Beta - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 22-2




Bồ Dao Tri không nói gì.

Cậu yên lặng bò dậy khỏi mặt đất.

Lòng bàn tay cậu đau đớn, nóng rát, hiển nhiên là đã trầy da.

Cậu an tĩnh bò dậy, chuẩn bị muốn đi lần nữa, nhưng Alpha vừa rồi kia lại không chút do dự mà lần nữa đạp lên.

Một đạp của đối phương trực tiếp đạp vào lưng cậu.

Hung tợn, hoàn toàn không lưu lại chút đường sống nào.

Trong các giới tính Beta, Omega và Alpha, thì thể chất và sức lực của Alpha, hoàn toàn không phải là thứ mà hai giới tính còn lại có thể so sánh.

Bởi vậy.

Beta suy nhược lại nhỏ gầy như Bồ Dao Tri căn bản là đánh không lại những Alpha cường tráng hữu lực kia.

Cậu biết mình đánh không lại, cho nên từ bỏ giãy giụa.

Không phải cậu không thể phản kháng.

Nhưng một khi cậu làm như vậy, thì xung quanh sẽ càng có nhiều Alpha vây lên.

Và cậu cũng vẫn đánh không lại như cũ.

Cho nên, phản kháng và giãy giụa hoàn toàn là vô dụng.

Cậu cũng không giãy giụa không phản kháng.

Bởi vì đều uổng phí sức lực mà thôi.

Hơn nữa.

Nếu cậu muốn tiếp tục ở lại trường học, trừ bỏ yên lặng mà chịu đựng những thứ này ra, thì căn bản không có sự lựa chọn nào khác.

Beta vốn đã không dễ tìm việc, nếu như bị trường đuổi học, không có văn bằng, thì khi vào xã hội, sẽ giống như một tên phế vật không có ai muốn thuê.

Bởi vậy, vì ở lại trường học, cho dù Bồ Dao Tri có bị đánh thành thế nào, thì cậu cũng sẽ tuyệt đối không thể đánh trả.

Theo một chân này của đối phương, Bồ Dao Tri lại té thật mạnh xuống đất lần nữa.

Cậu bị quăng ngã ra xa hơn 3 mét.

Cậu chật vật té ngã trên đất, đầu theo đó mà đập thật mạnh xuống.

Theo đó, trên đầu cậu cũng xuất hiện vết thương máy chảy đầm đìa.

Máu ấm áp chậm rãi theo miệng vết thương chảy xuống, khiến tầm mắt cậu mơ hồ.

Nhìn miệng vết thương trên đầu cậu, tiếng cười nhạo của những Alpha và Omega xung quanh, càng trở nên lớn hơn nữa.



"Ha ha ha ha!"

"Xứng đáng!"

"Trừng phạt đúng tội!"

"Đây là kết cục của đám Beta cấp thấp hạ tiện chúng mày đấy!"

Alpha kia nhìn bộ dáng chật vật của cậu, tiến lên một bước, một chân dẫm lên bụng cậu, tiếp theo cười lạnh nói: "Cái thứ rác rưởi ghê tởm như mày, tao thấy hẳn là quỳ bò ra khỏi trường mới đúng, dù sao thì mày chẳng khác gì so với con rệp trên mặt đất kia cả."

Alpha lạnh giọng cười nhạo, Bồ Dao Tri không nói một lời.

Cậu mang theo vết thương trên đầu, đẩy chân đối phương ra. Sau đó chậm rì rì mà khởi động thân thể của mình, rũ mắt lại lần nữa từ bò dậy khỏi mặt đất.

Đối phương lại đạp thêm một chân.

Bồ Dao Tri lại lần nữa ngã trên mặt đất.

Cậu nặng nề mà ngã xuống đất.

Đúng lúc này, một bóng dáng lạnh lùng quen thuộc xuất hiện sau lưng Bồ Dao Tri.

Tức khắc, không khí xung quanh cũng thay đổi theo.

Mọi người đồng loạt không hẹn mà cùng nhìn về phía người tới.

Cùng lúc đó.

Alpha vừa mới đạp Bồ Dao Tri một chân kia, vẻ mặt cũng theo đó mà nịnh nọt nhìn về phía người tới.

"Bạn học Cung Trầm, tôi đang giúp cậu dạy dỗ tên rác rưởi này, nó quả thực quá không biết xấu hổ ——"

Cung Trầm thờ ơ.

Mắt hắn nhìn thẳng, ngoảnh mặt làm ngơ.

Bên kia, Bồ Dao Tri lại lần nữa chậm rì rì mà bò dậy.

Bởi vì đầu vừa nãy bị đập xuống, hơn nữa lại có vết thương đang ở chảy máu, cho nên lúc này cậu có chút choáng váng.

Bước chân cậu lung lay, vừa lúc không cẩn thận chặn ngang đường đi của Cung Trầm.

Bước chân Cung Trầm dừng lại.

Hắn nhìn cũng không nhìn Bồ Dao Tri một cái, lạnh lùng mà nói ra bốn chữ.

"Cách xa tôi ra."

Thanh âm chán ghét, mang theo ý cực kỳ ghét bỏ.

Bồ Dao Tri hơi hơi ngây ra, phản ứng lại xong, cậu lập tức yên lặng mà tránh sang một bên.

Thấy tình cảnh như vậy, vẻ mặt của mọi người xung quanh phản cảm và chán ghét.

"Thật biết giả bộ đấy......"

"Trà xanh......"

"Giả bộ yếu đuối cho ai xem chứ?"

"Cho rằng bạn học Cung Trầm sẽ còn quan tâm tới nó sao?"

"Nhổ vào, thật không biết xấu hổ!"

Mọi người phỉ nhổ.

Bồ Dao Tri cũng không có phản ứng.

Máu đỏ tươi ấm áp từ gò má vẫn luôn chảy đến chỗ cổ, bước chân cậu lảo đảo, lung lay đeo cặp sách lên, đi ra khỏi trường.

Cậu cũng không oán trách bất cứ ai.

Cung Trầm chán ghét cậu cũng là việc đương nhiên.

Người khác ghê tởm cậu cũng không sai.

Tất cả mọi người không sai.

—— là cậu sai rồi.

Truyện chỉ được đăng tải trên Wordpress ALice's House và Wattpad phuthuytuyet07.



......

Tối.

Về đến nhà, cậu vào phòng tắm, thong thả ung dung mà rửa sạch vết máu trên trán và cổ, sau đó cởi áo khoác trên dính máu xuống.

Đối diện với gương trong phòng tắm, cậu đơ mặt, trầm mặc mà tự mình bôi thuốc lên miệng vết thương.

Trong gương, vẻ mặt cậu chết lặng, ánh mắt ảm đạm.

Ừm.

Cậu xứng đáng.

......

Bởi vì việc Bồ Dao Tri ở trước mặt Cung Trầm 'cố ý giả bộ yếu đuối, đáng thương, mưu toan có được sự thương hại của Cung Trầm', khiến thầy trò trong trường nhất thời càng thêm chán ghét cậu.

Bọn họ không có lúc nào là không bắt nạt cậu. Từ lúc bắt đầu, trên người Bồ Dao Tri, bất quá chỉ là thường xuyên sẽ có vết thương xanh tím mà thôi. Nhưng việc này qua đi, thì Bồ Dao Tri mỗi cách hai ba ngày sẽ lại đến phòng y tế một lần.

Lại sau đó, đến phòng y tế với Bồ Dao Tri mà nói, đã trở thành chuyện thường ngày.

Theo thời gian trôi đi, Bồ Dao Tri càng thêm trầm mặc, càng thêm ít lời.

Cậu rất ít ra khỏi lớp học.

Cậu chỉ ngồi yên trong lớp, ngồi một mình không nhúc nhích, yên lặng mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.


Cậu trở nên càng thêm quái gở.

*

Trong nháy mắt, một năm liền thoảng qua.

Trong một năm này, đã từng có Beta vọng tưởng học theo 'thủ đoạn' trước đây của Bồ Dao Tri, muốn tiếp cận kết bạn với Cung Trầm. Nhưng Beta kia vừa mới dứt lời, thì tiết học tiếp theo, đã bị trường học vô tình mà khuyên thôi học.

Từ đây về sau, đã không còn Beta nào dám sinh ra bất cứ vọng tưởng nào đối với Cung Trầm nữa.

Nhưng mà.

Omega yêu thầm và yêu ngoài mặt Cung Trầm, lại càng ngày càng nhiều.

Một năm, đã lên tới cao nhị, Alpha đỉnh cấp Cung Trầm lại trước sau vẫn chưa từng có bất cứ đối tượng kết giao nào.

Bởi vậy, một đám Omega trong trường học, thậm chí là những Alpha kia, đều không khỏi nghĩ miên man đối với việc Cung Trầm trước sau bảo trì độc thân trạng thái.

Nghĩ miên man, loại hình mà Cung Trầm thích, rốt cuộc là dạng gì.

Nghĩ miên man, nói không chừng Cung Trầm sẽ ghé mắt nhìn xem mình một cái.

Nhưng mà, cho dù là người thổ lộ nhiều, thư tình gửi cũng nhiều, nhưng Cung Trầm ngoại trừ phiền chán ra, thì trong lòng lại không có bất cứ cảm tưởng gì.

......

Ngày nọ giữa trưa.

Lúc Cung Trầm và Lệ Túc sóng vai, đang muốn chuẩn bị cùng nhau rời khỏi trường học, thì một Alpha đỏ mặt cầm theo thư tình, đột nhiên ngăn ở trước mặt Cung Trầm.

Chỉ thấy kia Alpha cao lớn kia cúi đầu, đứng ở trước mặt Cung Trầm, vô cùng thẹn thùng mà đưa thư tình.

Bộ dáng thổ lộ với Cung Trầm của Alpha nhìn vô cùng thẹn thùng.

"Bạn học Cung Trầm, nếu không quấy rầy, cậu...... cậu có thể nhận lấy cái này hay không?"

Cung Trầm nhíu mày, không nói gì.

Lệ Túc đứng ở một bên, nhướng mày, vui sướng khi người gặp họa mà xem diễn.

"Cung Trầm, cậu cũng quá được hoan nghênh rồi đấy, vậy mà ngay cả Alpha cũng tỏ tình với cậu."

Cung Trầm sắc mặt phiền chán.

Nguyên nhân vì sao vẫn luôn độc thân, là bởi vì từ sau việc thuốc cấm kia qua đi. Hắn vốn đã vô cảm với yêu đương, lại đối với việc phải yêu đương với người khác, trong lòng càng thêm chán ghét và mâu thuẫn.

Nhìn bức thư tình khiến người khác phản cảm kia trong tay đối phương, Cung Trầm nhíu nhíu mày, chợt mặt không cảm xúc nói: "Quay đầu lại quẹo phải, đi thẳng 300 mét."

Alpha kia sửng sốt.

Hả?



Có ý gì?

Alpha kia ngẩn người, chợt rất nhanh liền phản ứng lại, theo sau cực kì kinh ngạc vui mừng nói: "Bạn học Cung Trầm đang hẹn tôi gặp mặt ở chỗ đó sao? Tôi biết rồi! Vậy tôi qua đó liền đây!"

Nói xong, tung tăng xoay người, lập tức quay đầu lại dựa theo hướng Cung Trầm chạy chậm qua đó.

Nhưng lúc hắn dựa theo hướng Cung Trầm chỉ mà tới nơi xong, thì hắn chỉ thấy ở chỗ đó, là một cái thùng rác khiến người chú ý.

Alpha kia nhìn thùng rác trước mặt, sau đó lại nhìn thư tình trong tay mình, tức khắc ngầm hiểu, sau đó không khỏi lâm vào trầm mặc.

Sau khi Alpha kia rời đi, Cung Trầm lạnh mặt, nhấc chân liền đi.

Đúng lúc này, một Beta mặc áo hoodie màu đen an tĩnh mà đi lướt qua hắn.

Mặt trời lên cao, nhưng Beta kia lại đội một cái mũ choàng to rộng, che kín mít đầu của mình.

Beta kia cô đơn chiếc bóng, thân hình suy nhược nhỏ gầy, bộ dáng nhìn cực kỳ đơn bạc.

Thật giống như chỉ cần một trận gió thổi qua, là có thể dễ dàng thổi bay cậu.

Lệ Túc liếc mắt nhìn về phía Beta kia, chỉ vẻn vẹn liếc mắt một cái, liền nhìn ra người dưới mũ choàng là ai. Hắn theo bản năng cười như không cười mà liếc nhìn về phía Cung Trầm.

Người sau mắt nhìn thẳng, phảng phất Beta căn bản không tồn tại vậy.

Beta cũng không quay đầu lại, thẳng tắp đi lướt qua hai người bọn họ, cũng giống như chưa từng nhìn thấy Cung Trầm và Lệ Túc vậy.

Lúc cao nhất, Cung Trầm nhẫn nại mười phần giảng đề cho Bồ Dao Tri. Hai người làm bạn, không có thời khắc nào là rời nhau, thân mật khăng khít.

Nhưng bây giờ, hai người đã hoàn toàn giống như người xa lạ, thậm chí ngay cả người xa lạ cũng không bằng.

*

Thời gian qua thật sự nhanh.

Cao trung ba năm thoảng qua, lần thi cuối cùng của cao trung cuối cùng cũng kết thúc, bọn học sinh cao tam cũng liền nghênh đón thời điểm tốt nghiệp.

Học sinh cao tam cuối cùng cũng nghênh đón tốt nghiệp, trừ bỏ thổn thức ra, thì trong lòng bọn họ cũng tràn đầy luyến tiếc.

Trừ bỏ luyến tiếc, thì những người này còn có tràn đầy nghi hoặc.

Nghi hoặc nam thần Cung Trầm này thành tích vĩnh viễn luôn ở hạng nhất toàn trường, Alpha đỉnh cấp vạn chúng chú mục của Cung gia, rốt cuộc là thích Omega như thế nào.

Bởi vì ba năm này, Cung Trầm chưa từng có bất cứ cuộc tình nào.

Từ lúc bị tên Beta không biết liêm sỉ Bồ Dao Tri kia bỏ thuốc, thì ngoài trừ Lệ Túc cũng là Alpha đỉnh cấp ra, thì không còn bất cứ kẻ nào có thể kéo gần quan hệ với hắn nữa.

Sau khi Bồ Dao Tri chuyển lớp, vị trí bên cạnh Cung Trầm, cũng theo đó mà để trống suốt ba năm.

Nhưng Cung Trầm vừa xa cách vừa cao lãnh, khiến người khó có thể tiếp cận, cho nên vấn đề này mãi cho đến lúc hắn tốt nghiệp, cũng không người nào có thể biết được đáp án.

Còn Bồ Dao Tri.

Ba năm cao trung, Bồ Dao Tri cũng đã bị bạo lực học đường ba năm.

Ba năm này, người gặp người ngại, vết thương trên người không ngừng, quần áo cũng chưa từng sạch sẽ ngăn nắp. Cả người sống đến mức không bằng một con chó ở trong trường.