[Bhtt] Đế Sư

Chương 48: 48: Mật Thư Của Hoàng Hậu





Đây là lần đầu tiên Trầm Ngọc Tú gặp Lý Tấn Nhất, nàng bị tiếng kêu gào này làm cho sợ hết hồn mà lui về phía sau mấy bước.

Và lần này công chúa ngốc đã không còn tỏ vẻ bênh vực người mình, rằng ai làm cho Ngọc Tú muội muội sợ hãi thì phải báo thù cho bằng được.

Bàn tay đang cầm cái mô hình vũ khí của công chúa ngốc chợt dừng lại một chút, nàng ngẩng đầu lên, cái miệng chu ra: "Ngươi muốn chơi cái này?"
Lý Tấn Nhất nhìn chằm chằm cái đồ chơi trong tay nàng mà gật đầu một cái, cái chỏm tóc ngây ngô cũng gật lên gật xuống theo.
Có đến mấy người cùng nhìn chằm chằm vào mớ tóc ngây ngô này của nàng, bọn họ ước gì có thể được nắm chơi một lần.
Công chúa ngốc cũng không hẹp hòi, nàng đem cái đồ chơi này hướng về phía Lý Tấn Nhất duỗi tay một cái: "Cho ngươi này!"
Lý Tấn Nhất ôm đồ chơi trong tay mà vui vẻ không ngừng lật đi lật lại! Woa! Quả nhiên quỷ nhát gan công chúa ngốc này đúng là kẻ nhiều tiền, đồ chơi đặc biệt như vậy mà đem cho người khác cũng không thèm nháy mắt một cái! Phen này sư tỷ ôm được cái tượng vàng nhỏ thật rồi, từ nay về sau Hoa Xà sơn không còn phải lo chuyện áo cơm nữa! Chơi được một trận nàng bò dậy cầm theo đồ chơi xông ra ngoài: "A a a a...!Các ngươi chờ Tấn Nhất một lát! Tấn Nhất đi bắt cho các ngươi hai con dã lang để tối làm đồ ăn cho mọi người nhắm rượu.

Sư tỷ, ta đi đây, ngươi không cần phải nhớ ta đâu!"
Một cơn lốc cuốn qua Vô Ưu Quan, ai không biết lại còn tưởng rằng đây là Bắc Châu bắt đầu tấn công.

Cơn lốc kia cuốn sang tận Hổ Phách sơn, những nơi nó quét qua lá rụng rơi đầy đất.
Lý Quý Hâm cứ như vậy lẳng lặng nhìn theo.

Nàng có chút lo lắng, ba nữ nhân thành một đài diễn, vậy ba cô nhóc còn không phải hát thành một vở tuồng?
Trầm Ngọc Tú là người khiêm tốn, lễ độ.

Nàng hướng về phía Lý Quý Hâm lên tiếng chào: "Cám ơn ân cứu mạng của nữ phó đại nhân! Ngọc Tú vô cùng cảm kích!"
Lý Quý Hâm khẽ cười một tiếng.

Theo thói quen nàng định đưa tay đi sờ đầu Trầm Ngọc Tú một cái để bày tỏ khen thưởng, nhưng khi bàn tay đưa lên đến giữa chừng lại quẹo một cái sang đến đầu công chúa ngốc, vừa vuốt tóc người này nàng vừa cười vừa trả lời: "Trường Ninh công chúa mới là người lo lắng cho Trường An công chúa, không cần phải cảm ơn ta."
Trầm Ngọc Tú đưa mắt nhìn nhìn Trầm Dao Quân, nhưng người này lại đang hài lòng chìm đắm trong trong cái vuốt ve của Lý Quý Hâm, hoàn toàn không nghe thấy mình nói chuyện.
Ngọc Tú tiểu muội muội mất mát cúi đầu xuống.

Có lẽ, ở trong lòng tỷ tỷ, nữ phó mới là người trọng yếu nhất.
Chỉ có điều, phía sau còn có Ngô Lập Bình Ngô đại nhân chưa giải quyết xong.

Hắn bị đồ chơi của công chúa ngốc làm cho hôn mê, nếu như bị đem ra giết luôn thì đâu đến nỗi chật vật như hiện tại.


Bị một tiểu nữ hài còn chưa đến tuổi cập kê hành hạ như vậy, có lẽ da mặt sẽ bị mất đến mấy thập niên còn chưa hoàn lại.
"Hắn vẫn còn sống.

Cẩn thận kẻo đêm dài lắm mộng." Rốt cuộc thì Lý Quý Hâm không phải là một người thích để lại hậu họa cho bản thân.

Giao hắn cho công chúa ngốc là để cho nàng được chơi đùa cho hả giận, cũng không phải là cho Ngô Lập Bình cơ hội chạy trốn.
Vào lúc này công chúa ngốc lại gặm ngón tay, trên mặt là cái vẻ mờ mịt, dốt nát mà nhìn Lý Quý Hâm: "Mỹ Nhân Nữ Phó muốn giết người này hay sao? Như vậy sẽ để lại thật là nhiều, thật là nhiều máu.

A Dao thật là sợ sợ! A Dao có thể đứng một bên nhìn hay không?"
Ngay cả Trầm Ngọc Tú cũng không dám nhìn thẳng, tài năng diễn xuất của tỷ tỷ tuyệt đối là nhất đỉnh!
Lý Quý Hâm cũng không ngại phụng bồi người này diễn xuất.

Nàng ngồi xuống vừa cười vừa nói: "Giết người đâu chỉ có đầu rơi xuống đất.

Giết người xấu ấy mà, so với giết chết một con kiến lại còn đơn giản hơn nhiều.

Nếu đã có người muốn tự mình cho chúng ta thử làm thí nghiệm, vậy thì hôm nay ta liền cho ngươi lên một giờ để học, như thế nào mới chính xác gọi là phương thức giết người."
Trầm Ngọc Tú núp ở phía sau lưng Trầm Dao Quân, nghe qua thì có vẻ là rất khủng bố!
Trầm Dao Quân đứng ở phía trước nhìn Ngô Lập Bình.

Nàng thầm nghĩ chẳng lẽ Mỹ Nhân Nữ Phó là muốn dạy nàng làm thế nào để mổ xẻ thân thể con người hay sao? Về chuyện mổ xẻ này, chỉ cần tìm mấy người đầu bếp tới là được rồi, bọn họ thường xuyên mổ gà xả lợn như vậy, chắc cũng sẽ biết làm sao để giải phẫu thân thể con người nha.
Lý Quý Hâm xách kiếm đi lên phía trước, cuối cùng nàng vẫn quay đầu lại: "Trường An công chúa đi ra ngoài trước đi."
Tình cảnh tới đây tương đối máu me, nàng sợ cái người dịu dàng, ít nói như Trầm Ngọc Tú không tiếp thụ nổi.
Trầm Ngọc Tú gật đầu một cái.

Nàng chỉ phụ trách việc đưa cục gạch cho tỷ tỷ, còn chuyện giết người này thật đúng là học không được.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc, còn có một người gào khóc đợi được giải phẫu là Ngô đại nhân.
Nếu Lý Quý Hâm đã là nữ phó của công chúa ngốc, như vậy thì trong con mắt của những người bình thường, nàng cũng chính là một trong những chủ mưu trong việc để cho công chúa ngốc giả bộ ngốc, mà hoàn toàn quên đi chuyện Lý Quý Hâm đảm nhiệm chức nữ phó chỉ mới quãng thời gian ngắn ngủi trong hai tháng.
Ngô Lập Bình đã sớm bị công chúa ngốc dày vò không còn đến nửa cái mạng, thậm chí đối với việc Lý Quý Hâm muốn đem hắn đi làm vật thí nghiệm cũng đã không còn sức để nói cái gì.


Chết đi là tốt nhất, bằng không, không chừng Trầm Dao Quân sẽ còn nghĩ ra thêm hình thức tra tấn gì đó nữa khiến cho hắn sống không bằng chết.
Lý Quý Hâm đứng ở trước mặt Trầm Dao Quân không ngừng khoa tay múa chân để nói cho người này biết, nơi nào có thể chỉ cần dùng một kích liền lấy đi mạng người, nơi nào thì để cho người ta chết từ từ, nơi nào lại có thể tạo thành hôn mê, nơi nào thì sẽ chỉ để lại một chút máu.

Cuối cùng, nàng còn nhấn mạnh thêm bằng cách gõ mạnh một cái lên cánh cửa sắt: "Những thứ này đều là trọng điểm, nhớ chưa?"
Thật may khi hoàng hậu cũng là người của Hoa Xà sơn, bằng không sẽ không có nhà nào lại dám đồng ý cho trường học đảm nhiệm cái việc dạy xấu đứa trẻ nhà mình như vậy.
Ngô Lập Bình đã là vật thí nghiệm của công chúa ngốc, căn cứ vào những gì Lý Quý Hâm đã nói cho mình biết, ở mỗi vị trí nàng đều thử một chút.

Công chúa ngốc rất có phong độ của Hoa Xà sơn, đối mặt với cảnh máu chảy thành sông mà không hề có một chút sợ hãi, lại còn hết sức hợp tình hợp lý khi nói: "Ta là kẻ ngu a, kẻ ngu thì không biết sợ!"
Đến nỗi khi Thích Nhượng mang theo tay chân thân tín định bí mật đem thi thể đi xử lý, dù đã trải qua vô số lần chứng kiến sinh tử, vậy mà da đầu Đại tướng quân vẫn không khỏi có chút tê dại: "Đây là..."
"Một hung thủ đã giết sạch toàn bộ một thôn, để cho hắn chết như vậy đã là quá dễ dàng cho hắn rồi." Lý Quý Hâm đứng dậy xoa xoa tay.

Nàng lại không ngốc, biết rõ người đứng sau lưng Ngô Lập Bình là nhân vật không dễ chọc vào, muốn làm cái việc minh oan cho cả một thôn không phải là việc khó mà làm được, bởi vì người ra tay giết chết hung thủ sẽ phải đối mặt với nguy hiểm không nhỏ.
Công chúa ngốc chớp chớp mắt, nàng khẽ kéo vạt áo của Lý Quý Hâm một cái: "Mỹ Nhân Nữ Phó, phải đem thi thể này đi nơi nào bây giờ?"
Lý Quý Hâm hướng Thích Nhượng khẽ gật đầu: "Việc tiếp theo, chỉ có thể dựa vào Thích tướng quân mà thôi."
Thích Nhượng gật đầu một cái.
Mặc dù Trầm Ngọc Tú đã an toàn, thế nhưng Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân vẫn ở lại trong doanh trại nhỏ thêm mấy ngày nữa.

Tại Hổ Phách sơn có thật nhiều chim muông thú rừng, vậy nên từ ngọn núi này đến ngọn núi khác, mang theo đồ chơi do Trầm Dao Quân cho mình căn bản là Lý Tấn Nhất không dừng lại được.

Thời gian không thể hồi cung của Trầm Ngọc Tú đã trôi qua khá lâu rồi, lại cùng Trầm Dao Quân chị em gái nghĩa nặng tình thâm, nên đúng lúc sống chung với nhau thêm mấy ngày.
Trong khi đó Lý Quý Hâm cũng có chuyện trọng yếu hơn phải làm.

Nàng nhận được mật thư do hoàng hậu cho người mang tới.
Thư được gửi đến chỗ Thích tướng quân, một bức được đóng kín là gửi cho Thích Nhượng, bức cũng được niêm kín còn lại là gửi cho Lý Quý Hâm.

Khi Thích Nhượng cầm lá thư đưa cho Lý Quý Hâm, hắn biết được hoàng hậu có bao nhiêu coi trọng cái người nữ phó này.
Lý Quý Hâm bóc niêm phong ra, bên trong là bức thư do hoàng hậu tự tay viết.

Nếu như Lý Quý Hâm đã trở về Hoa Xà sơn được một chuyến rồi, như vậy thì người này nhất định sẽ từ miệng phu nhân Hoa Xà mà biết được chuyện hoàng hậu đã từng ở Hoa Xà sơn rất nhiều năm, cũng như biết được việc bản thân vào cung cũng không phải là một sự tình cờ.

Sau khi trở lại Hoa Xà sơn rồi mà vẫn có thể kiên định phụng bồi Trầm Dao Quân, liền nói rõ Lý Quý Hâm hoàn toàn tiếp nhận hết thảy những phát hiện về mình.
Việc phu nhân Hoa Xà không ngăn cản cũng đã nói rõ một điều, tấm lòng của nàng vẫn hướng về hoàng hậu như trước kia.
Hoàng hậu đã sớm dự liệu được Trầm Ngọc Tú sẽ xảy ra chuyện.

Ngay sau khi Lý Quý Hâm mang theo Trầm Dao Quân ngựa chiến ra roi chạy tới Hổ Phách sơn, Thanh Thư cũng đã thông qua đường dây liên lạc đặc biệt để bẩm báo cho hoàng hậu biết.
Nếu như tin tức đi bằng đường quan đạo cùng trạm dịch thì tốc độ sẽ không sánh bằng tin tức Trầm Ngọc Tú bị mất tích truyền tới trong kinh, nhưng nếu hoàng hậu đã từng sống ở Hoa Xà sơn, thì sẽ có được bối cảnh* giang hồ, thông qua đường truyền tin tức riêng, như vậy thì sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Trong thư nói về việc Trầm Ngọc Tú, dường như hoàng hậu đã sớm đoán ra được được hung thủ, vậy nên cũng chỉ dặn dò Lý Quý Hâm không thể giá họa cho Bắc Châu.

Bởi một khi tình thế Bắc Châu cùng Đông Châu không còn bình thường, thì việc giám thị trong cung đối với hoàng hậu sẽ càng trở nên nghiêm mật.
* Bối cảnh: Hoàn cảnh thực tế hoặc tình huống lịch sử có tác dụng đối với sự việc xảy ra
Đây cũng là lí do tại sao ở trong cung nhưng hoàng hậu lại thường không lộ diện, mà lại phải phái một người mới vừa vào cung không bao lâu là nữ phó đi điều tra những chuyện xảy ra trong cung.

Thân phận của nàng quá lúng túng, nếu cứ xuất đầu lộ diện thường xuyên, sẽ khó tránh khỏi lộ ra sơ hở.
Thực ra Lý Quý Hâm cũng không có ý định giá họa cho Bắc Châu, mà chỉ nói rằng Ngô Lập Bình là bị thổ dân ở Hổ Phách sơn giết chết.

Nếu thật sự bàn về tội, thổ dân bị Ngô Lập Bình tàn sát cả một thôn, ngay cả một bóng người sống sót cũng không tìm được, liền có thể đem nồi vứt cho đám bạo dân trong tiểu thành bị Ngô Lập Bình xúi giục làm bạo loạn gánh lấy mà thôi.

Sau đó đám bạo dân bị Thích gia quân trấn áp chạy trở về tiểu thành.

Như vậy kế hoạch hết thảy sẽ vô cùng hoàn mỹ.
Nàng khép lại lá thư, ném vào bên trong chậu lửa: "Thích tướng quân, chúng ta vẫn giữ nguyên kế hoạch mà hành động."
Dựa theo kế hoạch đã bàn định thì thi thể của Ngô Lập Bình được Thích gia quân vô tình tìm thấy ở trong thôn nhỏ trên Hổ Phách sơn.

Cứ như vậy, Thích Nhượng lập tức cho người cùng ngựa chiến ra roi đem tin tức đưa ngược trở lại kinh thành.
Trong thời gian này, Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc ở lại Hổ Phách doanh học tập kiến thức về phương pháp tác chiến cũng như cách bố trí lực lượng ở nơi biên phòng.

Vẫn như trước đây, ngày ngày Trầm Ngọc Tú lại đi theo phía sau công chúa ngốc đưa cục gạch.

Còn Lý Tấn Nhất, với đồ chơi được công chúa ngốc đưa cho, đã bắt được thứ một trăm lẻ hai con dã thú, thực sự phá hư một cách nghiêm trọng hệ sinh thái của Hổ Phách sơn.
Binh lính của Hổ Phách doanh thì lại bị trị giá võ lực kinh người của cô nhóc đen gầy này dọa cho đến xoay mòng mòng.

Lý Tấn Nhất vỗ lên chó sói vừa mới bị nàng bắt về rồi nói với bọn họ đầy vẻ đắc ý: "Đây đã coi là cái gì.


Ta nói cho các ngươi biết này, sư tỷ của ta còn lợi hại hơn nhiều.

Nàng chẳng qua là khinh thường việc bắt động vật nhỏ như này." Nàng giơ con chó sói lên.
Đám binh lích của Hổ Phách doanh vô cùng tò mò cái cô nhóc đen gầy này đến tột cùng là có bao nhiêu bản lĩnh, vì vậy mà ai nấy đều rối rít lôi kéo Lý Tấn Nhất muốn cùng nàng luận bàn.

Lý Tấn Nhất chỉ là một tiểu nữ hài chưa hiểu như thế nào là đối nhân xử thế, đã vậy lại còn thích nói luyên thuyên không ngừng nghỉ, vì vậy mà cảm thấy cuộc sống như thế này mới mĩ vị làm sao, nhất là khi có được nhiều người nguyện ý cùng nàng luận bàn như vậy.
Những người lính này lại không phải là đối thủ của Lý Tấn Nhất, chỉ sau một lúc, bên trong doanh trại đã là cảnh người ngã ngựa đổ.
"Lý cô nương thật là lợi hại! Biết dùng thương pháp chứ?" Có người hỏi.
"Ta không biết." Lý Tấn Nhất buông kiếm: "Nhưng mà sư tỷ của ta lại biết."
"Nhìn nữ phó đại nhân thì giống như là một người rất khó gần." Những người lính này nói.
Lý Tấn Nhất liền vội vàng giải thích: "Sư tỷ mới không phải là người rất khó gần.

Các ngươi không biết đó thôi, sư tỷ là một người hết sức thiện lương.

Nếu như các ngươi muốn luận bàn thương pháp, vậy để ta đi kêu sư tỷ!"
Đang lúc Lý Quý Hâm mang theo công chúa ngốc đi loanh quanh trong doanh trại, thì từ xa xa nghe thấy có người ở sau lưng nói nàng lợi hại.
Sau khi tới gần, hai người nhìn thấy Lý Tấn Nhất cầm một cây thương đảo đi đảo lại trên tay: "Sư tỷ! Sư tỷ! Đúng lúc ngươi tới đây, mọi người nói muốn nhìn thương pháp của ngươi một chút vậy ngươi có thể biểu diễn một chút hay không? Ngươi cũng biết rồi đấy trong số tất cả vũ khí thì thứ ta không biết dùng nhất chính là thương.

Hu hu hu...! Sư tỷ! Có được hay không?"
Công chúa ngốc kéo Lý Quý Hâm lại gần để hỏi nhỏ: "Mỹ Nhân Nữ Phó, tại sao vũ khí gì ngươi cũng đều biết ấy vậy mà tiểu sư muội lại không biết dùng thương như vậy đây?"
Lý Quý Hâm cười cười: "Bởi vì nàng lùn."
So với Lý Tấn Nhất thì thương dài hơn rất nhiều.

Cái ngày Lý Tấn Nhất vừa mới bắt đầu học thương thì bị trật chân mà té ngã, từ đó bị bóng ma tâm lý.
Ánh mắt của công chúa ngốc cười thành một đường chỉ: "Nhất định là so với tiểu sư muội thì Mỹ Nhân Nữ Phó lợi hại hơn rồi.

A Dao thật sự hết sức sùng bái Mỹ Nhân Nữ Phó!"
Ngay tức khắc Lý Tấn Nhất tỏ ra không phục: "Ta chẳng qua là không biết dùng thương, nhưng mà ta vẫn rất lợi hại! Vũ khí khác ta đều biết! Không được! Tấn Nhất phải cùng sư tỷ so chiêu mới được!"
"So chiêu! So chiêu!" Những người lính ở một bên cùng ồn ào lên.
Công chúa ngốc cũng ở một bên vỗ tay: "Mỹ Nhân Nữ Phó đồng ý nhanh lên một chút! Đem tiểu sư muội đánh ngã đi!"
Lý Quý Hâm khẽ mỉm cười: "Nhất định là Tấn Nhất thua rồi.

Đến lúc đó thì đừng khóc đó nha.".