[Bhtt] Thế Thân

Chương 16: 16: Cho Nên Ta Là Chó Sao





Cuộc sống ngày ngày trôi qua, theo mùa biến hóa, bất tri bất giác Lam Mạt Lê đã ở dưới quê được nửa năm rồi.
Trong nửa năm này, Lam Mạt Lê chưa từng nhớ tới Trình Cẩm U, cuối cùng cô suy nghĩ rõ rồi, quá khứ bởi vì Trình Cẩm U mà cảm xúc phập phồng, chẳng qua là chính mình cho rằng khuê mật tốt sẽ vì tình yêu mà mất đi, mới căng thẳng, lầm tưởng chính mình là yêu cậu ấy.
Cuối cùng cô đã rõ ràng rồi, mấy ánh mắt mỉm cười nhìn thấu của nàng kia, cũng chỉ là như nói, cái yêu cô đối với Trình Cẩm U chỉ là tình bạn, mà không phải cái yêu của người yêu.
An Cẩn, cho tới nay đều là ít nói, nhưng ánh mắt của nàng biết nói, cho nên mọi người đều biết lời nàng muốn biểu đạt, muốn nói.
Chỉ có chính mình
Bởi vì không muốn bị nàng nhìn thấu, cho nên không nhìn ánh mắt của nàng, cho nên bỏ qua thứ nàng muốn biểu đạt..
Thật ngốc..
Tại sao chính mình đến bây giờ mới nhìn thấu chính mình? Tại sao An Cẩn cái gì cũng không nói?
Không, cho dù em ấy nói rồi, mình cũng sẽ không ngừng không thèm để ý, châm biếm em ấy chứ? Em ấy vẫn luôn là thông minh như vậy..

Em ấy nhất định đã sớm nhìn thấu ý nghĩ của cô, cho nên mới không nói thôi..

Hối hận..

Tại sao chính mình đều là muốn đi thương tổn em ấy chứ? Tại sao không đối xử thật tốt với em ấy?
Những lúc trốn tránh An Cẩn, An Cẩn đang làm gì? Đang suy nghĩ gì? Sau khi em ấy biết mình ở lúc em ấy ngủ say rời đi, có phải là khổ sở không? Có phải là mất mác không? Em ấy ở lúc chính mình trốn tránh, có phải em ấy thất vọng không? Có phải là đang rơi lệ không?
Lam Mạt Lê thậm chí không biết..

Ở thời điểm cô say rượu thượng An Cẩn, cô có quá thô lỗ hay không? Có để An Cẩn rất đau hay không?
Nhất định có đó? Cho nên viền mắt An Cẩn mới đỏ như vậy?
Lòng đau quá..

Mỗi khi nhớ tới buổi sáng kia, viền mắt sưng đỏ nghiêm trọng của An Cẩn, lòng của cô thì đau quá..
Muốn trở về, trở lại thành phố, trở lại bệnh viện, càng muốn đi đến nhà An Cẩn, muốn ôm lấy em ấy..

Muốn hôn nhẹ em ấy..

Nhưng mà cô sợ hãi..
Cô không biết sau khi nhìn thấy An Cẩn, cô nên nói cái gì?
Xin lỗi, đêm đó uống say thượng em..

lúc này bị đánh chứ..
Xin lỗi, đêm đó làm đến tàn nhẫn rồi, em rất đau chứ..


Chuyện này chắc trực tiếp thì bị từ chối đuổi khỏi cửa..
Hay là trực tiếp biểu lộ với An Cẩn? Em ấy có tin hay không? Sẽ không đâu? Dù sao mình vẫn luôn nói với em ấy chính mình chán ghét em ấy..

Em ấy cũng nói em ấy biết..
Làm sao bây giờ..

Đột nhiên cảm thấy chính mình vả mặt vả đến rất nghiêm trọng rồi..
Lặng yên suy nghĩ chuyện thường ngày chính mình làm, theo như lời nói, Lam Mạt Lê hận không thể có một cái máy máy thời gian để cô trở lại quá khứ đem mình trước kia bắt lại đánh một trận..
Để cô tìm đường chết! Bây giờ hay rồi! Muốn biểu lộ với vợ cũng còn phải lo lắng vợ không tin!
Ngửa đầu nhìn trời, Lam Mạt Lê trong nháy mắt khóc không ra nước mắt, đứa trẻ bên cạnh nhìn bác sĩ vẻ mặt đưa đám, vẫn là vỗ vỗ bờ vai của cô, "Bác sĩ, chị làm sao vậy?"
"Không..

Chỉ là cảm thấy bản thân đào một cái hố to sau đó đem chính mình chôn đi rồi, không ra được.."
"?" Có người sẽ ngốc đến đem mình chôn ở trong hố sao? "Bác sĩ, chị có muốn nói thử phiền não của chị không, có lẽ em có thể giúp chị nghĩ kế?"

Lam Mạt Lê quay đầu nhìn đứa trẻ lớp 9 trước mắt, suy tư chốc lát, mới do dự nói đến mấy chuyện kia của An Cẩn.
Sau đó, khi đứa trẻ nghe xong câu chuyện của bác sĩ, trong nháy mắt trầm mặc.

"Bác sĩ, em cảm thấy chị không chỉ đem mặt cho đánh cho nứt chui vào trong hố, quan trọng nhất, em cảm thấy hố chôn chị cũng đem chị dìm chết rồi.."
* * * Cả một đứa bé cũng ghét bỏ chính mình, nên làm gì?
"Bác sĩ, em cảm thấy chị vẫn là trở lại thành phố, cố gắng đuổi theo vợ đi!"
"Nhưng nếu như Cẩn không tin còn từ chối phải làm sao?"
"Bác sĩ, cây vô số da chắc chắn phải chết, người không có da mặt thiên hạ vô địch! Đem mặt mũi ném hết đi! Da mặt lột đi! Dính chặt lấy đuổi theo tiểu tỷ tỷ thì được rồi! Mỗi cái thuộc tính đều có một nhược điểm! Nhược điểm thông thường chính là sợ con chó què mặt dày!"
* * * Cho nên ta là chó sao?
Hết chương 16.