Tuyệt Sắc

Chương 37




Sau khi Hoa Tri Dã đi rồi, Mục Thị mở TV phát lại tiết mục Tống Nghệ, nàng trực tiếp bấm đến đoạn Tina kể chuyện cũ, hơn nữa còn tua đi tua lại mấy lần, xem đủ, trực tiếp tắt TV.

Hoa Tri Dã nhỏ giọng nói câu kia giống như đang tự nói một mình, cũng may cô nói xong thì rời đi, nếu không Mục Thị không biết nàng nên phản ứng thế nào.

Nàng cầm điện thoại lên, tìm trong danh bạ tên Cao Văn Tuệ, gọi đi. Đầu bên kia nhận rất nhanh.

"Cao trợ lý." Mục Thị lên tiếng trước.

"Mục tiểu thư, thế nào?" Cao Văn Tuệ hỏi.

Mục Thị vươn tay lấy gối đầu bên cạnh ôm vào lòng: "Hôm nay Hoa Tri Dã có rảnh không?" Không đợi Cao Văn Tuệ trả lời, nhanh chóng nói tiếp: "Chị gửi lịch trình của chị ấy cho em đi."

Cao Văn Tuệ ở đầu bên kia không trả lời, tựa hồ hơi do dự.

Mục Thị cười, nói: "Không cần quá chi tiết, chỉ cần nói với em, thời gian nào chị ấy rảnh, thời gian này không rảnh là được rồi."

Rốt cuộc Cao Văn Tuệ cũng ứng tiếng: "Hảo!"

Mục Thị cười: "Cám ơn chị."

Kết thúc cuộc gọi, Mục Thị cầm túi ra ngoài, hôm nay Hoa Tri Dã bận rộn, nàng cũng không nhàn rỗi, từ khi Tống Nghệ kết thúc, Tiểu Mã liên tục nhận thêm công việc, những tiết mục khác, làm người đại diện, đóng quảng cáo, tháng sau còn qua Paris tham gia một show thời trang. Mặc khác, gần đây Tiểu Mã đẩy thời gian biểu nàng lên cao.

Cao Văn Tuệ gửi lịch trình của Hoa Tri Dã cho nàng, lúc này nàng đã yên vị trên xe Tiểu Mã, nhìn lướt qua, gửi icon cho Căo Văn Tuệ, sau đó cất điện thoại.

"Bận rộn như vậy?" Mục Thị oán trách một tiếng.

Tiểu Mã nghe vậy, quay đầu nhìn cô, đẩy bưu kiện qua một bên, hỏi: "Gần đây chị và vị kia thế nào?"

Mục Thị bĩu môi, tiếp theo thở dài một hơi, nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Tiểu Mã: "Em có để ý quá khứ của bạn trai không?"

Tiểu Mã nghe xong nghi hoặc: "Quá khứ gì?"

Mục Thị bổ sung: "Ví dụ người yêu cũ của hắn, những thứ đại loại thế."

Tiểu Mã cười: "Ngoài miệng nói không ngại nhưng thực chất là có."

Mục Thị ồ một tiếng, lại nghe Tiểu Mã hỏi: "Sao? Còn vì chuyện Tạ Vũ Diệp mà không vui?"

"Không phải." Mục Thị lắc đầu.

Mặc dù chuyện của Tạ Vũ Diệp không giải quyết được gì, nhưng Mục Thị cẩn thận nhớ lại cũng hết sức rõ ràng, đó không phải chuyện đại sự gì, một chút ghen tuông vẫn phải có, nhưng không nên tính toán chi li.

"Em cảm thấy, Hoa Tri Dã sẽ vì chị ăn dấm hay không?" Dáng vẻ Mục Thị mang tính dò hỏi nhỏ giọng hỏi Tiểu Mã.

Tiểu Mã như nghe chuyện vui gì đó, lập tức bật cười, nâng tay chỉ chỉ vào mặt mình, hỏi: "Chị hỏi em?"

Mục Thị khẳng định một tiếng: "A."

Nàng cũng cảm thấy hỏi Tiểu Mã không đáng tin nhưng lại muốn nghe ý kiến của người khác.

"Em tùy tiện nói một chút nha, từ khi biết về người này, em cảm thấy..." Mục Thị nghĩ nghĩ đổi đề tài, hỏi: "Em cảm thấy chị ấy là hạng người gì?"

Tiểu Mã tập trung nghĩ nghĩ, kéo dài âm ân thật lâu, nghĩ rồi lại nghĩ, mấy giây sau, mới nói: "Dù sao, thời điểm biết hai người cùng một chỗ, em rất kinh ngạc."

Mục Thị: "Vì sao?"

"Nói như thế nào đây." Tiểu Mã sách một tiếng: "Hình như chị ấy không giống sẽ nói yêu thương với chị."

Mục Thị gật gật đầu, nàng cũng từng cho rằng như thế.

Tiểu Mã nhìn bộ dáng suy tư của Mục Thị, cười cười, đưa tay qua vỗ vỗ bả vai nàng, ngữ khí an ủi: "Nhưng nghe nói, kiểu người như vậy một khi yêu đương sẽ rất chân thành và có trách nhiệm."

Mục Thị bị Tiểu Mã chọc cười, hỏi thêm: "Nghe ai nói?"

Tiểu Mã nghiêm túc: "Lỗ Tấn."

Đột nhiên muốn cười lạnh, Mục Thị đem chủ đề lúc đầu kéo ngược trở lại, nói: "Vậy Lỗ Tấn cảm thấy, kiểu người thế này sẽ ăn dấm chứ?"

Tiểu Mã cười: "Sẽ."

Công việc hôm nay của Tiểu Mã và Mục Thị chủ yếu là chỉnh lý công tác  lại từ đầu, hai ngày nàng ở lại Giang gia, Tiểu Mã đã phỏng vấn hai nhân viên, chờ Mục Thị thấy người xong, cơ bản được định, hai người chia sẻ một ít công việc của Tiểu Mã, còn cả một số công việc trong quảng cáo.

Mục Thị vô cùng tín nhiệm Tiểu Mã, từ cách làm người đến khả năng làm việc, sau khi đến phòng làm việc, hai nữ sinh tự giới thiệu một lượt, rồi hai bên song song ký hợp đồng. Thế là buổi chiều, mọi người bắt đầu bận bịu trong phòng làm việc, chỉnh lý và phân chia công việc trong thời gian tới, đợi hạng mục cuối cùng kết thúc thì mặt trời gần như xuống núi.

Mục Thị hít mắt mở màn cửa sau lưng, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Tiểu Mã tắt máy tính, ngáp một cái: "4:30."

Mục Thị nga một tiếng, lấy điện thoại ra trực tiếp chuyển một khoản tiền cho Tiểu Mã, sau đó ngoắc tay gọi hai nữ sinh đến.

"Chị còn có việc, đi trước." Nàng cầm túi lên, chỉ chỉ Tiểu Mã: "Hai em theo Tiểu Mã ra ngoài giải trí đi." Nói xong, nàng nhướng nhướng mày với Tiểu Mã, vỗ vỗ vai hắn rồi rời đi.

Giống như đoán chắc được thời gian, Mục Thị đón xe đến dưới lầu công ty Hoa Tri Dã, vừa đúng lúc trong lịch công tác là Hoa Tri Dã kết thúc cuộc họp, hiện giờ chắc cô một mình ở văn phòng.

Lễ tân đã quen mặt Mục Thị, khi nàng đi qua, các nàng lễ phép vô cùng đứng lên chào hỏi, Mục Thị cũng nhìn các nàng vẫy vẫy tay, tiếp theo ngựa quen đường cũ bước vào thang mấy đi thẳng lên lầu 7.

Lên tới nhưng không vội, hành lang yên tĩnh giống như đang chờ nàng đến, hào quang mặt trời lặn xuyên qua lớp kính thủy tinh rọi vào bên trong, Mục Thị ra khỏi thang máy, giày cao gót giẫm lên từng mảnh từng mảnh màu da cam đi đến cuối cùng.

Đứng trước cửa văn phòng Hoa Tri Dã, đầu tiên nàng gõ cửa hai lần, nàng không lên tiếng, im lặng nghe người bên trong nói vọng ra: "Vào đi."

Mục Thị nắm tay cầm cửa đẩy vào, nghe lời nói tùy ý vừa rồi của Hoa Tri Dã, nàng hỏi: "Làm sao chị biết là em?" Nàng hỏi xong, ngẩng đầu thấy thân ảnh mình trong lớp kính, cười một tiếng, đặt túi qua một bên, đi tới.

"Ăn cơm chưa?" Hoa Tri Dã hỏi nàng.

Mục Thị lắc đầu: "Vẫn chưa." Nàng đi vòng qua bàn làm việc của Hoa Tri Dã, đứng bên cạnh nàng hỏi: "Còn chị?"

Hoa Tri Dã lắc đầu: "Văn Tuệ đã giúp chị đặt." Cô mở tập tài liệu ra, rồi ngẩng đầu nhìn Mục Thị: "Chỉ sợ không có thời gian ra ngoài ăn cơm với em, em ở đây ăn không?"

Cô đưa di động qua: "Em nói với Văn Tuệ gọi thêm một phần."

Mục Thị gật đầu: "Tốt."

Mục Thị cúi người nhìn điện thoại, lúc này máy tính bắn ra một cửa sổ, nàng vô thức nhìn qua, là học sinh Hoa Tri Dã gửi phát thảo tới, nàng đứng thẳng, nhận điện thoại trong tay Hoa Tri Dã, chỉ chỉ máy tính, nói: "Chị làm việc đi, em nói với Cao trợ lý cũng được."

Hoa Tri Dã ừ một tiếng, kéo ghế sát vào bàn, bắt đầu làm việc.

Mục Thị dặn Cao Văn Tuệ xong, cầm điện thoại Hoa Tri Dã trong tay, cứ như vậy dựa lưng vào tường, mắt nhìn Hoa Tri Dã tập trung công việc, nhìn ngón tay cô linh hoạt điểm điểm chuột máy tính.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mục Thị nhìn riết có chút buồn ngủ, hơi híp mắt ngáp một cái, phòng làm việc lập tức an tĩnh, một tiếng này lại đặc biệt lớn trong không gian tĩnh lặng thế này.

Hoa Tri Dã quay đầu nhìn Mục Thị: "Mệt sao?"

Mục Thị lắc đầu: "Còn tốt."

Nàng nói xong tiến lên một bước nhỏ, hỏi: "Chị làm việc từ sáng đến giờ, không mệt sao?"

Hoa Tri Dã dời tầm nhìn về màn hình vi tính: "Mệt mỏi a." Tiếp tục chăm chú phát đồ trên đó, bồi thêm một câu: "Hơi nhức đầu."

Mục Thị nghe xong dừng một chút, đem điện thoại Hoa Tri Dã đặt lên bàn, tới gần cô hơn, đặt tay lên huyệt Thái dương, giúp cô xoa xoa: "Nghỉ ngơi một lúc đi, nhắm mắt lại, em ấn ấn cho chị."

Hoa Tri Dã nhìn nàng, ngầm đồng ý, đẩy con chuột qua một bên, vòng ôm eo Mục Thị, kéo nàng đến gần hơn, thuận thế tựa mặt vào bụng nàng.

Mục Thị nhẹ nhàng vỗ vỗ gáy nàng, biểu thị Hoa Tri Dã để nàng xoa huyệt Thái dương. Hai người không ai nói gì, Hoa Tri Dã từ từ nhắm hai mắt lại, đem trọng lượng giao tất cả cho người bên cạnh, mùi nước hoa trên người Mục Thị nhàn nhạt phiêu trong không khí, khiến cô thoải mái vô cùng. Nàng dùng lực không quá mạnh, vừa đủ, thủ pháp rất nhẹ nhàng, mệt mỏi cả ngày cứ như thế dần dần thư hoãn rất nhiều.

Qua mấy phút, tiếng gõ cửa vang lên, Hoa Tri Dã miễn cưỡng lên tiếng mời vào, Cao Văn Tuệ đẩy ra.

Vừa bước vào trong, vì cảnh tượng trước mặt mà ngẩn người, trong lòng âm thầm khụ khụ, đi tới, đặt bữa tối lên bàn Hoa Tri Dã, nói: "Hoa lão sư, có thể ăn."

Hoa Tri Dã vẫn nhắm chặt hai mắt, ừ một tiếng.

Cao Văn Tuệ mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hai người, vẫn quyết định ngậm miệng lại, có lẽ bộ dạng muốn nói lại thôi quá rõ, Mục Thị thấy thế, tò mò hỏi: "Còn việc gì sao?"

Cao Văn Tuệ nghĩ nghĩ, vẫn quyết định lên tiếng: "Tạ tiểu thư mới gọi đến tìm Hoa lão sư."

Hoa Tri Dã nghe vậy mở to mắt, sau đó nhắm lại: "Chuyện gì?"

Cao Văn Tuệ lắc đầu: "Không nói." Nàng liếm kiếm môi, vẫn nuốt câu kia xuống, nghe ngữ khí đối phương có vẻ rất vội, tiếp theo xin phép ra ngoài trước.

Chờ Cao Văn Tuệ đóng cửa lại, Mục Thị nặng nề hít một hơi, chậm rãi phun ra, động tác trên tay không thay đổi: "Tạ Vũ Diệp tìm chị làm gì?"

Hoa Tri Dã không trả lời ngay, mà vịn eo nàng, nắm chặt tay nàng, ngồi ngay ngắn: "Không biết."

Mục Thị lãnh đạm nga một tiếng, vịn bàn bên cạnh ngồi lên, hai tay ôm ngực, nhìn Hoa Tri Dã hỏi: "Các người còn liên hệ không?"

Hoa Tri Dã lắc đầu: "Không!"

Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: "Về sau cuộc sống khá giả hơn, chị và em ấy không còn liên lạc, em ấy vào ngành giải trí, đại khái không còn thời gian nghiên cứu hội họa."

Trong lời nói mang theo hương vị đáng tiếc, nhưng cũng không phải thực sự đáng tiếc, nguyên nhân quan trọng là gần đây tác phong trong tranh của Tạ Vũ Diệp không còn hợp mắt cô.

Nhưng đáng tiếc nghe vào tai Mục Thị, cũng không phải ý tứ này.

Nàng không biểu tình gì, hỏi một câu: "Chị biết cô ta thích chị không?" Hỏi xong lại nói thêm: "Chị biết thích em nói là gì đúng không?"

Hoa Tri Dã ừ một tiếng, nói: "Có thể nói là biết."

Mục Thị nháy mắt mấy cái, cười lạnh một tiếng: "Em cứ nghĩ là chị không biết." Giọng nàng là lạ: "Trêu chọc xong liền chạy a, Hoa lão sư."

Hoa Tri Dã nghe xong cười cười, ngẩng đầu nhìn Mục Thị: "Nói cái gì đó." Liếc mắt nhìn hộp cơm trên bàn, đưa tay cầm qua: "Không có khả năng, nên sớm chặt đứt khi mới phát hiện." Cô bỏ túi bên ngoài vào thùng rác, Mục Thị ở bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn: "Cái này là phụ trách."

Ánh mắt Mục Thị đối diện với Hoa Tri Dã, dừng một chút: "Nhìn em như vậy làm gì."

Hoa Tri Dã lắc đầu, cúi đầu chuẩn bin bữa tối ra.

Mục Thị  nắm tay Hoa Tri Dã: "Chị không định nói với em sao?"

Hoa Tri Dã ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt phảng phất muốn nói, chị biết thì tốt.

Mục Thị bĩu môi: "Em có chỗ nào không chịu trách nhiệm, em và những người trước, từ khi bắt đầu em luôn nghĩ sẽ nghiêm túc, nhưng tiếp xúc một thời gian phát hiện không thích hợp a, không thích hợp chính là không thích hợp, em cũng cắt đứt kịp thời, như vậy em không chịu trách nhiệm chỗ nào?"

Hoa Tri Dã nghe xong, lặp lại câu nói vừa rồi của Mục Thị: "Trêu chọc xong liền chạy."

Mục Thị nghẹn lại.

Hoa Tri Dã kéo hộp cơm khác tới, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện khi sáng, nhịn không được nói một câu: "Chí ít chị không chủ động, động tay động chân với người khác."

Ôm eo cúi đầu đối mặt? Trong đầu Hoa Tri Dã lại hiện lên cảnh tượng này.

2

Cô ngẩng đầu nhìn Mục Thị lần nữa, hỏi: "Em đối với các nàng cũng giống đối với chị sao?"

Mục Thị nhanh chóng phủ định: "Làm sao có thể!"

Hoa Tri Dã nhìn nàng, hỏi tiếp: "Vậy chị và họ các nhau chỗ nào?"

"Chị..." Mục Thị nghĩ nghĩ, đem tất cả đáp án bỏ sau đầu, bật thốt: "Em chỉ lên giường với chị."

Lời vừa dứt, đũa trong tay Hoa Tri Dã rơi xuống, phát ra âm thanh thâm thúy, văn phòng lập tức yên tĩnh.

Trong lòng Mục Thị than nguy rồi, sau đó nghe Hoa Tri Dã nặng nề nói: "Em ra ngoài đi, hiện tại chị không muốn nhìn thấy em."