Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 130: Nhân Sinh




Khấu Lẫm nhắm mắt lại, khuôn ngực phập phồng không ngừng như đang chờ đợi bị tuyên án, hô hấp hỗn loạn khó có thể tự khống chế, che giấu không được. May mắn Khấu Toàn không biết võ công, bằng không sẽ lập tức phát hiện hắn đang ẩn thân trong này.

Hơi dừng lại trong chốc lát, Khấu Toàn giống như đang đắm chìm trong hồi ức bỗng nhiên bừng tỉnh kể tiếp: “Ngoại trừ ấu đệ, nàng kia còn mang theo mấy tôi tớ và nhũ mẫu, nhìn cách ăn mặc xem như là nhà tiểu phú. Nô tỳ thấy nàng ta tuổi cũng xấp xỉ với nô tỳ, hơn nữa ở đất Thục đã mất hết thân nhân, có bị mất tích cũng không ai sẽ báo quan tìm kiếm, vì thế phân phó hộ vệ giết hết tất cả đoàn người chôn tại chỗ trong núi. Sau đó nô tỳ cầm giấy thông hành của nàng ta, lại cho các hộ vệ giả dạng thành gia phó, mang theo đệ đệ nàng ta để giấu tai mắt, một lần nữa đi ngang qua đất Thục về hướng Vân Nam...”

Khấu Toàn sở dĩ thuật lại thẳng thắn như vậy vì ả thấy được Tạ Tòng Diễm và Khấu Lẫm bất hòa.

Tạ Tòng Diễm rốt cuộc thu đao vào vỏ.

Hỏi ra những gì nên biết, nhiệm vụ Sở Dao nhờ hắn đã hoàn thành, chuyện kế tiếp như thế nào chả có liên quan gì đến hắn, chứ việc để lại cho Khấu Lẫm giải quyết. ngôn tình hoàn

Nhưng Khấu Lẫm vẫn chưa từ sau tượng Phật đi ra.

Khấu Toàh vẫn tiếp tục thuật lại: “Tiến vào Vân Nam thì vừa lúc lại gặp phải Vân Nam Vương phản loạn, nô tỳ thất lạc với các hộ vệ, một mình mang theo a Lẫm trốn Đông trốn Tây. Hai năm sau, tiên Đế băng hà, tin tức Hoài Vương mưu phản truyền đến, biết phủ Trấn Quốc Công bị tru di cửu tộc, nô tỳ liền muốn quay về Lạc Dương nhưng lại phát hiện người của Tạ Trình vẫn đang tìm nô tỳ... Nô tỳ mang theo a Lẫm đi một vòng xa, trước tiên tới Hồ Quảng, thử xem có tìm được ngoại tổ của a Lẫm hay không. Khi đó thiên tai gây họa chiến tranh bùng phát, chỉ đi đường thôi cũng đã mất ba năm, lại ở Hồ Quảng thêm một năm, thật sự tìm không thấy nên mới cho người môi giới ít bạc, bảo bọn họ bắt cóc a Lẫm tới Dương Châu bán đi...”

Tạ Tòng Diễm hỏi: “Kế tiếp ngươi một mình đi Lạc Dương?”

“Phải.” Khấu Toàn nói, “Lão gia chủ báo cho nô tỳ, năm đó tiểu thư sau khi sinh hạ thiếu gia, thân thể suy yếu đến cực điểm, vẫn luôn điều dưỡng cũng không khá hơn được. Khi ngài tròn một tuổi thì mệnh của tiểu thư chỉ còn như đèn leo loét. Mà Hoài Vương đoạt đích thất bại, hai nhi tử dưới gối tính cả gia tộc Phó gia toàn bộ bị tru di. Tiểu thư biết không thể nào đủ sức để trốn, chủ động đi tìm Tạ Trình Tướng quân, phó thác thiếu gia cho hắn.”

Tạ Tòng Diễm như suy tư gì: “Hạ Lan gia cũng coi như có ân với ta, vậy mà lão gia chủ không nghĩ tới tìm đến ta để vớt chút chỗ tốt?”

Khấu Toàn thở dài: “Hạ Lan gia rất nhát gan, chỉ muốn an ổn một góc làm buôn bán nhỏ, không muốn gánh vác quá nhiều nguy hiểm, vì thế đã cầu tiểu thư đừng nói ra Hạ Lan gia đã chứa chấp, còn khuyên nô tỳ cũng đừng đi tranh vũng nước đục, làm không ổn sẽ rước lấy họa sát thân. Vừa lúc Hạ Lan Triết nhìn trúng nô tỳ, lão gia tử liền cho nô tỳ lưu lại trong phủ Hạ Lan, năm đó nô tỳ nguyện thế tiểu thư đánh lạc hướng truy binh, lão gia tử cực kỳ thưởng thức nô tỳ... Qua hai năm nữa, chiến dịch Tháp Nhi Cốc chấm dứt, tin đồn tuôn ra là Tạ Trình có một nhi tử ngoại thất, sự kiện nhi tử này có thể kế tục tước vị hay không gây ầm ĩ thiên hạ đều biết, nô tỳ rốt cuộc đã có thể an tâm.”

Tạ Tòng Diễm suy nghĩ một lát: “Hạ Lan Triết có biết thân phận của ta hay không?”

“Tuyệt đối không biết!” Khấu Toàn sợ Tạ Tòng Diễm hiểu lầm vội vàng giải thích, “Thiếu gia, Hạ Lan lão gia tử rất cẩn thận, sẽ không nói cho bất luận kẻ nào về thân phận của nô tỳ, chỉ nói với Hạ Lan Triết nô tỳ là nữ nhi của tội thần lúc xưa có ân với Hạ Lan gia.”

Tạ Tòng Diễm hơi gật đầu.

“Từ gia xảy ra chuyện đã qua hai mươi chín năm. Hoài vương mưu phản cũng đã gần hai mươi lăm năm. Nô tỳ ở hậu trạch phủ Hạ Lan đã gần hai mươi năm, hẳn là không còn mấy người có thể nhận ra nô tỳ.”

Nói cách khác, nếu không ả đã sớm đi nhận thân với Khấu Lẫm. Nghĩ đến đây, ả lấy lòng nói, “Thiếu gia, ngài muốn cho phu thê a Lẫm bất hoà, nô tỳ có biện pháp...”

Tạ Tùng Diễm ngắt lời: “Lúc xưa ngươi giết thân nhân của hắn, mượn thân phận Khấu gia, ta coi như ngươi là bị tình thế bức bách. Hiện giờ ngươi không biết bồi thường, lại vẫn một lòng nghĩ đến lợi dụng hắn?”

Khấu Toàn không hề nửa phần tỏ vẻ xấu hổ, đúng lý hợp tình nói: “Thân tỷ tỷ của hắn cùng lắm chỉ là một phụ nhân không kiến thức, từ đất Thục đến Hồ Quảng một đường loạn lạc như vậy, có thể bình an tới nơi hay không còn chưa biết chừng. Huống chi a Lẫm được nô tỳ nuôi bên người, nô tỳ đối đãi hắn không tệ, bằng không sao hắn lại nhớ kỹ ân tình của nô tỳ mãi đến hôm nay? Phải biết rằng, mấy năm nuôi dưỡng hắn cũng chính là mấy năm Đại Lương loạn nhất từ khi lập quốc tới nay, không có nô tỳ thì làm sao có hắn bây giờ?”

Giọng nói dừng lại, ả cẩn thận liếc mắt đánh giá Tạ Tòng Diễm, “Thiếu gia, là con người dù sao cũng phải nhớ tri ân báo đáp, ngài nói đúng không?”

Lời này một câu hai nghĩa, Tạ Tòng Diễm cười khẩy một tiếng, nâng đao chỉ chỉ vào tượng Phật chỗ Khấu Lẫm ẩn thân: “Ngươi đừng hỏi ta, đi hỏi hắn kìa.”

Khấu Toàn ngây ngốc một lát, nhìn về hướng hắn chỉ, cẩn thận quan sát, rốt cuộc phát hiện một góc áo dài hoa văn đám mây lộ ra bên ngoài.

Áo dài này chính là bộ hôm nay Khấu Lẫm mặc?!

Khấu Toàn đang quỳ đầu óc nổ bùm một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất, sự khủng hoảng trong mắt che lấp không được, khó có thể tin nhìn về phía Tạ Tòng Diễm: “Thiếu, thiếu gia! Hóa ra ngài đã cho nô tỳ vào bẫy!” Hắn nhất định đã sớm đoán được chính mình có chút quan hệ với hắn, cố ý tới dụ mình nói ra!

Khấu Toàn vừa ức lại vừa giận, hai mắt tối sầm suýt nữa ngất xỉu: “Biết rõ nô tỳ là người Từ gia, sao ngài có thể làm như vậy?!”

Tạ Tòng Diễm không phản ứng, đao trong tay lại một lần nữa cắm vào vỏ, cất bước đi ra ngoài: “Người giao cho ngươi, tùy ngươi xử trí.”

Lời này là nói cho Khấu Lẫm nghe.

“Thiếu gia! Thiếu gia! Tạ Tòng Diễm!” Khấu Toàn căn bản không dám nhìn tới tượng Phật nơi Khấu Lẫm ẩn thân, một nỗi khủng hoảng thật lớn bao phủ toàn thân, nhào lên phía trước ôm lấy chân Tạ Tòng Diễm, “Ngài không thể đối với nô tỳ như vậy, ai đối với nô tỳ ra sao không cần biết, nhưng duy nhất một mình ngài không được! Lúc xưa nếu không phải nhờ nô tỳ dụ đi truy binh...”

Chân Tạ Tòng Diễm bị ả ôm lấy cứng ngắt bèn dừng lại không động, rũ xuống tầm mắt nhìn ả: “Từ khi ta có ký ức tới nay, câu chuyện nghe được nhiều nhất chính là các ngươi vì bảo vệ ta mà trả giá bao nhiêu vất vả.”

Khấu Toàn khóc ròng: “Nhưng đấy là sự thật mà...”

Tạ Tòng Diễm nhíu mày: “Ta không cầu các ngươi bảo vệ ta, vì sao ta phải báo đáp? Là mẫu thân ta cầu ngươi chứ gì, vậy ngươi đi xuống địa phủ tìm bà ấy mà đòi nợ ân tình!”

Khấu Toàn giật mình: “Làm sao ngài có thể nói ra những lời như vậy?”

“Có phải cảm thấy chính mình đã cứu một con sói mắt trắng, thập phần không đáng giá?” Tạ Tòng Diễm cười lạnh, “Không sai, cảm giác của ngươi đúng lắm. Tạ Trình liều mình lót đường cho tiền đồ của ta, vậy mà ta không hề có mảy may cảm kích hắn huống chi là ngươi? Mấy năm nay ngươi không tới tìm ta tranh công, không phải cũng vì sờ không chuẩn tính cách của ta, sợ chính mình không vớt được chỗ tốt ngược lại còn bị diệt khẩu?”

“Nô tỳ không có, nô tỳ đối với tiểu thư trung thành và tận tâm, không đi tìm ngài chỉ là sợ nếu lỡ liên lụy...”

“Khó chịu sao? Xả thân đi bảo hộ một hài tử bạc tình bạc nghĩa thân thích không nhận? Nhưng còn hài tử bị ngươi hại thảm mà lại coi ngươi như thân mẫu để ngưỡng mộ thì sao? Đã được như thế mà ngươi vẫn còn lòng tham không đáy, không biết quý trọng.”

Tạ Tòng Diễm vốn định một chân đá văng ả ra, rốt cuộc lại không làm. Hắn chờ Khấu Lẫm xuất hiện, nhưng Khấu Lẫm không có một chút động tĩnh, hắn nhịn không được gắt lên: “Ngươi ngủ rồi hay sao?”

Giọng nói vang lên trong chốc lát, Khấu Lẫm từ trên Phật đài nhảy xuống đi về hướng Tạ Tòng Diễm.

Tựa như người sắp chết đuối ôm được tấm ván gỗ, Khấu Toàn gắt gao siết chặt chân Tạ Tòng Diễm, sợ hãi run rẩy.

Ả không dám nhìn Khấu Lẫm, Khấu Lẫm cũng không để ý tới ả, mắt nhìn thẳng cùng Tạ Tòng Diễm gặp thoáng qua rồi đi ra khỏi hang động.

Tạ Tòng Diễm nhìn về phía bóng lưng của hắn: “Ngươi đây là có ý gì?”

Khấu Lẫm không đáp lại.

Ước chừng nửa khắc qua đi, mấy gã Cẩm Y Vệ đi vào ôm quyền bẩm báo với Tạ Tòng Diễm: “Tạ Tướng quân, đại nhân có lệnh, sai chúng thuộc hạ đưa Hạ Lan phu nhân về Hạ Lan gia.”

Tạ Tòng Diễm nhíu mày: “Chỉ là như vậy?”

“Còn có...” Cẩm Y Vệ chậm rãi nói, “Cả nhà giam lỏng, nhốt lại.”

Hàng mày Tạ Tòng Diễm nhíu lại càng sâu -- Khấu Lẫm đây là chuẩn bị mượn cớ Lạc Vương mưu phản, tru sát toàn gia Hạ Lan thị?

*By Bà Còm in Wattpad*

Sở Dao ngồi sát cửa sổ viết chữ. Từ khi Khấu Lẫm rời đi nàng liền không thể tĩnh tâm, cầm bút thật lâu vẫn chưa viết được, mực từ ngòi bút nhỏ giọt trên giấy rồi lan ra.

Nàng thực sự lo lắng cho Khấu Lẫm, bởi vì lần này địch nhân chàng phải đối mặt là chính bản thân chàng.

Chuyện tới trước mắt, ngược lại nàng bắt đầu hối hận, có lẽ nàng không nên nhất thời nổi giận đi so đo với Khấu Toàn, có lẽ Khấu Lẫm không biết chân tướng thì tương đối tốt cho chàng hơn.

Vạch trần chân tướng này, Sở Dao không thể không thừa nhận, hơn phân nửa là bởi vì nàng có tư tâm.

*By Bà Còm in Wattpad*

Sau khi Khấu Lẫm rời khỏi hang động, đi lang thang hướng lên đỉnh núi.

Bước chân thực ổn, đi rất chậm.

Đoạn Tiểu Giang từ mỏm đá phi thân xuống, dừng lại bên cạnh Khấu Lẫm: “Đại nhân, ngài muốn làm gì?”

Khấu Lẫm ngừng lại bước chân, chưa từng quay đầu chỉ cười khẩy nói: “Dạo này ngươi và phu nhân xem bản quan làm trò khôi hài rất vui vẻ?”

Không đợi Đoạn Tiểu Giang trả lời, hắn tiếp tục đi về phía trước.

Thật ra Đoạn Tiểu Giang cũng không thập phần rõ ràng ngọn nguồn của câu chuyện này, nhìn dáng vẻ của đại nhân bây giờ thật sự cảm thấy xót xa. Đoạn Tiểu Giang không xa không gần đi theo phía sau Khấu Lẫm, thấy cánh tay hắn máu không ngừng theo đầu ngón tay nhỏ xuống; miệng vết thương đã qua hơn hai canh giờ thế nhưng càng thêm nghiêm trọng, có thể thấy được Khấu Lẫm không thể điều chỉnh được nội lực, cơ bắp căng chặt đến cực độ.

Đoạn Tiểu Giang hơi hé miệng nhưng lại nuốt xuống, chưa bao giờ gặp qua Khấu Lẫm có bộ dáng như vậy nên không dám lắm miệng. Nhưng theo đại nhân đi hơn một canh giờ, rõ ràng cảm giác bước chân Khấu Lẫm có chút lảo đảo, rốt cuộc chạng vạng ngày hôm nay đã đánh một trận với Tạ Tòng Diễm, thể lực có lẽ đã hao tổn hết rồi.

Đoạn Tiểu Giang nhịn không được hỏi: “Đại nhân, ngài muốn làm gì? Thuộc hạ giúp ngài đi làm?”

Bước chân Khấu Lẫm chựng lại, [Không sai, hắn muốn làm gì đây nhỉ?]

Lang thang không có mục tiêu.

Đột nhiên Khấu Lẫm cảm thấy mỏi mệt một bước cũng không nhấc nổi, trực tiếp ngồi bệt xuống ven đường, cúi đầu nhìn khoảnh đất dưới chân rồi lại ngẩng đầu ngắm màn trời đen như mực.

Hắn bỗng nhiên mở miệng: “Tiểu Giang.”

Đoạn Tiểu Giang vội vàng tiến lên: “Đại nhân?”

Hắn lại không nói thêm gì.

Lẳng lặng ngồi nửa canh giờ, khi con tim lo lắng của Đoạn Tiểu Giang sắp sửa nhảy lên tới cổ họng, chỉ thấy Khấu Lẫm đứng dậy phủi phủi đất bám trên mông: “Đi thôi, quay trở về được rồi, đừng khiến phu nhân lo lắng.”

Năm đó rời khỏi Khấu Toàn hắn chưa đầy tám tuổi. Trải qua mười một năm nhân sinh thăng trầm, lại qua chín năm chìm nổi trong quan trường, hôm nay hắn đã hai mươi tám tuổi, có thể leo lên được tới vinh quang thì đương nhiên cũng có thể chống chọi nổi với phong sương.

*By Bà Còm in Wattpad*

Đầu giờ Tý, Sở Dao chờ được Tạ Tòng Diễm trở về trước.

Tiểu cữu cữu đúng là người tử thủ gìn giữ quy củ, tuy là nửa đêm cũng phải đi đến phòng nghị sự ngồi chờ Cẩm Y Vệ mời Sở Dao đến.

Sở Dao đỡ chân đi vào ngồi xuống: “Tiểu cữu cữu, thế nào?”

“Thu hoạch ngoài ý muốn.” Tạ Tòng Diễm đem những gì Khấu Toàn khai ra thuật lại đại khái một lần, “Ngươi nói thử xem, nếu ta đã là nhi tử của Hoài Vương, ngoại tổ ngươi vì sao phải giấu?”

“Có lẽ là mẫu thân ngài đã gạt ngoại tổ.” Sở Dao cũng hơi có chút kinh ngạc, phỏng đoán, “Rốt cuộc hài tử là do bà ấy sinh, nếu bà ấy nói với ngoại tổ Trấn Quốc Công Thế tử mới là cha ngài, vậy thì ngoại tổ cũng không có bản lĩnh phân biệt được. Có lẽ bà ấy không muốn để cữu cữu cuốn vào cuộc tranh đoạt Hoàng quyền.”

“Ta cũng nghĩ như vậy, bằng không ngoại tổ ngươi không có bất luận lý do gì để giấu diếm.” Tạ Tòng Diễm thay đổi dáng ngồi, “Tuy vậy vẫn nên trở về thỉnh tỷ phu tra cứu một chút, xem trong số những thế lực cũ còn có ai biết chuyện này mà có dụng tâm kín đáo hay không, sớm làm đề phòng.”

Sở Dao thấy trong lúc Tạ Tòng Diễm nói chuyện đã thay đổi dáng ngồi vài lần, lại thấy vết thương trên bụng rỉ máu ra, muốn hỏi cữu cữu cảm giác thế nào, nhưng biết hỏi cũng như không, chắc chắn chỉ đơn giản nhận được một câu “Không sao”. Sở Dao bèn hỏi sang chuyện khác: “Tiểu cữu cữu, nếu cha ruột ngài thật là Hoài Vương, vậy...”

“Là ai cũng chỉ là một người chết rồi.” Tạ Tòng Diễm mặt vô biểu tình, “Vẫn chỉ là một người chết bị thất bại thảm hại, chỉ biết để lại cục diện rối rắm cho ta.”

Sở Dao liền yên tâm, tiểu cữu cữu vẫn như cũ là tiểu cữu cữu, không có biến hóa. Cha ruột của Tạ Tòng Diễm là ai đích xác không thể gây trở ngại, bởi vì thế lực cũ của Hoài Vương và Trấn Quốc Công ở dưới sự quản chế của phụ thân nàng sớm đã không gây được sóng gió gì.

Mà Tạ Tòng Diễm luôn nhấn mạnh không hề có chút hứng thú nào đối với triều chính tranh giành phe đảng, chỉ thích luyện binh đánh giặc.