Trầm Dao Quân bước qua thật cẩn thận, hôm nay tâm trạng của Mỹ Nhân Nữ Phó thực sự quá kỳ quái, giống như một con dã thú há cái miệng to, sẵn sàng làm một cái táp nuốt gọn con tiểu bạch thỏ.
Thế cho nên xưa nay cái kẻ vẫn luôn gan to lớn mật chuyên làm bậy ăn đậu hủ lại không chuẩn bị trước tình huống bất ngờ là Tiểu công chúa, lúc này chỉ muốn đánh trống lui quân, chỉ sợ Mỹ Nhân Nữ Phó đột nhiên thức tỉnh mà làm với mình như vậy như vậy.
Cái lúc nàng đã đứng yên ở trước mặt Mỹ Nhân Nữ Phó, Lý Quý Hâm lại một lần nữa ngoắc ngoắc đầu ngón tay, còn nàng lại giống như một con rối làm bằng gỗ, tứ chi hoàn toàn không nghe theo ý mình, mà nghe theo ý của Lý Quý Hâm, dịch vào gần hơn một chút.
Trong thùng nước tắm vẫn còn vương lại mùi thơm của cánh hoa.
Lý Quý Hâm nhướng mày nhìn nàng, ánh mắt hơi liếc xéo một cái, cứ như là nàng rất thích cái cảm giác được ngâm chân trong thùng nước tắm bây giờ chỉ còn lại ngang mắt cá chân này.
Nàng đưa tay ra, thấy vậy Trầm Dao Quân lập tức lui một bước, nàng liền đưa tay kia vỗ lên trên đầu Trầm Dao Quân, nhẹ nhàng xoa mấy cái: "Lấy cho ta một bộ y phục sạch!"
Trầm Dao Quân thở phào một hơi nhẹ nhõm, thật dài.
Vậy mà nàng còn tưởng rằng Mỹ Nhân Nữ Phó muốn phản áp, kích động nàng đến nỗi trái tim của nàng thiếu chút nữa thì nhảy ra ngoài.
Sau khi Lý Quý Hâm đổi y phục xong Trầm Dao Quân liền đi ngủ.
Suốt một đêm không được nghỉ ngơi, sắc mặt của nàng không tốt lắm.
Lý Quý Hâm lén đi Thái Y viện một chuyến.
Dục Tú cung vẫn còn đang phải sửa chữa, trong khi Đức Phi lại "bị thương" có chút nặng.
Lúc nàng trộm đi vào, Đức Phi đang ngồi tĩnh tọa niệm kinh.
Hàng ngày, người giúp nàng chữa thương chính là thái y ngày trước đã thăm khám cho Trầm Dao Quân, hắn cũng là người xác định nàng bị ngốc sau khi bị Trầm Ngọc Tú đẩy rơi xuống lầu, là người của hoàng hậu.
Lý Quý Hâm vừa mới tới Đức Phi liền mở mắt ra, chỉ thấp giọng hỏi một câu: "Ngươi tới rồi?"
Trong giọng nói không chút nào cấp bách cùng bất an trước những chuyện lớn đã xảy ra.
Khả năng là do niệm kinh nhiều năm cho nên mới giúp nàng luôn giữ được bình tĩnh như vậy.
Lý Quý Hâm đứng ở trước mặt Đức Phi, cũng hạ thấp giọng trả lời: "Ta đã tới."
"Nếu ngươi đã an bài xong rồi, ta sẽ làm theo." Đức Phi nói: "Hãy để cho Ngọc Tú ở lại Hổ Phách doanh, không cần phải trở lại nữa.
Cũng không cần nói cho Ngọc Tú cùng đại ca của ta biết được sự thật.
Rốt cuộc đây cũng không phải chuyện nên được làm sáng tỏ, cứ để cho có vẻ một chút cừu hận vẫn tốt hơn chút."
Lý Quý Hâm rót ly nước cho Đức Phi: "Chuyện của hoàng hậu ta đều đã biết được, nhưng không ngờ được là oán niệm của Đức Phi nương nương đối với hoàng thượng cũng lớn đến như vậy."
Đức Phi mở mắt ra, trên mặt không chút cảm giác, một lúc sau nàng đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Oán niệm? Ngươi có thể biết hậu cung ba ngàn người này, đã có bao nhiêu người đối với hắn có oán niệm? Việc Đồng Tiệp làm là đúng.
Không chỉ là vì trả thù, nếu như hắn không chết, mặc kệ là Trầm Vân Tân hay là Trầm Vân Nhung, mặc kệ là A Dao hay là Ngọc Tú, cho dù là cốt nhục của hắn, nhưng rồi cũng sẽ bị hắn giết chết."
Lý Quý Hâm bỗng rùng mình một cái.
Lâu nay nàng chỉ coi việc hoàng hậu đang làm chỉ là để báo thù, nhưng qua những gì Đức Phi vừa nói, có thể thấy, vấn đề lại không hề đơn giản như vậy!
"Tại sao lại như vậy?" Lý Quý Hâm không tưởng tượng nổi nên hỏi lại: "Hắn đối với A Dao rất tốt, đối với Thái tử cũng không xấu, như thế nào sẽ..."
"Ngươi không biết..." Đức Phi cười lạnh một tiếng rồi mới nói tiếp: "Nhưng mà Đồng Tiệp lại biết.
Mấy năm trước có một trận đại chiến đoạt vị, con nối dõi trong hoàng tộc chết rất nhiều, trong chuyện này, đều có người trong bóng tối thao túng."
"Hoàng thượng?"
Đức Phi gật đầu một cái: "Ở trong con mắt của hắn, trong số những đứa con nối dõi hiện có trong cung, không có một người nào có đủ tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế."
Lý Quý Hâm lại càng trở nên hiếu kỳ hơn: "Nếu là như vậy, vậy đây hắn chính là đang làm người quét dọn con đường chỉ vì một người được hắn vừa mắt? Người này sẽ là ai?"
Đức Phi nhìn ngoài cửa sổ, khe khẽ thở dài: "Đồng Tiệp cũng chỉ có thể tra ra được có một người như vậy.
Đến tột cùng người đó là ai, ai mà biết được đây?"
Lý Quý Hâm không hỏi thêm nữa, trước khi Đức Phi đi, những lời nên nói nàng đều đã nói rồi.
"Ta đã chọn một cái địa hình rất tốt, hoàng hậu đã cho người đi an bài.
Đức Phi nương nương, đến lúc đó chỉ còn có thể hoàn toàn dựa vào ngài." Lý Quý Hâm lấy ra từ trong lòng ngực một cục đá đánh lửa, đưa cho Đức Phi: "Xe ngựa cùng nhân thủ đều đã ở sau núi Bắc Hóa sơn chờ ngài, sau khi lật qua Bắc Hóa sơn liền ra khỏi kinh thành, đến lúc đó sẽ có bằng hữu giang hồ tiếp ứng ngài." Nói xong nàng vẫn thấy không yên tâm.
Đức Phi không để cho Thích tướng quân cùng Trầm Ngọc Tú biết được chân tướng sự việc xảy ra tiếp theo, như vậy nàng sẽ phải ẩn thân nơi nào đây? "Nếu như không chỗ có thể đi, vậy ngài hãy tới Hoa Xà sơn đợi một thời gian.
Ngài và sư phụ của ta đều là chỗ quen biết cũ.
Sư phụ đã từng nói, nàng vẫn luôn biết ơn ngài."
Đức Phi cười cười: "Chuyện kế tiếp, bản thân ta sẽ có chừng mực.
Chẳng qua là, có một chuyện cần có sự hỗ trợ của ngươi."
"Xin ngài cứ nói." Lý Quý Hâm gật đầu một cái.
"Giúp ta chiếu cố Ngọc Tú!" Đức Phi nhớ tới nữ nhi duy nhất của mình, trên mặt hiện lên mấy phần nhớ nhung: "Ngọc Tú đứa nhỏ này lại không cơ trí cũng không to gan như A Dao.
Lá gan của nàng quá nhỏ, làm người thì quá hiền lành, đại ca của ta lại là một tên lỗ mãng.
Chờ đến sau này Thích gia quân vào kinh, nữ phó hãy chăm sóc Ngọc Tú nhiều một chút."
Lý Quý Hâm cười một tiếng: "Đó là điều đương nhiên."
Ở trong ấn tượng của Lý Quý Hâm, Trầm Ngọc Tú là một tiểu cô nương không biết nói chuyện, lúc nào cũng một mình núp ở trong góc.
Đối với A Dao, nàng có vạn phần tín nhiệm.
Mặc dù bề ngoài không nói một lời nào, nhưng bên trong nàng lại là một tiểu cô nương rất cơ trí.
Nàng cũng chưa chắc không làm quen được với cuộc sống ở Hổ Phách doanh.
Lần trước đi Hổ Phách doanh, mặc dù đã trải qua vụ án bị bắt cóc, sau khi được cứu trở về tâm tình của nàng vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.
Vì vậy mà ánh mắt của Lý Quý Hâm đối với tiểu cô nương này đã khác trước.
Chuyện còn lại đều đã được hoàng hậu an bài.
Lúc Lý Quý Hâm lặng lẽ rời khỏi Thái Y viện đã là chạng vạng tối.
Chờ đến khi trời sáng, cũng chính là ngày binh khí cùng thuốc nổ phải hiện thân.
Cho đến lúc này nàng cũng không có dám chắc, dù sao nàng cũng không phải là Khổng Minh trên đời.
Bây giờ nàng chỉ còn biết cầu nguyện các bậc tổ tông của Hoa Xà sơn trở về phù hộ cho nàng, bởi vì nàng còn phải đem bản thân làm một chuyện đại sự.
Nếu như không phải ngôi nhà gỗ nhỏ nằm ở dưới gốc hòe cổ thụ nên mới tương đối mát mẻ, nếu như tối nay kiềm chế không được nội tâm đang bị kích động hẳn là nàng không thể bước chân vào nhà gỗ nhỏ này.
Nhưng vì ánh mắt của những người chung quanh nhìn nàng quá phức tạp, giống như ánh mắt của Ông Ích trước khi chết vậy.
Đáng tiếc nàng lại không phải Ông Ích, cũng không sẽ ngu xuẩn đến mức đúng thời điểm này lại chuyển đi binh khí cùng thuốc nổ.
Hoàng hậu lại vẫn luôn nhẫn nhịn, chuyện binh khí cùng thuốc nổ một mực không có động tĩnh, trong khi đó tại Bắc Hóa sơn lại có người xuất hiện, đang lén an bài chút gì đó.
Trọn vẹn một ngày, Lý Quý Hâm ở lại trong nhà gỗ nhỏ ngủ mê mệt, những ai không biết lại còn tưởng rằng nàng đã buông tha việc tìm binh khí cùng thuốc nổ, chuẩn bị chấp nhận diệt vong.
Vào cái lúc ngay cả hoàng đế cũng cảm thấy là như vậy, giữa đêm khuya, đột nhiên thám tử tới hồi báo: "Hoàng thượng, Lý Quý Hâm có động tĩnh!"
Hoàng đế lập tức đứng lên: "Động tĩnh gì?"
"Nàng lén ra khỏi nhà gỗ nhỏ." Thám tử trả lời: "Đã cho người theo dõi."
Thời gian chưa tới một chung trà, lại có thái giám mồ hôi ướt đẫm chạy tới báo cáo: "Hoàng thượng...!Không, không xong rồi!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hoàng đế lập tức trở nên cảnh giác, hôm nay trong cung sẽ xảy ra đại sự.
Thái giám thở hổn ha hổn hển mà trả lời: "Thái Y viện cho người tới báo tin, nói, nói là Đức Phi nương nương bị mất tích!"
"Tạch" một cái, Hoàng đế vụt đứng lên, hắn giận tím mặt: "Không phải Đức Phi đang bị thương sao? Sao lại mất tích? Mất tích từ lúc nào?"
Thái giám ấp a ấp úng không nói thành lời: "Người tới báo tin chỉ nói Đức Phi nương nương mất tích, không nói gì đến thời điểm mất tích..."
Đúng lúc này lại có một tên thái giám khác vọt vào: "Hoàng thượng! Hoàng thượng! Lý nữ phó cho người tới truyền lời, nói là đã có thông tin về binh khí cùng thuốc nổ bị mất tích, đề nghị Hoàng thượng lập tức dẫn người qua đó!"
"Dẫn người đi tới chỗ nào?" Hoàng đế bị một loạt tin tức nổ đến choáng váng.
Thái giám lập tức trả lời: "Lý nữ phó nói nàng đi theo hung thủ ra khỏi cung, nàng nói ước chừng là ở bên thành Dĩ Bắc.
Hung thủ đã chuẩn bị rất cẩn thận.
Vì để tránh cho việc xảy ra tổn thất không cần thiết, nàng hy vọng Hoàng thượng lấy long thể làm chủ."
Tại thành Dĩ Bắc.
Thành Dĩ Bắc là một mảnh đất bị bỏ phế.
Bởi vì Bắc Hóa sơn là nơi có rắn độc quần tụ, ngày trước thường có người bị rắn độc gây nên thương vong, lâu dần, người sinh sống ở vùng phụ cận Bắc Hóa sơn đều dời đi, nơi này liền bỏ hoang không người ở.
Dĩ Bắc trống trải, nếu không phải sợ chết, đem binh khí cùng thuốc nổ vận chuyển đến giấu nơi này xác thật hết sức an toàn.
Nơi này có Bắc Hóa sơn làm bình phong, tiến có thể công lui có thể thủ.
Hắn lập tức hạ lệnh: "Mang theo người, tới Bắc Hóa sơn!"
Trong đêm khuya, từ trong cung có một đội quân lên đường mênh mông cuồn cuộn hướng về phía Bắc Hóa sơn tiến tới.
Bởi vì lần này Lý Quý Hâm đã không bỏ rơi người theo dõi, cho nên hoàng đế có thể kịp thời có được vị trí của nàng.
Trên núi Bắc Hóa sơn, giờ đã là đêm khuya của mùa hè, là thời điểm bầy rắn thường xuyên chuyển động.
Nơi này luôn có tiếng bò sột sột soạt soạt của bầy rắn, thấy rằng chúng có nhiều kịch độc, hoàng đế không tới quá gần.
Lý Quý Hâm đứng ở trước cửa sơn động lớn nhất của Bắc Hóa sơn, chính là nơi hai ngày trước đó nàng mang theo Trầm Dao Quân tới thăm dò địa hình.
Từ xa xa nàng nhìn thấy hoàng đế mang người chạy lại liền vội vàng đi tới hành lễ.
"Ngươi nói ngươi đã tìm được binh khí cùng thuốc nổ?" Mặt Hoàng đế đầy vẻ ngưng trọng, hắn khó mà tưởng tượng ra được lại có người ở ngay dưới mí mắt của hắn đem binh khí cùng thuốc nổ vận ra khỏi cung.
"Đúng vậy." Lý Quý Hâm trả lời: "Người đó vẫn đang ở bên trong."
"Vậy lập tức lục soát cho ta!" Hoàng đế vung tay lên, một đám binh lính tức khắc thắp đuốc đi vào.
Lý Quý Hâm lập tức hỏi một câu đầy vẻ hoài nghi: "Ban đêm mà lại đốt đuốc đi vào trong đó, không sợ sẽ xảy ra cháy nổ hay sao?"
Hoàng đế thoáng sửng sốt.
Nhưng trong núi này đều toàn là rắn độc, không có bó đuốc, chớ nói là tìm binh khí cùng thuốc nổ, sợ rằng trước đó đã bị bầy rắn vây công.
Lý Quý Hâm im lặng một lúc rồi lại mở miệng nói tiếp: "Mang theo nhiều người tới như vậy, bên trong nhiều ít cũng sẽ chú ý tới.
Nếu như binh khí cùng thuốc nổ thật sự có ở bên trong, cũng không dời đi ngay lập tức được, nếu như không có ở đây, đi vào cũng chỉ có thể bắt người mà thôi.
Ta là theo chân Đức Phi tới đây, bây giờ nàng đang ở trong sơn động."
Biểu hiện của nàng như có chút tiếc hận, nhưng dù đã nghe nói đó là Đức Phi, hoàng đế vẫn cứ tỉnh bơ.
Lúc trước Ông Ích cũng đã nói qua, trong đám người cướp đi quân khí còn có cả Đức Phi, là Đức Phi đã ra tay ở đêm mưa to, cho nên khi đó hoàng đế liền có hoài nghi đối với nàng.
"Làm sao ngươi lại nghĩ được đó là Đức Phi?" Hoàng đế hỏi.
Lý Quý Hâm trả lời mà không một chút sợ hãi: "Thời điểm đi theo hoàng hậu tới Thái Y viện xem Đức Phi nương nương, ta đã cảm thấy, thật ra thì Đức Phi nương nương cũng không bị thương nặng như lời người ta vẫn đồn đại."
Hoàng đế gật đầu một cái: "Đi kêu gọi đầu hàng."
Bởi vì Bắc Hóa sơn quá lớn, nếu như Đức Phi không có đủ nhân thủ, chớ nói chở đi một khối lượng lớn binh khí cùng thuốc nổ, sợ rằng ngay cả một cái rương cũng vô cùng khó khăn.
Lý Quý Hâm gật đầu một cái, nàng đi tới trước cửa sơn động.
Có rắn độc ở trong bụi cỏ chờ cơ hội hành động, nhưng Lý Quý Hâm lại chỉ làm như không nhìn thấy: "Đức Phi nương nương, ngài đã bị bao vây! Đi ra đi!"
Trong sơn động không hề có tiếng đáp lại, cho đến khi Lý Quý Hâm nhàm chán đến nỗi chém đứt mấy con rắn, chờ đến khi hoàng đế cũng phải ngáp một cái, giữa sườn núi của Bắc Hóa sơn, trên chóp đỉnh của sơn động, xuất hiện bóng một cô gái.
"Vậy mà vẫn không tránh được sự lục soát của ngươi." Đức Phi đứng ở chỗ cao cười mộtcách quỷ quyệt: "Muốn lấy lại binh khí cùng thuốc nổ hay sao? Nhưng mà ta không đáp ứng.".