Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 45: Kim điêu




“Thân thể của ngài đã hoàn toàn không việc gì, a di đà phật thiện tai thiện tai.” Chẳng qua chỉ là một cái liếc mắt nhưng lại khiến người ta cảm nhận được vô tận quan tâm cùng với bao dung, nói hắn là Lạt Ma cũng không phải hư danh. (Lạt ma: theo phật giáo Tây Tạng là hiện thân của Phật pháp vừa giảng dạy Phật pháp vừa giảng dạy các nghi lễ, ý chỉ các vị cao tăng đắc đạo còn sống)

“Vâng, thân thể đồ nhi đã hoàn toàn tốt lắm. Lời tiên đoán năm đó của sư phụ hiện nay cũng toàn bộ ứng nghiệm.” Phong Duyên Thương thực cung kính, ngay cả khi nói chuyện với phụ hoàng hắn cũng không thấy hắn cung kính như vậy.

Nhạc Sở Nhân đứng một bên, đuôi lông mày không ngừng khinh động. Kì thật nếu đổi lại là nàng thì cũng đối với người cứu mình so với cha đẻ chỉ được danh nghĩa kia có cảm tình hơn nhiều.

“A di đà phật, nữ thí chủ ắt hiểu được đạo lý cái gì muốn đến tất đến, không cần miễn cưỡng hỏi việc lão nạp nhìn không thấu. Qua lúc gian khổ, ngày sau nhất định đại phú đại quý, nhiều tử nhiều tôn, trường mệnh trăm tuổi”. Đột nhiên, Ngọc Lâm giống như có ánh mắt xuyên thấu, nhìn ra được trong đầu Nhạc Sở Nhân đang nghĩ cái gì.

Nhạc Sở Nhân trợn to mắt, bộ dáng giống như gặp quỷ lui về sau vài bước. “Lão hòa thượng, ý của ngươi là ta không thể quay về thế giới trước kia, nhưng lại ở nơi này sinh nhi dục nữ đến chết già?” Cùng ai? Phong Duyên Thương?

Ngọc Lâm khẽ lắc đầu niệm câu phật hiệu, không tiếp tục nói, cự tuyệt trả lời vấn đề của Nhạc Sở Nhân.

Hắn không nói lời nào, Nhạc Sở Nhân không khỏi nhíu mày bất mãn, Phong Duyên Thương vẫn đứng một bên mỉm cười cúi đầu nhìn nàng. “Tục ngữ nói thiên cơ không thể tiết lộ, sư phụ không nói đều có đạo lý của hắn. Ta cùng với sư phụ ôn chuyện, nàng nếu muốn thì có thể đi dạo trong chùa.” Con ngươi hắn mỉm cười, thoạt nhìn như một dòng nước suối, thanh khiết sạch sẽ.

Nhạc Sở Nhân im lặng nhìn hắn, đồng thời lại cảm thấy lão hòa thượng Ngọc Lâm này giả thần giả quỷ, nếu là không thể nói thì ngay từ đầu đã chẳng cần nói. Nói một nửa làm chi khiến tâm nàng ngứa ngáy, thật sự quá đáng.

Nhưng nàng lại không thể làm gì hắn, dù sao Phong Duyên Thương tôn kính hắn như vậy, hơn nữa tuổi hắn lại rất lớn, Nhạc Sở Nhân chỉ đành ăn mệt một lần.

“Được, cố gắng nhanh một chút.” Nhạc Sở Nhân hừ lạnh xoay người rời đi, hảo cảm đối với chỗ này nháy mắt tiêu tán. Ai nói người xuất gia thành thực dễ gần? Lão hòa thượng này có thể làm người ta tức chết.

“Vương phi…” Thấy Nhạc Sở Nhân mặt lạnh từ trong viện đi ra, Thính Phong đối với nàng thân cận nhất, dưới ánh mắt giựt dây của mọi người đành cam chịu mở miệng.

Nhạc Sở Nhân vừa bước ra sân, quay đầu nhìn thoáng qua, đóng lại cửa thiện phòng, hừ lạnh một tiếng: “Ghét nhất người không sạch sẽ, Thích Phong, mang ta đi dạo trong chùa”.

Lời này của nàng làm cho mọi người mơ hồ, nghĩ đến Phong Duyên Thương lại chọc nàng tức giận, đều thông minh lui về phía sau vài bước, cách lửa nóng xa một chút.

Thích Phong bị gọi tên đành đi lên phía trước, kì thật hắn cũng không muốn lúc Nhạc Sở Nhân tức giận còn phải tiến lên ăn khổ.

“Vương Phi muốn xem chỗ nào? Chùa này kì thật không có khác biệt gì lớn, không bằng chúng ta lên núi xem?”. Nơi này chính là giữa sườn núi, muốn lên đỉnh núi cũng không lâu.

Nhạc Sở Nhân đi ở phía trước nhìn trái nhìn phải, quả thật giống như lời Thích Phong nói, bộ dáng thiền viện không sai biệt nhau lắm, hoà thượng đầu bóng lưỡng cũng không có gì để xem.

"Vậy lên núi."

"Vâng, để thuộc hạ dẫn đường." Chỉ cần Nhạc Sở Nhân không “nổ mạnh”, Thích Phong cảm thấy chạy người chạy việc chịu chút mệt không tính là gì.

Thích Phong đi trước làm gương, theo phía sau chùa đi lên núi, ước chừng sau mấy trăm thước chính là một đường núi bằng bậc thang đá, kéo dài không thấy điểm cuối.

"Thích Phong, Tiểu Thương Tử là tục gia đệ tử của Hộ Quốc Tự sao?" Tuỳ tiện lấy tay dắt nhánh cây ven đường, Nhạc Sở Nhân hỏi.

Thích Phong đi ở phía sau nghe vậy liền nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, dáng người nàng thon dài thướt tha, hơi thở cực kì nữ tính, khiến cho Thích Phong sau khi ngẩng đầu liền nhanh chóng cúi đầu, có thể thấy vành tai đã nhiễm phiếm hồng.

“Ở Đại Yến, rất nhiều đệ tử quý tộc đều là ngoại môn đệ tử của Hộ Quốc Tự, tướng quân Diêm Cận khi chưa theo quân chính là ngoại môn hộ pháp trẻ tuổi nhất của Hộ Quốc Tự.” Thích Phong không biết vì sao Nhạc Sở Nhân không biết chuyện của Đại Yến, nhưng nàng hỏi đã nói lên nàng là không biết thật, tựa như nàng luôn hỏi Phong Duyên Thương một ít chuyện mà mọi người đều biết. Phong Duyên Thương mỗi lần đều cẩn thận trả lời, hắn luôn có thể nghe được, cho nên lúc này đây hắn cũng không tự hỏi quá nhiều, thật cẩn thận trả lời.

Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật đầu, “Xem ra địa vị của Hộ Quốc Tự ở Đại Yến thật không giống nhau a”. Quốc sư trong cung kia thuộc loại đạo gia, nói vậy địa vị của đạo môn ở Đại Yến cũng rất cao, hai loại tôn giáo cho nhau chế ước, nhưng thật ra sẽ không vô cớ sinh sự.

“Xác thực như thế, tiên đế từng là ngoại môn đệ tử của Hộ Quốc Tự, là sư đệ của Ngọc Lâm đại sư, hai người là huynh đệ tình thâm. Sau khi tiên đế đi lên đế vị, Ngọc Lâm đại sư liền quy y tiến vào nội môn, dốc lòng tương trợ tiên đế, từng dẫn dắt các sư trong chùa đi trấn thủ biên quan Đông Cương, công lao không thể kể hết”. Thích Phong cúi đầu nhìn chân mình đi từng bước một lên trên, một bên nói xong.

“Hoà thượng mà còn bảo vệ biên quan? Thật sự là không giống người thường.” Nhạc Sở Nhân thật kinh ngạc, người xuất gia ngũ ẩn giai không nhưng hoà thượng nơi này lại có có thể bảo vệ biên quan.

“Trăm ngàn năm qua vẫn như thế, không có gì không giống người thường.” Nhạc Sở Nhân hoàn toàn không biết gì cả làm cho Thích Phong có chút nghi vấn, nhưng ngẫm lại Phong Duyên Thương cho tới bây giờ đều là nàng hỏi cái gì hắn trả lời cái đó, hắn (Thích Phong) là cấp dưới không có khả năng nghi ngờ.

Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, một bên ngẩng đầu nhìn đỉnh núi không rõ ràng phía xa, thế giới này làm cho nàng có chút hỗn độn, nhưng không thể phủ nhận thật có ý tứ.

“Vương phi, chúng ta sẽ ở lại chùa mấy ngày, bên trong chùa có cao tăng y thuật rất cao minh, nếu ngài cảm thấy nhàm chán cũng có thể cùng bọn họ lãnh giáo lẫn nhau. Bọn họ đều đã đọc lướt qua y thuật của các quốc gia xung quanh Đại Yến, trưởng lão của pháp môn còn từng chữa bệnh cho tiên thái hậu”.

Nhìn bước chân Nhạc Sở Nhân chậm dần, Thích Phong cảm thấy nàng có thể là không đi nổi. Muốn nói chút chuyện nhỏ mà nàng có thể cảm thấy hứng thú, có thể làm cho nàng sẽ không cảm thấy nhàm chán.

Đang ngẩng đầu nhìn đỉnh núi không nháy mắt, Nhạc Sở Nhân nghe Thích Phong nói liền trố mắt vài giây, sau đó động động ánh mắt, “Ngươi nói chúng ta sẽ ở chỗ này hai ngày?”

Thích Phong gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn hướng trước mặt Nhạc Sở Nhân, "Vâng." Chẳng lẽ vương gia chưa nói?

“Tốt lắm.” Khóe môi Nhạc Sở Nhân cong lên, ánh mắt như trước nhìn chằm chằm đỉnh núi, giọng điệu ý vị thâm trường.

Thích Phong khó hiểu, bước lên đứng ở bên cạnh để hắn có thể xem được biểu tình của Nhạc Sở Nhân. Thấy nàng đang nhìn đỉnh núi, Thích Phong cũng theo tầm mắt của nàng nhìn qua nhưng không có gì ngoài cây cối xanh um ở xa xa, cái gì cũng không có a.

“Động vật trên núi này đều thuộc sở hữu của Hộ Quốc Tự sao?” Mạnh mẽ đưa hai tay ra sau, Nhạc Sở Nhân bước nhanh lên núi.

Thích Phong bước nhanh đuổi kịp nàng, một bên nói: “Đương nhiên không, nhưng chỉ sợ ai cũng không có lá gan mà dám ở xung quanh ngọn núi này săn thú.” Nhạc Sở Nhân đột nhiên bước nhanh, Thích Phong nhanh chân đi theo.

“Ha ha, không sai, không sai.” Nhạc Sở Nhân đột nhiên cười, hơn nữa cười đến có vài phần khủng bố. Thích Phong nhíu nhíu mày, trong lòng âm thầm suy nghĩ hắn có nên phát tín hiệu cho những người dưới núi không?

“Vương phi, người nhìn thấy cái gì?” Nhạc Sở Nhân hưng phấn, Thích Phong cảm thấy không phải là chuyện tốt gì.

“Đương nhiên là thứ tốt.” Bước trên một cái dốc thoải, Nhạc Sở Nhân đứng ở chỗ trống trải, có thể nhìn thấy rõ ràng đỉnh núi.

Thích Phong đi theo sau, thật sự không rõ nàng muốn làm cái gì.

Ngay tại lúc Thích Phong còn đang nghi hoặc, Nhạc Sở Nhân hái xuống một mảnh lá cây đưa lên môi, thanh thuý thổi ra một thanh âm như nước, Thích Phong nghe không hiểu là gì.

Sắp tới buổi chiều, ngọn núi yên tĩnh mà thần bí, khoảng không phía trên đỉnh núi xa không thể thấy. Nhạc Sở Nhân thổi lá cây, nhìn nàng như không có dùng khí lực gì nhưng lúc nàng gián đoạn điều chỉnh hô hấp, bộ ngực phập phồng hỗn loạn thì có thể nhìn ra được hô hấp của nàng bắt đầu có chút cố sức.

Ước chừng năm phút trôi qua, mặt Nhạc Sở Nhân bởi vì dùng sức quá mức mà hoá hồng, đúng lúc này, phía trên đỉnh núi truyền đến một chuỗi tiếng động khàn khàn lại cực kì công kích tiếng chim kêu.

Tinh thần Thích Phong chợt tắt, nhíu mày nhìn về phía phát ra tiếng ở đỉnh núi xa xa, mắt Nhạc Sở Nhân sáng lên, thổi một âm cuối cùng rồi ném lá cây xuống, bước lên phía trước vài bước, nhìn chằm chằm đỉnh núi.

Ngay sau đó, lấy mắt thường có thể thấy được một bóng đen chạy thẳng về phía bên này.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, đợi đến khi thấy rõ vật đang bay tới, tay Thích Phong cầm chặt chuôi kiếm.

Đó là một con Kim Điêu, một con Kim Điêu trưởng thành thật lớn. Kim Điêu tính cách hung mãnh cho dù cùng sói giằng co cũng là toàn thắng. (Trùm: Kim Điêu là con chim đại bàng màu vàng.)