Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 189: Tình Thế (1)




“Ngồi trong sân làm gì, vì sao không vào nhà?” Sở Tu Ninh bước vô sân, vòng qua Sở Tiêu đi về hướng phòng ở.

Sở Tiêu định nói vừa rồi nhóm nô bộc còn đang quét tước, chẳng lẽ đi vào hít bụi hay sao? Thế nhưng cuối cùng hắn không lên tiếng, chỉ đi theo sau phụ thân.

Sở Tu Ninh đẩy cửa bước vào: “Muội muội và muội phu ngươi đâu?”

“Bọn họ còn ở trên đảo.” Sở Tiêu chần chừ không biết nên giải thích thế nào. Nghe ý của Khấu Lẫm thì hình như y và phụ thân tuy có thư từ thông tin nhưng vẫn chưa nói rõ quan hệ giữa Kim Trấm và mẫu thân, chỉ nói Kim Trấm đã từng thừa nhận ân huệ của ngoại tổ phụ, “Cha, ngài tới rất kịp thời, muội muội bị Vu y của tổ chức Thiên Ảnh hạ cổ.”

Sở Tu Ninh đang muốn đi đến án đài, nghe vậy dừng lại bước chân quay đầu hỏi trước: “Kim Trấm làm?"

“Không phải. Kim lão bản chẳng hay biết gì, là hai nghĩa tử của ông ấy làm...” Sở Tiêu thuật lại một lần những gì Đoạn Tiểu Giang kể cho hắn nghe.

Sở Tu Ninh đi đến sau án đài ngồi xuống, trên án bày không ít tư liệu ông đang cần. Ông vừa nghiêm túc nghe vừa sắp xếp lại hồ sơ, chờ đến khi nghe được đám Đoạn Tiểu Giang khiêng theo một cỗ quan tài, động tác của ông dừng lại một chút.

Sở Tu Ninh ngẩng đầu ngắt lời Sở Tiêu: “Ngươi ở trên thuyền hai ba ngày, không biết trong quan tài chứa gì à?”

“Không ạ.” Sở Tiêu cũng rất tò mò, “Con chỉ nghe Tiểu Giang nói đấy là một bảo bối bọn họ khiêng ra từ địa huyệt của Đoạn Xung, muội phu dùng báu vật trong quan tài như một lợi thế để thương lượng, vẫn luôn giấu ở kho để hàng hoá chuyên chở. Con cũng chỉ mới nhìn thấy cỗ quan tài khi rời thuyền, chắc hẳn trong quan tài chứa vật gì đó để giấu tai mắt người khác, đâu thể thật sự mang theo một xác chết phải không ạ?”

Sở Tu Ninh không trả lời.

Sở Tiêu đề nghị: “Ngài muốn kêu Tiểu Giang tới hỏi một chút hay không, rốt cuộc muội phu có kế hoạch gì?”

Sở Tu Ninh cúi đầu tiếp tục xem tư liệu: “Khi Đoạn Tiểu Giang lên bờ, trình ra chính là thẻ bài ngà Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ của Khấu Lẫm. Cẩm Y Vệ làm việc, ngoại trừ Thiên Tử thì bất luận kẻ nào khác đều không được nhúng tay hỏi đến, đây là quy củ!”

Sở Tiêu nhíu mày: “Chúng ta là người một nhà, cần thiết phân biệt rõ ràng cẩn thận như thế sao?”

Sở Tu Ninh dùng giọng điệu "Việc công xử theo phép công": “Sự tình liên quan đến Thiên Ảnh thì đó chính là công sự.” Sau đó bổ sung, “Muội phu của ngươi tuy là kẻ đê tiện không đáng tin cậy, nhưng khi đấu với địch thủ thì chính là Khấu Chỉ Huy Sứ anh minh thần võ của Đại Lương, chưa từng bao giờ bị thất bại, không cần lo lắng đâu.”

“Vâng.” Sở Tiêu cũng không phải đặc biệt lo lắng về Khấu Lẫm, hiện giờ càng quan tâm đến một sự kiện khác hơn, “Ngài tới Phúc Kiến giám quân, thật muốn tấn công Ma Phong Đảo?”

“Không chỉ Ma Phong Đảo, cả ba thủ lĩnh hải tặc phải cùng nhau diệt trừ.”

“Ngài rõ ràng biết tụi con không phải bị bắt lên đảo mà, Kim lão bản là người tốt...”

“Ngươi quen biết hắn mới chỉ hơn một tháng, hiểu biết về hắn được bao nhiêu mà đã nhận định hắn là người tốt? Chỉ vì hắn đối xử tử tế với huynh muội các ngươi, chữa bệnh cho các ngươi?” Sở Tu Ninh chỉ vào ghế dựa ý bảo Sở Tiêu ngồi xuống, đừng đứng như trời trồng trước án đài che mất ánh nến, “Miễn là có một người nào đó bố thí cho ngươi một chút ân huệ nhỏ, ngươi liền coi họ là người tốt?”

“Không phải...” Câu nói móc này Sở Tiêu đã nghe nhiều, mặt xám mày tro hổ thẹn cúi đầu, “Cha, lúc trước là con sai rồi, thường chọc ngài tức giận đối nghịch với ngài, là con không đúng.”

Bởi vì cúi đầu nên Sở Tiêu không nhìn thấy vẻ mặt của Sở Tu Ninh, hồi lâu không nghe được tiếng phụ thân, Sở Tiêu tiếp tục nói, “Trước đây kiến thức của con quá mức nông cạn, lần này đi theo muội phu ra ngoài du lịch một vòng mới biết được cha đã yêu quý con và muội muội đến độ nào. Con đã minh bạch bản thân thật sai thái quá.”

Nói xong vẫn không nghe được tiếng đáp lại, Sở Tiêu không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu, lại đụng phải ánh mắt hơi thất thần của Sở Tu Ninh.

Sở Tu Ninh vội vàng thu hồi tầm mắt, hỏi ngược lại: “Là như vậy sao?” Không đợi Sở Tiêu lên tiếng, ông nhìn về phía hắn nói một cách đầy ẩn ý, “Chẳng lẽ không phải ngươi bỗng nhiên phát hiện, người phụ thân mà chính mình vẫn luôn chán ghét thế nhưng thực sự có khả năng không phải là phụ thân ruột thịt? Ngần ấy năm mới biết được hóa ra mình chán ghét sai người rồi, quay đầu xem lại quãng đường đã từng đi qua, tâm thái có sự thay đổi nên mới phát hiện vị phụ thân này thật ra cũng không tệ lắm, là chính mình yêu cầu quá cao mà thôi?”

Mới đầu Sở Tiêu hơi ngây ngốc, chợt minh bạch phụ thân nhất định đã nghe được một ít tin đồn nhảm nhí, cũng không biết có phải do Ngu Khang An nói ra hay không. “Phụ thân, ngài biết ngài đang nói gì sao?”

Sở Tu Ninh thanh sắc lạnh lùng: “Đầu tiên ngươi nên minh bạch chính mình đang nói cái gì, xuất phát từ loại lập trường nào mà đứng trước mặt ta bênh vực cho Kim Trấm!”

Sở Tiêu run lên: “Con không phải bênh vực cho ông ấy.”

Sở Tu Ninh thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, sắc mặt hơi giận: “Lúc xưa khi ngươi so sánh giữa ta và Ngu Khang An, ngươi xem thường ta, ngưỡng mộ Ngu Khang An. Hiện giờ mới vừa phát hiện ra mình đã ngưỡng mộ sai người, thế nhưng lại bởi vì vấn đề xử lý Kim Trấm mà tranh luận với ta. Ở trong lòng ngươi, chắc hẳn ta lại thành một kẻ chẳng biết phân biệt đúng sai rồi phải không?”

“Đương nhiên không phải.” Sở Tiêu bị ép có chút nóng nảy, “Tại sao ngài lại có thái độ như vậy? Khi con cúi đầu nhận sai thì ngài liền châm chọc mỉa mai, không phải ngài thật sự tin vào những lời đồn đãi lung tung vô cùng viển vông đấy chứ?”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa có tiếng tâm phúc của Sở Tu Ninh bẩm báo: “Đại nhân, Ngu Thiếu soái tiến đến bái kiến.”

“Cho Thiếu soái tiến vào.”

Sở Tiêu câm miệng qua ngồi xuống ghế.

Được làm bởi nhà bacom2 ở wattpad

Ngu Thanh bưng một khay gỗ đi vào, trên khay chỉ đặt một chén sứ men xanh, cười tủm tỉm nói: “Sở bá phụ, chất nhi nghe Tạ Tướng quân nói ngài ở trên biển say sóng hơn mười ngày, ăn uống không vô. Trong yến hội đều là thịt cá đầy bàn, khó trách ngài đã không động đũa, vì thế chất nhi đích thân nấu chén cháo kê...”

Sở Tiêu không lưu tình vạch trần: “Ngươi cũng biết nấu cháo? Ngươi mà biết phân biệt đâu là gạo đâu là kê hay sao?”

[Câm miệng!] Ngu Thanh liếc xéo hắn một cái, ánh mắt tràn ngập sát khí.

Mới vừa rồi nhìn thấy lời nói việc làm của Sở Tu Ninh trong yến hội, nàng dự đoán cho dù Sở Tiêu đã giải tỏa được khúc mắc của bản thân, nhưng khi hai cha con nói chuyện luôn luôn khắc khẩu, thế nào cũng sẽ có màn giận dỗi, bèn cố ý lại đây dập tắt lửa.

“Ngươi có tâm.” Sở Tu Ninh dẹp gọn chồng hồ sơ trước mặt sang một bên, chừa ra một vị trí.

Ngu Thanh đặt cháo kê lên bàn: “Ngài cẩn thật một chút, vẫn còn nóng lắm.”

Không tiện tiếp tục lưu lại nơi này, nàng chuẩn bị lui ra ngoài, chờ một lát lại đưa đến mâm trái cây là được.

Sở Tu Ninh gọi lại: “Ngu Thiếu soái.”

Kêu lên chính là danh hiệu, Ngu Thanh xoay người đứng nghiêm, tư thái rất tiêu chuẩn, cúi đầu ôm quyền: “Có mạt tướng!”

Nàng mặc quân phục nhưng không đội quân mũ, mái tóc chỉ cột kiểu đuôi ngựa cao cao, khi cúi đầu thì đuôi ngựa từ phía sau hất ra trước ngực, bộ dáng tuy nghiêm túc nhưng lại mang theo vẻ tự nhiên khó có thể diễn tả.

Sở Tu Ninh chậm rãi cầm thìa lên, thuận miệng hỏi: “Ta cùng với phụ thân ngươi đối chọi gay gắt, tình thế đã đạt đến trình độ như nước với lửa, trong lòng ngươi không tồn tại khúc mắc đối với ta?”

Ngu Thanh vẫn ôm quyền, nghiêm túc trả lời: “Hồi đại nhân, nếu nói không có khúc mắc là lừa ngài. Mấy năm nay ngài dùng mọi cách ngáng chân Ngu gia chúng ta, vận dụng thế lực cắt xén quân lương, càng ở trước mặt Thánh Thượng nói chuyện giật gân, lên án Ngu gia lén nuôi tư binh không phục quản giáo... Nếu không nhờ mạt tướng và lệnh lang lệnh ái chơi thân với nhau từ nhỏ, chắc chắn sẽ không cho ngài bất luận sắc mặt tốt gì.”

“Ừ, không tệ!” Sở Tu Ninh thong thả ung dung ăn miếng cháo, không biết câu vừa rồi là nhận xét lời nói của Ngu Thanh không tệ hay muốn khen hương vị cháo không tệ.

Ngu Thanh không nắm bắt được ý của ông, chỉ có thể nói tiếp: “Tuy nhiên trong lòng mạt tướng đồng thời cũng biết rõ ràng, gia phụ cũng không thiếu giúp đỡ Viên Thủ Phụ kiềm chế ngài. Thật ra hai nhà Sở Ngu đều không có thù riêng, có chăng chỉ là bất hòa về chính kiến nên xảy ra tranh chấp về lập trường.”

Sở Tu Ninh hơi gật đầu, đột nhiên ngẩng mặt nhìn Ngu Thanh: “Vậy, Ngu tiểu thư có nguyện ý gả tới Sở gia của ta hay không?”

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Ngu Thanh sững sờ không thốt nên lời.

Sở Tiêu kinh ngạc đứng bật dậy: “Cha...”

Ngu Thanh buông tay xuống, nhếch lên khóe miệng lộ ra nụ cười ngượng ngùng: “Sở bá phụ, ngài đang cầu hôn cho Sở Đại hay sao? Không khỏi có chút quá tùy hứng?”

“Đúng là có chút tùy hứng.” Sở Tu Ninh cân nhắc, “Hơn nữa ngươi cũng không thể làm chủ được. Đi mời phụ thân ngươi đến đây, nói ta có chuyện cơ mật quan trọng cần thương lượng.”

Đôi chân Ngu Thanh gần như bị tê cứng không di chuyển được, vẻ mặt cũng dần dần nghiêm túc, nhưng nàng vẫn nghe theo: “Vâng!”

Chờ nàng rời đi, Sở Tiêu hỏi: “Ngài kêu Ngu Tổng binh tới làm gì?”

Sở Tu Ninh không nhìn hắn, múc từng muỗng cháo chậm rãi thưởng thức: “Qua vài ngày nữa chính là sinh nhật hai mươi tuổi của ngươi, khi ta hai mươi thì ngươi và A Dao được hai tuổi rồi. Chứng vựng huyết của ngươi đã chữa khỏi, là thời điểm nên thành thân.”

Sở Tiêu cau mày: “Nhưng con cũng mới hỏi qua Ngu Thanh, nàng không muốn gả cho con.”

Sở Tu Ninh không để bụng: “Hôn nhân đại sự từ trước đến nay luôn là lệnh của phụ mẫu lời người mai mối.”

“Chỉ là...”

“Ngươi không muốn cưới Ngu Thanh?” Sở Tu Ninh hỏi, “Vậy ngươi muốn cưới ai?”

Sở Tiêu bị hỏi đến mức nghẹn họng, hắn đương nhiên muốn cưới Ngu Thanh. Nhưng Ngu Thanh chỉ muốn lưu tại quân doanh.

Sở Tiêu tuy rằng bực bội nàng vô tình nhưng lại không biết phải làm sao, đâu thể nào cưỡng bách Ngu Thanh gả cho hắn?

Trong lòng Sở Tiêu rất mâu thuẫn, câm miệng không đề cập tới vấn đề này nữa. Dù sao Ngu Khang An nhất định không chịu gật đầu, phụ thân sẽ nếm mùi thất bại giống mình mà thôi.

Truyện được nhà bacom2 ở wattpad edit

Hoàng hôn buông xuống trên Ma Phong Đảo, Sở Dao nhẹ nhàng ậm ừ một tiếng, mơ mơ màng màng tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mê man. Khi nàng cố gắng mở to đôi mắt nặng trịch thì trước mặt lại là một mảnh tối đen.

Là ban đêm sao?

Sở Dao hồi tưởng xem hiện giờ nàng đang trong trạng huống nào, đầu óc giống như bị rỉ sét, hồi lâu mới nhớ hình như nàng đã trúng độc. Liễu Ngôn Bạch cho nàng ngửi mê dược, vậy là nàng mới tỉnh lại sau tác dụng của thuốc hay sao?

Từ từ, trước mắt có chút ánh sáng mờ ảo, nàng mới nhận ra không phải ban đêm mà là đôi mắt nàng xảy ra vấn đề, nhìn không rõ nữa.

Nàng không hoảng hốt, chỉ nhắm mắt lại nằm yên lặng. Nghỉ ngơi một thời gian, chờ đầu óc tỉnh táo hơn mới mở mắt ra. So với lúc nãy đỡ hơn chút ít, nàng có thể thấy một bóng người lờ mờ ngồi ở cuối giường, dựa vào cột giường nghỉ ngơi.

Sở Dao muốn nhìn xem là ai, Khấu Lẫm hay Liễu Ngôn Bạch. Chắc hẳn là Khấu Lẫm, Liễu Ngôn Bạch sẽ không ngồi trên giường như vậy. Nhưng Khấu Lẫm bình thường rất nhạy bén, ngủ không say, nàng hơi động đậy là chàng sẽ tỉnh ngay. Nhưng nàng lăn lộn lâu như vậy mà chàng vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, rõ ràng là đang rất mệt.

Nàng nhấc đầu lên nhưng không muốn đánh thức Khấu Lẫm, chỉ muốn nhìn xem chàng đi giết Đoạn Xung có bị thương ở đâu hay không? Bụng nàng bỗng nhiên phát ra một tràng “Rột rột”, mới nhận thấy bụng đã xẹp xuống vì đói.

“Tỉnh rồi? Vừa mới tỉnh lại, đợi một lát rồi ăn chút gì.”

Người ngồi cuối giường bừng tỉnh ngồi thẳng dậy, sau khi mở miệng nói chuyện thì khẳng định đấy là Khấu Lẫm. Kế tiếp là một bàn tay lạnh lẽo ấp lên trán nàng, tiếp xúc với cái lạnh đột ngột khiến nàng rùng mình.

“Phu quân, thiếp hôn mê mấy ngày rồi?”

“Ba ngày.” Khấu Lẫm nhìn Sở Dao chăm chú, phát hiện đôi mắt nàng trước đây luôn trong veo thì hiện giờ tròng trắng đã vẩn đục, tựa như mắt cá chết, “Nhìn mọi thứ có phải rất khó hay không?”

Hắn đau lòng giơ tay quệt đi giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt nàng, chắc do đôi mắt phải căng ra quá mức để cố sức nhìn.

“Có một chút.” Sở Dao muốn dụi mắt nhưng lại bị Khấu Lẫm nắm lấy tay ngăn lại, chặt chẽ trói buộc không thể động đậy, “Là ai hạ độc thiếp? Thật là Đoạn Xung à?”

“Không phải, là Giang Thiên Dữ.” Khấu Lẫm trả lời.

“Là ai?” Sở Dao chưa bao giờ nghe qua tên này.

“Tả hộ pháp của Thiên Ảnh.”

Khấu Lẫm thuật lại ngắn gọn sự tình đã phát sinh trong mấy ngày qua, Sở Dao nghe được cực kỳ kinh hãi.

Ảnh chủ Thiên Ảnh hóa ra là ngoại tổ?

Thi thể của mẫu thân vẫn luôn ở trên Ma Phong Đảo?

Chính mình trúng cổ chứ không phải trúng độc?

Đầu óc Sở Dao như có cây gậy đang khuấy động, càng lúc càng thêm không thể vận dụng.

Khấu Lẫm ôm nàng an ủi: “Yên tâm đi Dao Dao, chỉ cần chờ thêm hai ngày nữa là cổ trùng trong người nàng sẽ được lấy ra, nàng sẽ không khó chịu nữa.”

Bởi vì hai phu thê đã ước định ‘không giấu nhau chuyện gì’, Khấu Lẫm gặp phải đại sự cũng không giấu nàng, nói cho nàng phần lớn. Lần này chỉ chừa ra hai điểm.

- - -- Một là chuyện Sở Tu Ninh rời kinh giám quân. Sự tình có biến đổi lớn, tuy Sở Tu Ninh chắc chắn sẽ không giúp đỡ Thiên Ảnh nhưng cũng không thể phơi bày thân phận của Tạ Trình ra ánh sáng. Khấu Lẫm đoán không ra ông đến giám quân với mục đích gì.

- - -- Hai là Khấu Lẫm không muốn cho nàng biết mình đang chuẩn bị thay nàng nhận cổ trùng vào người, hai ngày sau sẽ tiến hành giao dịch với Giang Thiên Dữ. Chuyện này không còn cách giải quyết nào khác, bằng không Giang Thiên Dữ sẽ không bỏ qua cho Sở Dao. Còn phần giao dịch hai ngày sau, đương nhiên Khấu Lẫm cũng đã sớm nghĩ kỹ đối sách, tuy khá hung hiểm nhưng phần thắng không thấp.

Sở Dao nhận ra chỗ dị thường, ngửa đầu hỏi: “Hắn giải cổ cho thiếp xong không sợ bị giết sao?”

Nếu thương lượng điều kiện với Kim Trấm thì Kim Trấm có khả năng sẽ giữ đúng hợp đồng, nhưng Khấu Lẫm khẳng định sẽ không thủ ước. Giang Thiên Dữ là Tả hộ pháp của Thiên Ảnh hẳn là phải biết rõ ràng vấn đề này.

Khấu Lẫm không đành lòng nhìn đôi mắt vẩn đục của nàng: “Chúng ta đương nhiên tìm điểm cân bằng, nàng an tâm dưỡng bệnh, đừng lo lắng.”

“Chỉ là...”

“Không tin được ta?”

Sở Dao rốt cuộc gật đầu đáp ứng: “Được, thiếp sẽ không hỏi nữa.”

Hai người đều trầm mặc. Sở Dao lại muốn dụi mắt, Khấu Lẫm ngồi sau lưng nàng ôm nàng thật chặt khóa ở trước ngực, tìm cách dời đi lực chú ý của nàng: “Nhắc tới mới nhớ, ta phát hiện có một số người rất lợi hại, nhưng không ai có uy lực bằng nhạc mẫu của ta. Người đã chết mười mấy năm còn có thể gây ra nhiều chuyện như vậy.”

Sở Dao dùng sức chớp mắt vài cái: “Vậy gã Giang Hộ pháp kia cũng vì ái mộ mẫu thân nên mới muốn nghiên cứu thuật khởi tử hồi sinh?”

Khấu Lẫm ngẫm nghĩ: “Nghe ý của Kim gia thì hình như không phải. Tuy nhiên Kim gia có nói, lúc xưa ông ấy chưa từng gặp qua Giang Thiên Dữ, là do nhạc mẫu quen biết, Kim gia cũng chỉ nghe nhạc mẫu nhắc đến.”

Sở Dao tò mò: “Mẫu thân nói gì về hắn?”

Khấu Lẫm kể lại: “Nghe Kim gia nói, Giang Thiên Dữ vốn không phải tu tập vu cổ, mà là đệ tử của một môn phái chuyên về chế dược trong chốn giang hồ. Môn phái kia thường dùng tỷ thí để xác định ai sẽ là chưởng môn đời kế tiếp. Trong toàn bộ đám sư huynh sư đệ đông đảo, Giang Thiên Dữ là người tài hoa nhất, nhưng sư phụ hắn không muốn truyền lại vị trí chưởng môn cho hắn mà lại muốn truyền cho một vị sư đệ.”

Sở Dao lẩm bẩm suy đoán: “Chưởng môn là đại biểu cho bề mặt của một môn phái, mà tướng mạo hắn quá mức tầm thường?”

Khấu Lẫm khẽ cười: “Không chỉ là tầm thường, ta nhận thấy Kim Trấm đã nói nhẹ đi rồi, chắc hẳn gã Giang Thiên Dữ phải rất xấu xí. Mà vị sư đệ kia tuy tài hoa chỉ thua hắn một tí xíu nhưng tướng mạo lại vô cùng tuấn tú, miệng lại ngọt, ai mà không thích?”

Sở Dao hỏi: “Nhưng môn quy đã định ra là dựa vào tỷ thí, sư phụ hắn đâu thể làm xằng bậy? Giang hồ không phải rất coi trọng quy củ à?”

“Đúng, vì thế sư phụ hắn sợ rằng nếu ra lệnh cho hắn nhường sư đệ thì sẽ khiến hắn mất đi tin tưởng đối với môn phái, cho nên âm thầm động tay động chân, kết quả hắn chỉ đứng thứ hai.” Khấu Lẫm đá giày chuyển hai chân lên giường, “Sau khi hắn biết dĩ nhiên vô cùng tức tối, rời khỏi sư môn tới kinh khảo thí Ngự y. Ai ngờ cũng gặp vấn đề về diện mạo nên đã bị loại ngay từ vòng sơ tuyển.”

Sở Dao nhíu mày, triều đình tuyển quan viên luôn nói không quan trọng tướng mạo, chỉ không chọn người tàn tật và gương mặt có khiếm khuyết. Tuy nhiên đưa mắt nhìn lại, quan viên trong kinh thành thật sự không có mấy ai trông xấu xí, huống chi là Ngự y phải thường xuyên xuất nhập cung cấm.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó hắn bèn đến chẩn bệnh trong một y quán ở kinh thành, lấy nữ nhi của y quán chủ. Nhưng không đầy hai năm nàng ta liền "hồng hạnh xuất tường", thông gian với một tên mặt trắng xinh đẹp, hai người còn muốn lập mưu hại chết hắn... Lúc ấy hắn không còn thiết sống trên đời bèn vào rừng treo cổ tự sát, nhạc mẫu vừa lúc đi ngang qua bắt gặp bèn khuyên nhủ được hắn...”

Sở Dao:...

Khấu Lẫm sờ cằm: “Năm đó khi ta tới kinh khảo võ cử, chỉ biết kinh thành thâm sâu quyền quý đông đảo, cần phải biết khom lưng cúi đầu, cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, cần phải xoay xở khắp nơi, thế nhưng trước nay không hề nghĩ tới diện mạo cũng sẽ trở thành vấn đề. Chậc, thật đáng tiếc, đời này ta không có cơ hội cảm thụ một phen!”

Sở Dao trong lòng vốn đang nặng nề tựa Thái Sơn, nhưng lại bị Khấu Lẫm nhiễu loạn suy nghĩ, nghe được lời này ngẩng đầu lên, mơ mơ hồ hồ nhìn chàng ta đang sờ cằm, không khỏi bật cười.

“Vì sao lại cười?” Khấu Lẫm xụ mặt, “Chẳng lẽ ta nói sai? Cẩm Y Vệ cũng phụ trách dẫn đầu nghi thức của Thánh giá, lúc đầu ta thông qua võ cử được phân công đến Cẩm Y Vệ, khi đó chủ yếu phụ trách nghi thức, lúc ấy còn tự oán tự than mình không được trọng dụng. Hiện tại nghĩ đến nhiệm vụ kia khẳng định có liên quan đến dáng vẻ và dung mạo của ta!”

“Đúng vậy.” Sở Dao lẹ làng gật đầu liên tục.

“Nàng chỉ đồng ý cho có lệ.” Khấu Lẫm nhéo nhéo cằm nàng.

“Đâu có.” Sở Dao vội vàng giải thích, “Cho nên mới đầu thiếp vẫn luôn tò mò, vì sao phu quân cho đến tuổi này mà còn chưa thú thê? Nếu không tính đến quyền vị của chàng, chỉ riêng về dung mạo tuấn tú và thân hình tráng kiện cũng đã có thể mê đảo bao nhiêu nữ tử rồi.”

“Ví dụ như nàng?” Khấu Lẫm cười rộ lên.

“Thật ra thiếp chỉ bị tài hoa của phu quân thuyết phục.” Sở Dao không chút nào tiếc rẻ khen, “Rốt cuộc luận về tướng mạo, từ nhỏ đến lớn mỗi ngày thiếp đều thấy một người có thể nói đẹp hơn chàng nhiều.”

Ánh mắt Khấu Lẫm hơi trầm xuống, đang muốn ghi hận trên đầu Tạ Tòng Diễm, định nói móc bộ mặt than kia mà có điểm nào đẹp.

Chợt nghe Sở Dao khẽ cười nói tiếp: “Thiếp muốn nói chính là, mỗi ngày thiếp đều soi gương, bao giờ cũng gặp được một vị mỹ nhân trong gương đấy nhé.”

Vụ này thì Khấu Lẫm không thể không nhận thua: “Nhất định, Dao Dao đẹp nhất, thiên hạ vô song.”

Mới đầu hắn chỉ thấy hứng thú với vàng bạc, trước nay không nhớ được mặt mũi của nữ nhân. Khi hắn phát hiện Sở Dao rất xinh đẹp liền biết chính mình đã động tâm.

Về sau cưới tới tay, ngắm nàng thế nào cũng thấy đẹp, cho dù là què chân, dù trong bất luận tình huống nào thì nụ cười của nàng luôn lóa mắt hơn cả vàng.

Nhưng hiện tại hắn lại không còn chú ý đến diện mạo của nàng nữa, nàng xấu hay đẹp đều không thành vấn đề. Hắn cũng không còn so sánh nàng với vàng bạc, bởi vì tất cả vàng bạc trên đời đều không trân quý như nàng.

Cho dù lúc này đôi mắt của nàng ảm đạm không ánh sáng, với hắn mà nói đôi mắt ấy vẫn lấp lánh tựa sao trời, đủ để chiếu sáng toàn bộ thế giới của hắn, xua tan sự cô độc và mây mù đã đeo bám trong lòng hắn bấy lâu nay.

Anh Lẫm làm Bà Còm cảm động quá