Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 108: Vu Hãm (2)




Trong Vương phủ, Lạc Vương cầm lấy ấn tín chuẩn bị đóng dấu công văn nhưng vẫn có chút do dự: “Bùi Chỉ Huy Sứ, thật sự phải làm như thế?”

“Vương gia sợ cái gì?” Bùi Chí Khôn mặc áo giáp, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc. Tuy hắn là Chỉ Huy Sứ Thần Đô Vệ, nhưng nếu muốn vận dụng quân đội trong đất phong của Lạc Vương thì yêu cầu phải có công văn đóng dấu ấn của Lạc Vương.

“Đúng vậy Vương gia, đâu có gì phải sợ ạ?” Phạm Dương cũng khuyên, “Ngài cứ việc yên tâm, chúng ta dựng lên cờ hiệu tiêu diệt Thiên Ảnh, Khấu Lẫm cũng vì Thiên Ảnh mà đến, chúng ta đã chuẩn bị hai ngàn dung quân giả trang yêu tà của Thiên Ảnh tiến vào Lạc Dương chém giết...”

(Dung quân: lính đánh thuê)

Lạc Vương vẫn băn khoăn: “Nhưng chuyện này sẽ liên lụy đến Viên Thủ Phụ và Sở Thượng Thư...”

Bùi Chí Khôn thuyết phục: “Chúng ta sẽ không chạm vào Viên công tử, cứ để lại hắn cho Viên Thủ Phụ dạy dỗ. Còn phần Sở Thượng Thư vốn dĩ không chung đường với chúng ta, huống chi lúc trước Thiên Ảnh còn từng đuổi giết Sở Tiêu. Tóm lại, bẩm Vương gia, Khấu Lẫm chính là cái đích cho mọi người chỉ trích, nếu hắn chết thì trên dưới triều đình chỉ biết vỗ tay tỏ ý vui mừng; những tin đồn bất lợi cho chúng ta thì kinh thành sẽ có người thay chúng ta xử lý...”

Chỉ tiếc còn chưa đào hết mỏ vàng mà phải phá hủy.

Lạc Vương lại nói: “Bổn vương có nên thử mua chuộc hắn hay không? Hắn không phải rất tham sao...”

Bùi Chí Khôn lắc đầu: “Hắn không phải tham mà thích tống tiền. Các phe phái trong kinh từ trước tới giờ ai mà không muốn mua chuộc hắn, chỉ là thật sự mua không được, hắn không thèm nhận nợ của bất kỳ một ai! Trong kinh thành coi hắn là một gian thần, nhưng quan Bố chính các tỉnh sợ hắn hơn thần Phật. Ngài ngẫm lại mấy năm trước trong trận tai ương đổ tuyết, mười mấy Bố Chính Sử Tư của Hà Nam bị lôi ra ngoài trời cho chết cóng, chức quan thấp nhất là tòng tứ phẩm! Theo ý thuộc hạ, gã này ghét cái ác như kẻ thù, nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cần thiết phải diệt trừ!”

Lạc Vương nghe Bùi Chí Khôn nói vậy rất sửng sốt, thầm nghĩ đây thật là “Khấu cẩu tặc” mà mọi người chửi rủa hay sao? Nhìn về phía Hạ Lan Triết: “Hạ Lan huynh thấy thế nào?”

Hạ Lan Triết lau mồ hôi, khom người chắp tay thanh âm khẽ run: “Xin để Vương gia và hai vị Tướng quân làm chủ.”

Lạc Vương do dự một hồi, cuối cùng đóng ấn xuống: “Vậy thì cứ làm như thế!”

Bùi Chí Khôn cầm lấy công văn chuẩn bị hạ lệnh thì thị vệ Vương phủ đi vào bẩm báo: “Vương gia! Vừa nhận được tin tức, Khấu Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ dẫn người đi về hướng Vương phủ!”

Mọi người đều sửng sốt, ai cũng biết với năng lực của Khấu Lẫm thì nhất định sẽ điều tra được, nhưng không khỏi tra ra quá nhanh? Dung quân giả trang yêu tà còn chưa tới, bọn họ vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ.

Không phải, đây không phải là trọng điểm! Vấn đề mấu chốt là -- nếu Khấu Lẫm đã biết chân tướng, hắn không tính trốn đi mà vẫn chui đầu vô lưới?

Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau -- chẳng lẽ hắn chưa điều tra ra? Nhưng cho dù hắn không có bản lĩnh tra ra, ‘hung thủ’ gởi rối gỗ cũng nên nói cho hắn mới đúng.

Bùi Chí Khôn nắm chặt chuôi bội đao: “Vương gia, cẩu tặc này võ công cực mạnh, bên người lại toàn cao thủ đứng đầu giang hồ, hơn nữa còn khét tiếng xảo trá mưu mô, chúng ta cần phải cẩn thận phòng bị.”

Lạc Vương “Ừ” một tiếng.

Chỉ chốc lát sau: “Vương gia, Khấu Chỉ Huy Sứ tới rồi!”

Lạc Vương nói: “Mau mời!”

Một hàng Cẩm Y Vệ mênh mông cuồn cuộn lưu lại bên ngoài chính sảnh, Khấu Lẫm chỉ mang theo "Sở Tiêu", Viên Thiếu Cẩn, và Liễu Ngôn Bạch đi vào.

Khấu Lẫm có thể cảm giác bốn phương tám hướng chung quanh chính sảnh đều có ám vệ cao thủ ẩn núp. Một bàn tay hắn gác trên chuôi Tú Xuân đao, từ ngoài sân thong thả tản bộ đi vào, cũng không chắp tay thỉnh an vấn an, chỉ cười lanh lảnh nói: “Hạ quan gặp qua Vương gia.” Rồi nhìn về phía Bùi Chí Khôn đứng bên trái, “Bùi Chỉ Huy Sứ, chúng ta đã năm sáu năm rồi chưa gặp lại?”

Bùi Chí Khôn ôm quyền cười: “Đã lâu không gặp.”

Lạc Vương ngồi trên ghế chủ vị. Hắn chưa bao giờ gặp qua Khấu Lẫm cho nên quan sát thêm vài lần, tươi cười ấm áp: “Khấu Chỉ Huy Sứ đi vào Lạc Dương, bổn vương còn chưa làm hết lễ nghĩa của chủ nhà...”

“Vương gia, thời gian cấp bách, chúng ta không ngại nói trắng ra.” Khấu Lẫm chẳng có nửa điểm ý tứ muốn hàn huyên với hắn, “Ngài chắc hẳn đã biết hôm nay vì sao hạ quan đến đây.”

“Đó là đương nhiên, là vì điều tra vụ Thiên Ảnh đưa tới bảy con rối gỗ.” Lạc Vương buồn rầu thở dài, “Kỳ này Thiên Ảnh thật sự càn rỡ, khó trách lúc trước ở kinh thành Khấu Chỉ Huy Sứ suýt nữa chết vào tay bọn chúng.”

"Sở Tiêu" nhìn Lạc Vương, hắn khoảng bốn mươi lăm tuổi, thân hình có chút béo phì, da mặt chảy xệ. Mỗi khi mặt mày nhúc nhích là tạo ra vô vàn nếp gấp uốn lượn. Không biết bá tánh Lạc Dương sao có thể cảm thấy diện mạo của hắn hiền từ hòa ái, "Sở Tiêu" chỉ thấy não hắn đầy mỡ, vừa nhìn là biết đây là một kẻ ham mê sắc dục.

Khấu Lẫm cười nói: “Đám Thiên Ảnh hèn mọn kia thật không đáng để hạ quan phải chạy một chuyến xa như vậy. Trên thực tế, hạ quan bí mật tiến đến Lạc Dương là phụng mật chỉ của Thánh Thượng điều tra Vương gia.”

Lạc Vương làm ra bộ dáng sợ hãi: “Không biết vì sao Thánh Thượng muốn điều tra bổn vương?”

Khấu Lẫm nháy mắt nghiêm mặt: “Thánh Thượng thu được mật cáo, nói Vương gia có ý muốn mưu phản.”

Lạc Vương hơi giật mình, lập tức nghiêm túc nói: “Tuyệt đối là bôi nhọ!”

Khấu Lẫm gật đầu: “Hạ quan cũng cảm thấy là bôi nhọ, hạ quan nếu kiếm được một núi vàng, cho hạ quan ngôi vị hoàng đế hạ quan cũng không cần.”

Nghe hắn nhắc tới hai chữ "núi vàng", sắc mặt mọi người khẽ biến, thầm biết chuyện mỏ vàng đã bại lộ. Cũng biết vụ mật chỉ của Thánh Thượng là lời nói vô căn cứ, do Khấu Lẫm cố tình bố trí nghi trận.

Khóe miệng Khấu Lẫm nhếnh lên phán một câu: “Vì làm theo phép, hạ quan phái mấy Cẩm Y Vệ địa phương đến lục soát một chút.”. truyện tiên hiệp hay

Bùi Chí Khôn lạnh lùng nói: “Khấu Chỉ Huy Sứ, đây là Vương phủ trọng địa, chẳng lẽ ngươi muốn lục soát liền lục soát?”

Khấu Lẫm cười lạnh: “Nếu Vương gia đã không có tâm mưu phản, vì sao sợ bị lục soát?”

Trong phủ Lạc Vương không trữ vàng, Lạc Vương cũng không sợ hắn lục soát: “Để chứng minh bổn vương trong sạch, Khấu Chỉ Huy Sứ cứ tùy ý, chỉ chớ quấy nhiễu nữ quyến trong phủ là được.”

Khấu Lẫm lập tức hạ lệnh: “Viên Bách hộ, dẫn người đi lục soát!”

Viên Thiếu Cẩn ôm quyền: “Tuân lệnh!”

Sau khi Viên Thiếu Cẩn rời khỏi đại sảnh, Bùi Chí Khôn thấp giọng phân phó Phạm Dương: “Phái người đi nhìn chằm chằm.”

Phạm Dương lĩnh ngộ cũng rời khỏi sảnh.

Đại sảnh yên tĩnh một lát, Khấu Lẫm nhìn về phía Lạc Vương: “Vương gia, hạ quan hôm nay sợ sẽ bỏ mạng tại đây, có hai nghi vấn nghẹn ở trong lòng, vô cùng tò mò.”

Không đợi Lạc Vương mở miệng, hắn nhìn về phía Bùi Chí Khôn, “Nghi vấn thứ nhất, ngươi và ta đều là quân nhân, hỏa dược trong tay chúng ta chắc hẳn dùng để bảo hộ bá tánh, ngược lại lấy ra dùng trên người bá tánh, cảm giác như thế nào?”

Bùi Chí Khôn sắc mặt đã khôi phục bình thường, thản nhiên nói: “Bùi mỗ nghe không hiểu.”

Khấu Lẫm cũng không trông cậy vào hắn sẽ giải đáp, lại liếc về phía Lạc Vương: “Nghi vấn thứ hai, Vương gia vì sao có thể lớn mật như thế, mười năm trước làm ra một vụ ‘kinh thiên động địa’ như vậy, hôm nay còn dám phái binh vây thành với ý đồ giết hại Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ? Giết bản quan rồi, ngài cảm thấy chuyện này có thể giấu được hay sao, không thể truyền đến kinh thành?”

Lạc Vương dĩ nhiên ngậm miệng không trả lời.

Khấu Lẫm chậm rãi nói tiếp: “Nếu hôm nay bản quan không chế trụ nổi các ngươi, chứng cứ của vụ trấn Thiên Thủy sợ là sẽ hoàn toàn hủy mất. Vì thế nếu bản quan chết ở chỗ này, quả thật các ngươi cũng không sợ truyền đến kinh thành. Cho dù Thánh Thượng có thắc mắc cũng sẽ không phái người tới tra; chính vì ngài họ Minh, ngài là người trong Hoàng thất, thế nhưng vì mỏ vàng mà tạo ra thiên tai. Vụ này nếu công bố ra ngoài thì sẽ làm dao động sự tín nhiệm của bá tánh đối với Hoàng thất, do đó ngài mới dùng danh nghĩa tiêu diệt loạn đảng để làm ầm lên...”

Khó trách là tâm phúc của Thánh Thượng, tâm tư rất thông suốt. Lạc Vương cười: “Nếu trong lòng Khấu Chỉ Huy Sứ đã như gương sáng, vậy nên biết nếu ngươi đem việc này thọc ra ngoài, Thánh Thượng sẽ không khen thưởng ngươi, ngược lại còn sẽ trách tội...”

Tim Sở Dao cứng lại, nàng chỉ thấy được trong lòng Khấu Lẫm giằng co giữa thiện và ác, nhưng nàng lại không hiểu chút gì về triều chính, càng không biết cách nghiền ngẫm Thánh tâm, nên đã sơ sót trong vấn đề quan trọng này.

Liễu Ngôn Bạch thì hiểu rõ ràng, cho nên hắn mới thập phần khó hiểu Khấu Lẫm thế nhưng chịu tới đối phó với Lạc Vương, đây không còn chỉ là vấn đề "Cường long đấu không lại địa long" mà thôi.

Khấu Lẫm hơi rũ mi nói: “Vụ mỏ vàng đích xác không thể dễ dàng lôi ra, thật vất vả mới an ổn được thế đạo suốt mấy năm qua, không thể bởi vì việc này mà lại gây đại loạn.”

"Sở Dao" nhìn bóng dáng Khấu Lẫm, trong lòng nảy lên cảm xúc phức tạp.

Liễu Ngôn Bạch mỉa mai bĩu môi, hắn quả nhiên không nhìn lầm -- Khấu Lẫm chẳng có gì hơn người.

Lạc Vương quan sát Khấu Lẫm, đang muốn lên tiếng thì Bùi Chí Khôn lại lắc đầu ra hiệu, ám chỉ không thể tin được Khấu Lẫm.

Khấu Lẫm đột nhiên híp mắt lại: “Cho nên bản quan suy nghĩ ra một biện pháp.”

Lạc Vương bỗng nhiên cảm thấy nụ cười của Khấu Lẫm khiến hắn sởn tóc gáy.

Lúc này thị vệ tới báo: “Vương gia, Ngụy Huyện lệnh và Tri phủ đại nhân có mặt theo sự tuyên triệu của ngài.”

Lạc Vương nhíu mày: “Bổn vương không triệu bọn họ.”

Vừa dứt lời, một thị vệ nghiêng ngả lảo đảo xông vào, mặt mày kinh hoảng thất thố: “Vương, Vương gia! Cẩm Y Vệ ở trong phòng ngủ của ngài,... lục soát... lục soát ra một kiện... Long bào!”

Lạc Vương cả kinh đứng bật dậy: “Làm sao có thể?!”

Bùi Chí Khôn cũng lắp bắp kinh hãi, trong lòng biết là do Khấu Lẫm làm, nhưng ngay lúc này hắn tìm được Long bào từ chỗ nào? “Các ngươi đã kiểm tra cẩn thận chưa, có phải đồ diễn tuồng hay không?”

Thị vệ hoảng sợ: “Không không, là Long bào thật sự!” Cho dù hắn cũng chưa thấy qua Long bào thật sự, nhưng vừa giũ ngoại bào hoàng kim ra coi thì gần như lóe mù đôi mắt mọi người, “Kim long năm vuốt cong bằng vàng ròng, sinh động như thật!”

Lạc Vương và Bùi Chí Khôn sau khi nghe xong, đồng loạt xoay mặt nhìn về phía Khấu Lẫm, “Ngươi...”

Khấu Lẫm chậc chậc: “Lạc Vương, ngài và Thần Đô Vệ đều có ý đồ mưu phản, hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, còn có lời gì biện giải?”

Lạc Vương tức hộc máu: “Ngươi, ngươi vu oan bổn vương!”

Khấu Lẫm chắp tay sau lưng, cực kỳ đắc ý nhướng mày: “Cái này kêu là "Muốn gán tội thì sợ gì không có lí do", bản quan thích nhất là hãm hại trung lương, hại chết bao nhiêu mệnh quan triều đình công hầu bá tước nhiều không kể xiết. Hôm nay người nhìn thấy Long bào không ít, với kinh nghiệm bày mưu tính kế của bản quan, tin tưởng thực mau sẽ truyền khắp Lạc Dương. Hôm nay nếu ngài giết bản quan thì càng tẩy không được hiềm nghi mưu phản, hay là Vương gia muốn giết toàn thành Lạc Dương để diệt khẩu? Thêm nữa, vụ tư tàng mỏ vàng thực sự xứng đôi với mưu phản đó nha, bá tánh chỉ biết mắng ngài là loạn thần tặc tử, sẽ không đổ tội lên đầu Hoàng thất Đại Lương, tin tưởng Thánh Thượng có thể bớt lo lại còn vui vẻ, chắc chắn sẽ nhiệt liệt khen ngợi bản quan, ngài nói có phải hay không?”

"Sở Tiêu" mím môi nén cười, trách không được dọc đường không thấy Đoạn Tiểu Giang.

Liễu Ngôn Bạch nhìn Khấu Lẫm chăm chú, không thể không phục, gian tặc quả nhiên là vừa "gian" vừa "tặc".

Tuy nhiên, Liễu Ngôn Bạch lại phá lệ cảm thấy, một câu hắn vô cùng căm ghét “Muốn gán tội thì sợ gì không có lí do”, vậy mà hôm nay nghe vào tai cũng có thể khiến trong lòng cực kỳ khoái trá đến thế.