*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe xong gợi ý của Kim Trấm, đôi mắt Khấu Lẫm đầu tiên sáng ngời, nhưng bỗng nhiên sắc mặt âm trầm xuống.
Hiện tại Sở Dao đang giận hắn, căn bản không thèm để ý tới hắn. Nói vậy nghĩa là vụ này đã thông qua thị nữ truyền tới tai Kim Trấm, ông ta cố ý dùng biện pháp này để chèn ép hắn, khiến hắn chịu thua nhận túng phải đi cầu Sở Dao.
“Bản quan hiểu rồi.” Khấu Lẫm sầm mặt rời đi.
Hắn đâu phải đang bực bội Sở Dao, tự biết mình có sai nên co được dãn được, vẫn luôn chịu thua nhận túng, đâu cần phải dùng đến ai chèn ép?
Khấu Lẫm quay về phòng, Sở Tiêu đã rời đi.
Cửa sổ rộng mở, Sở Dao đang nằm trên ghế mây phủ đệm mềm bên cửa sổ ngắm hoàng hôn trên biển, nghe được động tĩnh cũng không thèm xoay đầu lại chút xíu nào.
Khấu Lẫm vốn định đi đến bên người nàng nhưng cảm giác sẽ càng chọc tức nàng hơn, vì thế ngồi trước bàn đưa lưng về phía nàng: “Dao Dao, nàng muốn hờn dỗi cho tới khi nào?”
Từ khi quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên nàng buồn bực lâu như vậy.
Khấu Lẫm thở ngắn than dài: “Nàng nói gì đi chứ, nàng muốn ta giải thích bao nhiêu lần? Ta thật không phải bởi vì muốn đổi một nhạc phụ có tiền nên mới cười, ta chỉ là xem náo nhiệt mà thôi. Mỗi khi thượng triều, đám quan lớn lúc nào cũng buộc tội tới buộc tội lui, ta luôn đứng xem náo nhiệt nên cười trộm đã thành thói quen rồi.”
Sở Dao vẫn không có chút phản ứng nào.
Khấu Lẫm chỉ có thể tiếp tục: “Nàng trách ta cười trộm phụ thân, nàng có biết trong vòng mười năm qua, ông ấy đã ngầm khuyến khích môn sinh buộc tội ta bao nhiêu lần rồi không? Ngay cả một lần ta bị bãi quan cũng chính là ông ấy cho ta một đòn trí mạng cuối cùng. Lại có một lần sứ đoàn Bắc Quốc tới thăm, ông ấy biết ta không học hành, thiết kế khiến ta xấu mặt trước mọi người. Những khi ta không có chỗ dung thân, ông ấy cười còn vui vẻ hơn nhiều so với ta hiện tại...”
Sở Dao rốt cuộc mở miệng: “Phụ thân không thiếu buộc tội chàng, nhưng chàng buộc tội phụ thân bộ ít lắm sao?”
“Đúng là không ít.” Khấu Lẫm rót chén nước, ăn ngay nói thật, “Cho nên từ trước đến nay ta và phụ thân luôn là lập trường bất đồng, chính kiến bất hòa, đấu nhau đã bao nhiêu năm. Hiện giờ bỗng nhiên kêu ta phải coi ông ấy như phụ thân, hoàn toàn đứng ở góc độ của ông ấy mà suy xét mọi vấn đề, đây là làm khó người khác rồi.”
Bình tĩnh mà xem xét, mấy ngày qua trong lòng Khấu Lẫm cũng rất ủy khuất.
Trước giờ hắn luôn ước gì Sở Hồ li bị xui xẻo, phạm vào tội lớn xét nhà diệt tộc gì đó, trăm triệu lần không ngờ được chính mình lại rơi vào trong tay nữ nhi của lão Hồ li. Bởi thế khi quyết định cùng Sở Dao ở bên nhau, Sở Hồ li chán ghét kia chính là chướng ngại vật khiến hắn phải suy xét nhiều nhất.
Lúc ấy hắn vô cùng lo lắng, nếu hắn và Sở Hồ li nổi lên tranh chấp, Sở Dao phải nên lựa chọn thế nào?
Ai ngờ sau khi thành thân, căn bản không cần Sở Dao lựa chọn, hắn đã tự động coi ích lợi Sở gia trở thành ích lợi của chính mình.
Ngày thứ hai sau khi thành thân liền lòng nóng như lửa đốt chạy tới cứu mạng Sở Hồ li. Sau khi mang theo Sở Dao rời kinh, hắn lại điều động chín thành ám vệ đi bảo hộ phụ thân.
Sau khi thân phận Tạ Tòng Diễm bị bại lộ, hắn sợ Thiên Ảnh sẽ nhằm vào Sở Hồ li, lại sợ tử sĩ Sở gia đối địch với người giang hồ không có kinh nghiệm, cố ý bỏ tiền kêu Lục Thiên Cơ đi mướn Kiếm Lâu. Kiếm Lâu là tổ chức giang hồ chuyên môn cung cấp dịch vụ “Bảo hộ”, bọn họ sẽ tiến hành phân tích thân phận và hiểm cảnh của người “Được bảo vệ” rồi mới ra giá, luôn đưa ra một con số trên trời. Đây là một tổ chức kinh doanh “Bảo hộ” đắt tiền nhất nhưng cũng ổn trọng nhất trong chốn giang hồ.
Từ khi ở Lạc Dương đến bây giờ đã qua bao nhiêu ngày rồi? Mỗi một ngày đều thiêu tiền của hắn, vậy mà hắn có đề qua một câu nào không?
Hắn vì ai?
Còn không phải đều vì bảo đảm Sở Hồ li an toàn để tránh cho nàng bị thương tâm khổ sở?
Hiện giờ Sở Hồ li không còn lo gì về tánh mạng, hắn lại không có kinh nghiệm gì về vụ bị đội nón xanh, vì thế khi xem náo nhiệt nhịn không được cười trộm một chút, đã phải kiểm điểm tám trăm lần rồi, thế mà nàng vẫn nhất định nhéo lấy không bỏ?
Ngực Khấu Lẫm bị đè nén lợi hại, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén nước, khi đặt cái chén xuống bàn đập mạnh tay một chút, một thanh âm loảng xoảng vang lên.
Hắn nên tiếp tục làm người cô đơn, muốn xem ai chê cười liền cứ tự nhiên mà xem, muốn cười nhạo thế nào thì cứ việc cười nhạo, vì sao luẩn quẩn trong lòng muốn tìm một nữ nhân làm bạn, quả thực so với Hoàng đế còn khó hầu hạ hơn.
Sở Dao nghe được thanh âm, rốt cuộc quay đầu lại liếc Khấu Lẫm một cái: “Chàng còn bực bội nữa sao?”
Khấu Lẫm cầm cái chén bị ném lăng lóc đặt thẳng lại, rót một chén trà khác im lặng uống hết.
Còn không phải chỉ giận dỗi thôi sao, ai mà không biết làm?
“Mặc kệ chàng muốn đổi một nhạc phụ có tiền, hay là chỉ muốn nhìn cha bị chê cười, lúc ấy điều đầu tiên chàng suy xét chẳng phải nên là cảm giác của thiếp?”
Khi Sở Dao oán giận với Sở Tiêu về việc này, nàng tức đến nỗi đỏ mặt, nhưng hiện giờ chỉ cảm thấy hốc mắt lên men, “Tựa như lúc trước thiếp phỏng đoán được Hạ Lan phu nhân không phải là thân tỷ tỷ của chàng, thậm chí có khả năng giết hại tỷ tỷ thật sự của chàng, cho dù ả ta hết lần này đến lần khác làm cho thiếp khó chịu, nhưng lòng thiếp đầu tiên vẫn là nghĩ đến cảm thụ của chàng. Thiếp minh bạch chàng thương yêu tôn sùng ‘tỷ tỷ’ thế nào, do đó thiếp sợ chàng chịu đả kích, sợ chàng bị thương tâm khổ sở. Khi tiểu cữu cữu dụ chàng đến hang động, thiếp ở trong phòng lo lắng hãi hùng, sợ chàng chịu không nổi... Lúc ấy chàng gặp đả kích trở về, nếu nhìn thấy thiếp đang cười trộm chàng, vậy thì chàng nói cho thiếp biết, chàng sẽ có cảm thụ gì?”
Khấu Lẫm đang thưởng thức cái chén trên tay đột nhiên cứng người lại, bắt đầu đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ.
Thanh âm Sở Dao có chút nghẹn ngào: “Cha nuôi dưỡng thiếp hai mươi năm, thiếp thương yêu tôn sùng cha thế nào chẳng lẽ chàng lại không biết? Lúc ấy thiếp còn lo lắng cho ca ca nữa, lo lắng nếu lỡ chúng ta thật là hài tử của Kim gia, lời từ trong miệng Kim gia thuật lại nghe có vẻ như song sinh huynh đệ kia chính là ông ta, vậy cảm ứng song sinh giữa thiếp và ca ca vô cùng có khả năng cũng là một loại bệnh di truyền. Thiếp lại lo nếu thiếp cũng sinh hạ một đôi song sinh, vậy nên làm sao bây giờ? Chẳng phải thiếp đã hại dòng giống của chàng? Có phải thiếp sẽ bị bắt buộc hòa ly với chàng hay không? Kết quả thiếp vừa ngước mắt lên tìm người trấn an thì lại bắt gặp chàng đang cười trộm...”
“Ta...” Khấu Lẫm quay đầu đón nhận ánh mắt Sở Dao, thấy vành mắt nàng đỏ ửng, vốn dĩ một bụng uất ức bèn biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại nỗi áy náy dâng tràn.
Lúc trước hắn chỉ cảm thấy bản thân có chút cà chớn, hiện tại hắn cho rằng chính mình quả thực nên bị kéo ra ngoài phanh thây vạn mảnh.
Sở Dao chỉ thoáng chạm qua ánh mắt của Khấu Lẫm rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ về hướng mặt trời lặn: “Nói đến cùng, chàng chưa thật sự để thiếp vào trong tim.”
Lần trước khi thủ thành cũng là lúc Sở Dao phát giận về chuyện này, Khấu Lẫm cũng đã suy nghĩ cẩn thận, cho nên lần này không thể để nàng nghĩ như vậy: “Nếu không đặt nàng trong tim, vậy hiện giờ ta còn có thể đặt ai vào trong tim? Ta là một người đã quen với lối sống vô câu vô thúc, ở trong phương diện cảm tình không suy nghĩ sâu sắc như nàng, không biết cách suy xét cho người khác. Ta không được thông minh như nàng nghĩ, chuyện gì không thuộc kinh nghiệm của ta thì ta đều phải từ từ mới học hiểu. Tựa như hiện tại nàng bày tỏ vấn đề này thì về sau ta sẽ chú ý nhiều hơn, không bao giờ sẽ phạm vào tật xấu cà chớn này nữa, ta bảo đảm.”
Sở Dao không đáp lời.
Khấu Lẫm đứng lên muốn đi đến bên cạnh nàng, biết nàng còn nổi nóng nên chần chừ dừng lại bước chân: “Còn chuyện nàng lo lắng về bệnh di truyền, chắc chắn nàng đã nghĩ nhiều quá rồi. Bất luận ta phân tích thế nào thì vẫn đưa đến kết luận Kim gia không thể là thân phụ của hai người. Ông ta vào Nam ra Bắc nên kiến thức rộng rãi, biết được những chuyện kỳ lạ hay người kỳ dị đương nhiên cũng nhiều hơn chúng ta có thể lý giải. Không phải đã nói rồi hay sao, tình huống giữa nàng và ca ca không hề giống như những đôi song sinh theo lời kể của Kim gia.”
Hơi tạm dừng một chút rồi hắn lại khẳng định, “Giả sử nàng thực sự có bệnh này thì cũng không cần phải lo sẽ ảnh hưởng đến ta. Trước khi gặp nàng thì ta chưa từng nghĩ sẽ thành thân, càng miễn bàn đến chuyện có hài tử, ta không có gia tộc để cần thiết phải bận tâm về việc truyền thừa, chỉ cần có nàng làm bạn với ta là đủ rồi.”
Khi nghe đến đó, đôi mắt Sở Dao vẫn luôn nhìn chằm chằm vầng mặt trời như vàng nóng chảy rốt cuộc hơi động.
“Nàng nghỉ ngơi đi.”
Khấu Lẫm đi đến bên cạnh bàn mở hộp binh khí, lấy ra mấy tờ kim phiếu.
Thôi không cần nhờ nàng giúp đỡ đi nói với Kim Trấm nữa, bằng không sợ nàng lại cho rằng hắn vì tiếc tiền nên mới cố ý nói ra những lời như vậy để dụ dỗ nàng.
Truyện đăng tại wattpad bởi nhà bacom2
Khấu Lẫm từ trong phòng đi ra, lại đi tìm gặp Kim Trấm.
Kim Trấm vẫn còn xách theo lồng chim tản bộ dọc theo dường rải sỏi vây quanh sườn núi, hắn tiến lên chào: “Kim lão bản.”
Kim Trấm dừng bước: “Khấu đại nhân.”
Khấu Lẫm lấy ra một ngàn lượng kim phiếu đưa cho Kim Trấm: “Bản quan chỉ mời một người lên đảo, Tiến sĩ Quốc Tử Giám Liễu Ngôn Bạch.”
Kim Trấm nhận lấy kim phiếu xong lại giơ tay: “Đại nhân, còn cần thêm một ngàn lượng vàng.”
Khấu Lẫm sửng sốt: “Làm gì?”
Kim Trấm giải thích: “Ngài bỏ ra một ngàn lượng vàng này chẳng qua là phí lên đảo mà thôi. Ngài mời người đến từ đất liền thì ta cần phải phái thuyền đi đón, chuyến đi chuyến về chẳng lẽ không cần tiền sao?”
Khấu Lẫm khí huyết không thông: “Phiền toái Kim lão bản đưa tin lên bờ là được, để Liễu Ngôn Bạch tự mình tìm thuyền lên đảo.”
Tay Kim Trấm vẫn không hề thu hồi, nhàn nhạt nói: “À, truyền tin lên bờ thì yêu cầu bỏ ra hai ngàn lượng vàng.”
“Cái gì?!” Khấu Lẫm nhịn xuống xúc động muốn đánh người, nghiến chặt răng châm chọc, “Kim Đại lão bản, thật uổng cho bản quan thập phần khâm phục ngài, cho rằng ngài là người làm ăn đứng đắn, hóa ra là...”
Khóe môi Kim Trấm nhẹ nhàng nhếch lên, chặn đứng lời nói của hắn: “Khấu Chỉ Huy Sứ, người ở trên bờ, đảo ở trên biển, người sẽ di động, đảo sẽ bất động, là người muốn leo lên đảo, chứ không phải đảo muốn trèo lên người. Nếu đại nhân đã là ân khách thì ta phải nhắc lại cho kỹ càng, hiện giờ là đại nhân muốn trèo lên thân ta, chứ không phải ta muốn bò lên người đại nhân. Chẳng qua ta ỷ vào có vài phần tư sắc nên ra giá cao một chút mà thôi, đại nhân đủ tiền để bỏ ra thì cứ thoải mái mà bò lên, nếu luyến tiếc tiêu tiền thì không cần "hưởng thụ", quyền chủ động đều ở trên tay đại nhân, ta không hề cường mua cường bán ép buộc đại nhân điều gì, chỗ nào không phải là người làm ăn đứng đắn?” 😂😂😂
Một tràng nói ra tựa như nước chảy mây trôi, môi Khấu Lẫm run rẩy hồi lâu, thế nhưng tìm không ra ngôn ngữ để phản bác.
Gian thương thật không đáng sợ, gian thương có văn hóa cũng không đáng sợ, chỉ sợ gian thương như lão lưu manh thối tha này, chẳng những có văn hóa mà còn không biết xấu hổ. 😂
Hắn phục quá rồi, đưa tiền thôi mà, hắn đưa tiền còn không được hay sao?