Beta Đã Cắn Câu

Chương 31




Nam nhân trêu chọc nhìn Kỳ Dịch, móc thứ trong túi ra, Kỳ Dịch đang định lấy thân che miệng súng, bỗng dưng phát hiện nam nhân không phải lấy súng, mà chỉ móc ra một chiếc điện thoại.

Hắn ấn xuống một chuỗi dãy số, gọi đi.

Đối phương nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì vậy?”

“Beta nhà anh ở nhà của tôi quấy rối, anh nói xem tôi nên xử lý thế nào?”

“Beta nhà tôi?” Đối phương kinh ngạc, “Beta nhà tôi ở đâu ra?”

“Thì ra không phải nhà anh!” Nam nhân bình tĩnh trả lời, “Vậy tôi đành tự mình xử lý vậy.”

Bạn xấu nghe được giọng nói bên kia, đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, sau đó kéo tay Kỳ Dịch ra, lớn tiếng nói: “Boss, tôi nắm được chứng cứ phạm tội của tên đầu sỏ này!”

Người bên đầu dây trầm mặc chớp mắt một cái, hơi kinh ngạc: “Sao cậu ta lại ở chỗ anh?”

“Sao tôi biết được” nam nhân nhún vai, “Có lẽ là do bảo bối nhà tôi có mị lực quá lớn!”

Hắn như cười như không liếc mắt nhìn Kỳ Dịch, làm cậu sợ tới mức lui về sau mấy bước.

“Chờ một lát, tôi sẽ qua đón cậu ta.” Người bên đầu dây thở dài, “Anh đừng động tới cậu ta.”

“Vậy thì phải xem tốc độ của anh.” Nam nhân thuận miệng đáp lời, ngắt cuộc gọi.

Bạn xấu vẫn còn đang nghiến răng, hung dữ trừng mắt nhìn nam nhân.

Nam nhân lại tùy tiện nhắn trên điện thoại mấy tin, vài tên cấp dưới đi vào phòng ngủ.

“Mang cậu ta đi.” Nam nhân phân phó, chỉ vào người bạn xấu.

Cấp dưới đi qua, bạn xấu đột nhiên xông lên, một quyền đấm vào đầu tên thuộc hạ, Alpha tránh không kịp, lảo đảo vài bước.

Beta dù sao cũng khó địch lại Alpha, huống chi một đám Alpha, bạn xấu nhanh chóng bị kiềm chế, bị kéo ra khỏi Kỳ Dịch.

“Lão đại, xử lý như thế nào?” Cấp dưới hỏi.

Nam nhân không trả lời, ngược lại nhìn Kỳ Dịch.

Kỳ Dịch đột nhiên nhanh trí, ngoan ngoãn kéo cánh tay nam nhân, lắc lắc nói: “Đừng thương tổn cậu ấy, cầu xin anh.”

Nam nhân vừa lòng.

“Đã nghe thấy chưa?” Hắn nói.

“Đã nghe rõ.” Thuộc hạ hành lễ, mang bạn xấu đi.

Người không liên quan rời đi, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Nam nhân một lần nữa ôm Kỳ Dịch, tay không an phận vuốt ve cánh mông cậu.

“Vậy nên hiện tại em có sức lăn lộn rồi?”

Ám chỉ mười phần, Kỳ Dịch vèo một cái nhảy lên giường, đắp kín chăn.

“Không, không còn sức nữa.” Cậu suy yếu nói.

Nam nhân phát ra tiếng cười trầm thấp.

“Em quả thật rất biết cách gây phiền toái.”

Ngữ khí mềm nhẹ sủng nịch, lại thêm vài tia bất đắc dĩ.