“Chẳng lẽ ngươi cũng có chuyện mờ ám ở Lân Châu? Họ Bùi kia, nếu ngươi thật sự nhúng tay vào những việc ở Lân Châu, vậy đừng trách ta trở mặt.” Xoay người, ánh mắt nàng như đao nhìn chằm chằm vào hắn.
Lắc đầu một cái, bộ dạng kia nhìn có vẻ rất ngoan hiền: “Đương nhiên không có. Nói cho Bản thiếu một chút, cuối cùng là ngươi muốn làm chuyện gì, Bản thiếu sẽ giúp ngươi.” Hắn giơ tay lên dường như muốn chụp bả vai của nàng, nhưng mà hắn còn chút khôn ngoan liền rụt tay lại, cười rực rỡ.
“Chuyện đó…chính là tìm một đám người không sợ chết, vì nhân số quá nhiều, nếu trực tiếp mang binh đi diệt vậy thì động tĩnh quá lớn, dân chúng ở Lân Châu chắc chắn sẽ bất an. Cho nên, chúng ta định tìm nơi tụ tập của bọn chúng, giải quyết bọn họ một lần trong yên lặng.” Nhạc Sở Nhân nói xong, tự động bỏ qua chuyện kim khố và kho binh khí, tin tức này không thể tiết lộ cho tên nhãi Bùi tập Dạ được. Với lại, nàng cũng rất muốn có kim khố đó, nếu không cũng sẽ không để cho bon Trương thư sinh tìm kiếm thông tin. Tốt nhất phải tìm ra trước Phong Duyên Thương một bước, dù thế nào đi chăng nữa nàng cũng phải chiếm lấy một nửa.
Gật gật đầu, Bùi tập Dạ biết: “Như vậy Bản thiếu sẽ cố hết sức giúp ngươi, trong lúc đang rãnh rỗi, giết một đám người để giết thời gian, chơi đùa như vậy cũng tốt.”
Nhạc Sở Nhân âm thầm bĩu môi, xoay người tiếp tục đi ra cửa thành, Bùi Tập Dạ đi theo, bộ dáng rất vui vẻ.
Cửa thành cổ xưa bền chắc khác thường, như loại cửa thành này, dùng thuốc nổ chưa chắc có thể rung chuyển.
Dân chúng ra vào thành đều có quan binh ở cửa thành kiểm tra, Nhạc Sở Nhân dừng bước nhìn bốn phía xung quanh, sau đó đi tới một góc tường.
Bùi Tập Dạ đi theo nàng, tuy không rõ nàng có mục đích gì nhưng hắn cũng không hỏi, cứ mừng rỡ đi theo.
Ánh mặt trời không chiếu tới được góc tường, thật thoải mái, Nhạc Sở Nhân ngồi xổm xuống, sau đó nhìn đám người thưa thớt lui tới, có một gương mặt xinh đẹp nhưng nhìn cử chỉ của nàng hình như tinh thần có chút vấn đề.
Bùi Tập Dạ không thể không nhướng mày, sau đó ngồi xổm xuống ngay bên cạnh nàng, lại đưa tay kéo kéo váy nàng, đáng lẽ váy của nàng được túm gọn trong giày mà nay lại rơi trên mặt đất, xòe ra làm chân nàng giống như một cái ô.
Nhạc Sở Nhân liếc hắn một cái, còn hắn lại cười đến lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Bên trong không mặc gì, vậy mà còn dám ngồi cạnh? Nếu bị người khác nhìn thất, Bản thiếu lại bị thua thiệt.”
Nhíu mi, hắn cười hết sức vui vẻ, nhìn dáng vẻ tiểu nhân kia, Nhạc Sở Nhân dứt khoác không để ý tới hắn nữa, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục nhìn người ra vào thành, bộ dáng kia thật sự giống như hơi có vấn đề tâm thần.
“Ngồi chồm hổm theo dõi cũng không phải là cách, không bằng chúng ta ra khỏi thành tìm kiếm một phen?” Ngồi cạnh nàng, một tay Bùi Tập Dạ chống cằm, giống như một đóa hoa mặt trời.
“Đợi đến khi ra khỏi thành thì trời đã tối rồi, ta ngồi chổm hổm ở đây một lát, nếu không có thu hoạch, sáng mai lại tiếp tục.” Nàng từ từ trả lời, hai cánh tay đặt trên hai đầu gối, mắt nhìn về phía trước.
Bùi tập Dạ mỉm cười chống cằm nhìn nàng, bộ dáng đáng yêu như vậy, nàng tin tưởng bất luận kẻ nào cũng không thể nào tưởng tượng được hắn chính là Bắc Vương, người lấy âm độc tàn nhẫn mà nổi tiếng thiên hạ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mặt trời cùng buông xuống phía Tây, người ra vào thành ngày càng ít đi, đợi đến khi mặt trời lặn hẳn, nhà nhà đều đã đốt đèn, một ngày cũng sắp qua.
Nhạc ở Nhân đứng lên quơ quơ hai chân nhức mỏi của mình, coi như hôm nay uổng phí thời gian rồi, lông cũng không thu được một cọng.
“Phải về rồi?” Bùi Tập Dạ cũng đứng lên, một bộ dáng nhàn hạ tiêu sái như cũ.
“Ừ, gặp lại sau.” Trả lời miễn cưỡng, Nhạc Sở Nhân cất bước đi.
“Quá vô tình rồi, cũng không thèm quan tâm tối nay Bản thiếu có chỗ ở hay không.” Hắn đuổi theo thao thao bất tuyệt bên tai nàng, dường như hắn rất vui vẻ.
“Chẳng lẽ ngươi còn có thể ở đầu đường xó chợ? Nhưng mà vào mùa này, ngươi ở đầu đường xó chợ cũng không chết được.” Phất tay, nàng lộ vẻ vô tình.
“Thật ác độc. Nhưng mà Bản thiếu sẽ không ở đầu đường xó chợ., ngay khi vừa mới vào thành Bản thiếu đã thuê một gian phòng thượng hạng ở tửu lâu rồi. Cảnh vật xung quanh đẹp đẽ và yên tĩnh, hơn nữa giường thoải mái cực kì, có muốn đi xem thử một chút không?” Hắn nói xong, lại bắt đầu không biết điều.
“ Xem ra ngươi rất muốn chết ở trên chiếc giường lớn kia thì phải.” Lời nói lạnh nhạt, rất vô tình lại còn rất độc ác.
“Vậy thì phải xem chết như thế nào, nếu tiêu hồn mà chết thì cũng có thể.” Hắn liếc một vòng quanh thân thể thon dài của Nhạc Sở Nhân như có ngụ ý, hàm nghĩa tuy bỉ ổi, thê nhưng bộ dáng đáng yêu và bỉ ổi lại không có ranh giới.
“Cút đi! Cút nhanh cho ta, cút.” Giơ chân lên đạp hắn, ánh mắt Nhạc Sở Nhân như đao nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn nhanh chóng nhày ra xa, sau đó cười vui vẻ: “Ngươi lại tức giận? Ai da, mắng chửi người và bị mắng chửi rất khác nhau, Bản thiếu rất thích. Nếu ngươi đi theo Bản thiếu, Bản thiếu đảm bảo đời này chỉ cưng chiều một mình ngươi.”
Hít sâu một hơi, Nhạc Sở Nhân đè nén một bụng lửa giận, nhìn hắn đang cười đùa, cuối cùng cùng không thể làm gì được, cũng khổng thể đánh hắn ngay trên đường cái được.
Xoay người tiếp tục đi, Bùi Tập Dạ vẫn tiếp tục đi theo, lúm đồng tiền nhàn nhạt, vẫn là bộ dáng vui vẻ đó.
Dọc theo đường đi, mặc kệ hắn khơi đề tài nào, Nhạc Sở Nhân cũng không thèm phản ứng. Quay trở về sân nhỏ, Nhạc Sở Nhân vừa bước đi vừa lạnh lùng nói: “Cút nhanh lên, nơi này có mấy trăm hộ vệ, ngươi tiến vào được nhưng sẽ không ra được.”
Quả nhiên Bùi Tập Dạ dừng bước, đứng ở đầu đường nhìn Nhạc Sở Nhân đi vào sân, nụ cười trên mặt dần dần tắt, sau đó xoay người rời đi.
Vừa bước vào sân, Nhạc Sở Nhân đã thấy bóng dáng hai người đang ngồi dưới tàng cây, một là Phong Duyên Thương, hai là cái người mấy ngày nay không gặp, Diêm Cận.
“Diêm Cận, ngươi đã quay trở lại.” Phải tỏ ra tự nhiên, làm ra dáng vẻ như không biết hắn đã quay trở lại, như vậy Diêm Cận cũng không biết Bùi Tập Dạ đi theo hắn tới Lân Châu.
Diêm Cận khẽ gật đầu nhìn Nhạc Sở Nhân đang đi tới: “Ta vào thành lúc sáng.” Giọng nói trầm ổn, mặt mũi lạnh lùng, nếu hắn xuất hiện trước mặt vào thời tiết nóng bức này, nhiệt độ có thể giảm xuống mấy phần.
“Đi đâu vậy?” Phong Duyên Thương ôn nhu hỏi, mắt phượng như uyên, giữa lông mày tràn đầy dịu dàng và dung túng.
Đi đến bên cạnh hắn, nàng giơ tay khoác lên vai hắn, vừa nói: “Ngồi xổm cả một buổi chiều ở cửa thành, vậy mà vận khí không tốt, không tìm được người.”
“Thích Phong đâu?” Khẽ ngẩng đầu nhìn nàng, thanh âm dễ nghe làm người ta không nhịn được muốn chợp mắt.
“Đi tìm Trương thư sinh. Hai người các ngươi đang thương lượng đối sách? Vậy đã nghĩ ra đối sách gì tốt chưa?” Liếc mắt nhìn Diêm Cận, vừa đúng lúc hắn cũng đang nhìn nàng, con ngươi trong suốt, giống như đầu xuân băng tuyết tan rã, lúc này chính là nước tuyết trong suốt.
“Không có đầu mối nào, hiện nay vẫn còn đang đi tìm.” Phong Duyên Thương ôn nhu trả lời, khắp người hắn ôn nhu không có một chút lực sát thương nào, ấm áp nhẹ nhàng như một đám mây.
“Kim khố, kho binh khí. Nếu không, nghĩ biện pháo đưa ta vào Tần gia, bắt được chủ nhân của Tần gia, chỉ cần dùng một chút thuốc, đảm bảo hắn sẽ khai toàn bộ.” Quơ quơ tay, chỉ cần để cho nàng làm thì không có gì là nàng không làm được.
Diêm Cận và Phong Duyên Thương liếc nhau một cái, sau đó lại nhìn nàng, thông qua hai đôi mắt này, nàng không biết là đồng ý hay không đồng ý.
Khẽ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân vòng hai cánh tay trước ngực rồi lại nhìn hai người: “Không được?”
Diêm Cận khẽ lắc đầu: “ Không phải là không được, chẳng qua là, ngươi xác định sẽ không mắc phải sai lầm?”
“Đương nhiên, làm sao ta lại mắc sai lầm được?” Nhạc Sở Nhân trả lời tương đối tự tin, bộ dáng kia khiến cho Diêm Cận khẽ cười, trong nháy mắt đường nét khuôn mặt nhu hòa hẳn đi.