Thích Phong cúi người một tay xách Tiểu Lý Cẩu giống như đang ngốc trệ lên, để hắn đối mặt với Nhạc Sở Nhân, tạo điều kiện cho nàng tra hỏi thoải mái.
Vỗ tay mấy cái trước mặt Tiểu Lý Cẩu, hắn ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, nhìn chằm chằm, động tác cũng có chút chậm lụt.
“Nói, là ai dạy ngươi nói Tam Vương là người chính trực trung quân ái quốc?” Âm điệu không cao, nhưng cũng xuyên thấu màng nhĩ.
Tiểu Lý Cẩu hơi chậm lụt khẽ run rẩy, sau đó nhỏ giọng trả lời: “Là Liễu trang Trần lão đại, hắn cho ta một xâu tiền, muốn ta ở trong thôn tuyên dương Tam Vương.”
Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân cùng Thích Phong liếc nhau một cái, sau đó tiếp tục hỏi: “Những người gây chuyện ở thôn khác cũng do Tam Vương phái người triệu tập lại?”
“Chuyện này….chuyện này ta không biết.” Rất lo sợ nên Tiểu Lý Cẩu chậm nửa nhịp, chân cũng bắt đầu run rẩy.
“Chuyện đó Trần lão đại không nói sao, nếu ngươi có thể triệu tập bao nhiêu người thì sẽ cho ngươi thù lao tương ứng sao?” Vòng hai cánh tay trước ngực, dường như Tiểu Lý Cẩu cũng không biết nhiều.
Tiểu Lý Cẩu lắc đầu giống như cái trống bỏi: “Không có không có, hắn cho ta một xâu tiền, ta mua rượu uống rồi.”
Đảo mắt một vòng, Nhạc Sở Nhân giơ tay vỗ lên ót hắn một cái, trong nháy mắt Tiểu Lý Cẩu ngất đi.
“Thả hắn đi, sau hai canh giờ hắn tỉnh lại sẽ quên hết chuyện vừa rồi.” Dứt lời, Thích Phong buông lỏng tay ra, Tiểu Lý Cẩu giống như chó chết trượt xuống nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
“Vương phi, làm gì tiếp theo đây?” Có người thầm cổ động, Thích Phong cảm thấy Tam Vương là người đứng sau màn này.
“Ngươi đi Liễu trang tìm Trần lão đại, uy hiếp dụ dỗ gì cũng được, khiến cho hắn nói thật. Trương thư sinh đã vào bên trong quân Thanh Mạc, hôm nay ngươi cố gắng vào thành đưa tiền cho hắn. Phái hắn đi Lân Châu, cố gắng hết sức tuyên dương Ngũ Ca. Ngọc Lâm lão hòa thượng đã từng đoán mệnh cho Ngũ Ca, hắn trời sanh long cốt, số mệnh làm Hoàng đế.” Lo lắng nhất là dân chúng sẽ tin vào lời bịa đặt của bọn họ cho nên hắn không tiếc lấy Ngọc Lâm lão hòa thượng ra dụ dỗ.
Thích Phong gật đầu một cái: “Nếu Vương Phi không còn phân phó nào khác, thuộc hạ phải đi rồi.”
“Đi đi, đừng để đói bụng, điều kiện dã ngoại vốn gian khổ, ngươi để bụng đói, đợi đến khi trở về Hoàng Thành, ca ca của ngươi cũng không nhận ra ngươi.” Cười nhìn Thích Phong, nàng tương đối hài lòng với hắn. Trên đời này, chỉ có mấy người không chút do dự nghe lời nàng, mà Thích Phong chính là một trong những người đó.
Thích Phong khẽ cúi mặt che kín thần sắc trong đôi mắt của hắn: “Dạ, đa tạ Vương phi quan tâm.”
“Đi thôi.” Phất tay một cái, Nhạc Sở Nhân cũng xoay người rời đi, trong chớp mắt chỉ còn lại Tiểu Lý Cẩu bất tỉnh nhân sự nằm trên đất.
Qua buổi trưa, Phong Duyên Thương cùng Lý Trường mới trở lại, ăn xong cơm trưa, Nhạc Sở Nhân lôi kéo Phong Duyên Thương đi ra ngoài sân nhỏ hỏi thăm tình hình hôm nay.
Thật bất ngờ, Lý Trường rất có uy nghiêm, mệnh lệnh cấm đoán người trong thôn đi gây sự, thôn dân hình như cũng thấy chuyện rất nghiêm trọng, đều bày tỏ nghe theo chỉ thị, tuyệt đối không đi gây sự của Lý Trường.
Nhạc Sở Nhân gật đầu, Lý trường là kiểu người tay trói gà không chặt, sức lực có thể không bằng Lý tẩu, vậy mà lại rất có uy tín ở nơi này.
“Hôm nay Tiểu Lý Cẩu tới tìm ta, hắn nói người ở thôn phụ cân cho hắn một xâu tiền muốn hắn tuyên dương Tam Vương tốt ra sao. Quả nhiên có người đứng phía sau đám người này, chỉ là không biết có phải vị Tam Vương gia kia hay không.” Đi theo ven đường núi, Nhạc Sở Nhân ôm cánh tay Phong Duyên Thương từ từ nói.
Vẻ mặt Phong Duyên Thương ôn nhu, ánh sáng mặt trời chiếu trên người hắn, như dát lên một tầng ánh vàng: “Không cần gấp gáp, chúng ta tạo một tấm lưới, chờ bọn họ từng người từng người nhảy vào.”
Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, con ngươi trong sáng: “Ngươi đã bày ra thiên la địa võng xong rồi?”
“Vẫn còn một lổ hổng, đợi người Cái Bang tới Lân Châu, lổ hổng trên tấm lưới này lập tức được bổ sung đầy đủ rồi.” Hắn cũng nghiêng đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là đối phương.
“Ngươi lại có thể biết ta muốn đám người Cái Bang tới Lân Châu rồi, Tiểu Thương tử, ta nói ngươi rất thông minh thật chính xác.” Nàng có nói Trương thư sinh sẽ theo bọn họ vào quận Thanh Mạc, cơ bản không đề cập đến việc điều tra Lân Châu mà. Buổi sáng nàng có nói với Thích Phong muốn Trương thư sinh đi đến đó, hắn chắc chắn sẽ không cố ý đi nói cho Phong Duyên Thương. Vậy mà hắn cũng biết, có thể thấy được hắn rất thông minh, suy nghĩ chu đáo như thế nào.
“Hôm qua ngươi nghe được Tam Vương muốn chiêu binh khởi sự, nhất định sẽ phái người đi Lân Châu tìm hiểu thực hư. Hơn nữa trong dân gian lại có người tuyên dương Tam Vương tốt như thế nào, tình thế đối với Ngũ Ca rất bất lợi, ngươi nhất định sẽ không ngồi chờ xem ta tới xử lý. Cho nên, ta mới có suy đoán này.” Tính tình nàng rất nóng nảy, dựa vào tính tình của nàng Phong Duyên Thương đoán rất chính xác.
“Thông minh. Ta xác thực muốn tối nay Trương thư sinh lấy được tiền rồi chạy tới Lân Châu, hắn mang theo người có thể không quen cuộc sống nơi đây, nhưng có tiền mua tiên cũng được.” Có tiền có thể khiến quỷ thôi ma, chỉ cần chịu chi tiền, không có gì làm không được.
“Ừ, đợi người của ngươi tới đủ, tấm lưới này cũng lập tức hoàn thành. Người đứng phía sau sẽ xuất hiện, người mượn cơ hội sanh sự cũng sẽ ngồi không yên.” Lời nói lạnh nhạt, tất cả sự việc đều nằm trong tay hắn.
Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật đầu: “Vậy chúng ta không ở chỗ này lâu dài được rồi? Rất đáng tiếc.” Nơi này thanh sơn lục thủy (núi xanh, nước xanh) người thưa thớt, Nhạc Sở Nhân rất thích.
Phong Duyên Thương dừng bước, xoay người lại nhìn nàng, “Ta sẽ tự mình đi Lân Châu, ngươi còn có một chuyện khác phải làm.”
“Cái gì?” Ngửa đầu nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân không biết hắn muốn nàng làm cái gì.
“Tôn Trung Nghĩa, Thái Thú quận Thanh Mạc. Hắn bị đập đầu vào tảng đá, mấy ngày trước còn tỉnh táo nhưng đã hôn mê hai ngày nay rồi. Sáng mai Lý Trường sẽ dẫn ngươi đi vào thành, người của chúng ta đã đến nha môn, ngươi cứ tới là được. Tôn Trung Nghĩa là một người ngay thẳng, đợi khi hắn khỏe hẳn, vị trí Thứ Sử Lân Châu là của hắn rồi.” Đỡ bả vai của nàng, nhiệm vụ của nàng cũng rất quan trọng.
“Tương lai là Thứ Sử Đại Nhân, người nắm trong tay quyền lực của một phương.” Gật đầu, Nhạc Sở Nhân lập tức đáp ứng. Mọi người nơi này đều muốn thay đổi người đứng đầu, có thể tham dự vào chuyện này, cũng rất có ý nghĩa.
Giơ tay lên vuốt gương mặt của nàng, mặt mày Phong Duyên Thương ôn hòa: “Lần này chúng ta hành động bất ngờ, lần này có thể giải quyết nhanh hơn lần ở Quan Châu rồi.” Đợi đến khi chuyện nơi đây xử lý xong xuôi, buổi lễ thành hôn của Phong Duyên Thiệu cùng Diêm Tô cũng bắt đầu, đương nhiên bọn họ phải trở về, nhưng mà hình như Bắc Vương Bùi Tập Dạ cũng muốn tham dự hôn lễ. Nhìn người trước mặt, trong đầu Phong Duyên Thương bắt đầu tính toán tất cả.