Editor: Nổ (Team Lạc Hoa Lâu)
Sáng sớm lúc Ôn Triệu huấn luyện thì nghe thấy tiếng gió từ "trên cao", vương vị của hoàng thất thay người, đồng nghĩa với việc quân doanh cũng có thể trải qua một cuộc thay máu lớn.
Việc thuyên chuyển nhân sự của cấp trên sẽ tạm thời chấm dứt chiến tranh, người đàm phán hôm trước vừa đi, hôm qua lại quay lại.
Vốn dĩ việc này còn chưa xong, ai ngờ người phái đi trở về, lại phái một người khác đến nói đồng ý đình chiến năm ngày.
Chuyện này rất khó hiểu, tất cả các binh sĩ đều đang đồn đoán, lẽ nào quân đội Liên bang cũng đang tiến hành điều động nhân sự?
Ôn Triệu không tham gia vào cuộc thảo luận của bọn họ, dù có đình chiến hay không, nên huấn luyện thì vẫn phải huấn luyện.
Hơn nữa cũng chỉ là đình chiến tạm thời, không chắc khi nào chiến tranh sẽ bắt đầu trở lại.
Chỉ chốc lát sau, các trung sĩ đến tổ chức huấn luyện, nhưng sự giám sát của họ không được chu đáo, bọn họ còn đang cau mày lo lắng cho tương lai của mình.
Có rất nhiều người trong quân doanh Đế quốc đến nhờ cậy quan hệ của họ, họ dành cả ngày trong quân doanh, công trạng lẫn lộn, dựa vào thế lực của gia đình mình, dù lớn hay nhỏ.
Lúc Ôn Triệu mang phụ trọng, chỉ có một mình cậu chạy, lúc sau có người chạy đến bên cạnh cậu.
Đó là Nghiêm Canh, một Alpha, nhờ mối quan hệ của gia đình mà vào đây, chính xác là cha cậu ta đã ép cậu ta tới đây.
Ngày đầu tiên cậu ta đến đây đã điên cuồng phàn nàn với Ôn Triệu về chuyện cha mình đưa mình đến biên cảnh, chỗ chim cũng không thèm đậu này.
Ôn Triệu chưa thấy Alpha nào nói nhiều như vậy.
Cậu lặng lẽ ngồi trên giường, nghe tiếng chửi bới của Alpha ở đối diện.
Cậu là một Beta, là một người không được chào đón trong gia đình, những người anh trai Alpha của cậu rất coi thường cậu nên rất hiếm khi nói chuyện với cậu.
Các Omega lại càng giữ thân phận cao quý của mình và không bao giờ giao lưu với cậu.
Lúc này, Nghiêm Canh đã chạy trên cùng vạch xuất phát với cậu, chia sẻ một vài tin tức mới nhất cho cậu.
"Chuyện Liên bang đồng ý đình chiến có nội tình." Nghiêm Canh vẫn duy trì cảm giác thần bí và không tiết lộ ngay "nội tình" mà cậu ta vừa nói.
Ôn Triệu biết bạn cùng phòng của mình cá tính, nhưng cậu cũng không định hùa theo nên không nói gì.
Nghiêm Canh nhìn vẻ mặt thờ ơ của cậu rồi tặc lưỡi một tiếng, cậu ta tiếp tục nói "nội tình" ban nãy.
Với sự cao ngạo của một Alpha như cậu ta, cậu ta không thèm giao lưu với mấy tên lính bình thường khác, chỉ nói chuyện với người bạn cùng phòng duy nhất được coi là quen thân này.
"Tôi nghe nói Tổng tư lệnh của bọn họ đến kỳ mẫn cảm, kỳ mẫn cảm lần này của hắn nghiêm trọng hơn, cả người phát điên như bị bệnh thần kinh ấy.
Hắn còn tự nhốt mình lại luôn."
Nghiêm Canh nói xong thì cười chế nhạo, như tỏ ra khinh thường vì Alpha không thể kiểm soát bản thân trong kỳ mẫn cảm.
Ôn Triệu đã từng chứng kiến những Alpha trong kỳ mẫn cảm trở nên điên cuồng, bọn họ khát cầu có được hơi thở ngọt ngào mà mình thích như những kẻ nghiện.
Vượt qua sự cám dỗ của Omega trong kỳ mẫn cảm là việc cần huấn luyện của những sĩ quan cao cấp kia và tất nhiên những binh sĩ cấp dưới cũng cần, nhưng không quá khắt khe thôi.
Nhưng với chức vị Tổng tư lệnh cao như vậy, Ôn Triệu không nghĩ đây là một kẻ dễ phát điên trong kỳ mẫn cảm.
Trực giác nói cho cậu biết chuyện này không đơn giản như vậy.
Quả nhiên sau bữa trưa, bọn họ được triệu tập, có vẻ như là truyền đạt chỉ thị của cấp trên mới.
Bọn họ phải chọn ra hai mươi binh sĩ có thành tích quân sự tuyệt vời để thực hiện một nhiệm vụ —— Tập kích vào doanh trại Liên bang, thời gian là đêm mai.
Ôn Triệu và Nghiêm Canh cũng phải đi.
Buổi tối trở về phòng ngủ, Ôn Triệu cau mày.
Kỳ mẫn cảm của Tổng tư lệnh rối loạn, an ninh của Liên bang sẽ chỉ càng được siết chặt hơn mà thôi, tập kích bất ngờ vào lúc này là không thích hợp.
Huống hồ chỉ huy kia vẫn đang trong kỳ mẫn cảm, nếu như đụng độ, chỉ dựa vào pheromone mạnh cũng có thể khiến mọi người sợ hãi.
Nhưng cấp trên không nghĩ như vậy.
Sáng hôm sau lúc ăn cơm, Ôn Triệu nhìn thấy nụ cười tự mãn trên mặt cấp trên, giống như chiến thắng đã ở ngay trước mắt.
Họ dường như vô cùng sốt ruột muốn kết thúc cuộc chiến này, nhưng không muốn đầu hàng.
Vị vua mới nhậm chức là một người rất sĩ diện, chiếc ghế của hắn ngồi cũng không ổn định, Ôn Triệu nghĩ.
Ôn Triệu và hai mươi người khác có một ngày để chuẩn bị cho cuộc đột kích vào ban đêm, mặc dù biết chuyện này là không thể nhưng cậu không thể chống lại quân lệnh.
Ở cùng Nghiêm Canh hơn nửa năm, Ôn Triệu cũng không muốn cậu ta lao vào chỗ chết, vì vậy nói với bạn cùng phòng: "Nhiệm vụ này không đơn giản như tưởng tượng, không được lơ là."
Nghiêm Canh cũng không để tâm mấy, trong lòng cậu ta nghĩ không có việc gì phải sợ.
Không lâu sau khi hành động vào ban đêm bắt đầu, Ôn Triệu đã dẫn theo một vài người đến một nơi được canh phòng cẩn mật.
Nhiệm vụ của họ là làm nổ tung nhà kho của bên địch rồi lẻn vào trong đó để thoát thân.
Trong quân doanh, những nơi được canh phòng nghiêm ngặt mà không gian phòng cũng đủ lớn đều là nhà kho.
Nhưng bây giờ lại có thêm một chỗ nữa, đó là nơi nhốt vị Tổng tư lệnh Liên bang kia.
Ôn Triệu không nhạy cảm với pheromone, khứu giác cũng không bằng Alpha.
Cậu ra hiệu cho Alpha trong đội, hỏi xem có ngửi thấy mùi pheromone không.
Alpha nín thở ngửi mùi trong không khí, đó là mùi cỏ xanh mát hòa lẫn với ánh nắng.
Lúc này bọn họ đang núp trong bụi cỏ, khí hậu biên giới khô nóng, mùi này là rất bình thường.
Alpha kia cũng không cảm giác được tính công kích trong hơi thở này, cậu ta cho rằng cách họ khoảng 1km là nhà kho.
Ôn Triệu nhìn sắc trời, có lẽ đã hơn một giờ sáng, thời gian bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ và trốn thoát thành công không còn bao nhiêu nữa, rất khó để tìm thấy một nơi tương tự như nhà kho.
Ôn Triệu ra hiệu, mấy người liền mò mẫm tiến lên, đến vị trí đã chôn bom xong trước đó, thời điểm cho nổ bom thì sẽ chui vào đổ thêm dầu vào lửa, phá hủy nhà kho.
Ôn Triệu lặng lẽ đi vòng ra sau tên lính gác, nhanh chóng vặn cổ tên lính gác rồi nhanh chóng đánh vào đầu tên lính còn lại, đầu hai người chạm vào nhau, chưa kịp hô hoán thì tử vong tại chỗ.
Lúc Ôn Triệu vừa lấy chìa khóa từ trên người lính gác ra thì nghe được một tiếng nổ mạnh, cậu nhíu mày, mới chợt nhận ra hành động lần này đã bị lộ, trong quân doanh có nội gián.
Sau khi tiếng nổ phát ra là vô số tiếng vang khác.
Dựa sát vào cửa, Ôn Triệu mở cửa tầng một, nhìn thấy cánh cửa thứ hai, cánh cửa đó đã bị bom nổ tung, Ôn Triệu cũng bị nổ tung vào "nhà kho".
Ôn Triệu nằm trên mặt đất, cảm giác lục phủ ngũ tạng dường như đều bị vụ nổ làm cho lệch vị trí.
Có một luồng khí lưu động trong không khí, có cảm giác hơi áp bách, Ôn Triệu không chịu nổi mà ngất đi.
Lúc này, bên ngoài đã rối loạn, binh sĩ bên ngoài không được phép đến gần do pheromone áp bách bên trong.
Họ chỉ dám trông chừng bên ngoài, không cho người khác vào, những binh sĩ khác đang dò xét quân địch.
Tiếng nổ mạnh kinh động đến các sĩ quan trong doanh trại, bọn họ vội vàng bò ra từ trong chăn đi thăm dò tình hình của người kia, nhưng chỗ cách ngôi nhà kia khoảng 500 mét, pheromone bùng nổ dao động nên không làm sao tiếp cận được.
Mọi người phòng thủ cho đến khi sắc trời hơi hửng sáng, cảm giác áp bách của pheromone cũng giảm bớt một chút liền tiến lại gần, đóng lớp bảo vệ cuối cùng bằng điều khiển từ xa, ngăn cách pheromone cực kỳ mạnh kia lại.
Khi Ôn Triệu tỉnh lại vì đau, nhìn thấy ngọn đèn trên đầu, mắt cậu bị ánh sáng chiếu vào nên theo phản xạ mà quay qua một bên né tránh, cậu cũng nhìn thấy đôi tay bị trói của mình.
Ôn Triệu cau mày, hơi di chuyển cổ tay, với tình huống hiện tại của mình căn bản là không thoát ra được, cậu thử cựa chân một chút, không bị trói.
Một hơi thở lưu động trong không khí áp bách cậu, ngăn cản cậu hành động.
Có cảm giác ươn ướt trên trán, chỗ đó bị va đập và máu chảy ra.
Cậu lại quay đầu sang chỗ khác, quan sát tình hình một chút, trong phòng kín gió, không có cửa sổ, chỉ có một cửa sổ nhỏ được mở ra, một bộ lọc pheromone được lắp đặt, không chỉ có thể thông gió mà còn lọc pheromone, hoặc làm giảm bớt nồng độ.
Chờ đã, pheromone.
Ôn Triệu cố gắng ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông với khí thế áp bách cực mạnh.
Hắn trông rất trẻ, đường nét khuôn mặt lập thể, đôi mắt đào hoa vốn lạnh lùng nhưng sau khi chạm mắt với Ôn Triệu, ánh mắt ấy càng trở nên ấm áp hơn, đôi mắt đào hoa sáng rực, vô cùng hấp dẫn.
Đó là một Alpha rất đẹp, Ôn Triệu nghĩ thầm, có lẽ là chỉ huy, tên Alpha điên rồ như bị thần kinh trong kỳ mẫn cảm kia.
Cậu nhìn chằm chằm vào Alpha một lúc, tự hỏi Alpha trói cậu ở đây để làm gì.
Động tác ngửa đầu khiến cậu mệt mỏi nên ngã xuống, nằm yên lặng, không có ý định gây sự với tên Alpha bị đồn là sắp phát điên này, dù hắn bây giờ trông không có ác ý gì.
- -----------------
Nổ: hehe ngon nhe, hố Alpha x Beta nước thịt đầy đủ luôn (¬‿¬).
Thơm ngon mời bạn nhảy (>‿◠).