều, đang bận cảm khái khí độ rộng rãi của hai vị đại lão vô cùng đáng giá để mình học tập. Thế nhưng khi hắn nhấc chân chuẩn bị tiến vào quả cầu, chợt phát hiện ánh mắt hai vị đại lão đồng loạt tập trung trên người mình, tức khắc sửng sốt.

Hai đại lão đều mỉm cười nhưng ánh mắt sáng quắc như muốn xuyên thấu qua người hắn.

Sở Tu Ninh dường như đang nói: Dám không ngồi bên này với ta, đừng hòng bàn đến quyền quản gia, ngay cả sau này Cẩm Y Vệ ngươi làm việc, cứ chờ bội thu cá mặn đến chết đi!

Kim Trấm cũng dường như đang nói: Ngươi dám ngồi đối diện trước mặt ta, đừng hòng ta truyền thụ cho ngươi một chút kinh nghiệm buôn bán nào, ngay cả sản nghiệp của ngươi ở Đại Lương, ta sẽ quậy cho tới khi ngươi phá sản!

Vết thương ở bụng lại bắt đầu đau nhói, không biết vì sao Khấu Lẫm cảm thấy áp lực quanh thân bùng phát. Một chân đặt bên trong quả cầu, một chân đặt ngoài quả cầu, hắn do dự không biết nên ngồi bên nào, do dự đến mức lòng bàn tay mướt mồ hôi.

Hắn đâu có trêu ai chọc ai?