“Lá cờ nhũ vàng?” Sở Tu Ninh chỉ nghĩ tới Thiên Ảnh, tay cầm bút run rẩy, “Đã bỉ ổi đến mức này sao?”
Khấu Lẫm khi truyền tin cho ông nhờ điều tra đã nhắc nhở qua, bởi vì thân phận Tạ Tòng Diễm bại lộ, Thiên Ảnh có thể sẽ thay đổi kế hoạch ban đầu, một lần nữa triển khai lại. Trong lúc này là thời cơ tuyệt hảo để điều tra bọn chúng, nhưng nhất định sẽ lọt vào sự cản trở chưa từng có, kiểu như "chó cùng rứt giậu".
Sở Tu Ninh tiếp tục viết cho xong mật thư, phái người đưa đến ám vệ doanh của Cẩm Y Vệ. Sau đó ông cởi quan phục, thay bộ áo dài đen trơn láng: “Chuẩn bị ngựa xe.”
Thân tín dò hỏi: “Có yêu cầu triệu tập nhân thủ không ạ? Thuộc hạ sợ Thiên Ảnh cố ý dụ ngài đêm khuya ra khỏi thành, mưu toan...”
“Không cần.” Sở Tu Ninh rất yên tâm. Trước khi Khấu Lẫm rời kinh đã xuất động toàn bộ Cẩm Y ám vệ doanh bảo hộ an toàn cho ông. Hơn nữa Sở Tu Ninh phát hiện, từ vụ ở Lạc Dương ông bắt đầu thư từ lui tới với Khấu Lẫm, người bảo hộ ông không chỉ có Cẩm Y ám vệ mà còn có mấy chục cao thủ giang hồ, hẳn là Khấu Lẫm dùng nhiều tiền bỏ vốn gốc mướn tới.
Sở Tu Ninh thật ra cũng hiểu được, tế tử cà chớn này của ông tuy cả ngày há mồm ngậm miệng ngóng trông ông sớm chết một chút để kế thừa gia sản, nhưng sự thật cũng chỉ là nhàn rỗi không có việc gì suy nghĩ vớ vẩn cho đã ghiền mà thôi.
Ra nha môn Lại Bộ, Sở Tu Ninh dẫm trên bàn đạp lên xe ngựa, một đường chạy thẳng ra khỏi thành đến dãy núi phía sau của Thần Cơ Doanh.
Sở gia cũng không có nguyên tắc phải đưa thi hài về quê cũ an táng, nơi nào an cư lạc nghiệp thì cũng sẽ là nơi an nghỉ. Mà trong kinh thành rất nhiều vương công quý tộc thích đưa đi an táng tại núi Thiên Hà, bởi vì cách đó không xa chính là Tam đại doanh bảo hộ kinh đô và vùng lân cận, chôn ở trên núi Thiên Hà có cảm giác giống như Hoàng lăng được bảo hộ.
Sở Tu Ninh vốn không nghĩ đến vấn đề giống Hoàng lăng gì đó rồi tham gia náo nhiệt, nhưng năm đời của Tạ gia đã cho ra ba vị Tướng quân chưởng quản Tam đại doanh, nhạc phụ Tạ Trình cũng an táng trên núi, vì thế ông cũng an táng vong thê tại đây.
“Tỷ phu.” Tạ Tòng Diễm đeo Mạch đao, sắc mặt đen thùi âm trầm đứng ở cửa vào mộ thất. Nơi này cách doanh địa của hắn không xa, thế mà mộ của “Tỷ tỷ” bị kẻ đào mộ đụng vào, căn bản là đánh vào mặt của hắn.
Sở Tu Ninh nhìn mộ bia và mộ môn bị phá hỏng, đây là chuyện nhỏ: “Đệ nói quan tài bị người động qua là có ý gì?”
Tạ Tòng Diễm xoay đi vào bên trong mộ thất, ra hiệu cho những người khác lưu thủ bên ngoài: “Đinh đóng trên quan tài nhìn có vẻ như bị rút ra, rồi một lần nữa đóng vào.”
Sở Tu Ninh nhíu mày: “Là bọn đào mộ làm sao?”
Tạ Tòng Diễm lắc đầu: “Nhìn dấu vết cũ rồi, có lẽ đã bị đụng vào từ mấy năm trước.”
Hàng mày của Sở Tu Ninh càng nhíu sâu hơn, trầm mặc không nói, theo Tạ Tòng Diễm đi vào.
Trong mộ thất đèn trên tường đã được Tạ Tòng Diễm đốt sáng, chỉ thấy ở giữa bày hai cỗ quan tài song song giống nhau như đúc, một bộ quan tài đã đóng đinh, là của vong thê Tạ Tĩnh Xu, một bộ khác là ông để lại cho chính mình.
Tạ Tòng Diễm chỉ vào quan tài của Tạ Tĩnh Xu: “Tỷ phu xem đi.”
Sở Tu Ninh nghiêm túc quan sát, nếu không có Tạ Tòng Diễm giải thích thì thật đúng là ông không nhìn ra điều gì khác thường: “Ý của đệ là có người vào mấy năm trước đã lẻn vào huyệt mộ, mở ra quan tài của tỷ tỷ đệ?”
Tạ Tòng Diễm nói: “Có khả năng là bọn trộm mộ.”
“Không phải đâu.” Sở Tu Ninh ngẫm nghĩ, ánh mắt hơi trầm xuống, “Tối nay có người phá mộ, hẳn chính là vì muốn báo cho ta, quan tài tỷ tỷ của đệ có người động qua.”
Tạ Tòng Diễm trầm ngâm: “Vậy hiện tại...”
Trong mộ thất tràn ngập không khí âm u khó thở, Sở Tu Ninh thở hắt ra một hơi rồi quyết định: “Khai quan.”
Tạ Tòng Diễm cũng biết nhất định phải khai quan, ra bên ngoài phân phó người hầu cận bên mình đi chuẩn bị công cụ. Sau khi quay vào nhìn thấy Sở Tu Ninh đang đứng trước quan tài phát ngốc, hắn không tiến lên quấy rầy.
“Là ta bất tài, đã khiến nàng sau khi chết vẫn không được an ổn.” Sở Tu Ninh thở dài tự trách. Bất luận bận rộn như thế nào thì mỗi năm vào ngày sinh và ngày giỗ của vong thê cùng với tiết Thanh minh Trừ tịch ông đều sẽ đến viếng mộ, từ bên ngoài chưa bao giờ nhìn ra điều gì dị thường. Nếu không vì hôm nay phần mộ bị phá, hơn nữa nhờ Tạ Tòng Diễm cẩn thận, sợ là đến chết ông cũng không biết quan tài của vong thê thế nhưng đã bị động qua.
Chỉ hy vọng là bọn tặc trộm mộ lấy đi những vật chôn cùng mà thôi. Sợ nhất chính là đối thủ từng bị ông đánh bại nham hiểm tới hủy hoại xác chết.
“Đại nhân, Tướng quân.”
Khi người hầu cận cầm công cụ đi vào, Tạ Tòng Diễm tiến lên nói: “Tỷ phu, huynh có muốn lảng tránh một chút hay không?”
Sở Tu Ninh nói: “Đây là phu nhân của ta, sao ta cần phải lảng tránh, khai quan.”
Tạ Tòng Diễm gật đầu: “Khai!”
Người hầu cận liền tiến lên, thật cẩn thận nhổ đinh ra.
Tạ Tòng Diễm đứng gần nhất, khi nắp quan được chậm rãi đẩy ra, hắn nhìn thấy tình huống trong quan tài trước tiên, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Biểu tình này Sở Tu Ninh chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt Tạ Tòng Diễm, trong lòng vô cùng căng thẳng: “Làm sao vậy?”
Tạ Tòng Diễm khó có thể tin: “Đây...”
Sở Tu Ninh tiến lên, vừa nhìn vào trong quan tài, đôi mắt cũng bỗng dưng trợn to -- -- bên trong trống không!
Hai người một là thân đệ nhà mẫu gia, một là trượng phu, năm đó từ chuyện đóng đinh quan tài đến quy táng đều là tự tay làm lấy một tấc không rời. Đây rõ ràng sau khi đưa vào mộ thất mới bị người đánh cắp thi thể!
Lúc nãy Sở Tu Ninh vẫn còn có thể bảo trì bình tĩnh, hiện giờ sắc mặt mây đen giăng đầy: “Đi gọi Công Bộ Chu Thị lang tới đây!”
“Vâng!”
Một canh giờ sau, Chu Thị lang gần như bị trói tới, búi tóc còn có chút nghiêng lệch. Nửa đêm giờ Tý, nhìn thấy lão sư nhà mình chắp tay sau lưng đứng trong mộ thất, đèn trên tường leo loét, thần sắc so với quỷ còn đáng sợ hơn, dọa hắn liên tục nuốt mấy ngụm nước miếng, khom người bước nhanh tiến đến: “Lão sư...”
Sở Tu Ninh không đợi hắn thỉnh an: “Nhanh đi xem thử, mộ phu nhân ta khi nào bị trộm!”
Chu Thị lang khiếp sợ: “Sao ạ? Lại có kẻ trộm mộ của sư mẫu?”
Sau đó hắn cũng vừa thấy trong quan tài không người, hai chân run rẩy, minh bạch lão sư nhà mình vì sao lại tức giận, vội vàng bắt đầu kiểm tra.
Hắn quan sát tỉ mỉ trạng huống của quan tài cùng độ rỉ sắt của đinh và lỗ đinh, phân tích cẩn thận cả nửa canh giờ mới dám bẩm báo: “Lão sư, ít nhất là mười mấy năm rồi.”
Sở Tu Ninh nghe vậy khó có thể tin: “Mười mấy năm? Ngươi xác định?”
Chu Thị lang lau mồ hôi: “Đồ đệ xác định, coi bộ là mới vừa hạ táng không bao lâu, xác chết sư mẫu đã bị tặc phỉ cướp đi rồi...”
Khi nói chuyện, hắn căn bản không dám ngẩng đầu để xem sắc mặt lão sư nhà mình.
Từ khi sư mẫu qua đời, không biết bao nhiêu thế gia muốn liên hôn với lão sư, nhưng bất luận mọi người khuyên nhủ thế nào, lão sư trước sau không hề dao động, đủ có thể thấy đối với sư mẫu rất tình nghĩa.
Hiện giờ...
Trời ạ, đây là muốn xảy đại sự rồi!
Sở Tu Ninh lại chỉ bình tĩnh dặn dò hắn: “Ngươi trở về đi, việc này không được để lộ nửa điểm tiếng gió.”
Chu Thị lang vội vàng nhận lời: “Vâng vâng.”
Chờ hắn đi rồi, Tạ Tùng Diễm bèn nhanh chóng bước lên đỡ Sở Tu Ninh chân mềm nhũn suýt nữa té ngã: “Tỷ phu.”
“Ai làm?” Sở Tu Ninh cố gắng bắt buộc đầu óc suy nghĩ, nhưng ông hoàn toàn không có cách gì bình tĩnh lại, đột nhiên nghĩ đến, “Kẻ phá mộ không phải đã lưu lại một lá cờ hay sao? Hiện tại đâu rồi?”
“Lá cờ kia nhìn như là một chiến kỳ, đệ chưa thấy qua, sai phó tướng cầm đi Binh Bộ tra xét.” Tạ Tòng Diễm thấy Sở Tu Ninh đã có thể đứng ổn nên buông lỏng tay ra, thần sắc hắn so với Sở Tu Ninh càng làm cho người ta sợ hãi hơn, “Tỷ phu yên tâm, bất luận là kẻ làm ra chuyện này có thế lực đến mấy, đệ cũng nhất định phải cho hắn chết không có chỗ chôn!”
Sở Tu Ninh không nói lời nào, cố gắng bắt buộc mình phải bình tĩnh lại, suy xét nguyên nhân bên trong.
Một khắc sau, phó tướng cầm lá cờ trở về: “Thượng Thư đại nhân, Tướng quân.”
Tạ Tòng Diễm hỏi: “Điều tra ra chưa?”
Phó tướng vội bẩm báo: “Hồi Tướng quân, lá cờ này thuộc sở hữu của Ma Phong Đảo chủ.”
Tạ Tòng Diễm chuyên chú trên chiến trường Bắc Nguyên, biết rất ít về vùng duyên hải: “Ma Phong Đảo chủ? Là ai?”
Sở Tu Ninh thình lình mở miệng: “Là kẻ đứng đầu trong ba kiêu hùng của Đông Nam hải, thế nhân xưng là Đại lão bản Kim Trấm?”
Phó tướng ôm quyền: “Hồi đại nhân, Binh Bộ đúng là nói như vậy.”
Tạ Tòng Diễm nhìn lá cờ trong tay phó tướng: “Tỷ phu, huynh nhận biết người này?”
“Không quen biết, chưa từng gặp qua.” Sở Tu Ninh vốn dĩ đã nhận định đây là việc làm của kẻ thù, kết quả này khiến ông càng thêm không nghĩ ra, “Ta cũng là lúc trước phân tích nạn giặc Oa ở vùng duyên hải, từng lưu ý đến người này, phát hiện hắn không giống với các đạo phỉ khác, ẩn giấu rất sâu, tác phong hành sự khiến người cân nhắc không ra.”
Tạ Tòng Diễm hỏi: “Vậy hiện tại...”
Bàn tay Sở Tu Ninh giấu trong tay áo siết chặt, đây là Thiên Ảnh cố ý gây trở ngại cho ông vì ông đã sắp tóm được cái đuôi của Thiên Ảnh, lúc này nhất định phải bảo trì bình tĩnh.
Nhưng nhìn quan tài trống không trước mắt, ông nhịn không được liên tục cười nhạo chính mình: Sở Tu Ninh, chuyện này mà ngươi cũng có thể nhẫn? Ngươi còn có phải là người hay không?
“Đi tra! Ta muốn toàn bộ thông tin về Kim Trấm... Thôi, không cần các ngươi tra, hãy triệu tập tất cả văn thần võ tướng trong phe chúng ta đã từng nhậm chức trong vòng mười mấy năm qua tại Chiết Giang Phúc Kiến hiện đang có mặt tại kinh thành, toàn bộ tập họp tới phủ của ta, ta tự mình tra!”
Trên Ma Phong Đảo, tuy Ngu Khang An đã rời đi nhưng Ngu Thanh vẫn ở lại. Nàng nói muốn đón Mạnh Quân Quân đưa đi, sau khi bị Kim Trấm cự tuyệt cũng không đấu tranh một chút nào.
Kim Trấm biết nàng không muốn hồi quân doanh là vì yêu cầu thời gian tiếp thu sự tình của Đoạn Xung, cũng không đuổi nàng đi.
Ngu Thanh mỗi ngày đến chỗ ở của Đoạn Xung tìm biểu muội Mạnh Quân Quân, mục đích là quan sát Đoạn Xung.
Tào Sơn ở tại sườn núi, Kim Trấm ở trên đỉnh núi, chỗ nào cũng đều rộng lớn khí phái, phó tì thành đàn, chỉ độc nhất một mình Đoạn Xung ở trong mấy gian nhà gỗ nhỏ đơn sơ dưới chân núi.
Ngu Thanh quan sát hắn mấy ngày, phát hiện sự cường hãn của hắn không chỉ là trời sinh dũng mãnh phi thường, hắn ác với người khác, đối chính mình càng ác hơn.
Mà đối mặt với sự quan sát của Ngu Thanh, Đoạn Xung hoàn toàn coi nàng là không khí.