Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 177: Ngoại truyện 9: Tình nồng




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Chắc chắn lão ta đã bị thương, bị thứ kia rọi vào người, không bỏng thì cũng bị nướng đen. Thế nhưng bị thương mà vẫn có thể chạy nhanh như vậy, quả thật lợi hại.” Quay lại ngồi trên ghế sô pha, Nhạc Sở Nhân cảm thán.

Diêm Cận ngồi cạnh cô, đôi mắt rất sáng: “Lão ta bắt đầu quấy nhiễu rồi. Địch thủ lớn nhất của lão là anh và em, đội cảnh sát kia lão chẳng để vào mắt. Đêm nay, em nên cẩn thận hơn.” Hắn hạ âm, thanh âm trầm thấp gợi cảm kia làm người khác có cảm giác vấn đề hắn nói rất quan trọng.

Nhạc Sở Nhân gật đầu: “Em cũng nghĩ giống anh. Hai người đều là những nhân sĩ xuyên không từ thế giới khác, cái đinh lớn nhất trong mắt lão chính là anh.” Nhạc Sở Nhân nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Anh không sợ, anh chỉ lo lắng cho em. Thân thủ không tốt, phản ứng cũng chỉ coi là tạm được, rất dễ bị thương.” Nhìn cô yêu kiều mềm mại thế kia, trong mắt Diêm Cận, cô là người rất yếu đuối, cần được bảo hộ thật tốt.

Nhạc Sở Nhân nghe hắn nói, phì cười: “Không phải đã có Đại Tướng quân anh sao, em không sợ.”

Diêm Cận cong khóe môi, khuôn mặt lộ nét cười rõ ràng, Nhạc Sở Nhân kinh ngạc cảm thán: “Đại Tướng quân, anh thật đẹp trai.”

Nghe lời nói của cô, Diêm Cận hơi sửng sốt, không khỏi lại nghĩ tới một việc trước kia. Nàng cũng từng si mê tán thưởng Cần Vương gia rất soái, Cần Vương Điện hạ chỉ dịu dàng cười, nói với nàng: “Nàng vui là được.” Dù thanh âm hai người rất nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Nghe giọng nói của Cần Vương kia, hẳn là đang rất hạnh phúc cùng đắc ý. Một bộ dạng nàng nói gì cũng đúng, kể cả nói hắn lớn lên xấu, hắn cũng có thể gật đầu đồng ý với nàng, thâm tâm chỉ muốn nàng vui vẻ.

“Em vui như vậy sao?” Diêm Cận hạ giọng nói. (MTLTH.dđlqđ)

“Vui mà, nhìn trai đẹp ai lại không vui?” Ngả người lại gần hắn, Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, hai má hắn như thể bị bỏng, đỏ lên rất nhanh.

Diêm Cận đưa tay, nắm lấy cổ tay cô, hơi kéo về phía mình.

Nhạc Sở Nhân thuận theo sức của hắn, ôm lấy thắt lưng hắn. Ai dô, rắn chắc cứng cáp, thật thoải mái, thoải mái đến mức run hết cả người.

“Đại Tướng quân, vóc dáng anh thật tốt.” Ngón tay cô bẹo bẹo lấy một miếng thịt ở thắt lưng hắn, nhưng cứng quá, không bẹo được. Đàn ông mà, chân yếu tay mềm như cô làm sao mà đấu được với hắn.

Diêm Cận cứng người, nhưng lại có chút hưởng thụ cái nhéo yêu của cô: “Thế nào? Có cứng quá không?” Cơ thể đàn ông khác với phụ nữ, cô mềm mại như vậy, cảm tưởng như chỉ cần hơi siết chặt một chút nữa thôi là vỡ tan.

“Không, rất thoải mái.” Dựa vào lồng ngực, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng hữu lực của hắn. Cô rất hưởng thụ khoảnh khắc này.

Thân cận với cô mới cảm giác được người cô mềm mại thế nào, khiến hắn cũng vô thức thả lỏng toàn thân.

“Đại Tướng quân, anh không thể trở về thế giới cũ, có thấy nhớ nhà không?” Chinh chiến sa trường, lập mã hoành đao, dù chỉ trong tưởng tượng, nhưng Nhạc Sở Nhân vẫn có thể phác họa vẻ uy phong của hắn. Sinh sống ở đó hơn hai mươi năm, đột ngột thoát ly khỏi cuộc sống cũ, chắc chắn hắn vẫn còn chưa quen.

“Tất nhiên là có nhớ, tuy chiến tranh đã qua nhưng đại quân vẫn phải đóng quân ở biên giới. Chiến tranh nổ ra không phải lúc nào cũng oanh liệt, anh lo cho bọn họ.” Nhớ tới hơn mười vạn đại quân của mình, họ là huynh đệ kề vai sát cánh chiến đấu qua bao chiến trận lớn nhỏ, còn thân hơn cả anh em ruột thịt. Khi xác định sống tại thế giới này, điều hắn quan tâm nhiều hơn cả là Diêm Tự quân.

“Thân ở giữa những cuộc chiến tranh, thần kinh sẽ luôn căng thẳng. Thế giới này không thể nói là an nhàn, nhưng em có thể nói là hòa bình hơn so với thế giới của anh. Đại Tướng quân, ý đã quyết, anh chỉ còn cách phải tập làm quen dần với cảnh thiên hạ thái bình này đi.” Đối với cô mà nói, chiến tranh là một thứ gì đó rất xa xôi. Nhất là những người sống ở thời vũ khí lạnh, cưỡi ngựa cầm thương đao chém giết, cô vẫn không thể nào mường tượng được sự khốc liệt của chiến tranh thời ấy. Những vết thương trên người hắn cô đều đã thấy, vẫn còn rõ ràng như vậy, không biết lúc ấy nguy hiểm tới cỡ nào.

“Ừm.” Cúi đầu, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, mùi hương nhẹ nhàng quẩn quanh nơi chóp mũi khiến lòng hắn vạn phần an nhàn.

Nhạc Sở Nhân dựa vào người hắn, an tĩnh không nói gì. Cuối cùng an bình rơi vào giấc ngủ, hô hấp đều đều.

Ôm cô, Diêm Cận không cần nhìn, chỉ nghe nhịp thở của cô cũng biết cô đã ngủ. (MTLTH.dđlqđ)

Khóe môi khẽ cong, hắn cúi đầu, ngắm nhìn dung nhan người con gái ở trong lòng hắn.

Nhìn cô ngủ say, Diêm Cận nhẹ nhàng ôm cô đứng lên, đi vào phòng ngủ của cô.

Hai viên đá ở đầu giường vẫn phát quang. Diêm Cận bế cô đi tới giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Cánh tay khẽ khàng rút ra, hắn vẫn cứ cúi người như vậy để ngắm cô, đôi mắt dịu dàng nhu tình.

Đột nhiên khóe mắt liếc tới hai viên đá ở đầu giường, viên đá kia tựa như có sáng lên một chút. Quay đầu nhìn lại, quả thật là viên đá như huyết ngọc kia có chút ánh sáng lóe lên.

Bên cạnh là viên đá bình thường, so với viên kia, nó nhìn càng ảm đạm vô quang.

Diêm Cận khẽ nhíu mày, đồng thời người đang ngủ lầm bầm vài câu.

Cúi đầu nhìn cô, Nhạc Sở Nhân đang cười.

Diêm Cận nhìn cô cười, khuôn mặt vô thức cũng dịu dàng hơn nhiều.

“Ừm…Tiểu Thương tử…”Nhạc Sở Nhân xoay người, mơ hồ không rõ đọc ra ba từ.

Diêm Cận biến sắc, từ khi cô nói tên kia ra khỏi miệng, người hắn bắt đầu cứng lại.

Tiểu Thương tử….Ba chữ này vòng đi vòng lại trong đầu hắn, cằm hắn cương cứng lại. Nhìn chằm chằm người đang ngủ, trong lúc nhất thời hắn cảm tưởng như mình cái gì cũng không nghe thấy.

Một lúc sau đó, hắn cảm thấy lồng ngực vừa tức vừa rát, lúc này mới giật mình, thì ra bản thân đã nín thở lâu đến vậy. Hắn hít một hơi thật dài, bả vai buông lỏng, hắn nhìn cô một cái, đứng dậy đi ra ngoài. (MTLTH.dđlqđ)

Một đêm này, đối với người đang trong giấc mộng thì trôi qua rất mau, đối với người không ngủ thì chính là qua mấy mùa thu rồi.

Lúc Nhạc Sở Nhân mở mắt, trời đã sáng rõ. Cô ngồi dậy, vặn eo, duỗi người, hít thở một cái thật sâu. Mỗi ngày rời giường là lúc tâm tình tốt nhất. Chỉ là đêm qua cô vẫn nằm mơ, nhưng vẫn không nhớ được bản thân mơ cái gì.

Cào cào mái tóc rồi mới giường, mở cửa phòng, liếc mắt liền nhìn thấy người đang ngồi trên sô pha.

Khóe môi khẽ cong, Nhạc Sở Nhân thoáng cái đã nhào vào người hắn, ngửa đầu nhìn hắn: “Sao anh dậy sớm thế?”

“Dậy rồi à? Đói không?” Quay đầu nhìn cô, ngũ quan sắc sảo, ánh mắt nhìn cô nhu hòa đi rất nhiều.

Thông báo: Thứ năm mới ra chương tiếp theo nha QAQ. Tui vẫn chưa thi xong.