Ngủ một mạch tới sáng ngon lành, Hoàng Anh dậy gọi bữa sáng sẵn đợi cô thức.
Gia Mẫn trở mình dần mở mắt lười nhác vùi đầu vào ngực chị không muốn dậy.
Chị sủng ái bế cô vào lòng cởi luôn áo choàng vô dụng đã chệch choạc lộ hết rồi.
Hơi lạnh làm cô rùng mình dính sát vào cơ thể chị hơn tìm sự ấm áp.
Dấu vết yêu thương khắp người cô minh chứng họ có một đêm cháy bỏng tuyệt vời.
Tay chị tách hai chân cô ra sờ soạn thấy bên dưới vẫn ướt át, lúc cô ngủ thì bên trong bị quầy rầy mấy lần.
Cô rên nhẹ, cơ thể rung nhẹ phản ứng, kẹp hai chân lại.
Hoàng Anh rút tay dính đầy chất nhầy bôi lên ngực cô rồi liếm sạch trêu chọc.
Thấy cô giật giật người, uốn éo, hơi thở thay đổi.
Mới sáng đã càn quấy.
Chị cười tà dâm ôm cô vào phòng tắm đi làm vệ sinh cá nhân.
Cả hai phóng túng trong đó mở đầu cho một ngày nồng cháy lửa tình.
Hoàng Anh đánh răng giúp cô, tay còn lại tiến vào trong hoạt động.
Kích tình quá ư là dạt dào làm cô xém chút nuốt cả bọt kem đánh răng.
Ra vào không có điểm dừng, mặc sức cô rên rỉ hưởng thụ, tay chị chưa bao giờ rời khỏi nơi yêu thích của nó.
Hành nhau mấy hiệp mới chịu dừng lại ra ngoài dùng bữa sáng.
Gia Mẫn đi đứng mất tự nhiên, khó khăn ngồi vào ghế.
Hoàng Anh cao hứng tươi tắn bày đồ ăn ra cho cô, săn sóc tận răng.
Lát sau vệ sĩ dẫn Mĩ Kì và Tử Phương tới.
Mĩ Kì ném túi đồ vào người bạn mình, khó ở nói:
- Mời Đại tiểu thư và tiểu phu nhân thay y phục!
- Cực thân các hạ quá!
Mặc cho họ ngồi đó, Mĩ Kì lấy đồ ăn ngon lành không quan tâm, lấy cho cả Tử Phương.
Hôm qua đi kè kè bên cạnh tên Ducan đó sáng nay còn thấy hắn từ trong nhà bước ra lúc cô tới đón nàng.
Hậm hự từ nãy đến giờ.
Bạn thân khác giới? Nàng nghĩ vậy chứ chắc hắn có nghĩ thế không.
Tử Phương ngồi cạnh liếc nhìn không biết nói gì.
Gia Mẫn đánh mắt quan sát rồi môi hơi nhếch lên, ôm eo chị làm nũng:
- Hoàng Anh, em muốn thay đồ.
Chị đang bận xem thử hai người trước mắt bị làm sao thì cô bất ngờ thân mật.
Lạ đời này lần đầu cô thân mật khi có người khác ở chung chỗ, nghĩ thì nghĩ chứ vẫn ôm lại người yêu cưng chiều đáp:
- Chị thay giúp em.
Hoàng Anh bồng cô lên vào phòng để lại hai cái người mắt chữ A mồm chữ O, biết là hai người này tình cảm cơm chó thắm thiết nhưng mà trước mắt người khác còn thế này thì sau lưng đến mức nào chứ.
Tử Phương nãy giờ vẫn nhìn người bên cạnh, Mĩ Kì không thèm nói chuyện với nàng từ lúc thấy Ducan.
Cho mình thấy người lạ bước ra trong nhà cô mình cũng ghen thôi, lại thấy Hoàng Anh và Gia Mẫn tình cảm như vậy trong lòng cũng buồn.
Nay là cuối tuần mà mới sáng ra hai người đã cơm không lành canh không ngọt.
Để cho nàng nhìn mình lâu lại thở dài, Mĩ Kì đứng lên đi lại ghế sofa ngồi mở TV lên coi, Tử Phương biết mình phải dùng cách mạnh hơn để dỗ nên chủ động ngồi vào lên chân và hôn cô.
Tống tổng bất ngờ tròn mắt vì độ bạo này của nàng không lẽ thấy hai người nên mới dạn gan như vậy.
Cô ôm eo nàng kéo sát lại, lấy lại thế chủ động, nụ hôn dần trở nên nóng hơn.
Mĩ Kì biết cả hai nên tách nhau ra nếu không cô sẽ đè nàng ra mất, nàng ôm cổ cô nhẹ giọng nói:
- Đừng giận nữa mà, đâu phải cậu không biết tớ không thể có gì với nam nhân hết.
Với lại Ducan là bạn thôi, anh ấy tới Khánh Quốc vì công việc đó.
Mĩ Kì đã không còn giận gì nữa nhưng mà vẫn giọng không vui vẻ đáp:
- Ai biết anh ta có gì không chứ? Đêm hôm ở lại nhà con gái người ta làm gì? Ý đồ bất chính!
- Không có mà, cậu có thể hỏi Gia Mẫn.
Em ấy biết mà.
- Tớ không quan tâm ai hết.
Cậu là nữ nhân của tớ.
Ai cũng không có quyền mơ tưởng.
Nói rồi đẩy nàng nằm xuống ghế, đè lên mạnh bạo hôn nàng, tay đi vào trong áo sơ mi xoa nắn hai khoả ấm áp.
Đang say mê lửa tình nồng nhiệt, tiếng hai chiếc lưỡi quần vào nhau ướt át, áo ngực của nàng cũng đang bung ra để cho bàn tay kia thoả sức chơi đùa.
"Bốp" tiếng rớt cái túi xách làm hai người giật mình buông nhau ra, Mĩ Kì ngồi dậy nhìn thấy Hoàng Anh chết đứng nhìn hai người, Gia Mẫn kéo chị quay người lại lên tiếng:
- Hai người chỉnh trang lại đi.
Tử Phương ngượng ngùng đẩy Mĩ Kì cái khi cô tính giúp nàng gài lại áo ngực.
Cả hai chỉnh trang lại trang phục và lớp make up xong hết rồi.
Bên này Hoàng Anh mới hoàn hồn, mắt không tin nổi mình mới thấy cái cảnh tượng không thể nào chấn động hơn nữa.
Đứa bạn thân thẳng tắp của mình có vị hôn phu rồi không ngờ lại thích người cùng giới tính, bất ngờ hơn nữa đối phương là Lý Tử Phương.
Vậy Hà Sâm là cái gì?
- Bọn chị xong rồi!
Gia Mẫn như không có gì lôi Hoàng Anh lại ngồi vào ghế sofa, rồi mở lời khai thông thế bế tắc và không khí kì dị này.
- Em đợi chị nói ra không ngờ cũng vẫn là bản thân tự biết.
- Em..em..
đã biết?._ Từ Phương ngập ngừng hỏi lại.
- Chị nghĩ Bảo Nguyên nó dám giấu em hả? Hay nghĩ là mọi người sau lưng em đều có thể muốn làm gì thì làm?_ Gia Mân rót bốn tách trà, cầm một tách đẩy đến chỗ của Mĩ Kì.
Ánh mắt tiếu ý, chân mài hơn nhếch lên nhìn Tống tổng.
Mĩ Kì đơn giản nhận lấy tách trà, ánh mắt thách thức đó làm chị làm thấy bị trêu chọc.
Cố Gia Mẫn đúng là...
- Em biết từ bao giờ?
- Thật ra em đoán được chị không thích nam nhân từ lâu rồi.
Sau này thấy thái độ chị bên cạnh chị ấy thì liền đoán ra được.
Nên em gọi chị ấy về một phần cũng muốn hai người hàn gắn quan hệ.
Mĩ Kì cười đáp:
- Vậy chị nên cảm ơn hảo ý của em rồi.
- Mày giấu bạn bè con kia?_ Hoàng Anh không vui vì bạn thân chí cốt giấu mình bí mật động trời đến thế.
- Ngày xưa mọi người bài xích chuyện Gia Mẫn thích mày như vậy, tao không muốn Tử Phương gặp rắc rối.
Cậu ấy dính tới tao đã thiệt thòi lắm rồi, tao muốn giữ chuyện bọn tao chỉ đơn giản là chuyện riêng thôi.
Xin lỗi mày!
Mĩ Kì chân thành nói với bạn mình, giấu chuyện này với Hoàng Anh đúng là có lỗi.
Họ bạn thân chí cốt từ nhỏ đến lớn, hai người thân nhau trải qua nhiều chuyện.
Khác với hai người còn lại, họ từ nhỏ đã được định sẵn là người thừa kế của hai gia tộc nên có rất nhiều khó khăn chỉ họ mới thấu hiểu nhau.
Nay lại rơi vào hoàn cảnh lại gần giống nhau, ông trời thật biết sắp xếp.
- Mày mà còn giấu tao cái gì nữa thì cắt đứt quan hệ đi đó.
Hai đứa kia mày tính khi nào nói?
- Để tao lựa thời gian...
Tử Phương bảo trì im lặng nhìn Gia Mẫn.
Lớn tuổi hơn nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, Gia Mẫn vẫn là người lãnh đạo, nàng luôn đợi ý tứ của em ấy.
Gia Mẫn đánh quá thấy ánh nhìn đợi gì từ người chị thân thiết, biết chị ấy lo ngại mình như thế nào về chuyện này.
Cái cô lo lắng là những khó khăn, hiểm nguy đang ở phía trước Tử Phương liệu Mĩ Kì có nắm tay chị ấy tới cuối cùng không? Câu hỏi đó tới giờ e rằng bản thân người trong cuộc cũng không thể trả lời.
Cũng như chuyện của cô và Hoàng Anh những khoảng khắc như đêm qua chỉ giá trị thời điểm thôi về lâu về dài không ai đảm bảo sẽ có nhiều hơn những lúc như thế này.
Sự xuất hiện của Ducan ở đây ngoài dự tính, ngoài ý muốn xem ra cũng có lợi, đem tới lợi ích bất ngờ đó là có người làm hậu phương cho Tử Phương.
Cô sẽ cố an bài tốt mọi chuyện.
- Chị đề phòng Hà Sâm kĩ vào.
Đừng lờ là cảnh giác, giấy không gói được lửa.
Sớm muộn gì anh ấy cũng đến đòi mạng chị trút giận, trừ hậu hoạ.
Tới đó em giết anh ấy lại có người đến chất vấn em nữa.
Mệt lắm đó.
- Em.._ Tử Phương không nghĩ là Gia Mẫn trước mắt hai người đó mà thẳng thắn vậy.
- Làm sao? Chơi trên đầu thái tuế rồi muốn sống hả? Giết người là chuyện em không muốn làm, không đến mức buộc phải làm em sẽ không làm.
Ai cũng cho rằng giết người là cách làm sạch sẽ nhưng với em đó cách làm để lại nhiều vết dơ nhất.
Phải giết bao nhiêu để sạch sẽ? Em giết quá nhiều người rồi, quá nhiều để đạt đến hai chữ "sạch sẽ".
Gia Mẫn bình thản nói, tay cô đã nhuốm máu tanh cả những người vô tội, không biết gì để trừ đi hậu hoạ.
Tất cả đều vì Tần gia vì đại nghiệp vì lời hứa của ba mẹ với bác Tần nhưng cũng không thể biện minh cho việc tàn bạo cô đã làm.
Điều khiến mọi người khiếp sợ với cô là vậy.
Tuyệt tình, tàn nhẫn, dứt khoác là những từ tả cách làm việc của cô.
Hoàng Anh và Mĩ Kì cũng có ánh nhìn phức tạp với Gia Mẫn, làm việc với nhau nhiều năm qua họ đương nhiên hiểu.
Nhiều lúc cũng bất đồng nhưng tranh cãi mãi cũng không được gì.
- Lần đó em rất dứt khoác mặc người khác cản cũng ngăn cho bằng được hôn ước của Hoàng Anh với Hạo Thiên.
Nếu lần đó không ngăn được em sẽ làm gì?
Gia Mẫn nhướng mày lên nhìn, cũng thấy chị ngồi bên cạnh cũng dừng việc cầm ly trà nhìn cô đợi câu trả lời.
- Không làm gì cả.
- Hả?_ Chị bất ngờ thốt lên.
- Có thể làm gì? Giết anh ta? Không thể làm vậy, bức dây động rừng.
Em không dại vậy đâu hai chị gái đáng kính.
Mĩ Kì hứng thú hỏi tiếp:
- Có nghĩa trong lòng em có suy tính khác để vô hiệu hoá sức ảnh hưởng của Hạo Thiên đối với Tần gia dù cho họ có kết hôn đi nữa?
Cô cũng không ngại giải đáp:
- Nếu chị ấy là người thừa kế thì anh ta mới có ảnh hưởng được vị trí của em không phải sao?
- Không lẽ lúc đó em tính..._ Tử Phương thật không ngờ đến.
Hoàng Anh sững sốt, thốt lên:
- Em sẽ lật đổ chị?
- Không phải riêng em, ba chị cũng không để chị thừa kế nếu chị lấy Hạo Thiên đâu.
Vì nó cản trở em, đại nghiệp thiên hạ trong lòng ba chị làm sao thực hiện? Quân gia ngang cơ với Tần gia, nhìn có vẻ hai nhà sẽ mạnh lên nếu liên hôn nhưng chị nghĩ ba chị sẽ chịu chia sẻ quyền lực cho người khác.
Nếu em không cản được thì sẽ đóng nốt luôn vai phản diện cuối cùng đó là truất phế chị.
- Vậy ai sẽ thay thế Hoàng Anh?
- Ai không được, bù nhìn thôi mà.Chỉ là với Hoàng Anh nên em mới để chị ấy tự do, có quyền lực của người lãnh đạo chứ ai khác thì ngồi yên đó là được.
Từng chữ của Gia Mẫn làm ba người còn lại trong căn phòng cảm thấy hơi lạnh người, cô không ngần ngại nói thật với họ.
Đúng là cô khả năng làm điều đó chỉ là không ngờ tới Tần chủ tịch lại cũng có ý đó, mặc nhiên để cô tuỳ ý làm mọi chuyện nhưng mà có khi chính ông cũng là mượn tay cô thôi.
Ông ấy là giao tâm huyết cả đời cho cô chứ không phải đứa con nào cả.
Niềm tin tuyệt đối với con gái bạn thân.
Hoàng Anh trong lòng cũng không khỏi ghen tị với cô, ba của mình đối với mình như thế.
Chị biết tham vọng cả đời của ba chính là đem Tần gia trở thành số 1 tại Khánh Quốc nhưng mà đối với con ruột mình như thế liệu có quá nhẫn tâm không? Liệu có cái gì ông ấy với chị là thật lòng? Chưa bao giờ Hoàng Anh làm trái ý ba, lúc nào cũng cố gắng hết mức để ba vui lòng, tự hào.
Tại sao đến hạnh phúc cá nhân nhỏ nhoi mà ấy cũng toan tính với chị chứ? Lòng chị tự nhiên lạnh đi, hai người thân nhất lại tính toán sau lưng chị những điều này mà cự nhiên bản thân không hay biết gì.
Gia Mẫn đứng lên đi lại cửa sổ nhìn ra ngoài, lấy điếu thuốc tính châm lửa thì phát hiện bật lửa không ở trong người.
Tử Phương cầm bật lửa tới châm cho cô, Gia Mẫn nghiện thuốc lá cũng không nhẹ nhưng cô hầu như không hút trước mắt họ bao giờ.
Gia Mẫn chỉ hút khi một mình hoặc đang làm việc gì đó khiến cô căng thẳng, suy nghĩ phức tạp cần sự tỉnh táo.
Giờ phút này cô hiểu chị đang cảm giác như thế nào, nó giống như bị phản bội từ người thân của mình.
Nhưng chuyện này không có gì phải giấu thêm nữa, tới lúc chị ấy có quyền biết.
Biết lòng người thật ra sắt lạnh thế nào trước tham vọng.
Quan hệ của họ tới đây đủ hiểu nó phức tạp như nào.
Gia Mẫn làm rất nhiều chuyện sau lưng Hoàng Anh, có không ít chuyện chị không nên biết.
Tử Phương chị dáng vẻ thất thần xa xăm của cô cũng thấy đau lòng.
Có quá nhiều chuyện vạn bất đắc dĩ mà Gia Mẫn đã làm, nàng biết thâm tâm cô không hề tàn nhẫn chỉ là thời cuộc buộc cô phải thế, không thể khác được.
- Hey!
Cô lấy điếu khác ra, nhìn nàng đợi câu nói tiếp theo.
Nàng châm lửa tiếp cho cô vừa nói tiếp:
- Chị nghĩ đôi lúc em nên dựa vào những người xung quanh, đừng lúc nào cũng cố gồng lên gánh mọi thứ.
Em cũng chỉ là con người thôi Scarlet! Còn nữa cai thuốc đi, càng ngày em hút càng nhiều đó.
Cô cầm hộp thuốc đi lại cất vào túi xách rồi cười đáp:
- Chị nói làm như chị không hút á.
- Scar!
- Chị thừa biết chuyện chúng ta dùng chất kích thích là điều bình thường chỉ có mỗi ma tuý không đụng thôi.
Yên tâm em biết liều lượng mình dùng.
- Em có nghe những lời trước đó của chị không?
Gia Mẫn khựng lại chút rồi cũng đáp nàng:
- Em không được học cách dựa dẫm! Xin lỗi em không thể làm được! Em sẽ giúp chị ở bên cạnh chị ấy nhưng mà rồi cũng sẽ đến lúc chị ấy sẽ chọn lựa, chị cho rằng Tống Mĩ Kì sẽ chọn chị sao?
Tử Phương bị cô chạm đúng chỗ nàng cố tình không muốn nhìn tới nên sững người chết lặng không biết nói gì.
Mĩ Kì làm sao không nghe đoạn đối thoại, chính chị cũng không biết nói cái gì, ánh mắt vô tình chạm nhau.
Chỉ có thể nhanh chóng lãng tránh đi, chị không biết đối diện thế nào, đây cũng là điều bản thân không muốn nghĩ tới.
Hôm nay cô chạm vào những điểm chí mạng của họ, ai cũng có vấn đề của riêng mình nhưng cô khác họ, cô chọn cách đối diện với nó chứ không lờ đi.
Hoàng Anh không phải không biết ba mình như vậy chẳng qua tự lừa mình là không phải thôi.
- Thật ra tất cả đều không chọn đối phương mà.
Chị sẽ chọn chị ấy nếu đặt lên bàn cân sao? Khác nhau ở đây là hai bên của chị không mâu thuẫn nên chị không cần phải chọn thôi.
Đời là vậy và ở vị trí như chúng ta không thể làm khác đi được.
Đơn giản ví dụ thôi giữa thanh danh, sự nghiệp của chị Mĩ Kì và tình cảm của bản thân chị thì chị chọn cái gì? Chị sẽ để chị ấy hi sinh sao?
Cô dừng một chút đi lại nhẹ nhàng vén tóc Hoàng Anh, để chị quay mặt lại đối diện với mình, vuốt ve mắt, sống mũi rồi tới môi đầy sự nâng niu.
Chị im lặng nhìn cô, mắt nhìn ngắm người con gái trước mặt đang có vẻ muốn nói gì đó, đáy mắt đầy phức tạp.
Chị không muốn cô có dáng vẻ đau lòng như vậy.
- Em không muốn chị hy sinh.
Nếu lúc nào cũng cho em quyền chọn lựa thì em thà em luôn là người hy sinh.
Nhưng mà giữa chị với lời hứa của ba mẹ em thì thật sự em không thể làm gì khác được.
Em chưa bao giờ hối hận những chuyện mình làm vì em biết đó là những gì tốt nhất em có thể rồi.
- Giữa em và Hạo Thiên chị thật sự không biết làm thế nào.
Nếu lúc đó em thật sẽ làm vậy bảo chị sẽ làm sao với em? Chị phải chọn cái gì bây giờ?
_ Hoàng Anh buồn bã nói ra suy nghĩ của mình.
Gia Mẫn thả tay ra, ngồi lại lấy điếu thuốc tiếp tục hút một hơi, nở nụ cười như không cười, cay đắng đáp:
- Chị sẽ chọn anh ấy! Chị chưa bao giờ chọn em cả Hoàng Anh và sẽ không bao giờ.
- Chị...!
- Chị không cần biện giải gì đâu, em hiểu chị hơn ai hết.
Và em cũng thừa hiểu mọi người sẽ dùng phép so sánh như thế nào, trong mắt mọi người ai đối đầu trực tiếp với em đều mặc định ở thế yếu hơn.
Em sẽ luôn có thể thoát thân an toàn nên ai cũng nghĩ em sẽ ổn thôi.
Không phải sao? Còn về chuyện tình cảm thì trong lòng chị tự có câu trả lời, chị yêu ai hơn hay là....!chị yêu ai?
Hoàng Anh đang không biết nói những gì, cô đang ám chỉ tới xung đột gần đây của hai người.
Hoá ra trước giờ cô chưa hề cảm thấy an toàn trong mối quan hệ, không tin vào tình cảm của mình.
Sự hoài nghi đó hoàn toàn có cơ sở vì chính bản thân Hoàng Anh cũng đang mắc kẹt với quá khứ, loay hoay không biết làm sao.
Gia Mẫn vẫn hút thuốc và vẫn trầm lắng quan sát từng chuyển động nhỏ của người yêu.
Không nói ra tưởng cô làm con gấu bông chắc.
Bộ cô không ấm ức trong lòng sao? Yêu với chả đương suốt ngày nhớ người yêu cũ.
Lúc nào cô xuống nước trước, chia tay quách đi cho xong.
Nghĩ ngợi tới đó cô dụi thẳng điếu thuốc xuống gạc tàn, bực bội tính lấy điếu khác bị Tử Phương cản lại khi thấy cô với tay lấy hộp thuốc lá của nàng.
Đánh tay cô một cái rồi nói:
- Hai điếu rồi.
Em có tin chị thu hết thuốc của em không?
Cô lườm nhẹ nàng, cũng rén rút tay lại khó chịu uống tách trà rồi nói:
- Thôi về nhà nào! Ba chị gái đáng kính đừng u ám như vậy nữa.
Mọi chuyện cũng đâu có gì đâu.
Yên tâm đi còn có em ở đây, trời có sập cũng sẽ không rơi xuống đầu các chị đâu.
Mĩ Kì nghe mấy lời của cô nãy giờ cũng hiểu được phần nào con người bí ẩn trước mặt.
Lâu nay họ không hề có những cuộc đối thoại như này, một phần do Gia Mẫn sống quá khép kín, ngoài công việc cô hầu như đều tránh tiếp xúc với mọi người.
Cô học ở Mĩ từ bé xíu, về nước là chỉ chăm chú vào việc học tiếp quản Tần gia do chủ tịch Tần đích thân huấn luyện.
Nhắc tới mới nhớ, hình như Mĩ Kì thấy chưa bao giờ Gia Mẫn tham gia bất kì cuộc chơi nào hay cô không chơi đùa như bao đứa trẻ khác.
Gia Mẫn không có tuổi thơ, nói đúng hơn chưa từng được phép ngây thơ, khờ dại hay phạm sai lầm dù chỉ là nhỏ nhất.
Làm sao một người bình thường có thể lớn lên như thế được chứ.
Bất giác trong lòng chị cảm thấy thương cô, đứa trẻ này đã chịu đựng những gì để bản thân được như hôm nay.
Không lẽ Cố gia dạy ra một thiên tài kiệt xuất chính là ép thiên phú hiển lộ tới mức cao nhất như này sao? Quá bất công! "Ai trong các con cũng được phép sai lầm ở một mức độ hoặc thời điểm nhất định nhưng riêng Cố Gia Mẫn thì không dù chỉ điều nhỏ nhất trong cuộc sống.
Đó là yêu cầu ở vị trí đó, một yêu cầu dành cho thánh nhân không phải con người." Ba Mĩ Kì đã nói những lời này với chị cách đây hơn 10 năm, đến giờ chị mới thấu.
Đó không phải là lời khen năng lực hay gì hết mà điều rất tàn khốc đối với người nhận nó.
- Chị nghĩ gì mà trầm tư vậy Tống tổng?
Gia Mẫn thấy mọi người đứng dậy cả rồi mà Mĩ Kì vẫn ngồi đó thất thần.
Mĩ Kì giật mình ngước lên thấy cũng đứng lên cầm túi xách mà Tử Phương đã cầm hộ.
- Không có gì đâu.
Cảm ơn em...!vì tất cả!
- Ồ! Chị làm em bất ngờ đó._ Gia Mẫn cười nói.
Cả bốn cùng nhau bước đi ra khỏi đó.
Gia Mẫn thấy chị xa cách bên cạnh thì chủ động đan tay vào đi trước.
Hoàng Anh hơi giật mình cũng vui vẻ nắm lại, chị đang do dự không biết có nên cầm hay không thì cô đã làm.
Xem ra người yêu bé nhỏ không giận, hôm nay họ cũng nói ra được nhiều khúc mắc trong lòng.
Mĩ Kì đã hoà hoãn với em ấy hơn, làm chị an tâm, họ không cứ đối chọi nhau khi đụng mặt là điều chị luôn mong muốn.
Hoàng Anh nói nhỏ đủ để mình cô nghe thôi:
- Chị yêu em! Đây điều chị chắc chắn.
Gia Mẫn nở nụ cười tươi như hoa.
Họ yêu nhau là điều duy nhất chắc chắn nhất hiện giờ.
Không biết sẽ tới đâu nhưng họ cố nắm chặt tay nhau.
Trân trọng mỗi khoảng khắc bên nhau, chắt chiu từng niềm vui nhỏ.
Dù sau này có mất nhau thì cũng không hối hận vì ít nhẩt họ cũng yêu nhau hết mình ở hiện tại.
Gia Mẫn luôn cho Hoàng Anh thời gian sắp xếp lại quá khứ bên trong chị, vì dù sao tình cảm đó dở dang một cách quá sức đau đớn nên chị khó lòng buông xuống được.
Tử Phương nhìn họ từ phía sau đang tay trong tay nhau, cũng có chút ghen tị.
Nàng và Mĩ Kì chưa hề nói tiếng yêu nhau dù chỉ là một lần...
Chưa bắt đầu vậy nên cũng sẽ chẳng có kết thúc!.