Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 161-1: Nhà mẹ đẻ ngã ngựa.




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Tịch dương cuối ngày trông thật đẹp, đặc biệt khi ngắm cảnh ở trên núi, ngồi trong ngôi chùa có hương nhang cùng tiếng mõ thanh tịnh, tận mắt nhìn thấy rõ ràng ánh dương khuất dần sau đỉnh núi, sắc vàng cam ấm áp dạt dào.

Tựa vào người Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân híp mắt nhìn Thái Dương ngã vào đám mây, hồi lâu chưa lên tiếng, bỗng dưng mở miệng: “ Ta muốn ăn lòng đỏ trứng.”

“Hửm?” Cùi đầu nhìn thê tử trong lồng ngực, suy nghĩ của nàng càng ngày càng biến đổi vô thường.

“Ta muốn ăn lòng đỏ trứng. Chàng nhìn mặt trời kia xem, có giống lòng đỏ trứng hay không? Thực sự rất muốn ăn.” Ngón tay nàng chỉ vào vầng thái dương chỉ còn lộ một nửa, Nhạc Sở Nhân dáng vẻ còn rất chân thành nói.

Phong Duyên Thương cười khẽ, cầm tay nàng đan vào tay mình: “Được được, nàng muốn ăn như thế nào? Luộc hay hấp?”

“Luộc. Thế nhưng ta không ăn lòng trắng. Hai ta phân công nhé, ta ăn lòng đỏ, chàng ăn lòng trắng.” Chia đôi rất công bằng. (MTLTH.dđlqđ)

“Dạ, thần tuân mệnh.” Đáp ứng nàng tương đối lưu loát, thái độ của Phong Duyên Thương rất tốt, dù có là người có tính tình cổ quái cũng không soi mói được gì.

Nhạc Sở Nhân híp mắt cười đến vui vẻ, tranh thủ vươn tay xoa mặt hắn, hắn cũng kệ nàng sờ loạn.

“Nếu như đúng theo lời lão hòa thượng kia nói, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng. Phải nắm chắc thời gian sinh liền một lúc bốn đứa, quá hoàn hảo luôn, sinh xong ta vẫn còn rất trẻ tuổi.” Bốn đứa không tính là nhiều, nàng đã từng nhìn thấy có người sinh đến mười mấy đứa, dành cả thanh xuân để sinh con. (MTLTH.dđlqđ)

“Vô luận sinh bao nhiêu đứa, nàng vẫn luôn rất trẻ.” Thanh âm ôn hòa vang lên bên tai, làm cho người nghe cảm thấy lòng mình thư sướng.

“Cũng không thể nắm chắc được, ta phải cẩn thận bảo dưỡng mới được. Nhìn chàng vẫn cứ tuấn tú phong độ như trước, mà ta lại già nua xấu xí, vậy thì ta khóc với ai?” Nhạc Sở Nhân đảo con ngươi, suy nghĩ rất nhiều.

Phong Duyên Thương buồn cười, cúi đầu nhìn thiên hạ trong lòng: “Trong đầu nàng đều chứa thứ gì không biết nữa.”

Mắt thấy vệt sáng cuối cùng nơi chân trời đã biến mất, Nhạc Sở Nhân thở ra một hơi: “Tiểu Thương tử, có chàng thật tốt.”

“Ừ.” Phong Duyên Thương ôm chặt nàng, trầm giọng đáp lại, phượng mâu tràn đầy nhu sắc, bên trong hàm chứa biết bao dung túng yêu thương, tình ý vô hạn.

Tối đó, quả nhiên người nào đó được ăn rất nhiều lòng đỏ trứng. Mười mấy lòng đỏ trứng đều bị nàng ăn hết, còn lòng trắng trứng chuyển hết sang cho Phong Duyên Thương, ăn nhiều đến độ hắn có chút buồn nôn.

Hắn thực sự không muốn ăn nữa, nhưng Nhạc Sở Nhân nhất quyết không buông tha cho hắn. Một mực nhét đồ vào miệng hắn, không có cách nào tránh né cự tuyệt, đành phải nhộn nhạo nhai tượng trưng rồi cố nuốt xuống.

“Ăn ngon không? Theo ta thấy, đợi đến chín tháng mười ngày sau, chàng chắc chắn sẽ béo một vòng.” Nàng vỗ vỗ tay hắn, một bộ dáng đại công cáo thành.

Phong Duyên Thương khổ cực nuốt đồ, cười theo nàng: “Đây chính là phúc khí.”

Nàng cười tủm tỉm đứng lên, hai tay dùng sức ép mặt hắn, biến khuôn mặt anh tuấn thành đầu heo: “Thực ngoan.”

Hắn bất đắc dĩ mặc nàng chà đạp, một bộ dạng thuận theo tuyệt đối.

Chắp tay sau lưng đi một vòng quanh, bên kia Phong Duyên Thương đang ngồi uống trà, hộ vệ lục tục tiến vào đặt đồ ăn lên bàn rồi lui xuống, trong chớp mắt trong phòng chỉ còn phu thê hai người.

“Tiểu Thương tử, đã hai ngày rồi, Phong Duyên Nghị không có động tĩnh gì à?” Nàng tinh thần mười phần lên cao đi bộ quanh phòng.

Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu: “Nếu như có động tĩnh, ta sẽ nói cho nàng.”

“Lần này đứng đến lúc ta hỏi, chàng mới nói ra đấy nhé. Cái người này, chuyện gì cũng thích giấu.” Tà nghễ liếc hắn một cái, nàng ra vẻ sếp lớn chỉ trích khuyết điểm của hắn.

“Được được, khẳng định sẽ sửa sai.”Trong cái cảm giác uống trà mà tùy thời cứ muốn ói ra lòng trắng trứng, Phong Duyên Thương gật đầu hưởng ứng.

Nhạc Sở Nhân tiếp tục đi qua đi lại, bỗng dưng đôi mắt mở to: “Lúc trước chàng còn nói tìm một chỗ ẩn cư, chàng đã tìm ra địa phương nào tốt chưa?” Từng bước đến trước mặt Phong Duyên Thương, thoạt nhìn thân thủ rất linh hoạt.

Phong Duyên Thương hơi ngửa người ra sau, nhìn chằm chằm thiên hạ trước mặt, gật đầu: “Tìm được rồi, vẫn đang cải tạo, dù sao hiện tại nhìn cũng không được tốt lắm. Đợi đến khi hoàn công, chúng ta liền qua đó, vừa vặn dưỡng thai luôn.”

“Ở đâu?” Nàng quả thực muốn biết.

“Ở biệt viện phụ cận, gần với rừng trúc, khí hậu rất tốt. Dân chúng ở đây sống rất thọ.” Biệt viện này là biệt viện Hoàng Gia.

“Ồ, nghe cứ như thể có thể nhìn thấy Thái Thượng Hoàng.” Tình huống của Phong Triệu Thiên gần đây như thế nào nàng không biết, kỳ thật nàng có chút tò mò.

“Phải.” Gật đầu chứng thực lời nàng nói.

“Ông ta dạo này thế nào? Cùng vợ cả sống rất vui vẻ đúng không?” Nhìn sắc mặt Phong Duyên Thương, nàng cũng có thể đoán ra hai ba phần.

“Rất tốt, thi thoảng làm ra vài chuyện nhỏ nhặt, nói chung là sống tốt.” Lời nói bình thản mang theo ba phần châm chọc.

“Hửm? Ông ta vẫn chưa chịu từ bỏ à? Ai ai, ông ta cũng không mở to mắt mà nhìn cho kỹ, từ khi Ngũ ca nhận cái vị trí kia đã làm biết bao nhiêu đại sự. Biên quan phồn vinh không chỉ gấp hai, tùy tiện hỏi dân chúng ven đường đều nói Ngũ ca rất tốt.” Thân mình vừa chuyển liền ngồi xuống bên cạnh hắn, Nhạc Sở Nhân bất mãn trào phúng.

“Ông ta cũng không ngu mà làm chuyện ấy, ông ta chỉ biết ông ta là bại tướng dưới tay con trai mình.” Nhìn chăm chú vào ngọn đèn trên bàn, con ngươi thâm thúy có vài phần lương bạc.

“Nếu như con của ta lớn lên tài giỏi như vậy, ta sẽ cảm thấy rất vui vẻ, việc này chứng minh ta là một bà mẹ vĩ đại mới có thể sinh ra đứa con vĩ đại như vậy. Ông ta là do một hai thói quen muốn nắm giữ hết thảy, đột nhiên xuất hiện một người vượt qua mình liền thấy không cam.” Nàng nắm lấy bàn tay hắn.

“Có lẽ vậy.” Phong Duyên Thương thản nhiên đáp lại, khóe môi cười chế giễu. Cõ lẽ là do gen di truyền quá mạnh, Phong Duyên Thương hắn thực vinh hạnh được di truyền cái thói vô tình của Phong Triệu Thiên. Dù ông ta có chết trước mặt hắn, hắn cũng chẳng mảy may chớp mắt lấy một cái.

Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân âm thầm thở dài: “Lâu như vậy rồi cũng không gặp mặt ông ta, chúng ta qua tặng một phần lễ đi.”

“Có ý gì?” Phong Duyên Thương cười khẽ, quay đầu nhìn nàng cười nói.

“Cái mảnh vảy rồng kia rất tốt đó chứ, long tức thiên tử, người khác cũng chẳng có công đức tài cán gì mà được tặng thứ ấy cả.” Phong Triệu Thiên bị giam lỏng, trong lòng Phong Duyên Thương tựa như có một cây kim, giải quyết lão già kia liền nhẹ lòng.

“Quả thật không sai, là lễ vật tinh quý.” Phượng mâu xinh đẹp lưu quang tràn đầy, cười nhẹ, tuấn tú đến mức chói mù mắt.