Tần Lam đóng sầm cửa lại.
Đứng trước gương lặng nhìn thân thể với chiếc áo sơ mi dính máu của mình.
Đến bây giờ nàng mới có thể chầm chậm cảm nhận được cơn đau truyền từ cánh tay phải đang chảy máu của mình.
Phải, Tần Lam bị trúng đạn rồi.
Nhưng may mắn viên đạn không nằm trong vùng nghiêm trọng nên nàng không muốn ai biết việc này, nàng có thể tự lấy viên đạn ra an toàn.
Tiếng gõ cửa truyền đến làm nàng giật mình.
Khoác vội chiếc áo dạ màu đen vừa vặn che đi vết thương, cố gắng nén cơn đau để bước ra mở cửa cho người ở bên ngoài.
Hình ảnh Ngô Cẩn Ngôn xuất hiện.
Kì thực lúc nãy vội quá nên nàng cũng không bận tâm việc cô có xuất hiện ở đó.
"Có việc gì không?" Lạnh giọng, nàng nói.
Người kia không nhanh không chậm bước vào trong mà chẳng thèm xin phép.
Nàng nhíu mày.
"Đừng nhìn tôi như vậy." Ngô Cẩn Ngôn đặt hộp y tế lên bàn làm việc của nàng, thành thục mở ra, sắp xếp dụng cụ tươm tấp.
Tần Lam khép mi.
"Ngô đặc công, cô muốn làm gì?"
"Chị cởi áo ra đi." Cô trực tiếp bỏ qua mấy câu hỏi dư thừa của nàng.
"Tôi biết chị trúng đạn."
Sĩ quan Tần có chút dao động.
"Tôi tự làm được." Tần Lam cứng miệng từ chối.
Dù sao nàng cũng không muốn ai đó nhìn thấy thân thể của mình.
"Chị muốn tôi cởi cho chị?" Ngô Cẩn Ngôn nghênh mặt.
"Không cần phải ngại.
Chị có thì tôi cũng có."
"Tôi không ngại."
Thời điểm nàng phát ra câu đó, nàng đâu nhận ra mặt bản thân mình đã đỏ bừng lên.
—
Đôi co một lúc, Tần Lam cuối cùng cũng chịu cởi bỏ lớp áo sơ mi của mình ra.
Thì đúng là nàng có thì Cẩn Ngôn cũng có, con người đầu đá kia không mang chút biểu hiện gì là ái ngại.
Ngô Cẩn Ngôn nhìn thân trên chi chít sẹo lồi của nàng, buộc miệng cảm thán: "Sẹo nhiều như thế thì sau này ai muốn cưới chị?"
"..." Người kia từ chối trả lời.
"Sĩ quan Tần, bị thương thì phải chăm sóc đặc biệt, phụ nữ chúng ta giống như hoa mà chị yêu thích, phải biết yêu thương thân thể của mình."
"Chúng ta là đặc công, không nên quá quan tâm vấn đề này." Nàng ho khan ý nói cô đừng săm soi cơ thể của mình.
"Tiêm thuốc tê không?" Ngô Cẩn Ngôn mang xi lanh ra, đưa mắt hỏi nàng.
Tần Lam trước giờ xả thân cứu biết bao nhiêu mạng người nhưng nàng cũng hơi sợ đau, làm như miễn cưỡng mà gật đầu.
Ngô Cẩn Ngôn bẻ ống thuỷ tinh chứa thuốc, thuần thục hút vào trong ống tiêm rồi cẩn thận sát trùng một lượt.
Kì thực, Tần Lam cũng bất ngờ một chút.
Ngô Cẩn Ngôn giữ tay nàng đặt lên đùi mình.
"Tôi không ngờ, chị như thế mà không có tình đồng đội như thế." Cô vừa cẩn thận lấy viên đạn ra, miệng không quên chế giễu.
"Tôi nhớ năm đó chị huấn luyện chúng tôi còn rất hào hùng nói về sự ăn ý gì đó."
Đối với thái độ khinh thường này của Ngô Cẩn Ngôn, Tần Lam lại không thèm để bụng.
"Tôi cũng chưa từng nghĩ rằng Ngô đặc công lại có sở thích lắm chuyện như vậy."
Người kia đột nhiên ngước mặt lên, vô tình để cánh mũi mình chạm vào nàng.
"Tôi..."
Hơi...
Ngô Cẩn Ngôn đỏ mặt, luống cuống cúi đầu làm tiếp công việc của mình.
"Tôi chỉ là đang bất bình thay cho đồng đội của chị." Cô nói bằng giọng lí nhí.
Tần Lam nhìn góc nào cũng đẹp.
Ngô Cẩn Ngôn ở phần này hoàn toàn thừa nhận nàng.
Lần đầu gặp gỡ, ai cũng sẽ đều suýt xoa tấm tắc cảm thán.
Mà cũng thật đáng tiếc khi nàng lại dấn thân vào con đường đặc nhiệm gian khổ này.
Đối với Ngô Cẩn Ngôn mà nói, Tần Lam không phải xinh đẹp đại trà như hot girl mạng vì hiện tại nàng cũng sắp vượt qua hàng bốn song, nếu nói nàng hợp với kiểu phu nhân hào môn thì cũng không sai vào đâu được.
Thời tiết hôm nay có vẻ yên tĩnh, trăng lên cao vút, gió nhè nhẹ như đang tản bộ ngoài sân.
Không mất quá nhiều thời gian, Ngô Cẩn Ngôn chăm chú một lúc liền đã hoàn thành việc khâu vết thương cho nàng.
"Sĩ quan Tần, cô nên hảo hảo hạn chế vận động đi." Cô vừa mang dụng cụ cất vào hộp y tế vừa nói.
"Ừm." Tần Lam mím môi.
Cả hai đều không hay biết lúc này bên ngoài đã xuất hiện một người, lặng lẽ cầm hộp y tế rời đi.
Thật ra thì không chỉ có mỗi Ngô Cẩn Ngôn là tinh ý.
—
Sáng hôm sau mọi người tụ tập ở nhà ăn như mọi khi.
Trên màn hình lớn đang chiếu thời sự của kênh truyền hình quốc gia.
"Hôm qua, cục cảnh sát phòng chống ma tuý đã có một bước tiến triển kỉ lục khi thâu tóm được đường dây ma tuý lớn của ông trùm."
Phát thanh viên đọc tin tức bằng giọng trong trẻo, dễ nghe.
"Băng đảng của ông trùm từng rất nhiều lần an toàn trốn thoát khỏi sự bao vây của cảnh sát, làm rất nhiều cảnh sát thương vong trong vòng mười năm trở lại đây."
"Theo nguồn tin thân cận được biết, sự kiện bắt giữ mười lăm tên buôn được cho là thuộc hạ của ông trùm cũng có sự tham gia của cảnh sát đặc nhiệm từ nhiều thành phố được triệu tập về."
Một học viên trong phòng ăn đột nhiên reo lên, chỉ tay vào màn hình: "Không phải là đội trưởng Tần sao?"
Mọi người cùng đám của Hứa Khải đồng loạt nhìn lên.
Ngô Cẩn Ngôn liếc mắt một cái rồi cười nhạt.
Chị đang muốn giành hết phần khen thưởng về cho mình ư?
Hứa Khải mặt này đen xì, món thịt xào cậu ta yêu thích nhất cũng cư nhiên trở thành món ớt chuông mà cậu ghét.
Lúc này, nhân vật chính của cuộc bàn luận rộn ràng trong phòng ăn cũng xuất hiện.
Tần Lam mặc thường phục, khoác chiếc áo dạ màu ấm, trên tay cầm khay thức ăn đi đến chỗ bàn có bốn người kia.
Chậm rãi ngồi xuống mà không nói gì.
"Tôi no rồi." Hứa Khải thấy nàng ngồi liền lập tức đứng dậy toan muốn rời đi.
Đôi mắt sát lẹm như dao truyền đến từ phía sau.
"Ngồi xuống!" Nàng ra lệnh.
"Không được lãng phí thức ăn."
Tô Thanh một bên cũng nhỏ giọng kéo kéo tay nói cậu em đang giận dỗi kia ngồi vào vị trí cũ.
Mọi người đều chăm chú xem náo nhiệt.
"Đội trưởng!" Hứa Khải cầm lòng chẳng được mà gào lên như đứa nhóc.
"Chị như thế mà lại một mình thực hiện nhiệm vụ? Chị có xem tụi em là đồng đội không?" Cậu chất vấn.
Tần Lam mang một miếng bánh bao điềm đạm bỏ vào miệng, không buồn trả lời.
Quán Dật ngửi mùi thuốc súng, hít thở không thông, ngậm ngùi cúi đầu ăn phần ăn của mình.
"Tần Lam!" Người kia càng ngày càng to gan, gọi thẳng đích danh của nàng.
Kì thực chuyện này chưa bao giờ xảy ra trong doanh trại dưới sự nắm giữ của Tần Lam.
"Trời đánh tránh bữa ăn." Nàng kiên nhẫn nói.
Sợ hãi chồng lên sợ hãi.
Tần Lam hôm nay hình như tâm trạng treo ngược cành cây...
Tần Lam trước giờ thương Hứa Khải như em trai mình.
Cậu ta bốc đồng có, trẻ con cũng không thiếu, nàng thì ngoài miệng cứng rắn nhưng hết lần này đến lần khác đều dung túng cho cậu.
Chắc là sẽ không có ngoại lệ.
Sau khi dùng xong bữa ăn sáng, học viên được triệu tập đi huấn luyện trên núi.
Số người trong doanh trại cũng dần thưa thớt đi rất nhiều.
Thời điểm này mới đúng là thời điển vàng để Tần Lam trút bỏ khí tiết u ám trong người mình ra.
Kẻ làm càng ban nãy trực tiếp bị lôi vào văn phòng nàng, đợi chờ sự giáo huấn mạnh mẽ.
Tô Thanh cùng Vương Quán Dật đứng một bên đồng loạt thở dài.
—
8/6/2022..