Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 159-3: Lại mang thai sao? 3




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Diêm Tô thở dài, nhìn Niên Đồng thành thành thật thật ngồi trên đùi Nhạc Sở Nhân: “Hàng năm bôn ba trong quân như vậy, cũng không biết kết thúc là lúc nào nữa. Ta cũng từng thương lượng qua với Hoàng Thượng, muốn chọn cho ca ta một nữ tử hiền lương thục đức, không cần biết ca có đồng ý hay không, chỉ cần hạ chỉ dù có không muốn cũng phải cưới. Nhưng Hoàng Thượng lại không đồng ý, Hoàng Thượng nói hết thảy đều theo ý ca ta, không bức bách chuyện gì cả.”

Nhạc Sở Nhân nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn khuôn mặt non mềm của Niên Đồng một tuổi, lẳng lặng nghe: “Ngũ ca làm vậy là đúng, tỷ cũng đừng quan tâm chuyện này nữa. Huynh ấy cũng đâu phải tiểu hài tử, mục tiêu của huynh ấy từ trước tới nay đều rất rõ ràng, tỷ cần gì phải ép buộc Diêm Cận?”

“Chính vì ca ta biết trong lòng mình muốn cái gì nên mới không thể qua được điểm mấu chốt đó.” Nhìn Nhạc Sở Nhân,  Diêm Tô không thể nói được nên lời. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, nhìn thần sắc  Diêm Tô rõ ràng có chút kích động: “Huynh ấy muốn cái gì?”

Diêm Tô mấp máy môi, vẫn là nuốt những lời muốn nói xuống bụng: “Ta cũng không rõ ràng lắm.”

Nhạc Sở Nhân cười lắc đầu: “Tỷ xem tỷ cũng đâu có biết đâu, còn thay huynh ấy làm chủ cái gì? Tỷ chính là làm mẹ rồi thì tình thương lan tràn, nhìn người khác có nỗi khổ liền cố gắng thay đổi cuộc sống của người ta. Đều đã trưởng thành hết rồi, có thể nắm chắc mong muốn của mình là gì, tỷ cũng đừng quan tâm nữa. Không bằng tỷ dành thời gian nghĩ những chuyện loạn thất bát tao ấy bằng việc dạy dỗ cho Niên Đồng học hành thành tài, lớn lên không bị lệch đi.”

Diêm Tô cụp mắt, khe khẽ thở dài, cho dù tình có thâm nhưng vẫn không nên duyên mà.

“Ôi chao, ta nghe nói Phong Duyên Nghị đã trở lại rồi sao? Tỷ có nhìn thấy hắn không?” Nhạc Sở Nhân đứng dậy, tiện thể ôm luôn Niên Đồng vào lòng, đi quanh phòng, hứng thú hỏi.

“Tất nhiên là có rồi, gầy đến mức chính ta cũng nhận không ra.”  Diêm Tô gật đầu. Trước kia mỗi lần nhìn thấy Phong Duyên Nghị đều phải cúi người thỉnh an, chịu đựng những lời châm chọc của hắn. Hiện tại thì thế nào, người quỳ xuống thỉnh an lại đổi lại thành hắn, chỉ trách thế sự vô thường.

“Ai ngờ đến việc hắn còn sống chứ, cũng không biết tiểu Thương tử đày hắn đi tận đâu.” Chuyện này nàng không hỏi, Phong Duyên Thương cũng không nói với nàng. (MTLTH.dđlqđ)

“Chuyện này ta cũng không biết, huynh đệ bọn họ có rất nhiều bí mật.”  Diêm Tô lắc đầu, nàng hoàn toàn không biết.

“Đó có gì mà là bí mật, chính ta còn không muốn biết đâu. Bí mật gì đó rõ ràng chúng ta cũng có, tỷ như chuyện Mẫn phi. Hiện tại bà ấy rất an phận đúng không?” Chuyện này vĩnh viên bị chôn giấu, là thiên đại bí mật không thể đem ra ngoài ánh sáng.

Diêm Tô nháy mắt mấy cái, gật đầu nói theo: “Rất an phận. Hoàng Thượng đối đãi rất tôn kính với bà ấy, chi phí ăn mặc ở đều theo phân lệ của Thái Hậu.” Dù sao trong Hoàng cung này cũng không có Thái Hậu, có thể Phong Duyên Thiệu sẽ tôn Mẫn phi lên làm Thái Hậu.

“Nên vậy, hiện tại Phong Duyên Tinh vẫn còn nhỏ, sự vụ ở Nam Cương hắn làm cũng không tồi, ta cũng thực vừa lòng.” Nàng hơi nheo mắt, thần thái cử chỉ như sếp lớn đang khen ngợi công nhân viên.

“Còn chưa nói đến việc này đâu, hiện tại muội thành đại phú thương, còn không mau khai ra tổng giá trị tài sản của muội là bao nhiêu!” Nhắc tới chuyện này,  Diêm Tô cười lên.

“Cũng không biết nữa, lời này là nói thật, đã rất lâu ta chưa xem sổ sách. Đại bản doanh ở đâu chính ta cũng không biết, ta làm bà chủ thật đúng là hồ đồ.” Ôm Niên Đồng ngồi xuống, nàng yên lặng tính toán, thô sơ giản lược đi thì nàng cũng được tính là kẻ có tiền.

“Rất có phong phạm đệ nhất thương gia, ta cảm thấy cực kỳ hâm mộ.”  Diêm Tô lắc đầu, đời này của nàng đừng mong bước chân ra khỏi cửa cung nửa bước. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân không để ý cười rộ lên, có phải đệ nhất thương gia hay không nàng không biết, dù sao thì nàng vẫn là một bà chủ hồ đồ.

“Hôm nay đã qua mùng mười đúng không?” Ngày trôi qua quá nhanh, nàng vẫn nhớ đến vụ bị đuổi giết ở Hộ Quốc tự, là lão hòa thượng Ngọc Lâm cứu giúp nàng. Vài năm nay ông ấy cũng giúp nàng không ít việc, về Hoàng thành rồi thì cũng nên đi thăm bạn vong niên thôi.

“Ngày mười chín.”  Diêm Tô chuẩn xác trả lời.

“Mười chín rồi sao? Thực nhanh quá mà.” Nàng thán một tiếng, cúi đầu nhìn Phong Niên Đồng đến ngây ngẩn cả người. Mười chín? Nguyệt sự của nàng vào ngày mười bảy hàng tháng, nay đã muộn mất hai ngày rồi.

Ban đêm, Nhạc Sở Nhân cuối cũng cũng được ngả người trên chiếc giường siêu lớn siêu mềm mại của mình.

Váy ngủ sa mỏng chiết eo, tóc dài đen nhánh, dáng người điệu đà, da trăng nõn nà, tại nơi đèn đuốc không được sáng mấy này, thật là tràn ngập phong tình.

Một lúc lâu sau, ngoài cửa liền có người đi vào. Phong Duyên Thương vừa mới tắm rửa, mái tóc dài ẩm ướt, một thân trung y màu trắng, thoạt nhìn thì gầy nhưng thân thể tinh tráng rắn chắc thế nào chỉ có sờ qua mới biết được.

Vừa vào phòng liền nhìn thấy ái thê phong tình nằm trên giường, Phong Duyên Thương cong môi cười. Hắn xoay người đóng cửa lại, rồi mới lại gần.

“Hôm nay có tinh thần như vậy sao? Mấy ngày trước chỉ cần nàng ngả người xuống là ngủ.” Ngón tay thon dài đặt lên trên đùi nàng, nhẹ nhàng mơn trớn từ dưới lên trên, không tình dục, nhưng cũng rất liêu nhân.

Nhạc Sở Nhân tà nghễ liếc hắn, trên mặt không có quá nhiều biểu tình. Nếu như trong dĩ vãng, nhất định nàng giơ chân lên đá hắn, hoặc sẽ sờ lại hắn. (MTLTH.dđlqđ)

“Làm sao vậy?” Chú ý đến biểu cảm khác thường của nàng, Phong Duyên Thương tới gần, đưa tay lên ôm nàng, nghiêng đầu nhìn mặt nàng.

Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, bĩu môi nói: “Ta muốn nói với chàng một việc rất quan trọng.”

Phong Duyên Thương nhướn mày: “Ngoại trừ việc đòi ly hôn hoặc trong lòng nàng có người khác, chuyện gì ta cũng có thể chấp nhận được.”

“Cái gì vậy? Trong đầu chàng toàn là cái gì không vậy? Lời nói của ta chàng không nhớ sao? Ly hôn? Ly cái đầu chàng ấy!” Lấy khuỷu tay huých hắn, Nhạc Sở Nhân cảm thấy nàng chẳng có gì muốn nói với hắn nữa.

Phong Duyên Thương cười khẽ, ôm nàng vào lòng: “Nói đi, vi phu chăm chú lắng nghe.”

Nhạc Sở Nhân tựa đầu lên vai hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn: “Ta cảm thấy có khả năng ta lại mang thai.”

“Ừ.” Trên đầu có âm thanh êm dịu phát ra, nhưng lại không có quá nhiều biểu tình.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày: “Chàng nói gì đi, bây giờ phải làm sao?”

“Có thể làm sao nữa? Sinh thôi!” Phong Duyên Thương bật cười, đôi phượng mâu xinh đẹp tràn đầy vui sướng.

“Biểu cảm của chàng thật đúng là kỳ quái. Chàng nên sợ hãi đứng lên, sau đó cẩn thận xem xét bụng ta mới đúng.” Nhạc Sở Nhân đẩy hắn ra, nằm nghiêng sang một bên tự mình hờn dỗi.

Phong Duyên Thương hiển nhiên thấy bất đắc dĩ, cúi người nhíc lại gần nàng: “Nhớ những lời trước khi Bùi Tập Dạ ôm con đi ngày đó không? Trước khi đi khuôn mặt của hắn rất đáng suy ngẫm, còn có bộ dạng tức giận không nhẹ, ta cảm thấy có chuyện gì đó. Sau đó ta muốn nàng tự bắt mạch chính mình xem có đúng như ta suy nghĩ hay không? Ta nghĩ khi đó nàng đã mang thai, nhưng thai còn quá nhỏ, nàng không thể biết được.” Nhỏ nhẹ dỗ dỗ nàng, giọng hắn rất êm tai.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày: “Thật sự? Ta còn không chú ý, lúc ấy ta vẫn cân nhắc xem lúc nào thì hạ dược hắn để hắn tự đi mà sinh con trai.” Mấu chốt là hiện tại nàng vẫn không thể bắt mạch được, dù sao kinh nguyệt mới đến muộn có hai ngày.

“Nàng còn nghĩ ra cả cái này sao? Tính khi nào thực hiện?” Phong Duyên Thương liền nghe liền vui vẻ, thích trẻ con thì tự mình đi mà sinh, sao lại có chuyện đòi đứa nhỏ nhà người khác để mình tự nuôi chứ? Hắn cũng chẳng hiểu nổi suy nghĩ của tên điên Bùi Tập Dạ nữa.

“Vẫn còn không biết đâu, hắn cũng đâu phải người bình thường, mũi hắn rất thính. Trước không đề cập đến vấn đề này, ta chỉ cảm thấy có khả năng ta mang thai mà thôi. Ai, khi đó chàng còn nói đời này chỉ cần Niên Phi, từ này về sau không cho ta sinh nữa.  Nam nhân mà, quả nhiên nói chuyện không giữ lời gì hết.” Lắc đầu thở dài, nàng rất oán thán.

Phong Duyên Thương chúi đầu vào gáy nàng cười khẽ: “Trách ta, là lỗi của ta. Để trừng phạt ta, từ bây giờ cho đến lúc sinh, mười tháng này tùy tiện nàng xử trí, thế nào?”

“Ý tứ trong lời nói của chàng là,  ta không mang thai liền không thể xử trí được chàng?” Nàng trừng mắt nhìn hắn, hùng hổ hỏi.

Phong Duyên Thương không nói gì, vuốt vuốt ngực nàng để nàng xuôi giận, sau đó mới nói với nàng: “Theo ta thấy, nàng thực sự có thai.”

“Ý gì?” Nhìn ánh mắt của hắn, Nhạc Sở Nhân lạnh lùng hỏi.

“Tính tình thay đổi.” Trở nên vô thường hơn rồi.