Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 156-2: Ổ 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Trên đường có rất nhiều người, trước mắt đều chú ý những chuyện xảy ra tại Hoàng cung, bọn họ ẩn trong những người hành tẩu, chẳng mấy ai chú ý tới bọn họ cả.

Nàng cẩm trái tim làm từ nhựa thông trong tay, cứng rắn, thế nhưng lại có vài cảm giác quái quái không nói nên lời, bởi vì trên bề mặt có gì đó đang cử động. Một tầng khô vàng bao bên ngoài, ở dưới lại mấp máy, trải rộng toàn bộ bề mặt bên ngoài. Lấy tay sờ cảm giác cũng không tốt, hơi ngưa ngứa.

Đi qua đại môn cũ nát, nơi này rất ít người đến, cũng là bởi vì hôm qua Hoàng cung xảy ra chuyện, hôm nay ngoài ngoại ô người rời đi không ít. Mặc dù là người tiền bạc vạn lượng nhưng rõ ràng tính mạng quan trọng hơn, huống chi không tiền không bạc, lại mang theo cả gia đình già trẻ gái trai đi càng tiêu sái.

Một tòa nhà đứng sừng sững ở phía Đông đại môn phá lệ tinh xảo, trên cửa lớn còn treo mấy mấy cái chuông gió, có cơn gió thổi qua, dàn chuông kia liền động đinh đinh đang đang thực sự rất dễ nghe.

“Đây là nơi hắn ở sao? Chậc chậc, thật có hương vị.” Đứng ở tảng đá bên này, Nhạc Sở Nhân nâng trái tim làm từ nhựa thông, một bên hít hít mũi, một bên tận hưởng làn gió mát.

Phong Duyên Thương nhướn mày, cũng học nàng hít hít cái mũi, thế nhưng hắn chẳng ngửi thấy mùi gì cả.

Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, cười khẽ: “Ngửi thấy gì không?”

Phong Duyên Thương lắc đầu, khóe môi giương lên một nụ cười yếu ớt: “Không.”

Nhạc Sở Nhân cười hắn, sau đó nàng bước đi trên con đường rải đá, đi thẳng tới phía đại môn. Phong Duyên Thương chậm rãi bước theo sau, giơ tay nhấc chân đều trang nhã quý khí.

Đứng trước đại môn, Nhạc Sở Nhân ngửa đầu xem xét dàn chuông gió, híp mắt nhìn, sau một lúc thì hừ một tiếng. Tay nàng vừa động, cây địch màu tía rơi xuống lòng bàn tay. (MTLTH.dđlqđ)

“Cầm.” Đưa trái tim giả cho Phong Duyên Thương, nàng hoàn toàn không quan tâm đến biểu tình ghét bỏ của hắn, đặt cây địch lên môi.

Độc âm bén nhọn vang lên, dàn chuông kia nãy còn đinh đinh đang đang không dứt đột nhiên run run ngừng lại, thanh âm cũng thập phần vặn vẹo.

Phong Duyên Thương không khỏi lùi về phía sau từng bước, hơi ngửa đầu nhìn dàn chuông gió tựa như bị trúng tà, đôi mắt xinh đẹp hứng thú quan sát.

Đại khái qua khoảng ba đến bốn âm điệu, trên dàn chuông có thứ gì đó trượt ra. Nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là những con rắn nhỏ màu trắng.

Từng chuông đều có một con, vặn vẹo thân mình lạch cạch rơi xuống đất, vừa tiếp xúc với ánh mặt trời liền hóa thành nước.

“Hừ, dám thủ vệ bằng cách này, thực ghê tởm.” Nhạc Sở Nhân lạnh lùng cười, hai người họ vừa xuất hiện ở đối diện, chuông này liền vang, nàng liền cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Trong mắt Phong Duyên Thương cũng lộ vẻ ghét bỏ, dù sao chính bản thân tận mắt thấy chúng chui từ trong chuông ra, thật kinh tởm.

“Đi thôi.” Hai người đứng trước đại môn, đại môn này không giống những môn hộ thông thường, nó rất cao. (MTLTH.dđlqđ)

Giơ chân đá một cước, cánh cửa dễ dàng mở ra, cũng không bị khóa từ bên trong. Có lẽ cũng chẳng có ai có thể xông vào đây, hơn nửa lại có một dàn chuông thủ vệ ở bên ngoài cho nên cũng thực yên tâm.

Hai người đi vào đại môn liền nhìn thấy một con đường hẹp nhỏ, đây là kết cấu thông thường của cổng vòm. Ra khỏi con đường nhỏ này chính là hoàn lâu.

Nhà cao ba tầng, vây xung quanh một cái sân khoảng trăm thước vuông, loại hình nhà ở này khiến Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất thích ý.

Hai người đứng trong viện, đều nhìn quanh một vòng, không ai nói với ai câu nào, lan can lầu hai xuất hiện một con chim anh vũ.

Một con, hai con, ba con, trong chốc lát chim anh vũ đứng đầy lan can.

Phong Duyên Thương nhướn mày, nói: “Đây là hộ viện?”

Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng: “So sánh cũng đúng đấy.”

“Lam thế nào?” Phong Duyên Thương đứng phía sau nàng, đôi phượng mâu xinh đẹp nhìn đám anh vũ không chút động tĩnh nào này, nhẹ giọng nói.

“Làm thế nào sao? Tất nhiên là đốt rồi.” Mấy thứ này cũng chỉ còn cách phóng hỏa, nếu không rất khó để giết chết chúng.

“Được.” Phong Duyên Thương thản nhiên hành động, hắn thích thống khoái. Cổ tay bị thương còn chưa tốt lên, buổi sáng lại giao thủ với Triệu An Dương, hiện tại hắn không muốn động thủ một chút nào.1

“Ngồi xuống.” Nhạc Sở Nhân cúi đầu tìm kiếm gì đó bên hông, nói với hắn.

Phong Duyên Thương nghe lời, hất áo bào ngồi xuống.

Cùng lúc đó, Nhạc Sở Nhân mím môi thổi một tiếng. “Phần phật” toàn bọ anh vũ đậu trên lầu hai đều bay tới chỗ hai người.

Nàng tung phấn Nguyên Dương cổ lên không trung, sau đó cũng nhanh chóng ngồi xuống, Phong Duyên Thương giơ tay lên ôm nàng, hai người nhanh chóng quỳ rạp lên trên mặt đất. Lửa cháy phừng phực giữa không trung, ánh lửa đỏ đậm như hoa sen dưới địa ngục.

Ngọn lửa nhanh chóng bao lấy toàn bộ không trung, mấy trăm con chim anh vũ đều bị hỏa diễm cắn nuốt, ngay cả tiếng kêu còn chưa kịp thoát ra, chớp mắt đã biến mất vào hư vô.

Tất cả chỉ còn là những mảng tàn hãy còn hồng hồng rơi xuống mặt đất.

Hai người đứng lên, Phong Duyên Thương bảo hộ cho nàng chu toàn, bản thân lại bị dính chút lửa, trên áo bào đã xuất hiện vài lỗ thủng.

“Tóc chàng bị đốt rồi kìa. Ha ha, may lửa này không gắt, nếu không chàng bị đốt thành đầu bóng lưỡng rồi.” Cầm lấy mấy sợi tóc bị hun đến xoăn của hắn, Nhạc Sở Nhân trêu đùa. Trong không khí đều là mùi lông cháy, thật khó ngửi.

“Biến thành đầu bóng lưỡng, nàng còn muốn ta không?” Cúi đầu nhìn những sợi tóc xoăn xoăn trên vai, Phong Duyên Thương khẽ cười nói.

“Chàng anh tuấn như vậy, biến thành đầu bóng lưỡng nhất định cũng không xấu, tất nhiên là muốn rồi.” Nhạc Sở Nhân cười tủm tỉm, lúc này hai người cứ như vậy liếc mắt đưa tình.

Cầm lại trái tim giả làm từ nhựa thông, hai người lại tiếp tục đi vào.

Hoàn lâu chỉ có một cửa, bên trong không có vách ngăn, lầu một trống trơn có thể nhìn không sót một thứ gì.

Lầu một không có gì đáng để nói, đều là một ít thứ bài trí có vẻ như đáng giá.

Làm thiên sư ở Đông Cương thật sự là một nghề kiếm ra tiền, dọn dẹp mấy thứ đáng giá tiền một chút, phỏng chừng bán được rất nhiều bạc. Hơn nữa với chiều rộng của mảnh đất này, trở thành thủ phủ nhất phương không thành vấn đề.

“Nhiều thứ đáng giá như vậy, sao nàng không đỏ mắt vậy?” Đi theo Nhạc Sở Nhân lên lầu hai, Phong Duyên Thương hiếu kỳ hỏi. Nàng cư nhiên không vơ hết các thứ vào người, thật kỳ lạ.

Nhạc Sở Nhân hừ lạnh: “Chàng nói cái gì vậy? Ta cứ nhìn thấy tiền là sáng mắt vậy sao?” Nàng không vui nói. Tuy rằng nàng thích tiền, nhưng chuyện trước mắt lầ phải làm chính sự cho xong đã.

“Được được, ta là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Thế nhưng rốt cuộc nàng muốn tìm thứ gì? Lôi kéo ta lại đây mà cái gì cũng không nói.” Vừa lên tới lầu hai, một mùi hương khó ngửi thổi đến, Phong Duyên Thương tựa hồ có thể đoán được lầu hai có cái gì, cước bộ có chút chần chờ.

“Lát sau chàng sẽ biết.” Nàng tựa như mọc mắt sau đầu, vươn tay lôi hắn lên, lọt vào tầm mắt là mấy thứ loạn thất bát tao khiến người ta chỉ muốn rời khỏi đây.

Đứng ở cầu thang, hai người nhìn xung quanh một vòng, bạch cốt vô số, còn xuất hiện cả những vò đất, dựa vào tường xếp thành hàng, cứ như vậy xếp phải đến hằng trăm thi thể.

Có thi thể đã phân hủy có thể nhìn thấy xương, hư thối không chịu nổi. Có thi thể lại chẳng có chút mùi gì, ngược lại thứ mùi hư thối đến muốn ngất kia lại phát ra từ những cái vò đất.

Nhìn những thi thể này, Nhạc Sở Nhân cảm thán thật sâu, quả nhiên là ổ mà!

*Chim anh vũ: chỉ loài vẹt nói chung



Tập tin gởi kèm: