Mục Thị nói phải đi nhưng vẫn ở trong ngực Hoa Tri Dã cọ cọ thêm mấy phút mới bò dậy.
Hẹn Tiểu Mã gặp ở sân bay, Hoa Tri Dã đưa Mục Thị tới, lộ trình hơn nửa tiếng, nàng ở trên xe ngủ thiếp đi, Hoa Tri Dã ăn ý mở nhạc nhẹ nhàng, đến nơi mới đánh thức nàng.
Tiểu Mã đã đợi một lát, hắn vừa thấy xe Hoa Tri Dã lập tức chạy bước tới nhỏ, cô vững vàng dừng xe, Mục Thị ở bên ghế phụ không nhúc nhích, trợn tròn mắt nhìn Hoa Tri Dã.
“Không muốn xuống xe.”
Hoa Tri Dã sờ sờ đầu nàng, xoay người giúp Mục Thị tháo dây an toàn, thấy nàng vẫn không có ý động đậy, một tay khoắc lên vai, một tay vòng dưới gối.
“Ôm em ra.”
Mục Thị bật cười, nắm tay Hoa Tri Dã: “Không cần.”
Mục Thị bước xuống xe, thuận tay đóng cửa lại, lúc này mới phát hiện Tiểu Mã đứng một bên, Hoa Tri Dã cũng xuống xe.
Mục Thị lấy mũ trong túi đội lên, đêm đã khuya, vị trí hai người đang đứng khá vắng hơn nữa đêm đã khuya, nàng ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng treo trên cao: “Hôm nay mười lăm sao?”
Hoa Tri Dã lắc đầu: “Mười sáu.”
Mục Thị nghi hoặc: “Ngay cả lịch âm chị cũng nắm rõ như thế?”
Hoa Tri Dã lung lay điện thoại: “Lúc nãy chị cũng cảm thấy trăng đặc biệt tròn, nên xem lịch.”
Mục Thị ồ một tiếng, tiến lên ôm cánh tay Hoa Tri Dã: “Chúng ta cùng nghĩ tới một vấn đề, đây có phải chứng minh chúng ta rất ăn ý không?”
Hoa Tri Dã chưa kịp trả lời, Tiểu Mã ở sau lưng phì cái bật cười, hắn cười xong mới cảm thấy mình không đúng, ho khan hai tiếng, khoát tay: “Hai người tiếp tục.” Nói xong lui về sau mấy bước, đáng tiếc bị Hoa Tri Dã gọi lại.
Tiểu Mã nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Hoa Tri Dã, lễ phép hỏi: “Hoa lão sư, thế nào?”
Hoa Tri Dã hỏi: “Công việc mấy ngày kế tiếp của Mục Thị là gì?”
Tiểu Mã a một tiếng, thuần thục lấy máy tính bảng ra: “Ngày mai quay chụp quảng cáo ở Hải Nam, chụp xong đi Hàng Châu ghi hình tiết mục, ngày 10 ở Bắc Kinh làm đại diện phát ngôn cho hai nhãn hàng, 12 đi Paris tham gia trình diễn thời gian, 16 quay quảng cáo cho công ty phần mềm, 18 thì tham gia chương trình trực tiếp.” Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn Hoa Tri Dã: “Những cái này là lịch trình trong nửa tháng tới.”
Mục Thị nghe Tiểu Mã cẩn thận phát biểu, a một tiếng, hỏi: “Tiểu Mã, ai mới là người trả lương cho em?”
Tiểu Mã: “Chị a.”
Mục Thị chỉ vào Hoa Tri Dã: “Vậy tại sao em báo cáo lịch trình cho Hoa Tri Dã cẩn thận như thế, còn nghiêm túc hơn chữ nghiêm túc.”
Tiểu Mã: “Em nói với chị những thứ này, chị cũng không lắng nghe, đặc biệt là gần đây, nên bình thường em luôn nói đại khái.”
Nói đại khái?
Mục Thị nhớ lại mấy tiếng trước Tiểu Mã nói: “Thị Thị, nửa tháng tới của chị đều có công việc.”
Hoa Tri Dã không để ý Mục Thị chen vào, trực tiếp nói với Tiểu Mã: “Buổi trực tiếp ngày 18 là cái gì?”
Tiểu Mã ồ một tiếng: “Tuyên truyền công ty phần mềm kia, nội dung trực tiếp vẫn chưa được xác định, bất quá chúng ta thương lượng một chút, có thể để Thị Thị làm đồ ăn, như vậy sẽ nhẹ nhàng một chút, có thêm thời gian tương tác với fan hâm mộ.”
Hoa Tri Dã nghe xong gật đầu, lại hỏi: “Nghĩ làm món gì chưa?”
Tiểu Mã lắc đầu: “Vẫn chưa, bên kia thông báo thời gian trực tiếp là một tiếng, cho nên chúng ta còn phải thương lượng lại.”
Hoa Tri Dã nghĩ nghĩ, nói: “Tôi có đề nghị thế này, để Mục Thị làm bánh hoa đào xốp giòn, quá trình đơn giản, thời gian trống nhiều, hơn nữa còn rất đẹp mắt.”
Tiểu Mã nghiêm túc suy tư một chút: “Được a, em sẽ thông báo với bên kia.”
Hắn nhìn Hoa Tri Dã cười: “Cám ơn Hoa lão sư.”
Hoa Tri Dã còn nói: “Gần đây Mục Thị quá bận rộn.” Vừa nói vừa kéo Mục Thị qua: “Nhìn xem quá mệt nhọc rồi, bên phòng làm việc có cân nhắc giảm sức ép cho em ấy không?”
Tiểu Mã nhìn Mục Thị một chút, gãi gãi đầu: “Em sẽ an bài.”
Mục Thị nhìn hai người kết thúc cuộc nói chuyện, rốt cuộc cũng có chỗ chen vào: “Bây giờ chị muốn nhúng tay vào công việc của em?”
Hoa Tri Dã lắc đầu: “Không có, thuận miệng hỏi một chút.”
Tiểu Mã nghe câu thuận miệng hỏi mà lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh ‘Hoa lão sư, chị thuận miệng hỏi một chút đủ làm em sợ hãi a’.
Chủ yếu, hiện tại trên tay hắn còn cầm quà của Tạ Vũ Diệp mà Mục Thị để quên trên xe, từ nãy đến giờ không có cơ hội lấy ra, chỉ lặng lẽ giấu sau lưng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Mục Thị một chút, vừa vặn Mục Thị cũng nhìn hắn, vì vậy hắn thừa cơ hội lấy hộp quà trong túi ra.
Quả nhiên Mục Thị chú ý cái túi sau lưng hắn, nàng bĩu môi, nhận hộp quà, đưa cho Hoa Tri Dã: “Đây.”
Hoa Tri Dã nghi hoặc: “Cái gì?”
Mục Thị rầu rĩ: “Tình nhân cũ của chị tặng quà sinh nhật.”
3
Hoa Tri Dã cười gõ trán Mục Thị: “Nói cái gì đó.” Cô nhận hộp quà, thông qua cửa sổ bỏ vào trong xe.
Ánh mắt Mục Thị luôn theo động tác của Hoa Tri Dã, nhưng rất nhanh thu hồi: “Không mở ra xem?”
Hoa Tri Dã lắc đầu: “Không phải em nói là khối ngọc sao? Về chị sẽ xem.”
Mục Thị không biểu tình nhìn Hoa Tri Dã, qua mấy giây chắp hai tay sau lưng nói: “Hôm nay chị biểu hiện rất tốt, tha thứ cho chị.”
Hoa Tri Dã dở khoác dở cười: “Cám ơn Mục lão sư rộng lượng.”
Mục Thị khoát tay: “Khách khí.”
Nàng nói xong chỉ vào hộp quà trong xe: “Em đã giúp chị cám ơn Tạ Vũ Diệp, cho nên không cần tìm cô ấy cảm tạ làm gì, cũng đừng nghĩ sẽ đáp lễ.”
Hoa Tri Dã gật đầu: “Hảo.”
Mục Thị tiếp tục: “Sau khi trở về nhìn chút là được, đừng bày ở chỗ dễ nhìn thấy, nếu để em bắt gặp, em sẽ ném đi.”
1
Hoa Tri Dã gật đầu, kéo dài âm: “Hảo.”
Mục Thị hé miệng, tiến lên sờ đầu Hoa Tri Dã: “Thật ngoan!”
Thấy Hoa Tri Dã muốn chụp tay mình, lập tức rụt lại, đứng bên cạnh Tiểu Mã: “Em đi.”
Hoa Tri Dã ừ một tiếng: “Trên đường cẩn thận.”
Mục Thị ồ một tiếng, vẫn rất luyến tiếc bước nhanh tới trước ôm Hoa Tri Dã, nhỏ giọng: “Phải nhớ em.”
Hoa Tri Dã cười, xoa xoa ót Mục Thị: “Ân.”
“Đến nơi nhắn tin cho chị, đừng để bản thân quá mệt mỏi, nghỉ ngơi nhiều, chị có để kẹo sâm trong túi của em, cảm thấy thân thể hư nhược thì lấy một viên ngậm vào, có chuyện gì gọi điện cho chị.”
1
Mục Thị gật đầu: “Biết.”
Hoa Tri Dã đẩy Mục Thị ra, hôn nhẹ giữa trán nàng: “Em đi đi.”
Mỗi một lần chia tay là thật nhiều ngày không gặp, hai người mới vừa ở cùng một chỗ, tất nhiên không chịu được kiểu chia xa thế này, Mục Thị vào sân bay, quay đầu không còn thấy Hoa Tri Dã, mới thở dài một cái thật sâu, kéo mũi mũ thấp xuống.
“Khụ Khụ.”
Đột nhiên Tiểu Mã ở bên cạnh ho khan, Mục Thị tò mò quay đầu liếc hắn một cái: “Thế nào?”
Tiểu Mã lắc đầu: “Không có gì.”
Mục Thị nhàn nhạt: “Chị hỏi một lần nữa, thế nào?”
Tiểu Mã cười: “Thị Thị, em phát hiện mỗi lần chị ở trước mặt Hoa lão sư thì hoàn toàn khác ngày thường.”
Mục Thị bị Tiểu Mã chọc cười, lặp lại lời hắn: “Hoa lão sư.” Nàng hỏi: “Như thế nào? Bị hỏi vài vấn đề, ngay cả tên cũng không dám gọi.”
Tiểu Mã bật cười: “Khí tràng trên người Hoa lão sư quá mạnh, đứng trước mặt chị ấy thật sự khiến em nói gì nghe nấy.”
Mục Thị nhún vai: “Làm sao mà chị không có cảm giác này?”
Tiểu Mã: “Hoa lão sư đối với chị quá ôn nhu, ánh mắt nhìn chị không giống nhìn người khác.”
Trong lòng Mục Thị vui như nở hoa nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt: “Thật sao? Vậy mà chị không biết.”
Tiểu Mã phì cười.
Xác thực Mục Thị ở trước mặt Hoa Tri Dã không giống bình thường, mặc dù thường ngày cũng sẽ nũng nịu, ngẫu nhiên cũng phát cấu, nhưng ở trước mặt Hoa Tri Dã nũng nịu và phát cáu hoàn toàn chứng minh nàng đang hờn dỗi.
Hắn từng thấy dáng vẻ nữ vương của Mục Thị, chứng kiến dáng vẻ ngự tỷ của nàng, cũng thấy dáng vẻ nàng cao lãnh, nhưng ở trước mặt Hoa Tri Dã thì chính là một con mèo nhỏ, đây là lần đầu tiên hắn thấy.
Tiểu Mã kéo vali đi sau Mục Thị, nhìn bóng lưng nàng, rất tốt…