Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 120: Gặp Lại




Mặt dây trang sức này là của tỷ tỷ, có lẽ chạng vạng ngày hôm qua hắn cũng không nhìn lầm, đứng trong đám người kia thật là tỷ ấy.

Chẳng lẽ Hạ Lan phu nhân là tỷ tỷ của hắn? Cho nên Hạ Lan Triết mới không kiêng nể gì mà tính kế hắn, không sợ hắn nổi cơn thịnh nộ sẽ xét nhà diệt tộc Hạ Lan?

Nhưng nếu thật là tỷ tỷ, chẳng phải Hạ Lan Nhân là ngoại chất nữ của hắn? Vì sao tỷ tỷ lại bảo nàng ta tới thoát y hiến thân? Trực tiếp đưa trang sức kia cho hắn xem không phải là được rồi?

Một đường phi nhanh đến phủ Hạ Lan, Cẩm Y Vệ phụ trách giam lỏng Hạ Lan gia lập tức tới chắn: “Đứng lại!”

Khấu Lẫm chỉ lo xông vào bên trong, hắn không mặc quan phục cũng không mang eo bài, Cẩm Y Vệ từ Khai Phong tới không biết mặt hắn, đồng loạt rút đao.

Khi Khấu Lẫm chuẩn bị dùng tay trần đánh vào, Đoạn Tiểu Giang phi thân đuổi theo sau liền móc ra lệnh bài giơ lên, lớn tiếng hô: “Vị trước mắt này chính là tổng Chỉ Huy Sứ đại nhân, tất cả đều tránh ra!”

Các Cẩm Y Vệ hoảng sợ thu đao, tẻ ra sắp thành hàng hai bên khom người ôm quyền: “Thuộc hạ biết tội!”

Khấu Lẫm không rảnh để phản ứng bọn họ, chỉ đi thẳng vào. Không tiện trực tiếp xông vào hậu trạch, hắn bước nhanh vô chính sảnh phân phó Đoạn Tiểu Giang: “Đi mời Hạ Lan phu nhân đơn độc lại đây. Giới nghiêm toàn bộ phủ Hạ Lan, bản quan không muốn có bất luận "gió thổi cỏ lay" gì truyền ra ngoài.”

Đoạn Tiểu Giang không rõ nguyên do, nhưng thấy thần thái của đại nhân liền biết sự tình quan trọng, không dám chậm trễ lập tức làm theo.

Khấu Lẫm một mình ngồi ghế chủ vị trong chính sảnh, cơ bắp căng chặt cứng đờ như khúc gỗ, trong lòng thấp thỏm bồn chồn, thường xuyên nhìn ra phía cửa.

Rốt cuộc Đoạn Tiểu Giang đi vào: “Đại nhân, Hạ Lan phu nhân đã tới.”

Khấu Lẫm bất giác đứng dậy: “Mau mời.”

Chỉ thấy đi vào trong sảnh là một phụ nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng cực tốt, mặc dù giấu không được vết nhăn nơi khoé mắt nhưng hai má đẫy đà hồng nhuận, trông vẫn còn phong vận, có thể thấy được khi còn trẻ mỹ mạo hơn người.

Hai mươi năm không gặp, tỷ tỷ trong trí nhớ của hắn cũng có bộ dáng tương tự, tuy có chút chênh lệch về tuổi tác. Cho dù khi Khấu Lẫm rời xa tỷ tỷ mới chỉ có bảy tám tuổi nhưng ấn tượng thập phần khắc sâu. Chắc hẳn là tỷ tỷ rồi nhưng Khấu Lẫm vẫn không dám tin.

Mãi đến khi Hạ Lan phu nhân tiến lên phía trước, trước hết thỉnh an hô một tiếng “Đại nhân”, sau đó đôi mắt đỏ bừng lại nói: “A Lẫm, tỷ tỷ đã gặp lại đệ.”

Tim Khấu Lẫm đập thình thịch, là tỷ tỷ Khấu Toàn không sai.

Trong một chớp mắt hắn cũng có chút nghẹn ngào, tìm người lâu như vậy đến nỗi trong lòng hắn đã dần dần từ bỏ, sắp thừa nhận tỷ tỷ đã chết thì người lại đột nhiên không kịp phòng ngừa xuất hiện trước mặt hắn.

Khấu Lẫm hít vào một hơi thật sâu, ngồi xuống một lần nữa ngữ khí cũng mang theo vài phần nhàn nhạt xa cách: “Ta tìm cô không dễ dàng, cô tìm ta lại quá đơn giản, vì sao cho tới bây giờ mới bằng lòng lộ diện? Nếu không phải Hạ Lan gia gây ra tai họa, cô tính toán đến chết cũng không chịu gặp ta?”

Khấu Toàn nghe giọng điệu hắn không tốt, nắm chặt khăn tay vặn tới vặn lui, cúi đầu không nói.

Khấu Lẫm thấy tỷ tỷ co quắp, nhịn không được hòa hoãn lại thái độ: “Tỷ, ngồi xuống nói chuyện.”

Hắn kêu một tiếng “Tỷ” đã kéo gần lại khoảng cách giữa hai người. Khi Khấu Toàn lại ngẩng đầu, nước mắt to như hạt đậu liên tiếp rơi xuống, vội cầm khăn chậm chậm mắt rồi ngồi sang một bên.

Thấy Khấu Toàn chưa ổn định cảm xúc, Khấu Lẫm cũng không nói gì, chỉ ngồi quan sát gương mặt Khấu Toàn, lại nhìn kỹ bàn tay đang cầm khăn lau nước mắt. Làn da trên bàn tay thật trắng nõn mịn màng, đây là "mười ngón tay không dính nước" rất nhiều năm mới có thể dưỡng ra tới mức như vậy.

“Không phải ta không muốn đi tìm đệ.” Khấu Toàn thở dài một hơi, “Năm đó sau khi thất lạc đệ, ta đã đi khắp nơi tìm kiếm...”

Khấu Toàn nói ra lời này đồng nghĩa với việc chối bay năm đó không phải chính mình thuê người bắt hắn đi.

Khấu Lẫm không xen mồm, cũng không dò hỏi gì về tiểu thương nhân đất Thục kia, an tĩnh nghe Khấu Toàn giải thích: “Ta một đường tìm tới Lạc Dương, bệnh không dậy nổi suýt nữa bỏ mạng tại đây, được thiện đường nơi này cứu sống, quen biết Hạ Lan Triết. Huynh ấy và ta tâm đầu ý hợp, những năm đó thiên hạ đại loạn, lưu dân khắp nơi, huynh ấy vì ta mà tạo ra một thân phận giả, đón ta vào cửa làm thiếp. Qua mấy năm, nguyên phối bị bệnh chết, gia đình thương nhân cũng không có nhiều quy củ, huynh ấy bèn đưa ta lên phù chính... Như thế an ổn qua rất nhiều năm, tỷ phu đệ nói cho ta biết, trong kinh thành có một vị Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ mới nhậm chức, tên tuổi đều tương xứng với đệ đệ ta muốn huynh ấy ngầm tìm, chẳng qua người này lại là một kẻ gian nịnh, hãm hại trung lương, tàn nhẫn độc ác...”

Giọng nói dừng lại, Khấu Toàn nhìn hắn thấy sắc mặt không việc gì, mới dám tiếp tục nói, “Ta chỉ nuôi đệ mấy năm, thậm chí không biết đệ còn nhớ rõ ta hay không, có coi tỷ tỷ như ta trở thành vết nhơ trong quá khứ của đệ hay không, nào dám tương nhận với một quyền thần che trời? Nếu ta lẻ loi một mình thì cũng không sao, sợ liên luỵ tới Hạ Lan gia...”

Quả nhiên là vì ngại ô danh của hắn, Khấu Lẫm tự giễu mỉm cười: “Vậy hiện tại vì sao lại dám nhận?”

Khấu Toàn nói: “Những năm gần đây, ta và tỷ phu đệ vẫn luôn âm thầm chú ý nhất cử nhất động của đệ để phân tích. Tỷ phu đệ nói, tuy đệ hành sự không theo kết cấu nào, lại cực đoan một cách dị thường, nhưng rốt cuộc không giống một gian tà người ta đồn đãi... Vừa lúc tỷ phu đệ xưa nay canh cánh trong lòng chuyện mỏ vàng mười năm trước, ngày ngày khó ăn khó ngủ, muốn mượn Thiên Ảnh dẫn đệ tới đây. Một là không chắc chắn đệ có muốn quản hay không, hai là sợ chủ động tố giác sẽ bị quyền quý trong kinh trả thù, chỉ có sử dụng kế sách...”

Khấu Lẫm xụ mặt ngắt lời: “Hắn đưa ra kế sách lạm sát kẻ vô tội như vậy, tỷ cũng đồng ý?”

“Cũng không tính là lạm sát kẻ vô tội.” Khấu Toàn giải thích, “Công tử nhà Huyện lệnh kia là một tên háo sắc, ỷ vào có cô mẫu bà con xa làm Quý Phi nên đã bức hiếp bao nhiêu cô nương trong sạch, còn ép cho hai nha đầu trong phủ phải nhảy giếng tự tử, kẻ như vậy chết oan uổng sao?”

Khấu Lẫm nhíu mày: “Vậy nhi tử của Tri phủ bị thiêu chết thì sao?”

Khấu Toàn nói: “Đào công tử trông có vẻ là một quân tử khiêm tốn, tài danh lan xa nhận được không ít khen ngợi. Nhưng những thi văn khiến thanh danh hắn được truyền tụng đều do một thư sinh bần hàn viết thay, sau đó nhà thư sinh kia đột nhiên bùng lên một trận hỏa hoạn lớn, trong nhà chết sạch không còn dư lại một người nào...”

Khấu Lẫm không khỏi nhớ tới khi Liễu Ngôn Bạch đoán mệnh ở chợ Nam, Đào công tử muốn gieo một quẻ hỏi tiền đồ, Liễu Ngôn Bạch chỉ cần ra một câu cho hắn đối rồi nói thẳng khoa cử của hắn không có hy vọng. Chỉ bằng một câu đối mà Liễu Ngôn Bạch liền dám kết luận như thế, có thể thấy được tên Đào công tử kia xác thật không có tài hoa.

Khấu Toàn lại phân trần: “Còn vụ tiểu nữ nhi của Phạm Dương bị đẩy xuống hồ thật không phải tỷ phu đệ bày mưu đặt kế, mà là nha hoàn Thu Vân kia muốn mượn cơ hội báo thù. Rốt cuộc Phạm Dương cũng là chủ mưu của vụ án năm đó, làm hại Thu Vân cửa nát nhà tan thân nhân chết sạch.”

Khấu Lẫm không còn gì để nói tiếp.

Khấu Toàn hỏi: “Đệ không tin ta à?”

Hắn vội nói: “Đương nhiên là tin, Hạ Lan... tỷ phu thật là một người chính trực thiện tâm.” Dừng một chút, “Yên tâm đi, ta sẽ không truy cứu việc này, đợi lát nữa sẽ thả hắn về.”

Khấu Toàn cuối cùng nhẹ nhàng thở phào.

Khấu Lẫm nhớ ra một vấn đề: “Hạ Lan Nhân là do nguyên phối của tỷ phu sở sinh phải không?”

Khấu Toàn gật đầu: “Trước đây thân thể của ta bị phá hỏng rồi, điều dưỡng rất nhiều năm mới được một hài tử, chỉ có một đứa nhỏ nhất mới là ngoại chất nhi ruột thịt của đệ, ngoài ra đều do nguyên phối sở sinh. Tuy nhiên hơn phân nửa là do ta nuôi lớn, ta xem bọn họ như là nhi nữ của chính mình, bọn họ đối xử với ta cũng không tồi, đặc biệt là A Nhân vô cùng thân cận với ta.”

Khấu Lẫm cũng nghĩ như thế: “Vậy cũng không nên bảo Hạ Lan Nhân tới tìm ta thoát y hiến thân chứ?”

“Ta muốn thử xem nàng có phải thật sự nảy sinh tình ý với đệ hay không.” Khấu Toàn trầm tư nói, “Nếu không có tình ý, nàng sẽ không thuận theo đề nghị của ta dùng cách đó đi cầu đệ.”

“Thử xem?” Gương mặt Khấu Lẫm âm trầm, nửa điểm cũng cười không nổi, “Tỷ tỷ sẽ không sợ ta nhận không ra mặt trang sức kia, thật sự muốn nàng?”

Khấu Toàn ngược lại cười: “Vậy thì vừa lúc cứ thu làm thiếp là được.”

Khấu Lẫm khó có thể tin: “Tỷ, nàng tuy không phải thân sinh, nhưng trên danh nghĩa là nữ nhi của tỷ, là ngoại chất nữ của ta, sao tỷ có thể nghĩ như vậy?”

“Bởi vì ta và đệ cũng không thể nhận thân, không dám để người khác biết được quan hệ của chúng ta.” Khấu Toàn bất đắc dĩ nói, “Sau này nếu chúng ta qua lại thì cần phải có lý do. Vừa lúc A Nhân thích đệ thì đệ cứ thu nhận, đây là một lý do tuyệt hảo.”

“Vì sao không thể nhận thân?” Khấu Lẫm cảm thấy khó hiểu, “Ta không dám đi khắp bốn phương tìm tỷ là sợ kẻ thù tìm được tỷ trước ta một bước khiến ta không kịp trở tay. Hiện giờ đã tìm được rồi, ta có năng lực bảo hộ tỷ chu toàn, sợ cái gì?”

Khấu Toàn cười khổ: “Nhưng ta mang thân phận giả do tỷ phu đệ lập cho ta qua nhiều năm như vậy, nếu ta và đệ nhận thân, người khác sẽ biết ta lúc trước là một kỹ nữ, đệ bảo gia tộc Hạ Lan phải gác mặt nơi nào?”

Khấu Lẫm giật mình, á khẩu không trả lời được.

Hắn không để bụng cái gì thanh danh, nhưng người khác lại để ý. Hạ Lan thế gia tuy là thương hộ nhưng cũng muốn thể diện.

Khấu Toàn cẩn thận đánh giá vẻ mặt Khấu Lẫm rồi phân trần: “A Lẫm à, tỷ tỷ coi như qua tay vô số người, gặp được tỷ phu đệ thật sự không dễ dàng, coi như là đã sử dụng hết cả đời vận khí... Hiếm có nhất là phu quân không chê quá khứ của ta, nếu không với một kẻ có thân phận như ta, chớ nói được vào dinh thự nhà giàu số một ở Lạc Dương trở thành chủ mẫu, cho dù làm thiếp cho một thương hộ bình thường cũng đã xa xa không đủ tư cách...”

Khấu Lẫm trong lòng chua chát nhưng cũng không thể không tôn trọng ý kiến tỷ tỷ: “Ta hiểu được, không nói ra ngoài là đúng. Sau này chuyện của nhà Hạ Lan chính là chuyện của ta, ta nhất định vì tỷ báo đáp ân nghĩa này.”

Khấu Toàn thật cẩn thận đề nghị: “Nhưng phải có một lý do thì sau này chúng ta mới tiện lui tới.”

Nói tới nói lui lại vẫn dính đến Hạ Lan Nhân, Khấu Lẫm càng thêm phiền lòng, thanh âm gắt gỏng vài phần: “Đưa Hạ Lan Nhân cho ta đến tột cùng là ý của tỷ hay là ý của Hạ Lan Triết? Là tỷ muốn mượn lý do này để thân cận với ta nhiều hơn, hay vẫn là Hạ Lan Triết muốn mượn thế lực của ta -- từ một nhà giàu số một Lạc Dương ngồi lên vị trí minh chủ của thương hội đồng minh Bắc Lục Tỉnh?”

Khấu Toàn bị dọa hơi co rúm.

Khấu Lẫm nhắm mắt, lại mềm giọng: “Tỷ, nếu là ba tháng trước cùng ta gặp mặt, kêu ta cưới Hạ Lan Nhân làm thê đều được, nhưng hiện giờ ta đã có gia thất, muộn rồi.”

Khấu Toàn thật ra không hiểu: “Nam nhân tam thê tứ thiếp chẳng phải chuyện bình thường? Huống chi với địa vị hiện tại của đệ...”

Khấu Lẫm xua tay: “Vàng càng nhiều càng tốt, nữ nhân chỉ một là đủ, nhiều thêm phiền.”

“Phiền?” Khấu Toàn nghi hoặc nhìn hắn, lúc trước biết được hắn vẫn luôn không muốn thú thê, còn lo lắng hắn có phải bệnh tật gì không, “Là vì nguyên do ở rể hay sao? Ta cho rằng đệ chỉ là muốn nâng lên xuất thân, chẳng lẽ với quyền thế của đệ còn phải xem sắc mặt Sở gia?”

“Ta làm tế tử của Sở gia không có bất luận tạp niệm gì, chỉ đơn giản là ta thích Sở tiểu thư muốn làm bạn với nàng.” Khấu Lẫm không thể không giải thích, “Còn về vụ ở rể, đối với ta mà nói thì đơn giản chỉ là một chỗ ở, ta là một người cô đơn, chân Dao Dao lại không được tiện, ở rể càng thích hợp hơn.”

Khấu Toàn thử thăm dò: “Nghe A Nhân nói, vị phu nhân của đệ là mỹ nhân số một số hai của kinh thành.”

“Người đẹp hơn nàng không phải ta chưa từng thấy qua.” Khấu Lẫm thầm nghĩ: Ví dụ như phi tần trong cung, hoặc là Tống Yên Hàn khi mới mười mấy tuổi, “Sau này ta sẽ đưa nàng tới gặp tỷ một lần, tỷ liền biết nàng ôn nhu nhã nhặn lịch sự và "thiện giải nhân ý" đến độ nào, thế gian hiếm có.”

“Nếu thật là người "thiện giải nhân ý" thì sẽ không để ý trượng phu nạp thiếp.” Khấu Toàn có chút khinh thường nhận xét.

Khấu Lẫm trầm mặc một hồi, ánh mắt nhìn về phía Khấu Toàn dần dần thâm thúy: “Ta nhớ rõ khi còn nhỏ, là tỷ thường nhắc mãi "đáng thương nữ nhân bỏ ra tình cảm quá nhiều, đáng giận nam nhân đều là những kẻ phụ bạc", dạy ta lớn lên không thể phụ lòng người trao tình cảm cho ta, tỷ đều đã quên?”

Khấu Toàn chớp mắt sững sờ.

*By Bà Còm in Wattpad*

Hai tỷ đệ hàn huyên suốt đêm, trước lúc hừng đông Khấu Lẫm mới rời phủ Hạ Lan, dưới ánh nhìn chăm chú của một đám Cẩm Y Vệ, tâm tình phức tạp quay đầu lại nhìn thoáng qua. Sau đó xoay người lên ngựa, tốc độ thong thả trở lại Bách Hộ Sở.

Tiến vào tịnh phòng, Hạ Lan Nhân đã ăn mặc chỉnh tề giống như hắn phân phó, ngồi tại chỗ bất động mà đợi.

Khấu Lẫm ném trả mặt dây hình cá cho nàng ta rồi nói: “Giữ kỹ đi.”

Hạ Lan Nhân chú ý tới thần thái của Khấu Lẫm có biến hóa, một đêm qua đi mà lại biến thành một người hoàn toàn khác với lúc nãy, đặc biệt khi nhìn về phía mình thì ánh mắt không hề lãnh đạm trào phúng nữa, ngược lại nhiều thêm vài phần... ôn hòa?

“Đại nhân?”

“Bản quan đã thương lượng thỏa đáng với mẫu thân ngươi. Ngươi có thể lãnh cha ngươi về được rồi.”

Hạ Lan Nhân kinh hỉ ngoài ý muốn, nhìn mặt dây trong tay tìm tòi nghiên cứu rồi hỏi: “Đại nhân quen biết gia mẫu?”

Khấu Lẫm hơi lắc đầu: “Ngươi trở về hỏi bà ta.”

Hạ Lan Nhân thấy Khấu Lẫm không muốn nhiều lời, sợ lại chọc tức y, chuẩn bị rời phòng thì bị y gọi lại: “Hạ Lan Đại tiểu thư.”

Nàng dừng chân quay đầu: “Đại nhân còn có gì phân phó?”

Khấu Lẫm nghiêm mặt nói: “Bản quan tuyệt đối không thể thành phu quân của ngươi, mong rằng ngươi có tình ý gì thì hãy sớm thu hồi, để tránh sau này thương tâm khổ sở cùng với... tự rước lấy nhục.”

*By Bà Còm in Wattpad*

Sở Dao nghe Tiểu Hà báo cáo Khấu Lẫm ném xuống Hạ Lan Nhân rời phủ, cả một đêm cũng không trở về. Nàng nằm trên giường cũng một đêm không ngủ.

Đến khi trời gần sáng rốt cuộc Khấu Lẫm mới trở về, nàng lập tức từ trên giường ngồi dậy.

Khấu Lẫm đã cố gắng tạo ra tiếng động thật nhỏ: “Ta làm ồn đánh thức nàng?” Lại nhìn gương mặt Sở Dao lộ vẻ mệt mỏi bèn nhíu mày hỏi, “Nàng một đêm không ngủ?”

“Chàng đi đâu thế?” Sở Dao không vui, “Tắm rửa một cái mà mất suốt một đêm? Cũng không phái người báo cho thiếp một tiếng?”

“Ta sai rồi.” Ra cửa quá gấp, Khấu Lẫm xác thật sơ sót, đi đến mép giường ngồi xuống, “Sau này gặp được loại tình huống này, nàng có thể phái ám vệ tới tìm ta.”

“Đã hỏi rồi, nghe nói là có nữ nhân nhào vào ngực chàng.” Sở Dao thẳng tắp nhìn tận đáy mắt phu quân, nàng tin tưởng Khấu Lẫm nhưng hành động tối nay cùng với thần thái hiện tại của chàng đều cực kỳ khác thường, khiến nàng cảm thấy bất an.

Khấu Lẫm thật nghĩ là Sở Dao đã hỏi ra, cũng không hoài nghi Tiểu Hà dám có gan chủ động bán đứng hắn: “Vậy nàng nên biết ta bỏ mặc Hạ Lan Nhân một mình ra cửa.”

Sở Dao tiếp tục hỏi: “Vậy chàng đi đâu?”

“Coi nàng kìa, ta mới khen với người ta nàng "thiện giải nhân ý", như thế nào vừa về đến nhà đã thấy một bình dấm chua rồi?” Khấu Lẫm búng chóp mũi Sở Dao, cười nói, “Xin phu nhân bớt giận, ta đi gặp lại tỷ tỷ.”

Sở Dao mở to hai mắt: “Tìm được rồi?”

“Phải.” Khấu Lẫm thuật lại chuyện vừa trải qua, ngay cả vụ Hạ Lan Nhân thoát y cũng không gạt. Chỉ trừ ra chuyện tỷ tỷ muốn hắn nạp thiếp.

Cho dù Khấu Lẫm không nói, Sở Dao cũng thấy rất cổ quái nhưng vẫn chưa chấp nhất với vấn đề này, chỉ cảm thấy mừng cho Khấu Lẫm rốt cuộc gặp lại thân nhân. Tuy nhiên nàng có thể nhận ra Khấu Lẫm không hề vui mừng, ngược lại gương mặt lộ ra mỏi mệt, nàng không khỏi lo lắng đề phòng: “Làm sao vậy?”

“Tỷ tỷ có việc gạt ta.” Khấu Lẫm nói thẳng không cố kỵ, “Tỷ ấy rất sợ nhận thân với ta, không chỉ là vì sợ Hạ Lan gia mất mặt.”

“Tỷ ấy nói thế nào?”

“Theo như lời tỷ tỷ, lúc ấy tỷ đã hai mươi mấy tuổi, hơn nữa thân phận không tốt; Hạ Lan Triết đã cho tỷ ấy một thân phận mới để dễ dàng nạp vào phủ. Nếu Hạ Lan Triết đã là gia chủ, trong thời loạn thế vụ này cũng có thể thông qua; nhưng thẳng đến khi tỷ tỷ được phù chính thì một thế hệ gia chủ đều còn sống, với gia phong của Hạ Lan thế gia, chẳng lẽ lão gia chủ lại có thể đồng ý vụ này?”

Sở Dao suy nghĩ theo chiều hướng tư duy của Khấu Lẫm: “Ý của chàng là, lão gia chủ có lẽ nhận biết tỷ tỷ chàng, à không, là nhận biết Khấu gia?”

Khấu Lẫm gật đầu: “Ta dò hỏi tỷ tỷ nguyên quán chúng ta ở nơi nào, phụ mẫu là ai. Tỷ ấy nói nguyên quán của chúng ta ở Chiết Giang phủ Đài Châu, cụ thể ở nơi nào thì không rõ ràng lắm vì phụ mẫu đi bán nghệ giang hồ không có chỗ ở cố định, vào năm ta một tuổi thì cả hai đều chết vì nạn đói. Nhưng trong ấn tượng của ta thì tỷ tỷ viết chữ rất đẹp, tất nhiên là được học hành đàng hoàng; một gia đình đi bán nghệ giang hồ thì làm sao có điều kiện để cho nữ nhi học hành?”

Đúng thế, gia đình bần hàn thì ngay cả nam đinh cũng hiếm khi được học hành huống gì nữ tử. Sở Dao hỏi: “Vậy chàng không nói ra nghi vấn của mình sao?”

“Không có, tỷ tỷ không muốn nói thì nhất định có lý do riêng. Tỷ ấy chịu gặp lại ta thì ta đã thật thấy đủ.” Nói xong, Khấu Lẫm cởi giày lên giường ôm nàng nằm xuống, “Nhìn bộ dáng nàng buồn ngủ quá rồi kìa, trước tiên hãy đánh một giấc cái đã, ta cũng thấy mệt mỏi.”