Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 179-2: Ngoại truyện 11: Tuyệt vời!




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Diêm Cận đứng bên cạnh cô, hít sâu một hơi, giơ súng lên, nhắm thẳng vào mục tiêu, kéo cò súng.

Nhạc Sở Nhân lui về sau từng bước, nhìn chằm chằm vào người nọ vẫn đang loanh quanh tìm kiếm trong vòng tròn ánh sáng.

Đoàng!

Diêm Cận bắn phát thứ nhất, không trúng!

Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn: “Không sao, tiếp tục.” Hành động của lão quá nhanh, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn không thấy rõ lão đang ở đâu. Diêm Cận còn có thể nổ súng, chứng tỏ hắn nhìn được. (MTLTH.dđlqđ)

Đoàng!

Phát súng thứ hai, người bị nhốt bên trong rõ ràng lảo đảo vài cái.

Đoàng đoàng!

Hai phát bắn liên tiếp, người nọ lập tức khuỵu một chân xuống.

Hai tai Nhạc Sở Nhân bị tiếng súng nổ đập đến on gong. Đêm dài yên tĩnh, tiếng súng đặc biệt có âm vang, thậm chí còn có tiếng núi vọng lại.

Buông súng, sắc mặt Diêm Cận vẫn lạnh nhạt như cũ, hít thở sâu, ngực phập phồng, trên trán thấm mồ hôi.

Nhạc Sở Nhân bước từng bước lại gần hắn, ánh mắt vẫn luôn tập trung vào người vẫn quỳ trên đất kia, khoảng cách có chút xa, cô không thấy rõ ràng lắm.

“A!!!!” Bỗng nhiên người nọ hét to một tiếng, Nhạc Sở Nhân giật mình, nheo mắt lại nhìn.

Ngay sau đó, hai người nhìn thấy lão đứng lên, ánh sáng màu hoàng kim chiếu lên khuôn mặt lão, da thịt lão dần dần bị ăn mòn.

Cả người lão tựa như bị giội một thùng axit sunfuric, quần áo, da thịt bắt đầu vang lên từng tiếng xèo xèo, ngực hắn lại có khói đen tỏa ra, vây quanh lấy vòng tròn ánh sáng, ánh sáng dần tối xuống.

Hai người không biết vì sao lão lại thành ra như vậy. Chỉ vài giây, vòng tròn vây khốn lão mất hết hiệu lực, mà người lão cũng biến thành hư không, quần áo đồ đạc lạch cạch rơi trên đất.

Bầu trời đêm tối đen, khôi phục lại yên tĩnh, không có tiếng côn trùng kêu, không có tiếng gió xào xạc, yên tĩnh đến đáng sợ.

“Sao lại thế?” Nhạc Sở Nhân mở miệng nói chuyện, đôi mắt trợn lớn, căng thẳng không sao kể xiết.

“Không biết, để anh đi xem.” Diêm Cận đáp lời, sau đó đi tới, bước chân có chút không vững.

Nhạc Sở Nhân lập tức đuổi kịp, đi đến bên cạnh hắn, khịt khịt mũi: “Anh bị thương?” Vừa mới tập trung cao độ, cô căn bản không ngửi được mùi máu trên người hắn.

“Không việc gì, xem lão trước đã.”  Hắn trầm giọng nói, thanh âm hữu lực, hình như cũng không đáng ngại cho lắm.

Hai người tới gần, tuy ban đêm tối như mực, nhưng y vọng vẫn có thể thấy rõ thứ gì đó.

Một đống thịt thối, bên trong có mấy tảng đá màu đen vẫn còn nguyên vẹn.

Nhạc Sở Nhân nhìn thấy, kinh ngạc hô ra tiếng, ngồi xổm xuống nhìn kỹ: “Nội tạng lão vậy mà là đống đá này?” Cô không khỏi tán thưởng đạo hành người này thâm sâu, tà thuật như vậy mà vẫn có thể sử dụng tự nhiên được.

“Vậy sao lão chết?” Diêm Cận cũng khó hiểu. Hắn trước kia đã từng nghe nàng nói, lão già  này là bất tử.

“Anh bắn trúng vào viên đá vốn dĩ là trái tim lão.” Nhạc Sở Nhân không sợ bẩn, thò tay lấy một viên đá có màu đen lên. Mặt trên rớt xuống một khối đá nhỏ, nước nhầy màu đen từ bên trong chảy ra.

Diêm Cận khẽ nhíu mày: “Xử lý thế nào?” Kế hoạch của bọn họ là phòng vệ chính đáng. Nhưng hiện tại, cả người lão đều hóa thành một bãi thịt, nội tạng lại thành một tảng đá. Nói với mọi người, ai sẽ tin?

“Báo án cũng vô dụng, ngược lại chúng ta lại rước vào người một đống phiền toái. Em đi lấy một vài thứ, em muốn nghiên cứu kỹ một chút.” Nhạc Sở Nhân ném tảng đá xuống, nhanh chân chạy về.

Diêm Cận đứng tại chỗ, nhìn mấy thứ kinh tởm trước mắt, thở dài. Giơ một tay lên che ngực, thực sự rất đau.

Nhạc Sở Nhân rất nhanh đã quay lại, thả mấy viên đá đen vào một lọ chưa dung dịch gì đó. Sau đó rắc bột gì đó xung quanh đây hòng che dấu hiện trường, giống như hủy thi diệt tích.

Sửa sang lại hết thảy, chân trời cũng đã xuất hiện vệt trắng.

Hai người về đến nhà, Nhạc Sở Nhân bận việc ở lầu một. Trời sáng rõ, cô mới đi lên lầu.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Diêm Cận nhắm mắt, dựa vào ghế sô pha, sắc mặt nhìn không tốt chút nào.

Cô nhíu mày, nhanh chóng lại gần hắn: “Miệng vết thương đau sao? Để em xem cho anh.”

Diêm Cận mở mắt, ngồi thẳng dậy, phối hợp cởi áo. Trên ngực hắn xuất hiện một dấu bàn tay đen sì, hiện rõ cả năm ngón tay.

“Ôi trời!” Thấy dấu tay kia, Nhạc Sở Nhân kêu ra tiếng. Mấy bộ phim kiếm hiệp chiếu trên ti vi quả thật không nói dối, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

“Không có việc gì, đừng sợ,” Nhìn mặt mũi cô trắng bệch, Diêm Cận lên tiếng an ủi. (MTLTH.dđlqđ)

“Xương cốt của anh không có việc gì chứ?”  Nói xong, ngón tay nhẹ nhàng ấn xung quanh dấu đen ấy. Biểu tình Diêm Cận có chút thống khổ, may mắn thoạt nhìn xương không bị gãy.

“Chân anh bị chảy máu.” Quần hắn tuy màu đen, nhưng vết thương trên đùi vẫn đang rỉ máu, căn bản thấy không rõ hình dạng vết thương.

“Không sao.” Hắn nói không sao, nhưng nhìn qua trông chẳng mấy tốt.

“Anh cởi quần ra đi, em đi lấy hòm thuốc.” Cô nhanh chóng chạy xuống lầu một. (MTLTH.dđlqđ)

Diêm Cận đứng lên, tấm lưng rộng lớn kiên nghị, hai tay chậm rãi cởi quần. Vết thương nằm trên đùi, da thịt loang lổ, máu me nhầy nhụa.

Thân thể tựa như bức tượng điêu khắc thời kỳ Phục Hưng, hoàn mỹ mà có lực.

Quần mới cởi được nửa, Nhạc Sở Nhân đã quay lại.

Đôi mặt với người chỉ mặc còn mỗi cái quần lót, Nhạc Sở Nhân không có biều tình dư thừa gì, đến trước mặt hắn, đặt hòm thuốc xuống, tay miết lấy lưng hắn: “sau lưng anh cũng có vết thương.” Toàn bộ phía sau lưng đều vừa hồng vừa tím, còn sưng.

“Không sao đâu, anh bị ngã trên đất nên mới vậy.” Diêm Cận nói, toàn thân cao thấp, nặng nhất là ngực. Vết thương trên đùi hay ở sau lưng đều không đáng ngại.

“Thế này còn bảo không có việc gì? Khẳng định là rất đau. Em xử lý vết thương trên đùi anh trước, ngồi xuống đi.” Cô đeo bao tay y tế vào, dùng nhíp gắp bông băng đã thấm cồn sát trùng, làm sạch vết máu xung quanh miệng vết thương.

“Em không cần quá lo lắng, loại vết thương này đối với anh không là gì.” Nhìn kỹ thân thể hắn, vết sẹo phủ kín gần như cả người.

Nhạc Sở Nhân dừng động tác trên tay, thở dài: “Đó là trước kia, hiện tại không giống, Anh đừng nói không có việc gì, em nhìn anh chính là có việc.”

Diêm Cận quả nhiên không nói nữa, cúi đầu nhìn cô tập trung xử lý vết thương cho mình. Cơn đau trước ngực tựa như cũng đã giảm đi ít nhiều.

“Đau sao? Thuốc tê này rất nhanh sẽ phát huy tác dụng.” Cô tiêm cho hắn một liều thuốc tê. Sau một lúc, Diêm Cận cảm thấy chân mình tê rần, gần như chẳng có cảm giác gì.

“Không đau.” Diêm Cận lắc đầu, cảm thấy rất tò mò với liều thuốc kia.

“Em bắt đầu khâu đây.” Dùng chỉ y tế khâu lại miệng vết thương, động tác của Nhạc Sở Nhân rất chuyên nghiệp.

Thủ pháp rất nhanh, vả lại Diêm Cận không có cảm giác đau đớn. Hắn cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt chiếu rõ ràng ảnh ngược của cô.

“Cổ nhân mấy người đánh nhau đúng là liều mạng.” Cô thở dài, thắt nút, rồi băng lại bằng băng gạc.

Diêm Cận khóe môi khẽ cong, khuôn mặt  nhu hòa hơn mặt: “Vốn dĩ đó không đánh nhau, mỗi chiêu đều là dồn đối phương vào chỗ chết.”