Bí Ẩn Căn Cứ Và Tình Yêu Học Trò

Chương 14: Duyên gặp 5 lần




Vừa có tiếng trống giải lao, Rin đã đi ngay ra ngoài để Lệ ngồi một mình với mớ bài lộn xộn bên cạnh. Vẻ mặt chút lạnh lùng nhưng đầy cá tính khiến ai cũng phải nhìn theo và muốn học tập. Rin biết rõ về sự tồn tại của những cặp mắt, tiếng ồn về mình nhưng không chút lo sợ, vẫn thản nhiên đi. Rin vừa rời khỏi thì Iron đi lên tìm cô. Cậu đến lớp Rin, cái lớp ồn ào như chợ vỡ. Nhìn xung quanh lớp không thấy bóng Rin chỉ thấy trong lớp duy nhất có một học sinh ngồi bàn đầu đang làm việc gì đó. Cậu đi vào trong lớp, bỏ qua những ảnh mắt trầm trồ của đám nữ sinh.

- Bạn gái cho tôi hỏi Rin đi đâu rồi ak.

Lệ vừa trả lời mắt vừa cắm vào chiếc điện thoại, cô gạt mớ bài xộn xạo sang một bên.

- Tìm quanh trường mà không ra thì tìm trên cây ý.

- Cây á…- Iron gãi nhẹ đầu, tưởng tượng đến loài khỉ. Nhiều cây vậy tìm bao giờ mới hết đây.

- Không hết thì tìm nói nhiều quá à, cứ tìm chỗ vắng vẻ ý. - gắt lên.

- Ok biết chỗ nào rồi. Làm gì mà hung dữ như cọp cái vậy chứ.

Nói xong cậu chạy đi luôn. Lệ lúc đó mới ngẩng lên nhìn thì cậu ta đã đi.

- Ai nhỉ nghe giọng hơi wen. Chắc chắn không phải tên cầm bài kiểm tra của mình không thì mình sẽ cho hắn biết tay.

Đứa bạn đi lại ngồi cạnh Lệ cố ý thăm dò:

-Nè, cậu biết không tên đó đẹp trai ghê người luôn ý, đẹp hơn cã mấy hot boy Tam Hổ cơ. Bạn cậu à Lệ, cho mình làm wen đi nà.

-Ô, buồn cười, tôi biết gì tên đấy đâu.

Iron theo lời người mình vừa hỏi tìm đến nơi ít học sinh qua lại đó là thư viện. Học sinh giờ chỉ thích đi chơi vào quán nét chứ đâu có ai thích đọc sách nữa chứ. Chạy đến thư viện cậu mới để ý ra:

- Đây là nơi Ren cũng hay đến mà, ha, hai người này có cùng sở thích nè, thế mà không đến với nhau chứ. Không đến thì để giành mình vậy…

Iron vừa đi, mắt đánh ngược lên trên cây để tìm Ren.Rin đang dựa vào thân cây, thư thái ngồi nhấp 1 ngụm café trong cốc.

- Nè, cậu có phải Gấu không mà leo trèo lên đấy hả.

Đúng lúc cô uống xong cốc café hộp, đang thư thái ngồi nghe tiếng nhạc du dương từ cái tai nghe giống DJ, tay áo sơ mi trắng sắn cao, tà áo thả buôn không sơvin trông thật cá tính. Nghe có người nói làm cô giật mình, lỡ tay rơi mất hộp café trên tay. Iron ở dưới tiện tay bắt luôn lấy trước khi hộp café rơi xuống đất, Rin khen :

- Woa bản lĩnh gớm.

Cô bỏ ngay tai nghe đeo vào cổ, chỉnh lại mấy cái vòng đeo ở tay trái.

- Chuyện Iron mà. Trông cậu cũng có phong cách hiphop gớm, tai nghe chứ, vòng tay gai chứ.

- Hi, thanks cậu. Cái tai nghe này bây giờ tôi mới dùng đấy. Cậu không biết tôi rất thích phong cách hàn quổc ak.

- Phong cách cậu cũng hay thật ấy.

- Vậy cậu nhìn tôi có dáng cold girl không.

- Là lạnh lùng giống Rin á, cũng có thể đấy. Như tôi là một hot boy chính hiệu nè. Đi

- Ừm biết siêu rồi chỉ cái tội mê gái thôi. Cậu tìm tôi việc gì à, buổi trước vì chờ cậu mà tôi xít bị phạt rồi đấy.

- Ờ, xin lỗi nha hôm đấy tôi đến hơi mụn. Vậy còn vụ…

- Vụ đánh nhau à, không sao đâu.

- Cậu cũng to gan gớm nhỉ. Đúng là gấu con mà.

- Nè, tôi thích là phượng hoàng, không thích là gấu đâu nha.

- Haha phượng hoàng cơ, vậy là phượng hoàng gấu rồi.

Đúng lúc hiệu trưởng đi đến, thấy Iron đứng cười một mình thầy đi lại gần hỏi:

- Iron, em có bị sao không đấy hả.

- Ơ, thầy hiệu trưởng. - Iron ngỡ ngàng vì không ngờ thầy nhớ được tên mình.

Rin trợn tròn mắt hức 1 tiếng rồi bịt miệng im lặng. Thầy gằm giọng hỏi:

- Em làm gì ở đây mà đứng cười một mình vậy.

- Em…

Nhìn cốc café thầy đoán: - À, em uống trộm café trong trường đâu có bán thứ này, thứ này có chất kích thích bảo sao em cười một mình.

- Ô, không thầy, cái này không phải em, mà là…

- Không cậu thì ai, tên khỏe nghịch này…

- Là…- Iron chỉ lên trên cây.

Thầy giáo nhìn theo hướng chỉ, thầy tròn mắt rồi nói:

- Em bị hoang tưởng sao, trên đó làm gì có gì hả.

Cậu ngước lên nhìn, Rin đã rời đi đâu đó mà không biết. Iron định biện minh nhưng nghĩ phải đáng mặt nam nhi nên cậu không nói:

- Cái này là em nhặt được ở đây thôi ạ. Không biết tên đểu nào đã vất ở đây nữa.

Thầy hơi nghi ngờ, hỏi lại:

- thật không.

- Vâng em đâu dám dối thầy. - Iron nghĩ trong đầu “ chỉ giám lừa thầy thôi, haha”

- Trong đầu em đang cười tôi đấy hả.

Chột dạ: - đâu có em đâu giám thầy.

- Thôi được, coi như lần này bỏ qua, lần sau thì lên phòng hội đồng nha.

- Vâng em biết rồi ạ. - Cậu vờ tỏ ra lễ phép.

Cậu cười gượng, chờ thầy đi mới than:

- Hey, đấy gấu con cậu thấy chưa, tại cậu mà…

Iron nhìn lên trên cây ngỡ ngàng khi không thấy ai.: - há, cậu ta chuồn đâu rồi?

Mấy nữ sinh nào đấy đi qua, ai cũng nhìn Iron bàn tán gì đó, cậu hớt vài câu.

- Nè hình như là anh Iron kìa, sao lại nói chuyện một mình vậy?

- đẹp trai mà chẳng lẽ có vấn đề đầu óc à.

Iron ngại xanh mặt vào, một phần cũng hơi tức. Một bàn tay đập nhẹ vai, cậu bực mình quay lại.

- Hahaha - Rin cố ý cười lớn để trêu Iron

- Gấu con, cậu đi đâu thế hả.

- Tôi vẫn ở trên đấy mà, chỉ là tàng hình thôi.

- Cậu bít vì cậu mà tôi xấu cả mặt không hả.

- Sao, cậu thấy tôi biến có siêu không?

- Ừa ừa, siêu quá thành vẹo rồi.

- Thôi, xin lỗi ông bạn già. Tôi không cười nữa…. nhưng thực tình là…rất bùn cười hahaha…

Iron quay ngay mặt đi, vờ giận dỗi làm Rin phải nịnh:

- Thôi được rồi không cười nữa, mà cậu tìm tôi có việc gì đây.

- Thì vẫn là việc tìm người yêu giả thôi, để cậu ta ghen chút chứ.

- Hey, hình như tôi cũng có người nhưng không phải là tôi đâu nha.

- Không phải cậu thì ai?

- Người này cũng cần tiền nè. Cậu ta cũng tốt bụng lắm đấy.

- Vậy à, tôi có biết cậu ta không nhỉ?

- Rồi, nhưng cậu mới chuyển về trường đâu biết hết được chứ.

- Cũng đúng tôi còn học a1 nữa chứ hi.

- Thôi tôi biết ông giỏi rồi. Mà này, sao bao nhiêu đứa con gái cứ thích dính lấy Aly vậy, cô ta đâu có gì đặc biệt chứ, lại còn hơi chảnh nữa chứ.

- Không biết nữa, như cậu với người yêu ý. À, đúng rồi, cậu có người yêu chưa hay vẫn Fa.

- Ờ thì… cậu hỏi làm gì, tôi hiện giờ không có.

- Người ấy như thế nào. Có đẹp trai, nam tính như tôi không hứ.

- Hey, cậu ta rất bình thường, lại còn rất yếu đuối nữa.

- Vậy mà cũng lọt vào mắt Rin sao?

- Nhưng cậu ta ngay thẳng, hơn nữa còn rất đầm ấm, không lạnh lùng như anh bạn Ren của cậu đâu.

- Ái trà, từ đầu truyện đến giờ, giờ mới thấy bạn Rin nhắc đến Ren đấy.

- Thì sao, có gì lạ à. Nhưng hỏi tóm lại… tại sao cậu thích Aly như vậy?

- Hừm kể sao cho cô bạn ngây thơ bé bỏng hiểu bầy giờ.

Iron dựa vào thân cây, vắt tay lên đầu kể.

- Cậu có đi xem bói bao giờ không…?

- …không…- Trả lời thẳng thắn.

- Tôi đi xem bói cùng với mama, thường thì tôi cũng không tin nhưng một số trường hợp thì phải tin thôi.

- Cậu xem bói à, tin được người ta không mà xem?

- Bà ta phán chuẩn gớm gấu con à.

- Thế à, kể đi xem nào.

- Bảo tôi có số nhà giàu nếu yêu được con bé nhà giàu.

- Trời, ai trả vậy.

- Ai bảo cậu, anh trai tôi yêu cô nhà giàu nhưng gia đình không đồng ý, họ tự dẫn nhau chuồn luôn rồi.

-Wa, vui kênh. Nhà cậu có người anh và chị dâu máu gớm.

- Gì đâu.

- Vậy là cậu nghĩ là Aly sao, nhỡ bà ta lừa đảo thì sao. Lớp tôi có cô bé La đấy, bói cũng thích phết sao không đến hỏi thử.

- Trời, người già bói cậu còn nghi ngờ nữa là trẻ như bạn La của cậu.

- Thật mà, cậu ta cũng hơi bị linh đấy.

- Chém hoài.

- Vậy giờ thì sao?

- Thì phải dữ Aly chứ sao? Tôi biết Ren không thích cậu ta, có thể cậu ta thích người khác rồi.

- Ai vậy?

- Tạm thời cậu ta cũng chưa nói, nhưng hai người có vẻ có chút mâu thuẫn hả.

- Mâu thuẫn từ hồi tôi mới gặp cậu rồi.

- Hey, gấu con à, tôi có một việc này nói cho cậu nhớ…mà cậu gây vào Ren làm gì cho rách việc ra, cậu ta mà báo thù thì thảm lắm đấy.

- Kệ, tôi không sợ, để xem cậu ta với đám khối D làm được gì tôi.

- Hơi máu đấy lại còn liên quan đến bọn Hani nữa chứ. Nhưng cậu có biết cậu gặp Ren…

Chưa kịp nói thì có cuộc gọi đến máy Rin.

- Min à, gọi tôi có chuyện gì vậy. - giọng Rin có vẻ rất vui khi Min gọi.

Không nói được cậu cứ thấy bứt dứt trong lòng nhưng nghe xong điện thoại Rin lại đi ngay Iron đuổi theo hỏi:

- Nè cậu đi đâu vậy.

- Có người gọi.

Iron vừa đi vừa hỏi: - Khoan đi đã cậu nghĩ sao về lời bói lúc nãy.

- Điên mới tin lời nói đó. Ai mà chả vậy, đã yêu được người giàu thì chả giàu. Tôi nghĩ cậu thích Aly vì câu nói này rồi.

- Nè, từ từ đã.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trông điệu bộ đã có hút thân mật, đến gần phía sân có vài người đang tập bóng rổ. Min cũng ở trong đội đó. Iron và Rin đang đi bỗng quả bóng rổ từ đâu đó bay lại chỗ Rin. Cô mở to đôi mắt, hơi hoảng bởi sự việc bất ngờ, cô chưa phản ứng gì quả bóng lao đến, một bàn tay ai đó nhảybắt ngay quả bóng trước khi nó chạm vào mặt Rin. Người này cầm quả bóng ném thẳng đét vào rổ bóng, khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt long lanh giống như một thiên thần. Rin ngỡ ngàng trước tình huống này, không thể ngờ người đó lại là Ren. Tiếng ồ… rõ lớn.

- Cậu đã đánh tôi một lần nhưng cậu giúp tôi giờ tôi giúp lại thế là hòa.

- Hưm, ai cần cậu giúp chứ. - hơi cảm kích nhưng vẫn ra vẻ.

- Đúng là đồ khó ưa mà.

Min trong đội bóng chạy lại hỏi han:

- Rin không sao đấy chứ?

- Oh, không sao, yên tâm đi.

Thấy Rin cười với Min, Ren không thèm để ý, cậu quay đi. Một người cao cao, khoảng 45 tuổi, huấn luyện viên của trường chạy lại hỏi Ren:

- Em học sinh lớp nào vậy? em có tài năng đấy, em có muốn gia nhập không?

- Dạ không thưa thầy, em không biết chơi - Ren trả lời thẳng thừng.

Cậu lạnh lùng nhìn Min rồi rời khỏi đó. Nghe tiếng Rin gọi: - Ê, cậu…

Ren quay lại, quả bóng đập sượt vai cậu, Rin lên tiếng:

- Nè.. làm gì đấy hả. - Ren hơi lớn giọng.

- Cậu là con trai mà nói không biết chơi bóng rổ, lại còn thái độ vậy nữa.

- Gì cơ?

Min cản Rin: - Rin cậu đừng gây chuyện với cậu ta nữa, chẳng hay gì đâu.

Ren không nói được gì vì Min đã kéo Rin đi. Cậu cười hừ một tiếnh rồi quay đi. Cậu gọi Iron:

- Anh bạn tình địch, đi thôi. - giọnh nói thể hiện rõ sự bực tức.

- Ok.

Iron Chạy lại đi cùng Ren.

-Nè, ông bạn hay nha.

-Hay gì?

-Biết bực cơ đẩy.

-Là người bình thường chứ có phải hoà thượng đâu chứ

-Oh, thế mà tôi tưởng cậu đang tu đạo. - giọng điệu hài hườc.

-Nhưng ý cẫu muốn nói ở đây là gì?.

-Hey, Ren là người có chút lạnh lùn nhưng rất giỏi giữ bình tĩnh, đời cái là dạo này đổi trường tính cũng khác ha.

-Khác hỗ nào chứ.

-Giờ lại quan tâm đến chuyện người khác, lại còn tức tối vì ai đó nữa.

Ren suy nghĩ nhữn lời Iron cũng có phần chính xác nhưng trong đầu cậu vẫn phủ nhận.

-Làm gì có, bị khùng ak. Đi đi.

Min và Rin cùng đi lên lớp.

- Cậu chơi bóng lâu chưa vậy?

- Từ hồi cấp 2, cũng bình thường thôi mà.

- Ờ…ờ nhưng tôi đâu có khen cậu chơi giỏi mà cậu bảo bình thường chứ.

- Há, hưm,…- Min quay mặt đi vờ giận.

- Thôi, xin lỗi, đùa vậy thôi. Chẳng cần biết giỏi hay không chỉ cần biết chơi bóng rổ là được rồi.

- Cậu có muốn chơi không?

- Tôi á, nhưng không có đội bóng nữ đâu tập được.

Đi một lát đã vào lớp, đám bạn đang nói chuyện cô chen luôn vào:

- Các bà già có chuyện gì đấy hả nói nghe coi.

- Đang nói về vấn đề 2 người trong một ngày gặp nhau đến 5 lần là có duyên lắm đấy, có khi còn làm người yêu ý chứ.

- Nhàm, gì có chuyện đó, bọn mình đi đâu chả gặp nhau, còn tới chục lần ý chứ.

- Bà Rin nói nhầm, làm gì có, chúng ta học cùng lớp gặp nhau liên tục trên lớp thôi còn khi ra ngoài lớp có gặp nhau đâu.

Rin không thích mấy chuyện tầm phào này nhưng Lệ thì rất hăng hái nghe, cứ sấn vào bọn bạn để hớt chuyện.

Ren và Iron đi cùng nhau, hai người đang định đi đâu đó Iron mới nhớ ra tập đề mình còn để quên ở phòng máy quay liền để Ren một mình bơ vơ đứng đó rồi vào lấy. Trong căn phòng nhỏ, cậu chạy ngay lại lấy tập đề, tiện thể xem xét đống máy nhìn quay. Nhấn chuột vài cái, thấy có đoạn phim trống cậu lần ra và xem thử. Không biết có gì mà khiến cậu phải ngỡ ngàng, há hốc mồm sau đó lại cười tủm một mình.

- Nhóc này được đấy giám xóa đi. Cậu ta không biết mình thợ máy tình à. Hưm

Vừa ra khỏi phòng đã thấy Ren đứng cùng mấy đưa con gái đang chuyện trò vui vẻ. Iron đi lại, chép chép miệng ra hiệu cho Ren đi. Ren cũng hiểu ý đi ngay.

- Cậu hay ý nhỉ?

- Sao hả? vấn đề gì à.

- À, không có gì, có việc lạ thôi mà. Mà sao cậu với Gấu con hay cắn nhau thế hả, không hòa được à.

- Tại cậu ta trước chứ tại tôi đâu.

- Ay trà, biết tôi nó về ai không mà đã trả lời rồi.

- Ờ thì… ngoài cô nhóc khó ưa đó ra còn ai. Cậu ta không thể ưa được mà.

- Giờ cậu ta là bạn tôi nên cậu ít gây sự với cậu ta thôi.

- oh, vậy cơ á, tôi tưởng cậu thấy thú vị lắm chứ.Tại cậu ta thích đối đầu tôi chứ ai, chịu sao được, chưa có ai giám đối đầu với tôi …

- Ngoài Chị lớn đó hả.

- Gì đấy?

- Thôi không nói nhiều, cầm hộ tôi một nửa đi.

Nói xong Iron đưa ngay cho Ren cầm một nửa.

- Cái tên tình địch xấu xa này, đề lớp mình thì phải tự cầm chứ.

- Không thích, thích hành tội bạn cơ.

- Nè kiểu gì vậy.

Iron nhìn vào tờ đề đầu tiên tự hỏi:

- Lớp mình có ai tên Trần Mĩ Lệ đâu cơ chứ, cầm nhầm của ai rồi nè.

Thấy Ren bước lên bậc thang ngắn cậu buột miệng nói ra: - Cầu thang, cô gái Trời Ơi à, sao lại cầm nhầm lớp cậu ta rồi, làm sao trả lại đây.

Iron nhớ lại lúc đi lấy đề đâm phải cô gái trên tay cũng cầm một sấp đề.

- Mình cầm nhầm của lớp nhóc đó rồi, nhưng cậu ta ở đâu…

Iron suy nghĩ một lúc, cậu nhớ lại người đã nhặt nhẫn cho Ren khi đi cùng Rin.

- Cậu ta là bạn gấu con ư? Vậy dễ trả rồi.

Ren dục: - Nhanh đi còn đưa cho người ta mất thời gian quá mà.

- Ờ ờ, được rồi. Iron mải vội đi lên.

Một cơn gió thoảng qua thổi bay tờ đề trên đầu mà Iron đang cầm. Cậu đuổi theo nhưng quá muộn, tờ giấy đã rơi xuống cống rãnh nước. Cậu bối rối không biêt làm gì trong khi Ren cứ dục nên cậu cũng bỏ qua, chạy đi ngay.

Rin không tin lời mấy đứa bạn nói về chuyện gặp mặt 5 lần nhưng cô vẫn suy nghĩ

- Gặp 5 lần sao, có vẻ cũng nhiều đấy.

Thấy Min ra ngoài, cô bất giác cũng đi ra ngoài vì mong gặp Min 5 lần như mọi người nói. Đến chỗ gấp khúc của cầu thang Ren cũng tình cờ đi đến. Ren định đi lên còn Rin muốn đi xuống, cả hai người cùng tránh nhau nhưng Rin tránh bên phải thì Ren lại tránh bên trái, Rin tránh bên trái thì Ren l trại tránh bên phải, hai người cùng tránh nhưng bên nào cũng bị người kia chặn, họ đồng thời đẩy nhau ra rồi cùng nói:

- Cậu làm cái quái gì vậy. Sao lại chặn đường tôi.

Vì lời nói đồng thanh nên hai người đều hiểu chuyện này chỉ là trùng hợp. Min từ dưới đi lên tò mò khi thấy Rin đứng nói chuyện với Ren. Còn Rin thấy Min thì sáng cả mắt.

- Gặp được Min rồi. - Rin vui vẻ chạy lại khoác tay Min.

Min tỏ ra khó hiểu không biết có chuyện gì:

- Cậu chưa uống thuốc sáng nay hay sao?

Rin cũng thấy khó hiểu, vừa định đi xuống thấy Ren lại đi lên.

- Kệ không quan tâm. Rin nói xong lại đi xuống.

Giờ học tiếp theo, Ren lại bỏ học. Cô giáo cũng chỉ phàn nàn:

- Sao anh Thiên này hay bỏ học vậy, lại còn đám cô Nhàn nữa cứ xin phép nghỉ học rồi đi chơi thôi, thi cho trượt trắng mắt, tôi cứ ghi vào cho cô chủ nhiệm xử lý.

Cô giáo quay lên chép bài văn, cả lớp gục hết xuống bàn. Cô thấy yên lặng quay ngoắt lại xem thì thấy học sinh vẫ đang chăm chú chép bài, vẫn có tiếng ồn ào.

Cô đi từ trên xuống cuối lớp nhìn bao quát toàn lớp, cầm quyển sách rồi lại đi lên bục giảng, lại viết lách. Đám học sinh lại tiếp tục gục đầu xuống ngủ. Cô thấy yên lặng, quay ngoắt sang vế bàn bên phải thì thấy học sinh vẫn đang ngồi chép, trong lúc đó vế trái vẫn gục trên bàn. Cô tiếp tục quay ngoắt sang vế bàn trái, học sinh vẫn đang nghiêm túc chép bài, đồng thời bên vế phải lại yên lặng không nghe thấy tiếng bút viết. Cô thật sự bực mình vì biết học sinh ngủ gật nhưng không bắt được quả tang. Tuyến ngồi dưới bàn Rin vẫn đang gục, cô quay xuống, cả lớp vẫn ngồi yên viết bài chỉ có Tuyến đang ngủ gật, được cớ giải nỗi bực mình cô gọi:

- Em Tuyên, ngủ giỏi lắm.

Tuyên giật mình tỉnh dậy: - Dạ dạ .. cô cô gọi gì à, em lên bảng à, lên thì lên luôn, quẩy luôn.

Tuyên cầm quyển sách và chạy lên bảng, cả lớp cười ầm lên khi trông vẻ mặt ngây thơ của Tuyên. Lát sau Tuyên đã bị đứng phạt ngoài cửa.

Vừa ra chơi, cô giáo ra khỏi lớp, trầm mặt đi qua Tuyên, cậu cũng nép vế cúi mặt đợi cô giáo đi qua mới ngẩng lên. Đám bạn trai trêu: - Thích nha, nay được làm vệ sĩ canh cửa nha.

Cả đám cười nắc nể.

- Mấy tên này lại trêu cười trên nỗi đau khổ của người khác rồi.

Lệ và Rin tiện đường đi xuống căngteen hỏi thăm:

- Ông già Tuyên không sao chứ, trời ơi, lớp mình lợi hại vậy mà bà ý còn bắt được chứ.

- Không sao thường thôi mà, hai người cứ đi đi , nẻ còn tiền thì mua mấy gói bim bim đấy.

- Ok, đã béo còn thích ăn nhiều.

Vừa đến căngtin thì một cơn đau ập đến khiến Lệ phải ôm bụng.

- Nè, cậu có sao không đấy hả.

- Ôi, không sao đâu, đến thời kì thôi mà, vậy tôi lên lớp trước nha.

- Ừm, lên đi tôi mua cho, đi từ thôi không gặp trướng ngại vật đấy.

- Biết rồi, khỏi phải dặn.

Cô nhăn mặt vào, kêu la: - Trời ơi là trời sao sinh ra con gái khổ thế này.

Iron từ trên cầu thang đi xuống, cậu cũng không để ý đến người đang ôm bụng đi lên từ tốn. Cậu chạy thẳng xuống căngtin thấy Rin vui vẻ chạy lại.

- Gấu con đi ăn ngày hả.

Rin lại gặp Iron, cô không vui khi người cần có duyên thì kjông xuất hiện“ lại gặp cậu ta rồi, chẳng lẽ mình có duyên với con người này ư?”

- Làm gì thì làm đi, có tiền không tôi mua cho.

- tiền tôi mua cả cái nhà này cũng được.

- Nói xạo… - Iron bắt trước giống tiếng miền nam.

- Haha bùn cười thật ai nói xạo làm gì chớ. Đợi tôi mua bánh rồi chém tiếp.

Rin quay lại, cầm chiếc bánh cuối cùng trên bàn đồng thời Ren cũng cầm cuối chiếc bánh, đồng thanh nói:

= Bác ơi cháu lấy cái này.

- Cậu bỏ ra đi tôi lấy cái này.

- Tưởng ai chứ cậu thì tôi không nhường đâu, tôi lấy. - Ánh mắt long lanh của Ren hơi trợn lên nhìn Rin.

Người bán hàng cũng phải phì cười trước sự việc này. Iron đứng vào giữa xem hai người giằng co nhau cũng phải bật cười.

- Sao lúc nào cậu gặp tôi là có vẫn đề vậy hả.

Bà chủ quán xen vào: - Thì đó là có duyên.

- Tôi không biết nhưng cái bánh này của tôi, tôi lấy trước. Con trai gì mà nhỏ mọn như Iron vậy, chấp vặt với con gái.

Iron đứng gần đó thấy nói về mình cậu trố mằt lên.

- Gì vậy bạn Rin, sao lại có tôi trong đấy.

- Không. Sao cậu thích trống lại tôi vậy hả. Ai chứ câu làm sao tôi phải nhường.

Bà chủ quán nói: - Chắc vì mắc nợ nhau rồi.

- Tôi không biết nhưng là của tôi. Hai người cãi nhau chán chê, quay lại thì một học sinh nào đó đã mang chiếc bánh đi.

- Bánh đâu rồi.

Bà chủ quán vừa cười vừa nói.

- Hai anh chị cãi nhau em kia mang đi rồi.

Hai người nhìn nhau tỏ vẻ không ưa rồi mỗi người bỏ đi một phía để Iron một mình:

- Nè mấy người để tôi một mình đứng đây sao? Rin à, sáng cậu cũng chưa ăn sáng mà.

Đến giờ kết thúc buổi học sáng, Rin và Lệ đi cùng nhau,vừa đi vừa nói chuyện:

- Mẹ cậu vẫn hôn mê sao? Bao giờ mới tỉnh vậy.

- Chẳng biết nữa. - Lệ nói với giọng chán nản, buồn.

- Thôi mà đừng buồn nữa, chắc chắn mama cậu sẽ tỉnh thôi mà.

- Tôi biết, cô giúp việc cũng dẫn tôi đi xem bói rồi. Người ta bảo gặp người nào có hồng phúc mới lây cho tôi thì mẹ tôi mới tỉnh lại.

- Há, lại xem bói à, có đúng không đấy. Ai mà nhiều hồng phúc truyền cho cậu chứ.

- Không biết nhưng tôi đang tìm nè.

- Ừm tôi cũng chẳng giúp gì được, buồn quá.

- Không sao, cậu an ủi tôi là được rồi. Giờ tôi vào viện đây, về mình nha.

- Ok không vấn đề gì. Hình như tôi còn quển sách trên thư viện.

- Sách văn ý hả.

- Ừm, mai kiểm tra 1 tiết rồi, sách để trên đó lâu quá chưa lấy.

Hai người chia tay, Lệ cũng không quên nhắc Rin: - Cẩn thận cửa thư viện bị hỏng nha.

- Biết rồi không phải lo.

Rin vừa đến phòng thư viện vừa đeo tai nghe giống Dj, nhún nhảy nhẹ theo lời nhạc. Các lớp đã đóng cửa hết nhưng thư viện vẫn còn mở. Rin đứng trước cửa thư viện, thơ thẩn nhìn xung quanh, phàn nàn về cái cửa:

- Cửa ngon thế này mà bị hỏng chứ.

Rin mở mạnh, mở nhẹ cánh cửa đi vào, theo đà cánh cửa đóng sập...ập vào khiến cô giật mình. Sự yên ắng nơi đây cũng đủ để làm nổi da gà.

- Khó ưa, làm gì ở đây.

Nghe tiếng nói quen thuộc, cô nghé qua kệ sách. Ren đang ngồi dưới đất, dựa vào kệ sách cầm đọc cuốn sách gì đó. Thần thái có vẻ hơi buồn.

- Trời, thì ra vẫn có người không phải một mình trong này rồi.

- Một mình ở đây còn an toàn hơn là có mặt tôi ở đây đấy cô gái à.

Rin vẫn thản nhiên hỏi: - Cậu mà cũng đọc sách sao?

- Sao không, cậu đến làm gì?

- Giống cậu, đọc sách. Làm ơn mượn cái ghế chút.

Ren thản nhiên quay sang nhìn cái ghế bên cạnh, rồi đẩy nó lại sát chân Rin một cách chuẩn xác.

Cô cầm ghế và để nó ở chỗ cuốn sách cần lấy, vừa đứng lên vừa kêu, tỏ vẻ hơi bực bội.

-Hey, ai mà để sách mình chứ.

Rin đứng trên cái ghế có vẻ chênh vênh, nó đã cũ không thể chịu được cân nặng của cô, bỗng tạch… đúng lúc với được quyển sách thì ghế gẫy, trượt chân ngã xuống. Ren nhanh chóng đứng dậy, ôm eo đỡ Rin trước khi cô ngã. Ren nhìn Rin với ánh mắt long lanh có chút gì đó hơi dao động. Còn Rin cô tỏ ra hơi ngại ngùng, phồng nhẹ hai bên má, nhìn Ren không chớp mắt.

-… sách đó là tôi bỏ lên đấy.

Khuôn mặt điển trai trước mặt khiến cô thấy tim mình đập hơi nhanh. Cô nhanh chóng nhận ra Ren vẫn đang ôm mình, ra lệnh:

- Nè, bỏ tôi ra đi.

Ren thản nhiên thả tay để cô ngã bụp.. xuống đất.

- A.. sao… cậu nguy hiểm vậy hả!

- Tại cậu bảo buông mà.

Rin đứng dậy xuổi quần áo, dù bực nhưng cũng không giám lên tiếng vì đang bị ngại. Cô chạy ngay ra ngoài nhưng cửa đã bị kẹt, dù có cố sữc cũng không mở được. Cô bắt đầu thấy lo lắng và nhớ lại cảnh tượng gặp Ren khi ở công viên càng khiến cô hơi sợ. Cô cắn nhẹ làn môi dưới, ánh mắt bất ổn.

- Cậu đúng là không biết gì, vào đây đóng mạnh cửa, giờ nó kẹt rồi, làm sao đây.

Rin vẻ bực bội, cô thở mạnh một cái để giữ bình tĩnh.

- Vậy cậu làm gì được đây, đồ công tử bột như cậu thì làm gì được chứ, chỉ biết bắt nạt người khác thôi .

- Cậu ở đây mà không sợ sao?

- Sợ gì chứ. Cậu à, có gì nguy hiểm?

Ren cười mỉm, cậu đi lại phía Rin khiến cô phải lùi lại đến khi sát chân tường. Rin định chạy đi chỗ khác thì Ren ngăn lại, đẩy cô sát tường, giơ tay chặn ngang tường.

- Cậu định làm gì vậy hả.

Rin hơi hồi hộp, tim cô đập nhanh hơn khi Ren đưa mặt sát đến mặt cô.

- Cậu bảo định làm gì sao? Không biết hả.

Rin bị dồn ép, cô không dám thở mạnh,cô chỉ nhìn cặp mắt long lanh với mùi thơm nhẹ trên người Ren.

- Tôi không thích gọi là công tử bột đâu.

Rin giữ thái độ bình tĩnh khiến Ren cũng phải ngỡ ngàng.

- Nhưng cậu là thế mà. Còn tư thế này là sao đây, có phải cậu tán gái thế này không?

- Gần như vậy. - Ren thản nhiên nói.

Ren cười vẻ thản nhiên vì cậu biết đứa con gái nào trong trường hợp này cũng sợ nhưng cũng thích nhưng thực ra cậu chỉ muốn dọa. Cậu nghĩ sẽ dọa Rin nhưng không ngờ cậu ta quá bình tĩnh.

Rin nhìn Ren, cô cười nhẹ, chủ động ôm cổ Ren khiến cậu rùng mình, hơi ngạc nhiên. Ý nghĩ trong Ren “ sao cậu ta có thể cậu ta muốn thật sao?” Rin chủ động tiến sát mặt mình gần mặt Ren hơn, sau đó nói nhỏ qua tai Ren.

- Tôi không biết những cô bạn khác thế nào…nhưng …trước hết hãy bỏ mùi nước hoa nồng này đi. Muốn thơm đâu cần dùng nước hoa chứ. Đồ công tử bột.

Câu nói đó khiến Ren thẫn thờ: - Sao cậu…không sợ?

- Tôi thách cậu làm gì được tôi đấy. - ánh mắt thách thức nhìn Ren.

Thấy vậy Ren định làm thật nhưng Rin vẫn tỏ ra bình thản, cô giẫm mạnh vào chân Ren, ngay lập tức dùng gối húc vào bụng cậu ta khiến cậu lùi lại rồi đẩy cậu ta về sau. Tiếng kêu nhẹ: - A…

Bảo vệ chạy đến, tìm cách mở cánh cửa ra, thấy hai học sinh bên trong liền hỏi han:

- Hai đứa không sao chứ?

Rin trả lời: - Vâng cháu không sao nhưng có người sao đấy ạ.

Nói xong cô đi ngay, quay lại nhìn Ren với ánh mắt thách thức rồi cười một vẻ khoái chí.

Bảo vệ thấy Ren đang ôm bụng liền hỏi:

- Ren cháu sao không vậy? - bảo vệ vừa hỏi vừa cười tủm.

- Không, cháu không sao chú không phải lo đâu. - cậu biết ý bảo vệ mỉa mai nên cậu tỏ ra khó chịu.

- Cô bé lúc nãy…

- Không có gì chú ạ.

Rin chạy ra khỏi thư viện, mọi lo sợ tan biến nhưng trong người vẫn có cảm giác gì đó run run. Tự rút ra bài học.

-Mình làm sao thế này lần sau phải cẩn thận hơn mới được. Nhưng cách làm lấy ác trị ác cũng được đấy chứ, chủ động vẫn hơn bị động mà.

Cô chạm nhẹ lên bờ môi, suy nghĩ vẩn vơ.