Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Nhạc Sở Nhân vắt chéo chân, thản nhiên tự đắc uống trà, nàng hiểu được hắn không phải cảm thấy chi phí tiêu dùng quá nhiều, đơn giản là cố ý bới móc ra mà thôi.
“Có những thứ hoàn toàn là lãng phí. Nếu như sau này phụ Hoàng còn đòi hỏi những yêu cầu này, trực tiếp từ chối.” Phong Duyên Thương xem một lúc hơn ba cuốn sổ, mặt lạnh đến lợi hại.
Mọi người phía dưới nhất nhất quỳ xuống, liên thanh đáp vâng.
Nhạc Sở Nhân nhẹ nhướn mày, thì ra tướng công nàng phát giận nhìn còn rất dọa người, không khỏi thở dài. Đời này nàng là không có cơ hội nhìn thấy hắn giận giữ với nàng.
“Người đâu, dâng lễ vật ta muốn tặng phụ Hoàng vào đây.” Nhạc Sở Nhân buông chén trà, cất cao giọng nói.
Lập tức bên ngoài có toán hộ vệ tiến vào, trên tay bưng một hòm đồ vật trong suốt, vảy rồng bên trong có màu vàng kim, trên bề mặt còn có những mắt cá lấp lánh.
“Chúng ta đi thăm phụ Hoàng thôi. Xa cách vài năm, cũng không biết bộ dạng phụ Hoàng hiện tại như thế nào.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, mặt mày loan loan cười, thoạt nhìn có vẻ như tâm tình rất tốt.
Sắc mặt Phong Duyên Thương vẫn lạnh lùng như trước, đứng lên cùng nàng đi ra khỏi phòng.
Trang viên của Phong Triệu Thiên nằm sâu bên trong, đi dọc theo đường hành lang tinh xảo, Nhạc Sở Nhân vui vẻ nhìn quanh bốn phía. Phong Duyên Thương lại không chút thay đổi sắc mặt, thoạt nhìn rất dọa người. (MTLTH.dđlqđ)
Vòng qua thủy tạ*, rốt cuộc hai người đã nhìn thấy vị Thái Thượng Hoàng đã nhiều năm không gặp. Một thân trường bào tối màu, đứng lặng yên ở đại môn tinh xảo, nhìn chăm chú vào nơi Nhạc Sở Nhân và Phong Duyên Thương vừa tới.
*Thủy tạ: là một kiến trúc nằm giữa hồ.
Nhìn thấy ông ta, Nhạc Sở Nhân lập tức cười rộ lên: “Phụ Hoàng.”
Dù thị lực Nhạc Sở Nhân không được tốt bằng những người tập võ, nhưng nhìn sắc mặt của Phong Triệu Thiên rõ ràng càng ngày càng lạnh, nàng cười đến vui vẻ.
“Phụ Hoàng, vài năm không gặp, nhìn ngài hình như đã già đi nhiều.” Hai bên tóc mai đều đã bạc trắng, khuôn mặt hiện rõ dấu hiệu tuổi già, khóe mắt đã hằn rõ những vết chân chim.
“Phụ Hoàng.” Phong Duyên Thương đến gần, chắp tay cúi người, cũng không quỳ rạp xuống đất cung kính như gọi Ngọc Lâm đại sư.
“Hừ.” Thứ âm thanh thứ nhất mà hai người nghe được, chỉ có một âm hừ.
Nhạc Sở Nhân tươi cười đầy mặt: “Phụ Hoàng, ngài thấy hai đứa con không vui sao? Con đây lại cảm thấy rất nhớ ngài. Đến cả thứ đồ bảo bối mà Đông Vương lúc sắp chết vẫn còn giữ khư khư bên mình con cũng đoạt được, chỉ để dâng tặng cho ngài.” Nàng phất tay, hộ vệ theo sau lập tức tiến lên, chiếc hòm trong suốt trên tay có thể nhìn rõ được vảy rồng vàng kim lóng lánh dưới ánh mặt trời.
Nhìn vảy rồng, Phong Triệu Thiên nhíu mày: “Nha đầu độc ác nhà ngươi lại muốn hãm hại ta?” Tuy bị giam lỏng đã lâu nhưng thanh âm của ông ta vẫn uy mãnh mười phần.
“Xem ngài nói kìa, con sao lại có thể nhẫn tâm hãm hại ngài chứ? Theo như Đông Vương nói thì đây chính là vảy rồng. Con đặc biệt đưa tới đây là lấy lòng ngài, thế , sao vậy, ngài không thích sao?” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn ông ta, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được phẫn uất cùng tức giận trong đôi mắt của đối phương. Ông ta hận mấy người họ, nhưng lại không đủ sức để làm gì.
“Vảy rồng? Lấy đồ vật của người chết để tặng ta, đúng là rất có tâm ý.” Ông ta cảm thấy rất hiếu kỳ với thứ gọi là vảy rồng này, nhưng đồ mà nha đầu chết tiệt này mang đến vĩnh viễn chẳng có gì tốt.
“Ai, quả nhiên phụ Hoàng vẫn còn giận chúng ta. Thôi bỏ đi, nếu phụ Hoàng đã không thích, vậy con đành ném vào hồ nước vậy.” Đây là lần đầu tiên trong đời, Nhạc Sở Nhân có chút ‘bi thương’.
“Được rồi, ngươi cũng đừng có đóng kịch nữa, ta nhận. Các ngươi tới đây chính là xem ta sống có tốt hay không chứ gì? Các ngươi cũng nhìn thấy rồi, ta sống rất tốt, về đi.” Dứt lời, ông ta liền xoay người phất tay áo rời đi. Dù đã đi đến hoàn cảnh này, Phong Triệu Thiên ông vẫn thể hiện đủ khí phách.
Nhạc Sở Nhân cong cong khóe môi, nhìn Phong Triệu Thiên đi xa, thở dài: “Thân thể không sao, trạng thái tinh thần cũng rất tốt, tuyệt đối trường thọ.”
Phong Duyên Thương mặt vẫn không chút thay đổi, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Phong Triệu Thiên, hắn vẫn không nói quá một câu. Chính bởi loại thái độ này đã khiến cho hắn thương tâm, dù hắn có xảy ra chuyện gì, ánh mắt của ông ta mãi mãi không chút thay đổi.
“Đừng nhìn nữa, chàng dẫn ta đi dạo đi. Đỉnh núi nhìn rất được, sơn đạo cũng đã làm xong, chúng ta mau đi xem thôi.” Nàng cầm tay hắn, bàn tay hắn vẫn luôn ấm áp, nhưng lúc này lại có chút lạnh.
“Được, đi thôi.” Hắn cúi đầu, che khuất lãnh bạc trong mắt, dù hắn có vô tình với chính cha ruột, hắn cũng không cảm thấy thẹn trong lòng.
Hộ vệ cách một khoảng đi theo phía sau, Phong Duyên Thương nắm tay Nhạc Sở Nhân thong thả đi theo sơn đạo lên đỉnh núi. Tuy ngọn núi này có độ dốc khá nguy hiểm nhưng sơn đạo lại rất an toàn, hơn nữa ven đường lại xuất hiện nhiều lầu các tinh xảo, khéo léo treo mình trên núi đá. Cảm giác như thể chỉ cần có một ngọn gió mạnh thổi qua cũng có thể thổi rớt xuống vách núi.
Nhạc Sở Nhân đi đằng trước, tay vẫn không quên dắt tướng công của mình. Hai người bước từng bước một, gió núi u u thổi qua, cảnh vật yên bình đến lạ.
Thoáng đưa mắt nhìn xuống có thể nhìn thấy các kiến trúc biệt viện Hoàng Gia treo mình trên núi đá lởm chởm dốc đứng, rất thanh nhã.
“Chàng nói nếu như ta muốn đi thăm Ninh phu nhân, liệu ông ta có đồng ý hay không?” Nhạc Sở Nhân cười nói, sự cảnh giác của Phong Triệu Thiên đối với nàng rất cao. Dù có tò mò với vảy rồng kia, ông ta vẫn sẽ không đụng đến.
“Không.” Chỉ một từ đơn giản nhưng lại kết luận chắc chắn nhất.
“Ha ha, ông ta là lo lắng ta sẽ hại bà ta. Lúc trước không biết ai mượn tay ta khiến bà ta phát điên, nay lại bao bọc như bảo bối, tính cách ông ta đúng là không phải mâu thuẫn bình thường. Nói ông ta tuyệt tình, kỳ thật cũng rất đa tình.” Điểm này rất có phong phạm của nam nhân Phong gia.
“Đa tình là giả, tuyệt tình là thật.” Phong Duyên Thương thản nhiên mở miệng, giọng điệu châm chọc.
Nhạc Sở Nhân dừng lại cước bộ, xoay người nhìn hắn, vì hình dạng dốc đứng của sơn đạo mà nàng có thể nhìn thẳng vào mắt hắn. (MTLTH.dđlqđ)
“Mặc kệ ông ta như thế nào, dù sao việc cũng đã đến nước này, quan hệ cũng chỉ có như vậy mà thôi. Nếu như có kiếp sau, hai người vẫn có duyên làm phụ tử, cố gắng làm dịu quan hệ một chút, hẳn là vẫn sẽ ra hình mẫu phụ từ tử hiếu.” Kỳ thật nàng và hắn đều đáng thương như nhau, đời này không được một lần hưởng thụ tình thương cha mẹ.
“Kiếp sau? Tốt nhất kiếp sau ông ta đừng có xuất hiện trước mặt ta. Dù có uống canh Mạnh Bà, ta vẫn sẽ nhớ rõ ông ta.” Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, nghiêm trọng bao nhiêu chỉ mình Nhạc Sở Nhân mới có thể biết.
“Nhớ rõ ông ta để làm gì? Chàng có cái ý nghĩ đấy, không bằng nhớ rõ ta này. Sau đó kiếp sau chàng nhớ tìm ta sớm một chút, hai ta lại tiếp tục song túc song phi.” Nàng cười tủm tỉm, đề nghị này cũng thành công lôi kéo chú ý của nam nhân đang chìm sâu vào thống hận.
“Kiếp sau nàng vẫn nguyện ý ở bên ta?” Tiến lên một bước, hắn giang hai tay ôm trọn nàng vào lòng.
“Phải. Ta lưu luyến hồng trần, lưu luyến chàng. Ta làm rất nhiều chuyện xấu, chắc chắn cũng chẳng phi thăng làm tiên được, có khả năng vẫn cứ luân hồi ở trần thế mà thôi, hai ta cứ đời đời kiếp kiếp dây dưa với nhau.” Chủ ý này thật tốt, nàng nói xong, cười đến hai mắt biến thành hai mảnh trăng khuyết.
“Ha ha, chuyện xấu ta làm cũng nhiều lắm, nhỡ đâu ta bị đẩy vào cửa súc sinh thì làm sao bây giờ?” Ôm lấy nàng, hắn cười khẽ.
“Tốt, hai ta kiếp sau diễn nhân thú luyến.” Nàng nghĩ rồi tự mình cười đến không kiềm chế được, chủ ý này tốt thật.
Phong Duyên Thương buồn cười, không thể không lắc đầu, đây là cái bý nghĩa gì vậy?
“Chàng ấy, có thời gian thì chú ý đến ta nhiều vào, đừng có mà nghĩ đến mấy người râu ria.” Hơn nữa, cứ nghĩ nhiều rồi lại giận.
“Vâng, cẩn tuân lời Vương phi.” Hắn trịnh trọng gật đầu.
“Ngoan.” Đưa tay vỗ vỗ mấy cái lên bả vai hắn, nàng quyết định muốn cùng người này đời đời kiếp kiếp dây dưa.
Tập tin gởi kèm: Chú thích: Thể kiến trúc thủy tạ |