Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 117: Thế Đạo




“Nếu không có vấn đề gì thì ta đây cáo từ.” Bùi Chí Khôn không muốn nấn ná trên địa bàn của Cẩm Y Vệ một xíu nào, đứng dậy ôm quyền chuẩn bị rời đi.

Khấu Lẫm dựa người vào lưng ghế, đầu ngón tay liên tục điểm vào tay vịn: “Từ từ.”

Tay Bùi Chí Khôn lập tức đặt trên chuôi đao, nghi hoặc hỏi: “Khấu Chỉ Huy Sứ còn có gì phân phó?”

Khấu Lẫm mỉm cười đưa mắt ra hiệu: “Tiểu Giang, đưa mật thư của Thánh Thượng cho đại nhân nhìn một cái.”

Đoạn Tiểu Giang đi đến bên người Bùi Chí Khôn, khom lưng xuống thật sâu, đôi tay nâng mật thư đưa cao qua đầu để biểu lộ sự tôn kính với thông điệp của Thánh Thượng.

Thấy Đoạn Tiểu Giang hành đại lễ như vậy, Bùi Chí Khôn chỉ cho rằng hắn đang làm bộ làm tịch, âm thầm cười nhạo một tiếng.

Nhưng Liễu Ngôn Bạch ngồi nghiêng ở vị trí đối diện sửng sốt phát hiện: Khi Bùi Chí Khôn cầm lấy mật thư, tay Đoạn Tiểu Giang rũ xuống nhanh như chớp gỡ lấy thẻ bài ngà bên hông Bùi Chí Khôn. Bởi vì thân mình Đoạn Tiểu Giang đang cúi nên vừa lúc ngăn trở tầm mắt của Bùi Chí Khôn nhìn xuống phía dưới, hắn hồn nhiên không nhận ra có gì kỳ lạ.

Huống chi Đoạn Tiểu Giang vốn dĩ là tên đạo tặc nổi tiếng giang hồ, lúc xưa cũng có tật khoe khoang giống Thiên Ảnh, trước khi muốn trộm bảo vật luôn gởi tin báo trước cho chủ nhân, chờ chủ nhân đẩy mạnh phòng bị mới chịu tới đánh cắp. Theo tư liệu để lại thì hắn chỉ thất thủ đúng một lần suýt nữa bỏ mệnh, được Khấu Lẫm vớt lên từ dòng sông cứu sống nên sau đó "chậu vàng rửa tay" trở thành nô tài của Khấu Lẫm.

Đoạn Tiểu Giang cuỗm được lệnh bài nhanh chóng lui ra.

Bùi Chí Khôn xem xong nội dung của mật thư lắp bắp kinh hãi: “Thánh Thượng thế nhưng sai ngươi bí mật xử tử Lạc Vương ngay tại chỗ? Nhưng chứng cứ không đủ, chưa áp tải về kinh thẩm phán, dùng lý do gì để bịt được miệng thế nhân?” Không muốn công bố vụ mỏ vàng, chỉ bằng một kiện Long bào cùng lời chứng của Bùi Chí Khôn hắn đây cũng không đủ để có thể chứng minh phiên Vương mưu phản. Nói cách khác, làm như vậy thì sẽ khiến các phiên Vương khác cảm thấy bất an.

Viên Thiếu Cẩn và Sở Tiêu nhìn nhau, phong mật thư kia vừa rồi bọn họ đều đọc qua, hoàn toàn không phải viết như vậy mà. Chắc chắn mật thư kia là giả! Dù sao mật thư của Thánh Thượng thông thường là do thái giám hầu cận từ Tư Lễ Giám viết thay, không có bút tích cố định, càng không ký tên đóng dấu.

Nhưng Khấu Lẫm làm vậy là giả truyền Thánh chỉ, trọng tội chém đầu!

Khấu Lẫm hồn nhiên không thèm để ý: “Có lẽ Thánh Thượng sợ Lạc Vương khi bị thẩm tra sẽ khai ra vụ mỏ vàng.”

Bùi Chí Khôn lắc đầu: “Không có khả năng, đó là tự tìm đường chết. Hắn đương nhiên phải biết chọn lựa giữa chém đầu và giam cầm.”

Khấu Lẫm có chút bất đắc dĩ: “Thánh tâm khó dò, bản quan chỉ có thể gánh tiếng xấu mà làm theo, trở về chờ bị các ngôn quan buộc tội, dù sao cũng bị buộc tội quen rồi...”

Lời này thì Bùi Chí Khôn tin được, Khấu Lẫm thật sự là tên tiểu nhân, nhưng khẳng định không thiếu bao nhiêu lần cõng tiếng xấu thay Thánh Thượng.

Khấu Lẫm hỏi: “Vậy Bùi Chỉ Huy Sứ cảm thấy bản quan nên để Lạc Vương chết như thế nào mới có thể khiến trình độ ảnh hưởng bị thu nhỏ lại?”

Bùi Chí Khôn thầm cảm thấy có gian trá bèn từ chối khéo: “Bùi mỗ chỉ là một kẻ mang binh đánh giặc làm sao biết những chuyện này, Khấu Chỉ Huy Sứ mới là người thạo nghề.”

Đang chuẩn bị đi thì nghe Khấu Lẫm lại tự đưa ra đề nghị: “Hay là bản quan đút hắn ăn vàng, giải thích là hắn sợ tội tự sát, vậy được không?”

Bùi Chí Khôn đã nảy sinh cảnh giác, nhất định không chịu cắn câu: “Khấu Chỉ Huy Sứ cứ làm sao cũng được, cáo từ.”. Truyện Đô Thị

“Vậy không tiễn.” Khấu Lẫm cũng không cản lại, quay qua phân phó Đoạn Tiểu Giang, “Đi địa lao mang Lạc Vương lại đây, rồi đến hỏi phu nhân lấy hai mươi lượng vàng.”

Đoạn Tiểu Giang: “Tuân mệnh!”

Bùi Chí Khôn đã đi tới cửa nghe được mấy câu đó, nhíu mày bước nhanh qua ngạch cửa: “Đi thôi!”

La Thiêm sự lập tức dẫn theo một trăm binh sĩ tinh nhuệ theo sát phía sau.

Rời khỏi Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở thì trời đã tối đen, cưỡi lên chiến mã mà tâm thần Bùi Chí Khôn vẫn không yên, cứ cảm giác như Khấu Lẫm cẩu tặc này có mưu đồ gì đó nhưng lại nhìn không thấu.

Vẫn luôn theo sát phía sau bên phải của Bùi Chí Khôn, La Thiêm sự giục ngựa đi mau vài bước thắc mắc hỏi: “Đại nhân, thẻ bài ngà của ngài đâu rồi?”

Bùi Chí Khôn vội vàng sờ bên hông, không thấy thẻ bài ngà đâu nữa!

La Thiêm sự hạ giọng: “Thuộc hạ nhớ rõ khi ngài tiến vào phòng nghị sự thì vẫn đeo thẻ bài ngà, chẳng lẽ đã rớt trong đó?”

Rớt trong đó? Rõ ràng là bị Đoạn Tiểu Giang cuỗm mất!

Bùi Chí Khôn khẽ cắn môi -- Khấu Lẫm lấy thẻ bài ngà làm gì, lại không phải là binh phù hay quan ấn. Nhất định có quan hệ đến vụ bí mật xử quyết Lạc Vương, muốn kéo hắn xuống nước rồi đem cả Bùi gia cũng kéo theo?

Chẳng lẽ Khấu Lẫm chuẩn bị ép Lạc Vương nuốt thẻ bài ngà của mình?

Cũng may nhờ La Minh Huy cẩn thận! Bùi Chí Khôn thầm mắng một tiếng rồi giục ngựa quay đầu, trước tiên vỗ vai La Minh Huy một cái: “Phạm Dương đã chết, vị trí Chỉ Huy Đồng tri kia sẽ là của ngươi.”

Ánh mắt La Thiêm sự sáng ngời, ôm quyền: “Đa tạ đại nhân!”

Bùi Chí Khôn mang theo nhân mã nhanh chóng trở lại Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở, không màng Cẩm Y Vệ ngăn trở vọt vào bên ngoài phòng nghị sự.

Đoạn Tiểu Giang đang canh giữ ở sảnh ngoài, nhìn thấy Bùi Chí Khôn đã đi mà còn quay lại rõ ràng lắp bắp kinh hãi, duỗi tay ngăn lại: “Bùi Chỉ Huy Sứ, lúc này đại nhân không tiện gặp khách...”

Bùi Chí Khôn càng thêm xác định Khấu Lẫm chuẩn bị kéo hắn xuống nước, chỉ lo bước nhanh về hướng đại sảnh: “Ta có chuyện quân cơ quan trọng!”

Hơn mười Cẩm Y Vệ lập tức rút đao xông lên.

La Thiêm sự cầm đầu binh sĩ tinh tinh duệ của Thần Đô Vệ số lượng đông hơn Cẩm Y Vệ vài lần, cũng đồng loạt rút đao giằng co với Cẩm Y Vệ -- Bùi Chỉ Huy Sứ dám xâm nhập vào địa bàn của Khấu Lẫm, bọn họ không được mệnh lệnh nên không dám đi vào, chỉ phụ trách ép Cẩm Y Vệ không dám xông lên.

Chỉ có Đoạn Tiểu Giang đuổi theo sau Bùi Chí Khôn tiến vào đại sảnh.

Bùi Chí Khôn vừa xông vào liền ngẩn người, trong phòng đã không thấy mấy người Khấu Lẫm, chỉ còn lại Lạc Vương bị xiềng xích nằm dưới đất, ngực bị đâm một đao vẫn còn ào ạt đổ máu. Nhìn qua giống như vừa mới bị đâm, Lạc Vương vẫn có ý thức, nhìn thấy Bùi Chí Khôn bèn nhớ tới kẻ phản đồ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, dùng hết sức lực còn sót lại run rẩy chỉ vào hắn muốn nói: “Ngươi...”

Bùi Chí Khôn không kịp phản ứng. “Vèo”, một mũi bắn lén từ ngoài cửa sổ bay vào! Hắn trong lòng kinh hãi, vừa né tránh đồng thời lập tức rút đao.

Ngay khi Bùi Chí Khôn vừa rút đao thì đôi tay Đoạn Tiểu Giang bỗng nhiên chộp lấy lưỡi đao của hắn xẹt qua, lưỡi đao lập tức dính đầy máu.

Đoạn Tiểu Giang chấn kinh hô to: “Bùi Chỉ Huy Sứ!”

Ngoài sân La Thiêm sự đang cùng Cẩm Y Vệ đối đầu nghe kêu lập tức vọt vào, binh sĩ Thần Đô Vệ theo sau đều sững sờ tại chỗ.

Trong đại sảnh Chỉ Huy Sứ nhà bọn họ vẫn đang cầm đao, mũi đao còn nhỏ huyết, trước mặt là Lạc Vương nằm dưới đất bị đâm một nhát, đôi mắt Lạc Vương vẫn trợn tròn như muốn nứt ra chỉ vào Chỉ Huy Sứ nhà bọn họ...

Đoạn Tiểu Giang vẫn luôn không đeo đao.

Cẩm Y Vệ thu được tin tức tới chi viện cũng theo sau vọt vào, cùng nhau ngây người.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thanh âm Khấu Lẫm từ hàng lang truyền tới, hai bên Vệ đều nín thở nhường ra một con đường để hắn đi vào.

Khấu Lẫm thấy thế cả kinh hô lên: “Bản quan đang thẩm vấn Lạc Vương, mới vừa ra ngoài đi phương tiện mà Bùi Chỉ Huy Sứ đã quay lại giết chết Vương gia rồi!”

Đoạn Tiểu Giang càng kinh hoàng hơn: “Thuộc hạ ngăn không được, Bùi Chỉ Huy Sứ nhất định phải vọt vào, không nói hai lời liền rút đao giết Vương gia!”

“Khấu Lẫm!” Bùi Chí Khôn lửa giận bốc lên tận trời, giơ đao chỉ vào hắn, “Ngươi trộm thẻ bài ngà của ta, ta quay lại muốn lấy thẻ bài ngà, ngươi thiết kế hãm hại ta!”

“Thẻ bài ngà?” Khấu Lẫm chỉ chỉ bên hông Bùi Chí Khôn.

Hai Vệ đều đồng loạt nhìn về phía bên hông Bùi Chí Khôn, biểu tình đều là: Trợn tròn mắt nói dối?

Bùi Chí Khôn trong lòng nhảy dựng, duỗi tay sờ một cái, thẻ bài ngà lại quay về rồi!

Là Đoạn Tiểu Giang vừa rồi cản hắn đã đeo trả lại!

Hắn lập tức nhìn về phía La Thiêm sự: “Ngươi tới nói!”

La Thiêm sự mồ hôi lạnh chảy ròng, lắp bắp: “Đại nhân, nói, nói cái gì?”

Bùi Chí Khôn nói: “Là ngươi nhắc nhở ta thẻ bài ngà không thấy, ta mới trở về!”

La Thiêm sự khó xử: “Hạ quan... hạ quan...”

Bùi Chí Khôn hơi giật mình rồi cười lạnh: “Hay thật! Hắn đã cho ngươi chỗ tốt gì rồi?”

“Khai Phong Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Sở ở đâu!” Khấu Lẫm thu hồi kinh ngạc, lạnh giọng quát, “Bắt lấy Bùi Chí Khôn!”

Mấy ngày trước Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Sở mới được điều tới từ Khai Phong xông vào bao vây Bùi Chí Khôn, xoay người đưa ra lệnh bài Cẩm Y Vệ hô lên với binh sĩ Thần Đô Vệ: “Cẩm Y Vệ phá án, người không liên quan tránh ra!”

Thần Đô Vệ cũng sợ Cẩm Y Vệ, bọn họ đều đưa mắt về phía La Thiêm sự xin chỉ thị. La Thiêm sự làm như trải qua mấy phen giãy giụa rồi hạ lệnh: “Trước tiên rút khỏi Bách Hộ Sở, ở bên ngoài chờ lệnh!”

“Rõ!”

Khi La Thiêm sự rời khỏi đại sảnh nhìn về phía Khấu Lẫm, nhớ tới Khấu Lẫm mời hắn mật đàm: “Chỉ Huy Sứ và Chỉ Huy Đồng tri đều bị rơi đài, ngươi đứng thứ ba là người được lợi nhất. Bản quan sẽ cùng Lại Bộ Thượng Thư liên hợp đẩy ngươi ngồi lên vị trí Chỉ Huy Sứ, sau này Thần Đô Vệ sẽ là của ngươi. Bản quan và Sở đảng đều là chỗ dựa cho ngươi.” Trong nguy hiểm cầu kỳ ngộ, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

*By Bà Còm in Wattpad*

“Khấu cẩu tặc!” Bùi Chí Khôn cầm đao lửa giận tận trời, đã bị tức gần như mất hết lý trí, hắn muốn giết Khấu Lẫm! Nhất định phải giết tên cẩu tặc kia! Giết chết tên tiểu nhân đê tiện âm hiểm vô liêm sỉ!

Nhưng hắn căn bản không thể thoát ra khỏi đao trận của Cẩm Y Vệ, đám Cẩm Y Vệ địa phương ngoại trừ Khai Phong Thiên Hộ Sở là thật sự, còn lại tất cả đều là ám vệ bên người Khấu Lẫm giả trang, võ công không thể khinh thường. Huống chi trong đó còn có Lục Thiên Cơ dịch dung, Bùi Chí Khôn đâu thể nào là đối thủ?

Chỉ đấu hai ba chiêu thì Bùi Chí Khôn đã bị tước đao, áp quỳ gối trên mặt đất.

“Ngươi ra ngoài trước.” Khấu Lẫm chỉ chỉ vào Thiên hộ kia. Tuy cũng là thân tín nhưng ngoại phóng lâu rồi, vẫn nên phòng bị thì hơn.

“Vâng!” Thiên hộ không nói hai lời liền dẫn binh lui ra.

Bốn người Liễu Ngôn Bạch từ phía sau đại sảnh tiến vào, nhìn Khấu Lẫm rồi nhìn nhìn Bùi Chí Khôn quỳ dưới đất, sắc mặt mỗi người một vẻ.

Khấu Lẫm chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Bùi Chí Khôn, từ trên cao nhìn xuống một cách trịnh thượng.

Bùi Chí Khôn ngẩng đầu, tròng mắt đỏ tươi: “Ngươi cho rằng lừa ta một trận như vậy là xong hay sao? Bùi gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Khấu Lẫm bật cười: "Bùi gia hiện tại sợ là ước gì cùng ngươi phủi sạch quan hệ, còn tới cứu ngươi?”

Bùi Chí Khôn run rẩy cả người: “Ngươi nói cái gì?”

Khấu Lẫm nhàn nhạt nói: “Yên tâm, hiện tại bản quan sẽ không giết ngươi, chỉ giam lỏng ngươi trong phủ. Nhóm quan lớn của Binh Bộ và Hình Bộ đang trên đường tới đây, chờ khi bọn họ tới nơi thì ngươi sẽ ở trong nhà nuốt vàng tự sát, lưu lại một bộ huyết thư treo trên thành Lạc Dương, tự vạch trần hành vi phạm tội của các ngươi mười năm trước, đem chân tướng thông báo thiên hạ... Nhưng ngươi vốn chỉ ham tài, gần đây mới phát hiện Lạc Vương dùng số vàng kia làm nguồn tài chính để tạo phản, vì thế ngươi báo với bản quan, tính lợi dụng bản quan bắt lấy Lạc Vương. Trong suốt mười năm qua, ngươi thật cảm thấy hổ thẹn với hành vi phạm tội năm đó, tra tấn tinh thần khiến ngươi ngày ngày bất an, vì thế sau khi tru sát Lạc Vương, ngươi lựa chọn tự sát để cáo oan cho các bá tánh trên trời có linh thiêng...”

Tay Viên Thiếu Cẩn run run, phong huyết thư kia chính là sau đó hắn phải viết ra.

Bùi Chí Khôn trừng lớn đôi mắt: “Ngươi sẽ không thể phủi sạch, trong triều chắc chắn...”

Khấu Lẫm chậc lưỡi: “Khi quan lớn của hai Bộ tới đây, huyết thư của ngươi treo lên thì bản quan đã sớm rời thành Lạc Dương. Huống chi trong kinh thành còn có lão nhạc phụ đa mưu túc trí của bản quan, bản quan sợ cái gì?”

Bùi Chí Khôn trố mắt: “Ngươi sao dám làm thế?”

“Mới vừa ăn mệt mà đã không nhớ rồi? Mấy hôm trước không phải bản quan đã dạy ngươi đạo lý ‘Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do’?” Khấu Lẫm hơi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mặt Bùi Chí Khôn, mỉm cười mỉa mai, “Ai nha, nếu nói ra thì thật sự lúc xưa bản quan cũng không hiểu đạo lý này, còn phải đa tạ chất nhi tốt Bùi Tụng Chi của ngươi. Năm đó trong nhà giam Đại Lý Tự, khi hắn nhổ sạch từng mảnh móng tay bản quan buộc bản quan nhận tội, trong miệng vẫn luôn nhắc mãi những lời này, bản quan mới chặt chẽ ghi tạc trong lòng.”

Bùi Chí Khôn là thật sự sợ hãi, chớp mắt một cái thu hồi khí thế, cầu xin: “Khấu đại nhân, ngươi là người thức thời, chất nhi ta hại ngươi sâu vô cùng, thế mà ngươi e ngại thế lực của chúng ta ở kinh thành nên đến nay vẫn chưa từng động tới hắn; hiện giờ ngươi mạo hiểm tới hại ta, ngươi có thể được chỗ tốt gì, ngươi thả ta ra, Bùi gia...”

“Bùi Tụng Chi chỉ là hãm hại bản quan, nhưng hiện giờ bản quan vẫn tồn tại êm đẹp, giữa ta và hắn chỉ là ân oán tư nhân. Nhưng ngươi hại chết bao nhiêu kẻ vô tội ngươi có biết không?” Khấu Lẫm đột nhiên nhéo cằm Bùi Chí Khôn, ngữ khí nghiêm khắc, “Tùng huyện có mấy thị trấn, hết động đất rồi tới ôn dịch, tổng cộng chết chín ngàn bảy trăm người!”

Bùi Chí Khôn đã gần như hỏng mất, nhưng vẫn nhịn không được quát: “Vậy thì có quan hệ gì đến ngươi?”

Khấu Lẫm bị hắn rống như vậy bình tĩnh lại, thật lâu sau mới nhàn nhạt ra lệnh: “Phong bế miệng, xiềng lại, giam giữ một đêm tại địa lao, sau đó đưa hắn về phủ giam lỏng, canh giữ cẩn thận.”

“Rõ!” Lục Thiên Cơ chắp tay rồi kéo Bùi Chí Khôn lên, cúi đầu xuống tận lực không đối diện với Liễu Ngôn Bạch.

Bùi Chí Khôn vẫn rống giận: “Gian tặc! Ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi!”

“Quỷ?”

Khấu Lẫm “Hừ” một tiếng rồi chậm rãi nói, “Trên đời nếu thực sự có quỷ, vậy hơn chín ngàn quỷ hồn kia đã sớm gặm ngươi đến xương cũng không còn. Đúng là từ trên người các ngươi đã chứng tỏ cho bản quan thấy rõ một chân lý: Thế đạo này sớm đã chính không thể áp tà, ngay cả ông trời cũng bắt nạt kẻ yếu! Muốn trị phục các ngươi, cần thiết phải càng tà càng gian càng tán tận lương tâm hơn nhiều so với các ngươi.”

Ngữ khí Khấu Lẫm thập phần bình đạm, nói xong lời cuối cùng trên khóe môi còn treo một tia cười dữ tợn khiến người phát lạnh đến tận xương cốt.

Liễu Ngôn Bạch hơi thất thần nhìn bóng lưng Khấu Lẫm.

Lời này của Khấu Lẫm cũng là điều hắn từng ngộ ra. Cho nên hắn mới đồng ý gia nhập Thiên Ảnh lấy ác trị ác, lấy bạo chế bạo, lật đổ vương triều Minh thị thối nát đến độ không có thuốc nào cứu được, thành lập một triều đại cải cách hoàn toàn.

Khấu Lẫm... có lẽ chính là bạn cùng chí hướng với hắn? Có lẽ không cần diệt trừ, dụ dỗ hắn gia nhập tổ chức không phải hoàn toàn không có khả năng, Thiên Ảnh sẽ như hổ thêm cánh. Tuy không dễ dàng nhưng hắn tận lực thử một lần, không thể thực hiện được mới hạ thủ cũng không muộn.

Cho dù đưa lưng về phía Liễu Ngôn Bạch, Khấu Lẫm cũng biết Liễu Ngôn Bạch đang quan sát hắn.

Từng câu từng chữ mới vừa nói ra đều là những lời từ đáy lòng của hắn, nếu Liễu Ngôn Bạch cho rằng hắn là bạn cùng chí hướng, không chừng sẽ muốn dụ dỗ hắn.

Chính mình tìm một cái cớ mời hắn đi Phúc Kiến, chắc chắn hắn sẽ đồng hành.

Khấu Lẫm không có tâm tư nhập tà giáo làm kẻ nằm vùng, để hắn giống Lục Thiên Cơ chịu người sai khiến là không có khả năng.

Hắn chuẩn bị dụ dỗ Liễu Ngôn Bạch.

Vấn đề này không vội, trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là trở về phòng bồi Sở Dao ăn cơm chiều.

“Tiểu Giang.” Khấu Lẫm hô một tiếng.

“Đại nhân.” Đoạn Tiểu Giang nhạy bén dâng lên một cái khăn.

Khấu Lẫm xem xét hai bàn tay Tiểu Giang, thấy sớm đã băng bó cẩn thận vẫn hoạt động tự nhiên mới tiếp nhận khăn hắn đưa tới.

Khấu Lẫm vừa đi về phía hậu nha vừa cẩn thận lau bàn tay đã bóp cằm Bùi Chí Khôn.

Ngại dơ!