Editor: Lưu Nguyệt
Lễ hội đèn lồng cuối cùng cũng đến. Khắp ngõ lớn, ngõ nhỏ đều vô cùng nhộn nhịp. Có điều Nhạc Sở Nhân thật không có diễm phúc đi xem bởi vì nàng đang nằm trên giường, cả người chẳng còn chút hơi sức nào.
Đây không phải Vọng Nguyệt Lâu của nàng, cũng không phải giường lò so của nàng, mà là phòng Phong Duyên Thương, giường cũng là của giường của hắn.
Giường hơi cứng, dù hắn đã lót thêm vài lớp đệm nhưng nàng vẫn thấy không quen。
Tối qua, Phong Duyên Thương ôm nàng về, nàng vẫn nằm từ lúc đó đến giờ, cả người không có chút sức lực nào, ngay cả lật người cũng lười.
Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài, giống như giọng Đinh Đương. Nhạc Sở Nhân cũng chẳng thèm để ý, tìm tục chìm vào mộng đẹp.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, có tiếng bước chân đến gần. Nhạc Sở Nhân nhận ra chút khác lạ, hơi hé mắt. Thình lình nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tỷ mỉ kỹ lưỡng thì không giật mình hoảng sợ.
“Trần phi nương nương?”
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn tỉnh ngủ. Hơn nữa chân tay cũng có chút sức lực, giằng co muốn ngồi dậy.
“Thất vương phi cứ nằm xuống đi.Ta vâng lệnh Hoàng Thượng đến thăm cô. Xem ra quả thật rất nghiêm trọng rồi.”
Nói xong, ngồi xuống ghế bên giường Đinh Đương vừa mang đến. Nhạc Sở Nhân cũng ngoan ngoãn nằm xuống, tư cổ trở xuống đắp chăn kín mịt, không để hở chút nào.
“Đúng vậy, độc của đối phương rất lợi hại, mặc dù ta bách độc bất xâm nhưng vẫn bị ảnh hưởng không nhỏ.”
Nhạc Sở Nhân thở ra, giọng nói không còn mạnh mẽ, hào sảng như trước khiến người ta cảm thấy mềm mại hơn nhiều.
Trần phi giơ tay vuốt ve má Nhạc Sở Nhân, khẽ nói:
“Yên tâm đi, lão thất với ngũ vương đã bẩm báo sự việc tối qua với hoàng thượng, cô không phải chịu khổ không công đâu, hoàng thượng đương nhiên sẽ luận công ban thưởng mà.”
Câu này của nàng trong ngoài đều không nói sai, Phong Triệu Thiên nhất định sẽ có ban thưởng.
Trong lòng Nhạc Sở Nhân hừ lạnh,trên mặt lại cười cười:
“Vậy là tốt nhất, nếu không lần sau ta cũng chẳng bán mạng nữa đâu. Có điều phụ hoàng lần này định thưởng cái gì? Vài lần trước ta làm việc cho người đều thưởng tiền, lần này nếu chỉ tiền không e rằng không đủ nha!”
Nàng hoàn toàn không sợ Trần Phi nghĩ mình tham tiền mà chán ghét, nói vô cùng đương nhiên.
Trần phi cười khẽ, vô cùng quyến rũ nói:
“Đương nhiên sẽ khiến cô hài lòng, không chỉ cô, Thất vương cũng vậy. Hôm nay tâm tình hắn không tốt, trong cung trên dưới ai cũng biết, Thất vương phi bị thương khiến Thất vương gia tức giận, lần đầu tiên trở mặt vớI văn võ bá quan, dọa không ít người.”
Trần phi vừa nói vừa cười. Nói rằng dọa không ít người nhưng xem ra không bao gồm nàng ta.
Nhạc Sở Nhân hơi nhíu mày, tuy nàng biết Phong Duyên Thương luôn giả vờ, nhưng bây giờ tận tai nghe thấy cũng cảm thấy đặc biệt thoải mái.
“Tối hôm quả thật rất nguy hiểm, nếu không có ta, không chỉ Ninh Dự bịđem đi, tính mạng của những binh sĩ đó cũng không giữ được. Một mình ta chịu chút đau khổ đổi lấy tính mạng bọn họ cũng đáng.”
Nàng rõ rang đang kể công mà.
Trần phi cười rộ lên, ánh mắt nhìn Nhạc Sở Nhân càng không che giấu yêu thích.
“Biết rồi biết rồi, khi ta trở về nhất định sẽ bẩm báo với Hoàng thượng.”
Nhạc Sở Nhân cũng cười, sắc mặt cũng trở nên có sức sống hơn chút.
“Kỳ thực cũng không phải ta nhất định đòi thưởng cái gì đó mới được. Tuy hơi khoa trương một chút nhưng hiện nay khắp cả Đại Yến cũng chỉ có ta mới có thể đói phó bọn họ.”
Bởi vậy, Phong Triệu Thiên càng phải cho nàng thể diện, nếu không về sau đừng mơ nàng bán mạng cho ông ta.
Trần Phi gật đầu.
“ Kỳ thực trong lòng Hoàng thượng dều biết rõ, nhưng…có một số việc cô không hiểu đâu. Sống trong cung từng ấy năm, ta cũng hiểu rõ một vài chuyện, chính vì hiểu rõ nên càng không thể nói ra.”
Nàng vừa nói vừa nhìn Nhạc Sở Nhân, từng câu đầy thâm ý.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, nhìn vào mắt Trần Phi, nàng nghĩ, nàng đã hiểu.
“Những chuyện đã qua cũng chẳng có quá nhiều liên hệ với chúng ta, nếu như đi sâu vào, ngược lại sẽ bị nó cuốn lấy không thoát ra được. Mong muốn của Tiểu Thương tử cũng là mong muốn của ta, chỉ cần hắn mở miệng, ta có thể kéo người trên ngai vàng kia xuống. Nhưng cái hắn muốn là danh chính ngôn thuận, ngũ ca cũng rất để ý, ta nghĩ cô cũng thế.”
Người ở thời đại này đều có một chấp nhất riêng, nàng cũng không muốn phá vỡ nó.
“Ha ha, cô nương thông minh. Kỳ thực, người Phong gia rất lãnh tình, thậm chí là bạc tình. Hoàng thượng nhiều nữ nhân như vậ, con cái cũng không ít, nhưng ngài yêu thương chỉ có một hai.”
Trần phi cười nhạt, bộ dạng vô cùng xinh đẹp. Nàng ám chỉ ai, Nhạc Sở Nhân cũng biết, không phải là Phong Duyên Hạo sao. Phong Triệu Thiên đâu phải là chưa biểu lộ ra đâu.
“Ngũ ca rất xuất sắc nhưng cũng rất bạc tình.“
Nàng bĩu môi đồng ý, cách hắn đối xử bình đẳng đối với mỗi cô gái chính là bạc tình.
Trần phi cười khẽ:
“Bởi vậy, không thể vĩnh viễn làm bạn bên huynh ấy, ta thà dùng cách khác khiến huynh ấy ghi nhớ cả đời, cô nghĩ ta làm đúng không?”
Nhạc Sở Nhân cười mà không đáp, bởi vì nàng không hề đồng ý với quan điểm của nàng ấy.
“Ở lại dùng cơm đi, ta trồng vài chậu hoa, tặng cô một chậu.”
Nàng giữ nàng ấy ở lại ăn cơm vì thật lòng yêu thcish nàng ấy. Sơ với Diêm Tô kiên cường, nàng ấy càng có sự quyết đoán, tiêu sái làm gì cũng không hề hối hận.
“Được.. Hiện nay trong cũng có không ít người ngưỡng mộ Mẫn phi vì cũng chỉ có nàng ấy nhận được quà của Thất Vương phi. Lần này trở về nhất định khiến càng nàng ấy ghen tỵ không thôi.”
“Mẫn phi dạo này thế nào? Ta sắp quên bà ấy luôn rồi.”
Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt hỏi.
“Thời tiết lạnh, nàng ấy hầu như không ra khỏi cửa một bước. Kỳ thực mười ấy năm nay nàng ấy sống cũng rất vất vả。 Ít nhát theo ta thấy , chết còn thoải mái hơn.
Nếu là nàng, có lẽ đẵ thắt cổ tự vẫn từ sớm.
“Tuy rằng sống không bằng chết nhưng bà ấy cũng không nỡ chết, hay nói cách khác sợ rằng không yên tâm về Phong Duyên Tinh, còn có Hoàng thượng.”
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, nàng chẳng có chút đồng tình nào với Mẫn phi cả.
“Mẫn phi rất yêu Hoàng thượng, chuyện năm đó là bất đắc dĩ. Bây giờ biết người cũng chẳng phải người tốt đẹp gì nhưng vẫn si mê như cũ.”
Giọng Trần phi đầy trào phúng. Kỳ thực nàng cũng vậy không phải sao? Chỉ có điều đối tượng lại không phải phu quân của nàng.
“Trong cung ấy à, kỳ nữ thật nhiều.”
Nhạc Sở Nhân lắc đầu cảm thán. Nhưng nàng lại không biết rằng, trong mắt người khác, nàng mới được coi là kỳ nữ hiếm có.
Hai người nói chuyện rất lâu, sau đó Trần phi cùng Nhạc Sở Nhân ăn cơm trên giường. Trần phi trong mắt mọi người là cô gái xa hoa, làm việc luôn đoan trang giữ lễ nhưng lại có thể cùng Nhạc Sở Nhân ăn cơm trên giường. Điều này khiến Đinh Đương thật kinh ngạc. Nàng vẫn cho rằng TRần phi có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tuyệt đối không dám động chạm vì hậu quả vô cùng thảm.
Nhưng lúc này, hai người kia đang cười nói trên giường giống như tỷ muội kết nghĩa kim lan, sợ rằng ai cũng sẽ không tin được.
Sau bữa trưa, Trần phi ra về, hơn nữa còn mang theo vài chậu hoa đã ra chồi theo.
Đinh Đương vừa lau đồ trong phòng vừa rì rầm:
“Trần phi nương nương thật tốt, sao lúc trước nô tỳ không nhận ra tính cách ngài ấy như vậy nhỉ?”
Nhạc Sở Nhân nằm trên giường, cong môi nói:
“Chẳng qua là cô gái bị tình yêu ép buộc mà thôi. Nếu cho nàng ấy lựa chọn, nàng chắc chắn không muốn cuộc sống như hiện nay, dù ăn rau xanh dưa muối, trong long cũng thấy vui vẻ ngọt ngào.
Đinh Đương dừng tay quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân,
“ Vương phi, ngài cũng nghĩ như vậy sao?”
“Nghĩ như thế nào? Bọn họ không nắm giữ được vận mệnh của mình nhưng ta có thể. Vì vậy những chuyện ấy không thể xảy ra trên người ta.”
Đinh Đương vui vẻ gật đầu:
“Tính cách của Vương phi như vậy, người bình thường thuần phục không được, cũng chỉ có Vương gia có lòng cùng năng lực đó thôi.”
Nàng đánh giá Phong Duyên Thương rất cao nha.
Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, thuần phục nàng? Nàng nghĩ phải là nàng thuần phục hắn mới đúng.