Bệnh Yêu

Chương 28: Đầu óc bã đậu




“… ông đây thấy em một lần là thích em một lần.”

***

Chuyện Giang Nhẫn đọc kiểm điểm cuối cùng cũng hạ màn, lúc Mạnh Thính tan học về nhà, vừa bước vào cửa thì nghe thấy Thư ba ba đang nói xin lỗi.

Một người đàn ông bốn mươi sáu bốn mươi bảy tuổi không kiên nhẫn xua tay: “Được rồi, mấy lời này anh nói bao nhiêu lần rồi hả. Nếu không phải nể tình anh em bà con, tôi còn lâu mới để cho anh kéo dài thời gian như vậy đấy. Phần tiền lời tôi đã giảm bớt cho anh rồi, tận tình tận nghĩa như vậy còn muốn sao nữa, tóm lại trong tuần này anh bắt buộc phải trả tiền nhà, không thương lượng gì nữa.”

Mạnh Thính tiến vào, Thư ba ba vội nói: “Thính Thính về rồi hả, con về phòng trước được không?”

Đầu ngón tay Mạnh Thính trắng bệch, nhìn về phía người đàn ông trung niên đang ngồi uống nước trên ghế sa lon.

Người đàn ông đó tên là Đỗ Lương Đống, là anh họ của Thư Chí Đồng.

Mạnh Thính có ấn tượng rất sâu với ông ta, ở kiếp trước sau khi nhà họ Thư bị lửa thiêu, chính ông ta đã cầm đầu nói Mạnh Thính là sao chổi sẽ hại chết tất cả người thân trong nhà, sau đó Thư ba ba trong cơn giận dữ đã cắt đứt quan hệ với ông ta.

Thư ba ba xảy ra chuyện ở phòng thí nghiệm rồi mất năm đó, Đỗ Lương Đống đã đưa ra đề xuất việc có thể nhận nuôi Mạnh Thính.

Khi đó ông ta bị vợ mình đai nghiến không đồng ý nhéo lỗ tai mắng nhiếc suốt ngày.

“Sao nào, cháu trai cháu gái mình không đi nuôi mà lại đi gánh cái của nợ này vào người, chắc tại vì con nhỏ đó quá xinh tôi nói có đúng không? Con đó lớn lên rất có bộ dáng của hồ ly tinh, đem hồn ông câu đi mất luôn rồi.” Những lời bà ta mắng toàn rất khó nghe.

Sau đó bọn họ đến bệnh viện mới biết được Mạnh Thính đã bị lửa thiêu hủy hoại cả khuôn mặt, Đỗ Lương Đống không còn nhắc đến chuyện này nữa.

Khi đó Thư Lan khóc vô cùng thảm thương, Mạnh Thính đưa tay ôm lấy cô ta, khó khăn lên tiếng: “Đừng sợ, chúng ta sẽ mau mau lớn lên, lúc đó chúng ta có thể tự nuôi chính bản thân mình. Đợi chị khỏe lên rồi sẽ thay Thư ba ba chăm sóc các em thật tốt.”

Cô thế nhưng không có nhìn thấy đôi mắt cay độc đầy thù hận của Thư Lan.

Mà bây giờ đây, những chuyện tương tự như vậy đã xảy ra.

Đỗ Lương Đống tới cửa đòi nợ, nhà ông ta làm ăn buôn bán nên cũng dành dụm được chút tiền, mua nhà tại trung tâm thành phố H, còn đang tính mua thêm một căn gần bãi biển.

Năm nay giá nhà không cao, đoán chừng khoảng hai ba năm sau sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Thư ba ba lúc đó đã đến đường cùng, rốt cuộc đã chọn một công việc khá nguy hiểm là làm trợ lý cho một phòng thí nghiệm rồi cuối cùng chết trong phòng thí nghiệm vì chất phóng xạ.

Đỗ Lương Đống quay đầu, con mắt ti hí nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mạnh Thính, nuốt một ngụm nước bọt, có vài phần dại ra.

Mạnh Thính không trở về phòng theo lời Thư Chí Đồng, tay cô nắm chặt lại thành quyền, thả cặp sách xuống, gạt đi ánh mắt buồn nôn của Đỗ Lương Đống, “Thư ba ba, con ra ngoài một chút.”

Khi Mạnh Thính ra ngoài mới nhận ra sắc trời không còn sớm nữa, ngọn gió mùa đông có hơi se se lạnh.

Mạnh Thính ôm hai tay, cuối cùng hướng đến trường học.

Mạnh Thính không đến trường của mình mà cô bước về phía ngôi trường bên cạnh.

Trường Lợi Tài vẫn chưa đóng cổng, cành liễu xơ xác đang đón gió bay múa. Mạnh Thính đi dọc theo các bảng tin từ từ quan sát, từng tấm poster tuyên truyền đầy sắc màu được dán bên trên.

Cô cẩn thận xem qua từng cái.

Cuộc thi dương cầm…

Dạy đàn dương cầm…

Nhìn xuống chút nữa còn có các cuộc thi vũ đạo như Ballet, Latin…

Đầu ngón tay cô chạm qua đó, trong mắt nhàn nhạt ý cười. Sau đó ghi nhớ dãy số trên tấm poster, có một số đã kết thúc từ lâu, số khác vẫn chưa bắt đầu.

Ở khúc ngoặt bảng tin, bên dưới gốc cây ngô đồng, có một đám thiếu niên đang hút thuốc lá.

Mạnh Thính ngửi thấy mùi khói, chợt dừng bước chân.

Hạ Tuấn Minh đưa một điếu cho Giang Nhẫn, Giang Nhẫn không nhận. Tất cả mọi người đều nhìn ra tâm tình của anh không được tốt lắm.

Giang gia bên kia gọi điện thoại đến.

Hai cha con còn đang chiến tranh lạnh, chủ tịch Giang mắng anh học dốt, Giang Nhẫn mỉa mai cười một tiếng chế giễu lại. Hai cha con bùng nổ một trận.

Hạ Tuấn Minh hít một ngụm khói: “Anh Nhẫn, nếu không được nữa thì anh nên quay về đi, ở chỗ này chờ đợi cũng không tốt lành gì.”

Giang Nhẫn không để ý đến anh ta, biểu tình khó coi.

Hạ Tuấn Minh cũng không khuyên nữa, đề nghị: “Đi quán bar chơi không?”

“Không đi.”

Hạ Tuấn Minh nháy mắt ra hiệu: “Đi xả stress thôi mà, hôm nay đám người Lư Nguyệt cũng đến nữa, một đám mấy em gái, nghe nói là ăn mừng Lư Nguyệt có thể được tiến thẳng vào đại học đấy.” Có lẽ Lư Nguyệt đã biết tin từ trước, hoặc trong danh sách được tiến thẳng lên đại học cô ta đã đủ tiêu chuẩn.

Tiếng cười giễu cợt của Giang Nhẫn vang lên: “Lư Nguyệt?”

Hạ Tuấn Minh liền vội vàng gật đầu: “Chính là mỹ nữ lớp mười hai bên trường Thất Trung đó.”

“Mày thích cô ta thì mày đi đi.”

Hạ Tuấn Minh lúng túng ho khan một cái, quả thật anh ta rất thích Lư Nguyệt. Nhưng mà Lư Nguyệt hôm nay đã uốn éo nhờ cậy anh ta lôi kéo Giang Nhẫn đến. Ý tứ người ta còn không rõ ràng nữa sao, anh ta còn chủ động tiến đến thì quá ư là khó xử à nha.

Hà Hàn châm điếu thuốc: “Tiến thẳng? Lợi hại quá vậy.”

“Cũng bình thường, chỉ cần có thể thi đậu đại học thì đều lợi hại.”

Ngay cả Phương Đàm ít nói cũng lên tiếng: “Đúng vậy. Giang Nhẫn, không thì qua đó thử xem?”

Giang Nhẫn không hứng thú, anh xoay xoay cổ tay: “Không hứng.” Vẻ mặt anh không cảm xúc, cãi nhau một trận với cha xong nên tâm tình có chút hỏng bét.

Hạ Tuấn Minh rốt cuộc nhịn không được, lẩm bẩm nói: “Anh Nhẫn, có khi nào anh biết nhận sai đâu chứ? Vậy mà hôm nay đọc kiểm điểm trước toàn trường. Anh vẫn còn thích Mạnh Thính hả? Nhưng anh thành ra thế này cô ta cũng đâu có tới tìm anh, có đáng không chứ?”

Hạ Tuấn Minh kích động đến mặt đỏ tới mang tai: “Lư Nguyệt cũng đâu có tệ. Cô ấy vừa có thành tích tốt vừa dịu dàng lại rất xinh nữa, anh nên suy nghĩ lại đi, ít ra vậy sẽ thoải mái vui vẻ hơn.”

Mạnh Thính rủ xuống hàng mi dài.

Lúc cô đến thì vừa đúng lúc nghe được lời này.

Sắc trời dần dần tối, cô nhìn xuống mũi chân mình, trong lòng công nhận với lời Hạ Tuấn Minh nói.

Đúng vậy, đàn chị Lư Nguyệt không giống với Thẩm Vũ Tình, chị ấy thật sự không tồi. Mà cô quả thật không thích Giang Nhẫn, không thể cảm nhận được những bi thương của anh, sẽ không vì anh nỗ lực mà đến gần anh.

Cô chỉ muốn yên ổn thi đậu đại học, Thư ba ba an hưởng tuổi già, sau đó tìm người thích hợp sống hết đời.

Giang Nhẫn không phải người thích hợp ấy, thiếu niên quá mức sắc bén. Anh quá bá đạo cố chấp, gia thế không tầm thường, đã định trước sẽ không cùng chung một đường.

Nhưng khi cô vừa muốn cất bước rời khỏi…

Giang Nhẫn đá một cước lên cái mông của Hạ Tuấn Minh: “Cút, chớ chọc ông đây phiền lòng.”

Hạ Tuấn Minh bị anh đá một phát, vừa ngước mắt đã nhìn thấy Mạnh Thính đang ngây người đứng đó.

Anh ta há hốc mồm, hồi lâu sau mới định thần lại, khóe miệng khẽ giật: “Bạn học Mạnh Thính, thật là đúng lúc nha.” Mạnh Thính gật đầu, có chút lúng túng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý nghe mọi người nói chuyện.”

Giọng nói mềm mại ngọt ngào, giống như mật ngọt trên đóa hoa mùa hè, nghe qua khiến lòng người rung động.

Hạ Tuấn Minh vội vàng khoát tay: “Không sao, không sao.”

Mạnh Thính cười cười, quay người rời đi.

Sắc mặt Giang Nhẫn khó coi, đột nhiên đứng dậy, đuổi theo.

Hà Hàn tặc lưỡi: “Hạ Tuấn Minh, mày quả thật ngu dốt đần độn, mày xong đời rồi.”

Phương Đàm cũng cười xấu xa: “Chết mày chưa.”

Đám người bọn họ ai cũng đều biết anh Nhẫn thích Mạnh Thính nhiều đến chừng nào, thật sự xem như bảo bối, thế nhưng Hạ Tuấn Minh không phải vừa mới nói mấy lời khích bác ly gián người ta hay sao.

Sắc mặt Hạ Tuấn Minh xanh xao vô cùng, anh ta còn không bỏ cuộc nghĩ thầm: “Lời tao nói là thật mà, Mạnh Thính khó theo đuổi như vậy, quả thực không cùng một thế giới với đám người chúng ta. Cô ấy quá đẹp, vô cùng thuần khiết. Lư Nguyệt lại càng không để tâm đến quá khứ của anh Nhẫn. Nếu là tao, tao liền chọn Lư Nguyệt, bọn mày thì sao?”

Hà Hàn hồi lâu sau mới mở miệng: “Mày muốn nghe lời thật?”

Hạ Tuấn Minh gật đầu.

“Tao chọn Mạnh Thính.”

“Mẹ nó! Mày thì sao Đàm tử?”

Phương Đàm: “Mạnh Thính.”

“Không phải bọn mày đó chứ!”

Hà Hàn gian nan nói: “Tuy rằng Mạnh Thính khó theo đuổi, nhưng cô ấy…” Anh ta ho khan một cái, “Thật mẹ nó đẹp nha.”

Không chỉ xinh đẹp mà giọng nói còn đặc biệt ngọt ngào, chỉ cần cười với bạn một cái thì trái tim đã đập đến điên cuồng luôn rồi. Hơn nữa trên người Mạnh Thính còn mang theo hương vị ngọt ngào ngây thơ của thiếu nữ, loại hương vị này đám người Lư Nguyệt không hề có.

Phương Đàm dập tắt điếu thuốc, lên tiếng: “Thừa dịp anh Nhẫn không ở đây, tao cũng nói thật luôn. Người như Mạnh Thính, chính là bạn gái mà ai cũng đều muốn có. Mày không nghĩ đến vì mày tự biết sẽ không với tới, cũng không dám theo đuổi.”

“…”

***

Mạnh Thính chưa đi được xa đã bị Giang Nhẫn kéo cổ tay.

Anh có chút bực bội vội vàng: “Em nghe được cái gì rồi?”

Mạnh Thính nhìn anh rồi khẽ nói: “Không nghe thấy gì hết, anh mau thả tôi ra Giang Nhẫn, tôi muốn về nhà.”

Giang Nhẫn nhéo cằm của cô, buộc cô phải nhìn mình: “Bọn họ nói giỡn thôi, em đừng có để trong lòng.” Anh nói, “Anh và Lư Nguyệt không có gì hết.”

Mạnh Thính gật đầu nói: “Ừ.”

Sắc mặt anh trầm xuống, hàng mày sắc bén, bộ dạng có chút hung dữ: “Em không tin anh?”

Cô vội vàng lắc đầu: “Tin.”

Giọng điệu nghiêm túc, vô cùng ngoan ngoãn phối hợp.

Giang Nhẫn cười: “Ừ, anh không hề thích cô ta.” Anh ngắm nhìn đôi mắt của cô, Mạnh Thính tim đập thình thịch, trước khi anh nói ra câu tiếp theo thì đã đẩy anh ra, ngữ điệu mềm mỏng: “Tôi tin mà, bây giờ tôi muốn về nhà.”

Trong mắt anh mang theo vài phần ý cười: “Này, Mạnh Thính. Em thông minh như vậy, chắc là đã đoán được anh muốn nói gì rồi phải không. Không muốn nghe cũng phải nghe. Anh thích em.”

Anh kéo tay cô, đặt ngay trên lồng ngực mình: “Thật đó, chỉ thích mỗi em thôi, em có cảm nhận được không?”

Bên dưới cơ bắp rắn chắc của thiếu niên là một trái tim đang đập kịch liệt.

Mạnh Thính đỏ ửng mặt: “Anh vẫn còn là học sinh đó, đừng có suốt ngày chỉ nghĩ mấy thứ này được không?”

Giang Nhẫn không nhịn được cười đến lồng ngực rung động: “Răn dạy anh à?” Anh cười chết mất, sao mà cô đáng yêu đến vậy chứ. Cũng chỉ có cô mới nghĩ anh là học sinh mà thôi.

Anh cười xấu xa: “Bạn học Mạnh, anh học hành không được giỏi cho lắm, đầu óc toàn là bã đậu, em mau mau cứu anh đi.”

Khi anh nói mấy chữ ‘mau cứu anh đi’ thì giọng điệu có hơi cao lên.

Mạnh Thính đỏ mặt, đôi mắt màu trà của cô ướt đẫm: “Tôi không muốn nói chuyện với anh.”

Giang Nhẫn nói: “Cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng tháp, câu nói này không sai chút nào. Học sinh giỏi à, em nhẫn tâm nhìn bạn học của mình sa đọa sao?”

Vành tai Mạnh Thính đỏ ửng, hận không thể đánh chết anh, “Anh không thể nói chuyện đàng hoàng à? Tôi về nhà đây.”

Anh khẽ cười: “Được rồi để em đi đó.”

Đợi đến khi cô sắp đi rồi Giang Nhẫn đột nhiên hối hận.

Đã lâu rồi anh chưa gặp Mạnh Thính, quả thật khó mà kháng cự nổi. Đã vô số lần anh rất muốn tìm cô, thế nhưng khi nhớ đến ngày hôm đó trở về từ cục cảnh sát, ánh mắt của những người trên đường kia, đặc biệt là ánh mắt của những nữ sinh trường Thất Trung, anh rất sợ ánh mắt cô cũng sẽ giống như vậy.

Quả thật anh có rất nhiều lời muốn nói với cô.

Ngày đó sau khi rời khỏi bệnh viện, cô không khoác áo của anh, anh liền không hút thuốc nữa.

Dù cho có khó chịu nhưng cũng đã nhịn lại được.

Nhưng bây giờ cô đang ở ngay đây.

Lần này là chính cô tự đến đây, cũng đã tan học rồi, cô còn đến đây làm gì. Lần này cũng không phải anh mặt dày mày dạn đến tìm cô, là chính cô tự tìm đến cửa.

Mạnh Thính đi mấy bước bỗng sau lưng truyền đến một luồng sức mạnh. Cô còn chưa kịp đứng vững đã bị anh đè trên bờ tường.

Bây giờ đang là mùa đông, nhưng lồng ngực anh lại nóng như lửa.

Ánh mắt thiếu niên lộ ra ý cười nhưng giọng điệu hung ác: “Nói xong sẽ thả em đi, tại sao em đến trường của anh, hả?”

Mạnh Thính đập cánh tay anh, vô cùng sốt ruột: “Không tại sao hết, anh có phiền không vậy Giang Nhẫn.”

Cô sẽ không bao giờ nói cho anh biết cô muốn tham gia thi múa và biểu diễn dương cầm để kiếm tiền.

Tiếng cười khẽ của Giang Nhẫn vang lên: “Trước đó anh đến cục cảnh sát một chuyến, luôn nghĩ nếu đi tìm em sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em. Anh đã nghĩ rằng, hay là không nên thích em nữa, không nên liên lụy một học sinh giỏi như em.”

Cô mở to hai mắt ngước nhìn anh. Giang Nhẫn có thể nghĩ thông suốt như vậy thì thật quá tốt rồi!

Anh có chút ngoài ý muốn nhìn gương mặt mừng rỡ, thậm chí còn sắp cười rộ lên nữa.

Sau đó Giang Nhẫn cười, vỗ nhẹ vào khuôn mặt trắng mịn của cô: “Nhưng mà phải làm sao bây giờ, vừa mới phát hiện ra, ông đây thấy em một lần là thích em một lần.”

Hết chương 28