Tuyệt Sắc

Chương 56




Địa điểm máy bay hạ cánh là một quốc gia nhỏ ở phương Nam, trong nước là mùa đông nhưng chỗ này lại ấm áp cực kì, giống như bỏ ra mấy giờ từ kinh lịch đổi thành đông xuân.

+

Mục Thị xuống máy bay, lấy kính râm trong túi ra đeo lên, vừa quay đầu cũng thấy Hoa Tri Dã đeo kính râm.

Trừ bỏ chuyện xảy ra đột ngột ngày hôm qua thì đã lâu nàng không gặp Hoa Tri Dã, lúc lên máy bay, tâm tình nàng vẫn rất kém nhưng bây giờ hình như đã nghĩ thông suốt.

Phải biết trân trọng những thứ bên cạnh, đây là bà ngoại hay nói với nàng, Hoa Tri Dã cũng từng nói như vậy, lúc trước nàng lý giải một cách phiến diện, hiện tại đột nhiên hiểu rõ.

Mặc dù trong lòng vẫn buồn buồn, nhưng nàng vẫn ráng sốc lại tinh thần, cho Hoa Tri Dã một nụ cười xán lạn, tiếp theo ôm cánh tay cô, hỏi: “Ở quốc gia này dùng Anh ngữ sao?”

Hoa Tri Dã lắc đầu: “Không, chị tìm phiên dịch rồi.”

Phiên dịch kiêm luôn hướng dẫn viên, khi hai người ra ngoài liền nhìn thấy trong đám người có một tiểu cô nương giơ bảng lên, bên trên có viết hai chữ tiếng anh ‘MT’.

Mục Thị chỉ vào cô nương đó, nhìn thấy chữ trên bảng, quay đầu hỏi Hoa Tri Dã: “Chị dặn viết như thế?”

Hoa Tri Dã gật đầu: “Đại minh tinh ra ngoài, giữ bí mật là quan trọng nhất.”

Mục Thị bị chọc cười, lại hỏi: “Tại sao không biết chữ cái trong tên chị?”

Hoa Tri Dã trả lời: “Như vậy vừa ra khỏi em mới có thể nhìn thấy.

Mục Thị một bên theo sát Hoa Tri Dã, một bên nói: “Ai nói, chữ cái tên chị sẽ rất mẫn cảm đối với em.” Nói xong nàng duỗi ngón tay ra, vẽ trên không trung ba chữ ‘HZY’.

Dứt lời, hai người đã tới trước mặt nữ hài kia, người này thấp hơn Mục Thị một chút, nhìn dáng vẻ là người châu Á, Mục Thị lễ phép cười, duỗi tay phải ra, hỏi: “Người Trung Quốc?”

Nữ hài gật đầu: “Đúng ạ.”

Mục Thị: “Tên gì?”

Nữ hài: “Nhớ, là nhớ mãi không quên.”

Mục Thị nga một tiếng, lại hỏi: “Sinh viên sao?”

Nhớ gật đầu: “Dạ, đúng.” Nàng nói xong đưa mắt nhìn Hoa Tri Dã sau lưng Mục Thị, lập tức giải thích: “Có điều em thực tập đã lâu, cũng có bằng hướng dẫn viên du lịch, hai vị không phải là du khách đầu tiên của em, em…”

Mục Thị giơ tay ngăn Nhớ lại: “Được rồi, chị tin tưởng em.”

Trò chuyện xong, Nhớ dẫn Hoa Tri Dã và Mục Thị lên xe, sau khi đến khách sạn, đã hơn chín giờ, tối nay Hoa Tri Dã không tính ra ngoài, bàn giao với Nhớ vài câu, hẹn thời gian sáng mai tụ họp.

Hoa Tri Dã đóng cửa thật kỹ, quay lại thấy Mục Thị lấy quần áo trong vali ra, Hoa Tri Dã đứng bên cạnh nàng, nhìn đỉnh đầu nàng: “Nhớ vừa hỏi chị, em có phải Mục Thị hay không?"

Mục Thị không ngẩng đầu, lên tiếng hỏi: “Chị nói thế nào?”

Hoa Tri Dã: “Chị nói đúng rồi.”

Mục Thị rút áo ngủ ở giữa ra: “Sau đó thì sao?”

Hoa Tri Dã tiếp tục: “Sau đó em ấy hỏi chị, có thể xin em kí tên cho em ấy hay không?”

Mục Thị cười, tiếp tục lấy đồ rửa mặt ra, ngẩng đầu nhìn Hoa Tri Dã, rồi đứng lên: “Tại sao không trực tiếp nói với em?”

Hoa Tri Dã nhún vai: “Chắc nghỉ chị là trợ lý của em.”

1

Mục Thị lại bật cười, Hoa Tri Dã thấy thế cũng cười theo, cô tiến lên, theo thói quen vuốt vuốt đầu nàng: “Đi tắm đi đại minh tinh.”

Chờ Mục Thị tắm xong, Hoa Tri Dã cũng tiến vào, nàng lau tóc đi một vòng trong phòng, thấy vali đã được Hoa Tri Dã cất qua một bên, quần áo cũng treo ngay ngắn trong tủ, nàng dùng sức lau tóc, bỗng nhiên ngã nhào xuống giường.

Sau khi Mục Thị sấy tóc khô thì Hoa Tri Dã mới ung dung từ phòng tắm đi ra, cô nhìn thấy Mục Thị ngồi trên giường, tay cầm một quyển sách,

Hoa Tri Dã đi tới, nghe nàng hỏi: “Chị đi du lịch còn mang theo sách?”

Hoa Tri Dã thuận tay cầm máy sấy trên bàn, đáp lời: “Sợ nhàm chán.”

Mục Thị khép sách lại: “Ở cùng với em còn sợ nhàm chán?”

Hoa Tri Dã lắc đầu: “Không phải.”

Cô cầm máy sấy, ngón tay sờ sờ chốt mở chốc lát nhưng không bật lên, nghĩ nghĩ lại đặt xuống, qua bên cạnh Mục Thị, định vỗ đầu nàng nhưng chuyển hướng, vươn ngón tay đụng đụng lông mi của nàng.

Mục Thị rất phối hợp, ngửa đầu nhắm mắt, cảm nhận lông mi run run.

“Tâm tình tốt hơn chút nào không?” Hoa Tri Dã hỏi.

Mục Thị mở một mắt không bị trêu chọc, tay ngón tay tạo khoảng cách nửa centimet: “Một chút xíu.”

Nói xong, Mục Thị lui về sau một chút, nắm tay Hoa Tri Dã, hé miệng cắn.

“Tê.” Hoa Tri Dã hít ngụm lương khí, Mục Thị cuộn cả người cười khanh khách.

Nàng cắn ngón tay Hoa Tri Dã không buông, Hoa Tri Dã muốn rút về thì nàng lại dùng sức cắn mạnh hơn, cứ như vậy tới tới lui lui, Hoa Tri Dã không dám tiếp tục động đậy.

“Ăn ngon không?” Hoa Tri Dã bất đắc dĩ hỏi.

Mục Thị cắn ngón tay nhẹ nhàng gật đầu, không chỉ như thế, nàng còn dùng đầu lưỡi lướt qua lướt lại trên đầu ngón tay Hoa Tri Dã.

Hoa Tri Dã hít sâu một hơi rồi phun ra.

Người này, e tâm tình không phải chỉ tốt một chút xíu mà khả hơn nhiều.

Hoa Tri Dã quỳ một chân lên giường, dùng tay kia vòng qua thắt lưng Mục Thị, trực tiếp ôm nàng vào ngực, Mục Thị cười hét lớn, Hoa Tri Dã nhân cơ hội rút tay ra, một chân khác cũng quỳ lên giường, nửa ép người trước mặt, trực tiếp kéo áo ngủ nàng xuống, hé miệng cắn xuống xương quai xanh.

“Thích ăn đòn a.” Hoa Tri Dã đặt tay còn lại sau lưng Mục Thị, không khách khí bóp bóp hai lần.

“Ha ha… Nhột…” Mục Thị giơ chân lên, dùng đầu gối ngăn giữa nàng và Hoa Tri Dã, đặt tay trên vai cô đẩy ra: “Nhanh đi sấy tóc.”

Hoa Tri Dã không có biểu tình gì nhìn chằm chằm Mục Thị mấy lần, đưa tay bóp mũi nàng, mới đứng dậy đi thổi tóc.

Có lẽ tâm tình tốt, nói chuyện phiếm cũng không thấy phiền, Hoa Tri Dã đi sấy tóc, nàng kéo ghế ngồi bên cạnh, hai chân không khách khí gác trên đùi cô.

Chưa được một phút, Mục Thị đưa tay chọc chọc vai cô, chờ Hoa Tri Dã tắt máy sấy, hỏi: “Sao chị lại nghĩ tới đây du lịch?”

Hoa Tri Dã nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, trả lời: “Thật ra có rất nhiều kế hoạch, trong nước đang mùa đông, chúng ta có thể đi trượt tuyết, nhưng hôm tra tài liệu, vô tình thấy có người đề cử chỗ này, chị xem ảnh chụp, bãi biển rất đẹp.”

Mục Thị nhướng mày: “Nên bị thuyết phục?”

Hoa Tri Dã cười, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Cảm thấy thích hợp với em, hơn nữa em thích biển.”

Hoa Tri Dã thấy nàng không nói gì thêm, tiếp tục mở máy, nhưng ong ong không đến hai phút, cả người Mục Thị liền không an phận dựa vào, ôm eo cô, đưa tay tắt lần nữa.

“Vì cái gì cảm thấy em thích hợp ở chỗ này? Mà sao chị biết em thích biển?”

Mục Thị hỏi như vậy, trong đầu Hoa Tri Dã bỗng nhiên hiện lên ảnh chụp quảng cáo trước đó, nàng mặc đồ đơn giản nhẹ nhàng, váy dài kèm theo mũ rộng vành, chân trần giẫm lên cát đi trên bờ biển.

Nàng nghĩ nghĩ, tổng kết một câu: “Muốn nhìn em ngồi nghịch đất cát.”

Mục Thị nghi hoặc: “Cái gì?”

Hoa Tri Dã hé miệng, lại không biết giải thích thế nào.

Chẳng lẽ nói, muốn nhìn thấy em giống trong clip quảng cáo đùa giỡn máy quay đổi thành đùa giỡn với chị?

“Không có gì.” Hoa Tri Dã tiếp tục mở máy sấy.

Lần này Mục Thị không có quậy, yên tĩnh ngồi nhìn cô.

Hoa Tri Dã chuẩn bị xong, liền quay người lên giường, Mục Thị cũng theo lên sau, nàng nhìn thấy quyển sách trên chăn, nhớ lại nàng hỏi cô trước đó, mở miệng giải thích: “Mấy năm nay, chị không có tự mình lên kế hoạch ra ngoài du lịch.”

Hoa Tri Dã nằm giường xuống, Mục Thị lập tức theo sau, duỗi tay ôm eo cô.

Cô nói: “Bình thường đi xa nhà đều cùng người khác nói chuyện làm ăn, tiện đường bị dẫn tới một số tụ điểm vui chơi gần đó, đa phần thời gian trống đều rất nhàm chán, mang theo sách cũng là thói quen, dù sao đây là phương thức đơn giản nhất để giết thời gian.”

Mục Thị nghe xong hỏi một câu: “Lần gầy nhất chị ra ngoài du lịch với bạn bè là khi nào?”

Hoa Tri Dã nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát: “Năm thứ hai hay thứ ba đại học?” Cô bật cười: “Quá lâu, không nhớ rõ.”

Mục Thị kéo dài âm ồ: “Không phải đi chung với Chu Ngô Khôi chứ?”

Hoa Tri Dã cúi đầu nhìn nàng.

“Em nói đúng?” Mục Thị buồn buồn hỏi lại.

Hoa Tri Dã cười: “Chị em cũng đi cùng, hơn nữa còn những đồng học khác.”

Mục Thị nhàn nhạt ồ một tiếng.

Chung quan tĩnh lặng mấy giây, tiếp theo giống như có cái chốt được mở ra, tay Hoa Tri Dã vịn bả vai Mục Thị, dùng sức lật nàng lại, để nàng ghé vào giường.

Không đợi Mục Thị mở miệng hỏi, áo đã bị Hoa Tri Dã xốc lên, tiến theo ở xương hồ điệp cắn một cái.

Không nhẹ không nặng, Mục Thị lập tức ôm gối đầu, chôn mặt vào, nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Người phía sau cắn xong thì liếm qua liếm lại mấy lần giống như an ủi.

Trong lòng Mục Thị ngứa ngáy, mà Hoa Tri Dã liếm liếm vẫn thấy không đủ, ngẩng đầu một chút, dùng ánh mắt miêu tả hình xăm, tiếp theo cúi đầu xuống gặm gặm xương hồ điệp.

Mục Thị khó chịu rất lâu, rốt cuộc hô hấp cũng bắt đầu không thuận, nàng dùng tay chống đầu qua một bên, dùng sức trở mình.

Vội vàng không kịp chuẩn bị, Hoa Tri Dã kìm nén không được không ngừng hôn cổ Mục Thị, khí tức hai người có chút loạn, hai chân nàng đá văng mềm treo trên lưng Hoa Tri Dã, mở miệng trầm thấp gọi: “Chị Tri Dã…”

Chị Tri Dã không thèm ngẩng đầu, trực tiếp dùng hành động đáp lại.

Quá lâu không gặp, hai người ở trên giường ăn nhau hơn ba tiếng, chăn rớt xuống giường, ga cũng rối loạn.

Mục Thị bị lăn qua lộn lại đến mệt mỏi, toàn thân mền nhũn không còn chút sức lực, nàng gối đầu lên cánh tay Hoa Tri Dã, tóc rối bời che trên mặt, cái gì cũng không nghĩ, chỉ lẳng lặng nằm như vậy.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngay khi Mục Thị sắp ngủ thì nghe có người gọi tên mình, nàng ráng chống đỡ tinh thần, quả nhiên nghe Hoa Tri Dã nằm bên cạnh nói chuyện.

“Đã ngủ chưa?”

Mục Thị nhẹ nhàng ân vài tiếng.

Hoa Tri Dã nói: “Hát cho chị một bài đi.”

Mục Thị nghe nói, bỗng dưng mở mắt ra.

“Hát?” Nàng xê dịch thân thể, quay đầu nhìn Hoa Tri Dã: “Hát cái gì?”

Hoa Tri Dã: “Giai nhân khúc.”

Mục Thị nghe xong sững sờ trong chốc lát, nghi hoặc hỏi: “Là ca khúc gì?” Đột nhiên bừng tĩnh ngộ: “Phương Bắc có giai nhân?”

Hoa Tri Dã: “Ân.”

Lúc này Mục Thị mới nhớ lại, thật lâu trước đó, nàng ở trong nhà tùy tiện nhảy bài này lại bị Hoa Tri Dã bắt gặp.

“Như thế nào tự nhiên muốn nghe em hát bài này?” Mục Thị cười một tiếng, vén tóc mái cản tầm mắt, nhìn Hoa Tri Dã: “Có phải chị yêu em từ lúc đó hay không?”

Hoa Tri Dã chững chạc đàng hoàng: “Không có.”

“A…” Mục Thị kéo dài âm đáp lời, không biết là tin hay không tin.

Dứt lời, nàng tìm tư thế thoải mái, ho khan một tiếng, mở miệng ung dung hát.

“Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập. Một chú ý khuynh nhân thành, lại chú ý khuynh nhân quốc. Ninh không biết khuynh thành cùng khuynh quốc, giai nhân khó lại được…”

Mục Thị càng hát càng nâng cao tinh thần, hát xong dứt khoát kéo Hoa Tri Dã cùng nhau vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi tắm xong, lần này thật sự buồn ngủ, Mục Thị nằm xuống, kéo chăn, nhắm mắt miệng lầm bầm hai câu giai điệu, rồi ngủ thiếp đi.

Nàng ngủ nhưng người bên cạnh lại tỉnh táo vô cùng.

Hoa Tri Dã không hề buồn ngủ, cô đặt tay lên eo Mục Thị, phảng phất tiếng hát của nàng vẫn còn quanh quẩn, thanh âm thật thấp, dài đằng đẵng. Cô nghiêng người đối mặt với Mục Thị, bắt đầu từ lông mày từng chút từng chút nhìn xuống.

Mục Thị ngủ không có bất cứ biểu lộ gì, bởi vì cúi đầu nên miệng có chút vểnh lên, Hoa Tri Dã đưa ngón tay đặt lên môi nàng, nhưng lại sợ đánh thức nàng, nên nhẹ nhàng điểm một cái rồi rời đi.

Trong video kia, cảnh cuối cùng là Mục Thị xoay người ánh mắt nhìn thẳng vào máy quay, hai tay thả sau lưng từng bước từng bước đi tới, khẽ cắn môi mỉm cười, tới địa phương chỉ định thì dừng bước, chớp chớp mắt.

Hoa Tri Dã vẫn còn nhớ rõ, cô xem đi xem lại rất nhiều lần, dừng màn hình lại nhìn thật kỹ, cảm giác ngay lúc đó chính là yêu đương.